Lực chú ý của Tô Yên vẫn luôn ở trên người Cơ Ngọc.
Thấy hắn trố mắt chớp mắt một cái, trong lúc vô tình nhìn về phía Lan Chi.
Tô Yên cho rằng hắn nhìn chính là dạ minh châu trong tay Lan Chi.
Duỗi tay, lấy minh châu lại đây.
Lên tiếng
"Chàng thích thứ này?"
Vừa nói, vừa mở hộp gỗ tử đàn ra.
Khẩu khí nàng nghiêm túc.
Cơ Ngọc sững sờ trong chốc lát
Nói
"Đồ vật quý trọng như thế, nào có ai không thích."
Tô Yên gật gật đầu
"Vậy tặng cho chàng."
Nói xong, trực tiếp nhét hộp đựng dạ minh châu vào trong tay Cơ Ngọc.
Lúc này Cơ Ngọc không ngừng ngây ngẩn cả người.
Toàn hiện trường lại thêm một phen sửng sốt.
Đặc biệt là Bảo ma ma kia, đôi mắt trừng lớn, thở dốc vì kinh ngạc.
Dạ minh châu Nam Hải năm ngàn lượng đó.
Cứ như vậy mà tùy tiện tặng cho một người lần đầu tiên gặp mặt?
Chẳng lẽ, những thứ thế này với tiểu hầu gia mà nói là không đáng tiền?
Tô Yên hỏi
"Chàng có muốn chuộc thân không?"
Nghe thấy nàng hỏi vậy.
Sở Phong ở bên cạnh đôi mắt trừng lớn, giãy giụa vô cùng lợi hại.
Thế nào cũng không nghĩ tới, rõ ràng tiểu hầu gia mê luyến hắn đến điên cuồng, đảo mắt một cái đã tặng minh châu cho người khác, còn muốn giúp người khác chuộc thân??
Cơ Ngọc cúi đầu, vận khí tốt đến quá bất thình lình nên hắn chẳng biết làm sao.
Tô Yên ở bên này lẳng lặng chờ hắn trả lời.
Thật lâu sau, Cơ Ngọc nói
"Nô ở chỗ này rất tốt. Không cần tiểu hầu gia lo lắng."
Tô Yên gật đầu.
Cũng không có cưỡng bách hắn chuộc thân.
Rốt cuộc mới ngày đầu tiên quen biết.
Dù sao cũng phải từ từ.
Sớm muộn gì cũng phải chuộc thân cho hắn, đem người đến Tô phủ.
Nàng nghĩ ngợi một chút, hỏi
"Có muốn dẫn ta đến phòng của chàng không?"
Bảo ma ma sợ Cơ Ngọc cự tuyệt.
Không phải chuyện tốt như chuộc thân đều bị hắn từ chối rồi hay sao?
Bảo ma ma vội vàng gật đầu
"Có thể có thể, Cơ Ngọc mau dẫn tiểu hầu gia lên phòng của ngươi đi."
Cơ Ngọc gật đầu.
Trong иgự¢ còn ôm hộp gỗ tử đàn kia, mở lời
"Tiểu hầu gia, mời bên này."
Cơ Ngọc tuy rằng gầy yếu, nhưng trên người hắn luôn mang lại cho người ta một loại cảm giác rất thoải mái, như tắm mình trong gió xuân vậy.
Theo chỉ dẫn.
Đi vào gian phòng trên lầu hai của hậu viện.
Trong phòng những vật phẩm dùng để trang trí không tính là nhiều, một cái giường, một cái bàn, một bình phong và một đàn cổ.
Tô Yên đi vào, nhìn căn phòng trang trí có điểm nhạt nhẽo, thật sự không giống như một thanh lâu đón khách.
Ngẫm lại trước đây nguyên chủ ghé thăm phòng của tiểu quan Sở Phong.
Căn phòng sang trọng, khắp nơi toàn những vật phẩm thượng hạng, quý hiếm.
Đương nhiên là do những vị khách trước đây của Sở Phong tặng một chút.
Nhưng đại bộ phận đều là nguyên chủ đưa cho hắn.
Tô Yên ngồi ở chỗ đó dò hỏi
"Chàng có thiếu thứ gì không? Ta có thể sai người mua cho chàng."
