Lúc này, phía sau Tô Yên truyền đến thanh âm đinh linh đinh linh.
Một tiếng "A di đà phật" ở phía sau nàng vang lên.
Ngay khi quay đầu lại, nàng thấy được một hòa thượng.
Cầm một cái bát đồng trên tay, mặc chiếc áo cà sa,đi chân trần, trên tay là một cây thiền trượng.
Ông nhắm mắt lại, giữa lông mày đầy nỗi phiền muộn.
Một người xuất gia mà thấy phiền muộn, chứng tỏ là gặp chuyện đại sự.
Tô Yên nhìn ông ta, cảm thấy rất quen mắt.
Cho đến khi hòa thượng đó lên tiếng
"Thí chủ, chúng ta lại gặp nhau."
Thanh âm quen thuộc, trong ấn tượng của nàng, chỉ từng thấy qua một hòa thượng.
Kết quả dần dần trở nên rõ ràng.
Khi bọn họ trên đường đi đến thôn Xà Nhân, cũng từng gặp một hòa thượng.
Nhìn cách ăn mặc và diện mạo, là cùng một người.
Hai người nhìn nhau.
Khuôn mặt hòa thượng không biết vì sao hiện lên vẻ u sầu.
"Xin chào thí chủ, người từ bên ngoài đến."
Tô Yên hơi ngạc nhiên khi nghe ông ta nói người từ bên ngoài.
"Tại sao ông nói tôi là người từ ngoài đến?"
Hòa thượng lắc đầu, không trả lời.
Chỉ nói
"Thí chủ là người đến từ bên ngoài, chính là tới phá giải kết cục diệt vong của thế giới sao?"
Tô Yên nghe vậy, ngạc nhiên lần nữa
"Ông biết thế giới sẽ diệt vong?"
Hòa thượng gật đầu rồi lại lắc đầu
"Thế giới có diệt vong hay không hoàn toàn dựa vào Yêu Vương."
Hòa thượng dừng một chút, lên tiếng
"Nguyên bản, đây là kết cục không thể thay đổi, thế giới đã định là sẽ hủy ở trong tay của hắn.
Hiện giờ, trong này nhiều thêm một người từ ngoài đến, hết thảy lại không xác định được."
"Ông cẩn thận nói xem.""
"Yêu Vương đại nhân là mệnh đế vương sát, khắc cha khắc mẹ, không vợ không con, tàn nhẫn vô tình.
Bần tăng vốn tưởng rằng, người như vậy, sẽ không sinh ra tình cảm với bất cứ ai.
Cho đến ngày hôm đó, bần tăng nhìn thấy hắn ôm cô trên hoang mạc.
giữa mày sát khí hình như có khuyên*
Bần tăng rất kinh ngạc."
*gốc là 开解: ý chỉ khuyên can, khuyên ngăn.
Hòa thượng dừng lại một chút, nói tiếp
"Sau đó, bần tăng dốc lòng tu luyện, bây giờ xuất quan đi ra ngoài phát hiện, kết cục sống hay ૮ɦếƭ lại không còn bởi Yêu Vương nữa.
Mà là một sao chổi chưa bao giờ xuất hiện.
Vì thế, bần tăng nghĩ tới cô nương.
Nếu bần tăng không đoán sai, cô chính là điểm mấu chốt trong trận chiến này.
Kết cục sống hay ૮ɦếƭ, tất cả đều dựa vào suy nghĩ của cô nương."
"Ý của ông là muốn ta Gi*t hắn?"
Hòa thượng lắc đầu
"Hết thảy bí quyết hóa giải kết cục, đều đã ở trong lòng cô nương, cần gì hỏi lại bần tăng?"
Tô Yên
"... Là ông cũng không biết nên làm cái gì?"
Hòa thượng sửng sốt, mỉm cười không nói.
Ngay khi hai người đang nói chuyện, đột nhiên một đạo khí thế mạnh mẽ xuất hiện từ phía sau Tô Yên.
Tô Yên quay người lại.
Liền chạm vào trong иgự¢ người vừa xuất hiện.
