Vốn là đến thư phòng tìm 《 Băng Tâm kinh 》 thuận đường tính toán dỗ dành Hoa Khuynh đang tức giận.
Kết quả không biết vì sao, nói nói, lời này liền thay đổi hương vị.
Dỗ dành hồi lâu, liền biến thành tình ý.
Vốn dĩ Tuyết Lang đang đứng thẳng tắp trước cửa thư phòng.
Sắc mặt nghiêm túc.
Chỉ chốc lát sau, liền nghe được bên trong truyền ra tiếng ái muội ՐêՈ Րỉ.
Hắn sững sờ.
Khuôn mặt lạnh băng nháy mắt tan vỡ.
Một canh giờ sau.
Tuyết Lang không thể nhịn được, lui về sau mười mét.
Đứng thẳng, chỉ là biểu cảm trên khuôn mặt thay đổi, một bộ dáng khó thể miêu tả.
Ngày hôm sau, Tô Yên từ trên giường tỉnh dậy.
Xoa xoa eo, nhỏ giọng lẩm bẩm
"Mệt mỏi quá."
Nhưng ngay sau đó, nàng ngước lên nhìn thấy 《 Băng Tâm kinh 》đang nằm trên bàn, lập tức liền cao hứng.
Bên dưới 《 Băng Tâm kinh 》, còn có một quyển, 《 tinh mãng quyết 》.
Tô Yên thật cao hứng.
Nàng cầm hai cuốn sách này.
Mặc quần áo đi xung quanh trong cung điện.
Tiếp theo, thả Tiểu Hồng và Cổ Vương ra.
Tiểu Hồng nghênh ngang trực tiếp biến thành thân thể to lớn.
Ở bên cạnh Tô Yên lắc lư.
Nàng lên tiếng
"Hai người các em mỗi người một quyển, luyện tập chăm chỉ vào."
Tiểu Hồng dùng đuôi cuốn lấy quyển 《 tinh mãng quyết 》 hất qua hất lại.
Nó đã khai trí, trải qua nhiều vị diện như thế cũng phải 500 năm trở lên.
Nó có thể nhận thức được một số từ đơn giản, thường sử dụng. Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Hơn nữa, từ khi nó tiêu hóa giao long tinh thạch, mặc dù không thể phun ra lửa.
Nhưng thần kỳ là, bệnh cận thị của nó đã được chữa khỏi*.
*Rắn nhìn rất kém
Ngoại trừ một vài con có khả năng đặc biệt để săn mồi vào ban ngày, hầu hết các loài rắn đều không nhìn rõ. Thông thường, chúng chỉ thấy hình khối chứ không nhìn được chi tiết.
Tô Yên đem quyển sách đặt trên bàn đá.
Để nó tự mình xem.
Tiểu Hồng dùng đuôi ấn quyển sách, lưỡi rắn đỏ tươi phun ra, thân thể nhích tới nhích lui.
Xiêu xiêu vẹo vẹo mở ra, không quá dụng tâm.
Nàng đem quyển《 Băng Tâm kinh 》còn lại đặt trên bàn.
Cho Cổ Vương xem.
Cổ Vương nằm trên đỉnh đầu Tiểu Hồng.
"Mắng mắng mắng mắng."
Trứng ngốc, đừng cử động! Để ta nhớ nó.
Cổ Vương vừa dứt lời, Tiểu Hồng liền đứng im.
Thành thành thật thật ghé vào chỗ đó.
Thỉnh thoảng, lại nghe thanh âm Cổ Vương truyền đến
"Mắng mắng mắng mắng này mắng."
Trứng ngốc, lật trang cho ta!
Tiểu Hồng dùng đuôi của mình lật trang mới cho Cổ Vương.
Mà chính nó, ba trang cũng chưa từng xem qua.
Tô Yên chỉ có một yêu cầu với hai người bọn họ
"Trước khi ta ૮ɦếƭ, phải ghi nhớ hết hai cuốn sách này. Ta không thể mang chúng nó theo."