Cơ Ngọc lắc đầu
"Đồ vật nô đều đầy đủ, không có thiếu thứ gì cả."
Tô Yên suy nghĩ một trận.
"Lan Chi."
"Hầu gia?"
"Dựa theo cách bài trí trong phòng ta, chỉnh sửa căn phòng này y như thế, thiếu cái gì thì bổ sung thêm cái đó."
"Vâng, hầu gia."
Phân phó xong, Tô Yên nhìn về phía Cơ Ngọc cách nàng phải đến nửa thước.
"Chàng cách ta xa như vậy làm gì?"
Đôi mắt Cơ Ngọc buông xuống, không nói gì.
Tiểu Hoa khẽ meo meo ra tiếng
"Ký chủ, không phải là do thanh danh của chị không tốt sao, người ta sợ hãi chị đó?"
Tô Yên sửng sốt.
Sợ nàng?
Nàng chớp chớp mắt.
Đi qua, kéo cánh tay Cơ Ngọc một phen, ép người trước mắt vào cái bàn bên cạnh.
Tô Yên tuy là nữ nhân.
Nhưng giá trị thể lực của nàng đã cực kỳ cao.
Lực lượng hoàn toàn không thua gì một kẻ cơ bắp.
Nàng vừa động, rất dễ dàng kéo người qua.
Tiếp đó, duỗi tay ấn lên bờ vai của hắn, đè nửa người hắn ở trên bàn.
Bức bách hắn nhìn mình
"Chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt, cho nên bản hầu gia không muốn cưỡng bách chàng.
Nhưng có vài điều chàng phải rõ ràng."
Tô Yên nói chậm, vô cùng nghiêm túc.
"Thứ nhất, ta coi trọng chàng. Sớm muộn gì cũng sẽ chuộc thân cho chàng, khi nào đi theo ta, tùy vào ý nguyện của chàng.
Thứ hai, ta sẽ dùng hết khả năng của mình đối xử với chàng thật tốt, bất luận phát sinh chuyện gì đều sẽ đứng về phía chàng, về sau sẽ không để người khác khi dễ chàng, ta che chở cho chàng.
Thứ ba, ta ôm chàng, hôn chàng, chàng đều phải tiếp nhận. Đương nhiên, nếu chàng ôm ta, hôn ta, ta cũng sẽ tiếp nhận.
Thứ tư, những lời ta nói không phải chỉ nói cho có mà thôi, ta muốn chàng đem lời nói của ta để ở trong lòng. Nhớ kỹ chưa?"
Cơ Ngọc ở đó ngốc luôn.
Đôi mắt hẹp dài của hắn nhìn Tô Yên, đại khái là không nghĩ tới Tô Yên sẽ nói một phen như vậy.
Tô Yên lại hỏi
"Chàng đã nhớ kỹ chưa?"
Cơ Ngọc buông mí mắt xuống, gật đầu
"Nô đã nhớ kỹ."
Ở khoảng cách gần thế này, mới phát hiện ở khóe mắt trái của hắn có một nốt ruồi nhỏ đang lay động dưới ánh nến.
Tô Yên chớp chớp mắt, cúi đầu xuống, hôn lên nốt ruồi kia.
Cơ Ngọc vốn đang cúi đầu, thân thể bỗng nhiên run lên.
Một đôi mắt lập tức nâng lên.
Nhìn Tô Yên.
Bởi vì Tô Yên nhắm mắt lại, hôn rất nghiêm túc.
Cho nên căn bản nàng không có phát hiện trong ánh mắt vị tiểu quan này hiện lên tia sắc bén.
Chờ đến khi nàng hôn xong, mới đứng dậy, mở mắt.
Đôi mắt Cơ Ngọc đã lần nữa rũ xuống.
Lông mi run run.
Bộ dạng ốm yếu kia, thật khiến người ta đau lòng.
Tô Yên không thấy được, nhưng Tiểu Hoa lại thấy vô cùng rõ ràng.
Ánh mắt giống như lưỡi dao kia, làm Tiểu Hoa sợ tới mức tiểu tâm can run lên hồi lâu.
Kết quả là, Tiểu Hoa ra tiếng
"Ký chủ, nam chủ đại nhân khả năng không có yếu như vậy."
Tô Yên có lệ lên tiếng
"Ừ"
Tiểu Hoa thấy ký chủ không để ý lời mình.
