Gã sai vặt kia nhìn về phía Tô Yên, nói
"Tiểu hầu gia, tiểu quan Sở Phong nói hôm nay không muốn gặp ngài."
Tô Yên ngừng động tác uống nước một chút
"Vì sao?"
Gã sai vặt có chút do dự.
Bảo ma ma tát một cái vào mặt gã
"Tiểu hầu gia hỏi ngươi đấy, còn không mau nói??"
"Tiểu quan Sở Phong nói ngài hôm nay trễ hẹn, hại tiểu quan Sở Phong đã ở trong sân đợi ngài nửa ngày, bị nhiễm phong hàn, không tiện gặp mặt ngài."
Tô Yên nghe lý do như vậy.
Nửa ngày không nói gì.
Lan Chi biết tiểu hầu gia rất thích vị nam kỹ kia, hôm nay còn mang theo bạc tới giúp hắn chuộc thân.
Ngày thường căng thẳng lấy lòng đi theo sau Sở Phong kia làm không ít chuyện.
Tuy trong lòng Lan Chi rất tức giận với Sở Phong.
Nhưng quan trọng nhất, vẫn tiểu hầu gia vui vẻ.
Vì cái gì chỉ nhiễm chút phong hàn mà đã không ra được?
Bởi vì không có bạc?
Về sau chuộc thân,có phải ngày nào cũng muốn bạc?
Lan Chi do dự lên tiếng
"Tiểu hầu gia, lúc trước ngài phân phó nô tỳ dùng năm ngàn lượng tìm mua dạ minh châu Nam Hải, hiện giờ đã mang đến."
Nói đoạn Lan Chi đem hộp được làm từ gỗ tử đàn, mở ra.
Một viên dạ minh châu cực lớn liền xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Bảo ma ma thiếu chút nữa xem đến rớt cả tròng mắt.
Ánh mắt thất thần nhìn chằm chằm viên dạ minh châu.
Dạ minh châu năm ngàn lượng?
Là trân phẩm Nam Hải?
Bảo ma ma rốt cuộc nhịn không được, đi lên trước
"Hầu gia, có thể cho Bảo ma ma ta xem kỹ một chút không?"
Tô Yên gật gật đầu
"Xem đi."
Bảo ma ma nhận lấy từ trong tay Lan Chi.
Đôi tay kích động đến nỗi run lên.
Thứ tốt đương nhiên gặp qua không ít.
Nhưng đồ tốt như vậy, vẫn là hiếm thấy.
Bảo ma ma nhìn nửa ngày, cao hứng đến mức đưa hộp lên ôm vào trong иgự¢.
Cung kính nói với Tô Yên
"Tiểu hầu gia, để Bảo ma ma ta đi khuyên nhủ Sở Phong, tuy là cảm phong hàn, thân thể không khỏe, nhưng cũng nên tới gặp ngài một chút.
Sở Phong thích nhất dạ minh châu, hiện giờ tiểu hầu gia ngài mua được với giá cao như vậy, Sở Phong cũng nên hiểu được dụng tâm của ngài."
Nói xong, Bảo ma ma liền tính ôm dạ minh châu đi vào tiểu viện.
Tô Yên chợt lên tiếng
"Từ từ"
Bà ta sửng sốt, mặt đầy ý cười
"Tiểu hầu gia, có chuyện gì sao?"
Tô Yên liếc nhìn Lan Chi
"Để dạ minh châu lại đây."
Thân thể Bảo ma ma cứng đờ
"Tiểu hầu gia?"
Lan Chi luôn nghe lệnh hành sự, tiến lên đoạt lại dạ minh châu trong иgự¢ Bảo mụ mụ.
Tô Yên nhìn nước trà.
Lại nhìn sắc trời bên ngoài, đã hoàn toàn tối đen, nói
"Hôm nay ta tới, là để tuân thủ lời hứa. Đến lúc hoàng hôn sẽ chuộc thân cho hắn.
Hiện giờ, sắc trời đã tối, hắn không muốn, vậy liền thôi đi."
Lời này vừa ra, Bảo ma ma hoàn toàn bất động đứng đó.
"Hầu, hầu gia, ngài đừng nóng giận, Sở Phong vì chờ ngài mới nhiễm phong hàn, đoán chừng làm vậy cũng là muốn cho ngài quan tâm đến hắn nhiều hơn."