Khi nàng nói lời này, đã là một canh giờ sau.
Tiểu Hồng ghé vào 《 tinh mãng quyết 》, che hết hoàn toàn chữ viết bên trong.
Rắn lớn Tiểu Hồng luôn luôn có tinh thần, có thể ba ngày ba đêm chơi không cần ngủ.
Sau một tiếng xem quyển sách này, trực tiếp ngủ thi*p đi...
Lúc này, Cổ Vương đã xem được một phần ba quyển sách.
Thỉnh thoảng Tô Yên nghe được thanh âm của Cô Vương
"Mắng mắng mắng mắng."
Trứng ngốc, lật sách.
Tiểu Hồng mơ mơ màng màng sắp ngủ, miễn cưỡng mở to mắt, lấy cái đuôi lật trang sau đó lại " đông" một tiếng, ngã xuống bàn ngủ tiếp.
Một ngày nọ, ánh nắng tươi sáng giữa trưa.
Khi đến giờ ăn trưa, Hoa Khuynh tìm Tô Yên một lần mà không thấy người đâu.
Hắn ngồi ở bàn dài, mí mắt rũ xuống
"Tuyết lang, người ở đâu?"
Tuyết lang đôi tay ôm quyền
"Yêu Vương đại nhân, Yêu hậu ở ngoài hoa viên, đang ở cùng với sủng vật."
Hoa Khuynh gật đầu, nửa ngày sau, đứng lên.
Hoa Khuynh biết Tô Yên có nuôi một con rắn.
Mặc dù hắn rất chán ghét tất cả các sinh vật làm phân tán sự chú ý của ân nhân.
Nhưng nếu nàng thích, lại còn là một con rắn thực ngu ngốc như vậy.
Hoa Khuynh liền miễn cưỡng chấp nhận sự tồn tại của nó.
Hắn đi về phía hoa viên.
Liền thấy được một hình ảnh.
Một con rắn độc, đầu hình tam giác ngẩng cao, lắc qua lắc lại trước mặt Tô Yên, bộ dáng không tình nguyện.
Trong miệng, màu đỏ tươi lưỡi rắn thổ lộ
"Tê tê tê tê tê tê tê tê tê tê."
Tô Yên là người xấu! Người xấu!!
Em không học,không học, em muốn đi bắt bướm!
Hoa Khuynh là một con hoàng kim cự mãng, tự nhiên, hắn có thể hiểu lời của con rắn ngu ngốc này.
Tiếp theo, nghe thấy Tô Yên chậm rãi nói
"Thời gian một tháng, nếu em đọc hết cái trang này, liền cho em đi bắt bướm."
Con rắn ngu ngốc kia vẫn là không tình nguyện
"Tê tê tê tê tê."
Không xem, không xem, không muốn xem.
Sau đó, nhìn thấy Hoa Khuynh lại đây.
"Ân nhân"
Thanh âm chậm rãi từ xa truyền đến.
Tô Yên quay đầu lại, Hoa Khuynh đã đứng trước mặt, duỗi tay ôm nàng vào lòng.
Hoa Khuynh hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng kia, mỉm cười
"Ân nhân đang làm gì?"
Tô Yên ngẩng đầu nhìn hắn, nói
"Nó rất ngốc."
Đến lúc này, Tô Yên đã bất lực với Tiểu Hồng.
Hoa Khuynh mỉm cười, nhìn về phía con rắn kia.
Cái đuôi to của nó vẫn còn đang đè nặng lên quyển bí tịch, lắc lư qua lại.
Khiến trang đầu tiên của 《 tinh mãng quyết 》 bị biến dạng.
Ban đầu, Tiểu Hồng rất sợ Hoa Khuynh.
Vừa thấy liền chạy trốn.
Chỉ là thời gian chậm rãi trôi qua.
Dần dần Tiểu Hồng phát hiện, Hoa Khuynh sẽ không quan tâm đến nó.