Hơi thở quen thuộc truyền đến.
Vừa nhấc đầu, đã thấy được Hoa Khuynh.
Sắc mặt hắn không mấy tốt đẹp.
Ngay cả khi đang nở nụ cười, cũng cảm thấy âm khí dày đặc.
Hoa Khuynh dùng sức ôm nàng
"Ân nhân vì sao luôn thích trốn một mình? Không thích ở bên ta như vậy?"
Eo nàng bị hắn dùng sức ôm lấy, có chút đau
" Ta đi tìm chàng, nhưng chàng không ở đó."
Con ngươi Hoa Khuynh sâu kín
"Đây là lý do ân nhân đến đây một mình?
Chẳng lẽ cảm thấy ta sẽ xuất hiện ở chỗ này?"
Giọng hắn âm dương quái khí, như thể đang cố tình khiêu khích.
Tô Yên chớp chớp mắt, im lặng trong chốc lát, lên tiếng
" Chàng thật sự muốn tấn công phái Thanh Sơn?"
Hoa Khuynh cúi đầu xuống, hôn lên môi Tô Yên
"Ân nhân nói là phái Thanh Sơn rất quan trọng, đúng hay không?"
Tô Yên gật gật đầu
"Đúng, rất quan trọng."
Ngay khi nàng gật đầu, cằm đã bị người dùng sức nhéo, cảm giác đau đớn truyền đến.
Hắn hôn lên môi nàng ngay lập tức
" Ân nhân quan tâm như vậy, cho nên ta càng muốn hủy hoại nó.
Làm như vậy, trong lòng ân nhân chỉ có ta.
Về sau cũng sẽ không đột nhiên biến mất tới chỗ này để trốn."
Tô Yên nghe lí luận quỷ dị này.
Thế nhưng, còn không thể nói ra phản bác.
"Chàng, chàng, chàng...."
Nàng dừng lại một lúc.
Sau đó nhìn hắn, lên tiếng
"Ta quan tâm chàng nhất, tại sao chàng không tự hủy hoại bản thân mình?"
Thanh âm nàng vừa dứt.
Thân thể Hoa Khuynh cứng đờ.
Hắn nhìn Tô Yên, thần sắc phức tạp.
Sau một lúc lâu,
"Ân nhân vẫn luôn muốn ta ૮ɦếƭ?"
Hắn nói, từng chút từng chút hôn lên môi Tô Yên.
"Bất cứ điều gì ân nhân muốn, Hoa Khuynh đều sẽ làm."
Hắn vừa nói, vừa nắm lấy tay Tô Yên ấn nó vào vị trí trái tim mình.
Tô Yên đang muốn nói, hắn không cần động thủ với phái Thanh Sơn.
Kết quả người nọ dùng sức hôn môi thật sâu, ngăn chặn lời nói của Tô Yên.
Trong khoảng cách giữa môi và răng, hắn nói từng câu từng chữ
"Ân nhân muốn mạng của ta, bây giờ có thể ra tay."
Hắn gắt gao ấn tay Tô Yên vào иgự¢ mình.
Cho đến khi nụ hôn kết thúc, Tô Yên được hắn ôm trong lòng thở dốc.
Đôi mắt nàng tròn xoe
"Ta không muốn Gi*t chàng, chàng có thể đừng tấn công phái Thanh Sơn hay không?"
Hắn nghe Tô Yên nói không muốn Gi*t mình, cơ hồ rất vui vẻ.
Lại cúi đầu hôn lên môi nàng lần nữa.
Sau đó mỉm cười, lẩm bẩm
"Không được đâu, phái Thanh Sơn sáng mai một người cũng không còn."
Tô Yên nhìn hắn, có chút tức giận, nghiêm túc nói
"Không phải chàng nói ta muốn thứ gì thì chàng sẽ cho ta sao? "
Hoa Khuynh nhìn nàng,
"Ân nhân muốn phái Thanh Sơn? "
Tô Yên gật gật đầu
"Đúng vậy"
"Chờ đến ngày mai bọn hắn ૮ɦếƭ hết, ta sẽ vì ân nhân xây một toà cung điện, ngày ngày cùng ở đó."