Hừ hừ hai tiếng, cũng không muốn nói chuyện cùng ký chủ, trực tiếp che chắn ngũ cảm, không muốn xem hình ảnh hai người tay trong tay kia.
Tô Yên ở trong phòng dạo qua một vòng, cuối cùng dừng ở trước một cây đàn cổ.
Duỗi tay chỉ vào
"Chàng biết đàn?"
Cơ Ngọc gật gật đầu
"Biết một ít."
Nói xong, Cơ Ngọc lại hỏi
"Tiểu hầu gia muốn nghe không?"
Tô Yên gật đầu
"Được"
Tiếp đó, Cơ Ngọc dẫn Tô Yên tới trước mặt bàn, bảo nàng ngồi xuống.
Sau đó, pha một ly trà, đưa cho nàng, rồi lại đi đốt lư hương.
Trong chốc lát, một cổ mùi thơm như đàn hương lan tỏa khắp căn phòng, rất vui vẻ thoải mái.
Cơ Ngọc ngồi xuống trước đàn cổ, lấy lại bình tĩnh, ngón tay khảy.
Một khúc cầm liền truyền tới, thanh âm nhè nhẹ lọt vào tai, rất êm ái.
Cũng do đã vào đêm, lại nghe tiếng đàn êm tai như vậy, Tô Yên nhắm mắt lại, một tay chống lên trán dựa vào mép bàn ngủ thi*p đi.
Dần dần, tiếng đàn cũng càng ngày càng nhỏ.
Cho đến khi những khớp xương tay rõ ràng kia ấn phía trên dây đàn.
Thanh âm hoàn toàn ngừng lại.
Đôi mắt Cơ Ngọc hạ xuống, từ trong иgự¢ móc ra một chiếc khăn tay.
Một chút một chút lau thật mạnh nơi khóe mắt của mình.
Chính là nơi mà vừa nãy Tô Yên đã hôn qua.
Chà xong, hắn ném chiếc khăn xuống đất như vứt rác.
Hắn đứng dậy rời khỏi chỗ đàn cổ, nhìn Tô Yên trong chốc lát, khóe môi lộ ra một nụ cười nhạt.
Chỉ là nụ cười kia, không hề có cảm tình.
Hắn ngồi xuống một bên khác của chiếc bàn, đổ nước trà ra ly, uống từng ngụm một.
Cũng không gọi Tô Yên tỉnh lại, tùy ý mặc nàng ngã vào mép bàn mà ngủ.
Không biết có phải bởi vì Tô Yên vô cơ hôn hắn hay không? Mà tầm mắt Cơ Ngọc rất hay cố ý vô tình rơi ở trên người Tô Yên.
Sau đó lại dời đi.
Một canh giờ sau, Tô Yên chậm rãi tỉnh lại.
Phát hiện trên người có một chiếc áo ngoài.
Ngồi thẳng người, chớp chớp mắt.
Đối diện, Cơ Ngọc rót một ly trà, đẩy đến trước mặt nàng
"Tiểu hầu gia, ngài tỉnh rồi.
Uống miếng trà cho tỉnh táo đi."
Tô Yên nhận chung trà kia, uống hai ngụm, hỏi
"Ta thế nào mà lại ngủ quên vậy?"
Cơ Ngọc cũng bưng ly trà của mình lên, uống một ngụm
"Có lẽ, tiểu hầu gia mới rơi xuống nước thân thể còn chưa khôi phục hoàn toàn. Nên sớm trở về nghỉ ngơi mới phải."
Tô Yên ngẩng đầu nhìn hắn, thật lâu sau, lên tiếng
"Chàng không muốn ta ở đây cùng chàng sao?"
Cơ Ngọc bưng chung trà trong tay lắc lắc, cười nói
"Tiểu hầu gia nói gì vậy, nô đương nhiên thích ở cùng một chỗ với tiểu hầu gia. Chỉ là tiểu hầu gia mới rơi xuống nước, thân thể còn chưa khỏe hẳn, chờ ngài nghỉ ngơi tốt, sẽ có rất nhiều thời gian gặp mặt nô."
Cuối cùng Tô Yên cũng nghe theo, ngoan ngoãn đứng dậy
"Ngày mai ta lại đến thăm chàng?"