Thậm chí lần trước nó còn nghe Hoa Khuynh nói với Tô Yên nó rất không tồi.
Sau đó, lòng tự tin của Tiểu Hồng càng lớn.
Đối với Hoa Khuynh không còn sợ hãi nữa.
Ở một bên tự mình chơi.
Hoa Khuynh vươn tay, ngậm ý cười, nhẹ nhàng vỗ vào đuôi nó.
Toàn bộ cơ thể của Tiểu Hồng cứng lại, giây tiếp theo, ầm một tiếng té lăn xuống mặt đất.
Nằm trên mặt đất hồi lâu, Tiểu Hồng ôm lấy đuôi của mình.
Dùng đôi mắt to nhìn về phía Hoa Khuynh cùng Tô Yên.
Không thể tin được.
Nó nhìn thấy đuôi mình đen tuyền một mảnh.
Da rắn bị cháy sém.
Một mùi thịt rắn nướng chín bay lên.
Làm người ta nhịn không được muốn cắt một miếng nếm thử.
Hoa Khuynh nhíu mày
"Buổi tối hôm nay ăn thịt rắn cũng không tồi đâu."
Thanh âm rơi xuống, Tiểu Hồng vốn dĩ đang ôm đuôi rắn muốn khóc.
Nghe được lời này, thân thể liền cứng đờ,
Không ngừng lui về sau.
Hoa Khuynh cúi đầu dò hỏi
"Ân nhân cảm thấy thế nào?"
Tô Yên ngửi thấy mùi thịt rắn nướng, không khống chế nuốt nước miếng một chút.
Sau đó chớp chớp mắt, nhìn Tiểu Hồng.
Dường như đang cân nhắc.
Rốt cuộc là nên giữ lại, hay dứt khoát biến nó thành thịt rắn nướng?
"Tê tê tê ~ ~ ~"
Yên Yên, Yên Yên! Không thể ~~~!!!
Tiểu Hồng đảo mắt liền biến thành một con rắn nhỏ như ngón tay cái.
Trốn đằng sau ghế đá.
"Tê tê tê tê tê"
Ô ô ô, hai người hợp nhau khi dễ em ~~
Còn muốn ăn thịt rắn.
Tô Yên còn nuốt nước bọt.
Cô muốn ăn nó~ ~.
Tô Yên mơ hồ nghe thấy giọng nói vọng lại từ phía sau ghế đá.
Hoa Khuynh ngước mắt lên, lười lại hù dọa con rắn ngu ngốc này.
Ngược lại ôm lấy Tô Yên, cúi đầu nhịn không được hôn lên đôi môi phấn nộn kia
"Ân nhân, ta đói bụng."
Giọng hắn chậm rãi, mang theo dụ hoặc câu nhân.
Tô Yên chớp chớp mắt.
Thấy hắn cười khẽ, lười biếng dựa vào vai cô, muốn nói gì đó.
Tô Yên yên lặng duỗi tay, che miệng hắn lại.
"Chàng không đói bụng."
Tu luyện đến cảnh giới này của Hoa Khuynh.
Về cơ bản, hắn không cần ăn cơm.
Một tháng ăn một lần hay một năm ăn một lần cũng không xảy ra chuyện gì.
Hắn nói đói, cùng với lý giải của người bình thường là không giống nhau.
Cho nên, tránh cho lát nữa không có sức ăn cơm, Tô Yên ngăn lại những lời nói tiếp theo của hắn.
Lúc này, thanh âm Tiểu Hoa vang lên
"Ký chủ, nguyện vọng,nguyện vọng ~ ~"
Sau khi Tiểu Hoa nhắc nhở, Tô Yên liền nhớ ra.
Ngẩng đầu nhìn hắn
"Chàng có nguyện vọng gì không? "
"Sao? "
"Nguyện vọng muốn thực hiện a."
Hoa Khuynh gật đầu suy nghĩ chốc lát.