Sau đó, Bảo ma ma quay về phía gã sai vặt, quát
"Thất thần cái gì?! Còn không mau đi gọi một lần nữa??"
Khẩu khí Bảo mụ mụ tăng thêm không ít.
Gã sai vặt lập tức gật đầu, đi đến hậu viện.
Tô Yên nhìn mấy nữ tử kia đánh đàn, chỉ cảm thấy có chút nhàm chán.
Nàng cúi đầu, không nói gì.
Bảo mụ mụ lập tức nói
"Tiểu hầu gia không hài lòng với các cô nương này sao?
Hoa Mãn Lâu chúng ta mới tới mấy tiểu quan mảnh khảnh, tiểu hầu gia có muốn nhìn chút không?"
Giọng nói vui vẻ, căn bản không đợi Tô Yên trả lời.
Bảo ma ma trực tiếp cho gọi người
"Đi! Mang mấy tiểu quan mới tới ra, để tiểu hầu gia nhìn xem."
Tâm tình Bảo mụ mụ lúc này chợt cao chợt thấp.
Tô Yên gác chung trà lại trên bàn.
Đứng dậy.
Nói với Lan Chi bên cạnh
"Phát bạc cho các nàng"
"Các nàng" ở đây là chỉ những người ử vừa mới vây xung quanh Tô Yên.
Lan Chi móc ra một xấp ngân phiếu.
Phân cho mỗi người một tờ.
Ra tay hào phóng như thế, càng khiến cho đám nữ tử kia lưu luyến không rời Tô Yên.
"Hầu gia ~~ ở lại chút nữa đi mà."
Lôi lôi kéo kéo vạt áo Tô Yên, thế nào cũng không buông tay.
Cứ kéo giật như vậy trong chốc lát, mười mấy tiểu quan đã được dẫn đến.
Bảo ma ma khẩn trương hỏi
"Tiểu hầu gia, ngài nhìn nơi này, xem có thích hay không?"
Lúc này, thanh âm của Tiểu Hoa ở trong đầu vang lên
"Leng keng, phát hiện nam chủ, yêu cầu ký chủ tiến hành công lược nam chủ Cơ Ngọc."
Tô Yên vốn dĩ định rời khỏi, nghe thấy Tiểu Hoa nhắc nhở, tạm dừng lại một chút.
Sau đó tầm mắt quét nhìn một vòng.
Tiểu Hoa khẽ meo meo nói
"Ký chủ, chính là trong mười lăm vị tiểu quan kia, người thứ ba từ trái sang phải."
Bảo ma ma vẫn ở một bên nói tiếp
"Tiểu hầu gia? Trong đám tiểu quan này bảo đảm sẽ có người ngài thích. Muốn loại hình nào đều có loại hình đó."
Tô Yên rũ mắt, chớp một cái.
Lại ngồi trở lại vị trí ban đầu.
"Được, ta nhìn qua một chút."
Sắc mặt Bảo ma ma lập tức vui vẻ.
Đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy Tô Yên nói
"Lan Chi, quá ồn."
"Vâng"
Lan Chi hiểu ý, vẫy tay một cái.
Nhóm gia đinh phía sau lập tức vây lại đây.
Đại khái là vừa mới vào cửa đã gặp loại tư thế này.
Các cô nương vốn đang vây quanh Tô Yên, tất cả đều đồng thời trốn phía sau Bảo ma ma.
"A!"
Sợ hãi tới mức kêu ra tiếng.
Kinh ngạc như vậy còn chưa kết thúc.
Ngón tay Tô Yên chạm chạm chung trà, lãnh đạm nói ra hai chữ.
"Châm trà."
Bảo ma ma vội vàng tự mình bước tới tiếp nước cho Tô Yên.
Rõ ràng ngày trước thấy vị tiểu hầu gia này, tuy rằng hoành hành, nhưng lại là kẻ không đầu óc.
Rất dễ lừa gạt.
Nói hai ba câu lời hay ý đẹp, ngân phiếu liền ào ào tới.
Như thế nào hôm nay, cảm giác có chút không thích hợp?
Nhìn thoáng qua, dường như so với ngày xưa càng an tĩnh, nói chuyện càng khôn khéo hơn.
Lời nói, cử chỉ, mang theo một loại khí thế khiến cho người khác không dám cãi lại.