Cơ Ngọc cười nhạt gật đầu
"Nô chờ ngài."
Vốn dĩ, Tô Yên phải đi.
Nhưng vừa nghe Cơ Ngọc nói sẽ đợi nàng.
Nàng đứng ở chỗ đó nhìn hắn suy nghĩ trong chốc lát.
Cơ Ngọc bị nàng nhìn đến sửng sốt
"Tiểu hầu gia còn chuyện muốn nói hay sao?"
Tô Yên thành thành thật thật đem suy nghĩ của nàng nói rõ ràng
"Ngày mai không biết khi nào ta mới tới được."
Cơ Ngọc nghe vậy cười nhạt, mặt mày buông xuống
"Nô vẫn sẽ luôn chờ hầu gia tới."
Tô Yên lại lắc lắc đầu.
Nàng kéo ra cửa phòng, nói với Lan Chi
"Đi nói Bảo ma ma, Cơ Ngọc mấy ngày tới sẽ ở tại hầu phủ. Nhớ đưa chút ngân phiếu cho bà ta."
Lan Chi gật đầu
"Vâng, tiểu hầu gia."
Nói xong, Tô Yên xoay người nhìn về phía Cơ Ngọc đang sửng sốt ở chỗ đó.
Nàng lên tiếng
"Chàng không phải nói vẫn sẽ luôn chờ ta sao? Tới hầu phủ rồi chàng không cần phải chờ nữa, khi nào muốn thấy ta cũng được."
Cơ Ngọc nắm cái ly trong tay thoáng dùng sức.
Cuối cùng vẫn gật đầu, kính cẩn nói
"Hết thảy đều nghe theo sự an bài của tiểu hầu gia."
Tô Yên nhấp môi
"Hình như chàng không được cao hứng."
Cơ Ngọc lúc này đây rốt cuộc cũng nhìn Tô Yên bằng con mắt khác.
Vốn tưởng rằng tiểu hầu gia này nhất thời hứng khởi, quen được người khác vây quanh mình.
Không nghĩ tới còn biết quan sát cảm xúc hắn.
Tiếp đó, Tô Yên rầu rĩ nói
"Chàng không tin lời ta có phải hay không? Cảm thấy ta là nhất thời hứng thú, không phải thật sự muốn cùng chàng ở bên nhau đúng không?"
Nghe thấy những lời này, Cơ Ngọc rũ mi cười nhạt
"Tiểu hầu gia nhất ngôn cửu đỉnh, nô tất nhiên là tin."
Ánh mắt hạ xuống, không có bất cứ dao động gì.
Tô Yên không có nói nữa.
Biết việc này sớm muộn gì cũng đến, trốn cũng không được.
Kết quả là, dựa theo ý muốn của Tô Yên.
Ngay vào lúc ban đêm, Cơ Ngọc liền bị đưa đến hầu phủ.
Được an bài ở trong một cái sân thanh tĩnh.
Mỗi ngày Tô Yên đều sẽ đi đến trong viện kia, ngẩn ngơ ở đó nửa ngày.
Đến buổi tối mới từ trong viện rời đi.
Ngày ngày cứ như thế, rất nhanh đã qua nửa tháng.
Hôm nay, Tô Yên dậy từ rất sớm.
Đi tới biệt viện của Cơ Ngọc.
Cũng như mọi ngày, ngồi ở trong viện kia, cùng hắn ăn sáng.
Tô Yên tựa hồ đã tạo thành thói quen, mỗi ngày đều sẽ tới chỗ này của Cơ Ngọc.
Hiện tại, Tô Yên cắn một ngụm bánh bao trong tay.
Hỏi
"Muốn ra ngoài đi dạo phố không? Hôm nay có hội chợ."
Đây là chủ ý mà Tiểu Hoa cho nàng.
Tiểu Hoa nói, đi dạo phố gì đó, nhất định có thể giúp cho cảm tình có tiến triển mới.
Cơ Ngọc mặc một thân áo xanh, nhợt nhạt cười, lịch sự văn nhã đáp
"Được."
Rất nhanh, ăn cơm xong, Tô Yên kéo hắn đi ra ngoài.
Cơ Ngọc hiện tại đã thành thói quen bị Tô Yên lôi kéo hoặc là ngẫu nhiên sẽ hôn hắn.