Hắn gật đầu
"Có"
"Nguyện vọng gì? "
"Hy vọng một ngày nào đó, có thể ૮ɦếƭ trên người nàng."
Tô Yên
"......."
Thanh âm Tiểu Hoa hưng phấn
"Leng keng, tiếp nhận nguyện vọng, Ký chủ! Ép khô hắn đi, ép khô hắn, vị diện này liền kết thúc!!!"
Tô Yên chậm rãi nói trong đầu
"Đừng nói nữa."
Tiểu Hoa
"Ách...ký chủ, người ta là ở cùng mặt trận thống nhất với chị nha."
Sau khi Tiểu Hoa nói xong câu đó, không còn nghe ký chủ của nó nói chuyện nữa.
Thật lâu lúc sau, Tô Yên cũng không lên tiếng.
Cô nắm lấy tay Hoa Khuynh đi vào cung điện.
Thân ảnh hai người ngày càng xa dần.
Thỉnh thoảng, có thể nghe thấy giọng điệu lười biếng của Hoa Khuynh.
"Ân nhân đưa ta đi đâu? Thực sự muốn thực hiện nguyện vọng của ta?"
"Đi ăn cơm. "
" Hóa ra là ân nhân cũng đói bụng, vừa vặn ta cũng... "
Lời còn chưa nói xong, đã bị Tô Yên lần nữa che miệng lại.
Nàng chỉ muốn ăn cơm, cũng không có ý gì khác.
Bầu trời trong xanh, gió thổi qua, cuốn theo bụi bặm, rồi lại tản đi.
____Thế giới 12- Kết thúc_____
Khi Tô Yên tỉnh dậy lần nữa, đã ở trong trạm không gian.
Xung quanh một mảnh tối đen như mực.
Thanh âm Tiểu Hoa vang lên
"Leng keng, chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, giá trị tăng thêm 17, giá trị hiện tại của chị là
【Dung lượng não】: 35
【Giá trị thể lực】: 55
"Ký chủ muốn phân điểm như thế nào?"
Dứt lời, tiếp theo, giọng nói của Tiểu Hoa lại vang lên
"Leng keng, hệ thống nhắc nhở ký chủ, khi giá trị của ngài vượt quá 40, ngài có thể mở tùy cơ thương thành."
"Sao? "
Tùy cơ thương thành chính là mỗi khi ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, căn cứ theo kinh nghiệm của ký chủ, một số hàng hóa ngẫu nhiên sẽ được đưa ra.
Ký chủ có thể dùng giá trị dư ra để mua sản phẩm."
"Nếu không muốn mua thì sao?"
"Tất nhiên ký chủ có thể lựa chọn không mua. "
"Được."
"Ký chủ, chị dự định sẽ thêm giá trị vào đâu? "
"Tăng 10 điểm vào giá trị thể lực, 6 điểm ở dung lượng não."
"Ách... Ký chủ không tính toán lưu lại một ít giá trị để xem liệu có sản phẩm nào chị muốn mua sao?"
"Ta không thiếu thứ gì, cũng không muốn mua đồ vật gì."
"Được, bíp bíp --- đã tăng giá trị, giá trị hiện tại của chị là"
"[Dung lượng não] 41
[Giá trị thể lực ] 65
"Leng keng, Tùy cơ thương thành đã mở."
Tô Yên
"Đến vị diện tiếp theo đi. "
Tô Yên tựa hồ không quan tâm đến Tùy cơ thương thành đó.
Ngược lại có chút sốt ruột tiếp tục nhiệm vụ.
Tiểu Hoa nghĩ tới có một vị Chủ Thần từng được nhắc qua.
Chẳng lẽ ký chủ là sợ vị Chủ Thần kia lợi hại, cho nên mới tăng giá trị thể lực của mình lên?
Nghĩ vậy, Tiểu Hoa lên tiếng
"Leng keng, nhiệm vụ sắp bắt đầu, mời ký chủ chuẩn bị sẵn sàng. "