Hơn nữa, hiện tại không có cách nào thăm dò được yêu thích của hắn.
So với trước càng khó hầu hạ.
Bên ngoài Hoa Mãn Lâu ồn ào đến bực bội.
Bao nhiêu tiếng oanh oanh yến yến làm nũng, nói lời câu dẫn vô cùng lộ liễu.
Nàng bảo một gia đinh
"Đi đóng cửa."
Bảo ma ma vừa cười châm trà cho Tô Yên, vừa quay sang một bên nói với mười lăm nam kỹ kia
"Tất cả đều lại đây đi, mau mau để tiểu hầu gia nhìn một cái."
Hơn chục nam tử ăn mặc y phục đủ các màu, đi tới trước mặt Tô Yên.
Như lời Bảo ma ma nói.
Thật đúng là loại hình nào cũng có.
Oai hùng, gầy yếu, khí chất thư sinh, nhu nhược.
Từng người một xếp thành hàng đứng ở chỗ đó.
Bảo ma ma lại nói
"Còn không mau bái kiến tiểu hầu gia?"
"Bái kiến hầu gia."
Tô Yên ánh mắt ấn định ở trên người thứ ba.
Y phục bên ngoài thuần một sắc trắng, mặt trên thêu hoa sen trong hồ nước, thanh khiết không hề nhiễm một chút bụi trần.
Ở eo cột lấy một dải lụa màu trắng, toàn thân tỏa ra một loại khí chất nhu thuận.
Nhưng lại thiên về bộ dạng gầy yếu hơn.
Hắn cúi đầu, làn da trắng nõn, gương mặt nhỏ gầy, ở trong mười lăm kỹ nam kia, không tính là xuất chúng.
Đặc biệt là bộ dáng bệnh trạng ốm yếu kia.
Phỏng chừng khách nhân tới chỗ này tìm việc vui dù có thấy được cũng chỉ vòng qua, sẽ không nhìn lại lần thứ hai.
Tô Yên đứng dậy, đi đến trước mặt hắn, cách hắn vài bước chân thì dừng lại, hỏi
"Chàng tên là gì?"
Nam tử nọ sửng sốt.
Hiển nhiên là không nghĩ tới Tô Yên sẽ chỉ ra và xác nhận hắn.
Bảo ma ma vừa thấy vậy, vội vàng đi tới bảo hắn
"Nhanh trả lời hầu gia đi kìa?"
Nam tử kia lúc này mới lên tiếng
"Cơ Ngọc."
Tô Yên nhìn hắn, nửa ngày sau mới nói
"Tên hay. Thưởng"
Đột nhiên khen thưởng như vậy, làm cho toàn bộ hiện trường đều ngây ngẩn cả người.
Tô Yên trực tiếp đem một xấp ngân phiếu nhét vào trong tay của hắn.
"Cho chàng."
Nàng nói rất nghiêm túc.
Một bên nói xong, liền hỏi
"Chàng thích cái này sao?"
Bảo ma ma đứng ở bên cạnh không ngừng gật đầu, hận không thể trực tiếp thay Cơ Ngọc trả lời.
Sau đó, thúc giục nói
"Còn thất thần cái gì vậy? Không nhanh đa tạ hầu gia đi?"
Cơ Ngọc lần này mới nói
"Tạ hầu gia."
Âm thanh không tính là lớn, nghe qua còn có chút suy yếu.
Trong khi nói chuyện, từ hậu viện truyền đến giọng nói của gã sai vặt
"Tới rồi, tới rồi, tiểu quan Sở Phong tới rồi."
Tiếp đó một nam tử, dáng người gầy yếu, vô cùng xinh đẹp đi tới.
Tinh xảo như vậy, chẳng trách được coi là nam kỹ đầu bảng.
Rất nhiều đại quan phú hào Long Dương*, đều thích người như vậy.
* Long Dương: điển tích về tình yêu nam nam giữa Ngụy Vương và Long Dương.
Tiểu quan Sở Phong đứng ở trước mặt Tô Yên, đôi mắt hồng hồng, giống như là... đã khóc.
Không biết là đánh phấn hay như thế nào mà sắc mặt nhìn qua trắng dọa người.
Hắn đứng ở trước mặt Tô Yên, hừ một tiếng.
Quay mặt sang bên khác, nói
"Hầu gia hôm nay tới muộn như vậy, chẳng lẽ không có gì muốn nói với Sở Phong sao?"
Khẩu khí thật cao ngạo.
Tô Yên nói
"Những gì ta muốn nói, gã sai vặt kia chắc cũng đã nói qua với ngươi rồi."
Sở Phong lại hừ một tiếng
"Ta chờ ngài từ sáng mãi cho đến tận bây giờ, hầu gia chẳng lẽ cho rằng chỉ một câu xin lỗi cùng với một viên dạ minh châu là có thể vứt bỏ ta được hay sao?"
Tô Yên
"······"
Nàng trầm mặc.
Sở Phong nhìn Tô Yên im lặng như vậy, có chút đắc ý.
Với thân phận kia của Tô Yên.
Hắn nói chuyện như thế với tiểu hầu gia, là đại bất kính.
Nhưng thế thì đã sao, tiểu hầu gia thích hắn.
Bị người khác ghen ghét, hắn chẳng quan tâm?
Chỉ cần nói qua một tiếng với tên tiểu hầu gia ngu xuẩn này.
Hắn ta muốn cái gì liền có cái đó.
Hôm qua hắn cùng tiểu hầu gia này đi du hồ, hắn nói muốn đài sen kia.
Tiểu hầu gia đi hái cho hắn liền bị rơi xuống nước.
Tiểu hầu gia thiếu chút nữa thì ૮ɦếƭ đuối ở trong hồ, nhưng vẫn lo lắng cho hắn.
Vốn dĩ cho rằng mấy ngày sau sẽ không thấy được vị kim chủ này.
Còn có chút đáng tiếc.
Nào biết, ngay hôm nay đã tung ta tung tăng chạy tới đây.
Nếu đã vội vàng chạy đến đây, vậy thì phải dùng thủ đoạn cao tay hơn.
Chờ đến khi tiểu hầu gia chuộc thân cho hắn rồi dẫn vào hầu phủ, hắn chỉ cần sử dụng chút thủ đoạn là có thể lấy được khế ước bán thân của mình, việc này không khó.
Không chỉ như vậy, có lẽ hắn còn có thể càng cao quý hơn.
Sở Phong cảm thấy mình chắc chắn sẽ có tiền đồ thật tốt, không thể cả đời ngây ngốc ở nơi này được.
Nhưng Tô Yên là người có thân phận cao nhất từ trước tới nay mà hắn từng gặp.
Trước tiên đành miễn cưỡng đặt một chân vào trận này vậy.
Kế hoạch Sở Phong bày ra khá tốt.
Chỉ đáng tiếc, xác này nhưng hồn đã khác.
Sở Phong đợi trong chốc lát, thấy Tô Yên vẫn chưa nói lời nào.
Liền dự định duỗi tay tự mình đi lấy dạ minh châu trên tay Lan Chi.
Một bên đi qua, một bên nói
"Tiểu hầu gia, Sở Phong ta tuy là tiểu quan, nhưng cũng không phải người tùy tiện.
Nếu như tiểu hầu gia khiến cho ta không hài lòng, ta cũng không có khả năng chấp nhận để tiểu hầu gia thay ta chuộc thân nữa."
Sở Phong duỗi tay mới vừa ᴆụng tới cái hộp đựng dạ minh châu.
Lan Chi liền bước sang bên cạnh, tránh khỏi tay hắn.
Trong mắt mang theo châm chọc không hề che dấu.
Sở Phong biến sắc.
Tựa hồ bị một cái liếc mắt của Lan Chi làm tổn thương lòng tự trọng.
Hắn gầm lên
"Tô Yên! Ngươi rốt cuộc coi Sở Phong ta là loại người gì?!"
Tô Yên bị hắn la, nhíu mày một chút.
Xoa xoa lỗ tai.
"Lan Chi, lôi đi. Thật ồn ào."
Ngữ khí của Tô Yên đột nhiên trở nên lãnh đạm khác xa với trước kia khiến Sở Phong sửng sốt.
Lan Chi tựa hồ sớm đã đoán được kết quả này của Sở Phong.
Trực tiếp ra lệnh cho hai gia đinh bên cạnh
"Bịt miệng hắn lại, không được để hắn làm ồn đến tiểu hầu gia."
"Vâng!"
Nam phó lên sân khấu, rất dễ dàng ấn người xuống.