Tô Yên
"....."
Hắn cố ý.
Nàng chắc chắn.
Trong khi nói chuyện, nàng nghĩ hòa thượng nọ vẫn còn ở chỗ này.
Nàng quay đầu lại nhìn.
Phát hiện ông ấy không biết khi nào đã rời đi.
Cỗ âm trầm trên người Hoa Khuynh không tan biến đi, ngược lại ngày càng cường liệt.
Tô Yên nhìn hắn, trầm mặc một lúc lâu.
Hoa Khuynh bị cặp mắt trong veo nhìn, phảng phất như nhìn thấu được sự dơ bẩn của mình.
Nụ cười trên khuôn mặt hắn dần dần biến mất.
Con ngươi hắn sâu kín
" Ân nhân có chuyện muốn nói với ta?
Đừng nói gì cả, ta cũng không muốn nghe.
Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của ân nhân, ta liền xuất hiện cảm giác muốn nhốt nàng lại.
Đừng cho ta có cơ hội này. "
Thanh âm hắn yếu ớt, nói từng câu từng câu.
Tô Yên nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh.
Bên tai, hơi thở nóng rực cùng với âm thanh phát lạnh
"Ồ, ân nhân thậm chí còn không muốn nhìn ta à? Có phải là vì ta muốn động thủ với phái Thanh Sơn?"
Thanh âm hắn lẩm bẩm
"Có vẻ như phái Thanh Sơn càng không thể lưu lại rồi. "
Tô Yên mở mắt ra
"Chàng, chàng, chàng, không nói lý."
Nàng tức giận nửa ngày, cuối cùng chỉ nói ra bốn từ này.
Chưa thấy qua người nào vô lý như vậy.
Nói xong, nàng tức đến ôm lấy cổ Hoa Khuynh.
Nhón chân, hôn lên hắn.
Hoa Khuynh bị hôn bất ngờ đến sửng sốt.
Hơi thở lạnh lẽo tức khắc liền biến mất.
Hắn ôm nàng càng thêm dùng sức.
Sau khi hôn xong, Tô Yên nhìn hắn
"Ta trước nay chưa từng ghét bỏ chàng, chàng, chàng.... "
Đại khái bị Hoa Khuynh nóng rực nhìn chằm chằm khiến nàng nghẹn lại.
Nhưng nhanh chóng sửa lại lời nói, lên tiếng
"Chàng nói mạng chàng là của em, phải không?"
Hoa Khuynh nhìn bộ dáng nàng, biết nàng muốn thuyết phục hắn lần nữa.
Có lẽ vừa rồi mới được hôn, hắn tựa hồ cũng không tức giận.
Ngược lại còn rất phối hợp
"Tất cả đều của ân nhân."
Tô Yên nghe vậy gật gật đầu, nàng bắt đầu đếm ngón tay, lên tiếng
"Lúc trước ta làm chàng bị thương, chàng rất khổ sở. Mạng chàng là của ta, vậy nên ta có thể làm bất cứ điều gì với chàng."
Nếu mạng đã là của nàng, nàng có quyền Gi*t hoặc sống, làm tổn thương hay tra tấn.
Đều do nàng định đoạt.
Việc này có chút quá phận.
Nhưng nghe vào tai Hoa Khuynh, không biết tại sao ánh mắt ngày càng nóng rực.
Hắn hôn lên môi nàng,
"Ân nhân nói thật sao??"
Tiểu Hoa yên lặng nghe, nhịn không được phun tào,
"Ký chủ, hình như hắn có vẻ rất cao hứng?"
Tô Yên cũng nhìn thấy.
Nàng đưa tay ra ôm lấy hắn.
Sau một lúc lâu, nàng bỗng nhiên thở dài một hơi.
Có lẽ, hắn chính là không có cảm giác an toàn?
Hắn luôn thích nói rằng mình hoàn toàn thuộc về nàng.
Trước đây, Tô Yên không có cảm giác mãnh liệt như vậy.
Chỉ có lúc này đây, nhìn nàng nói mấy lời ngụy biện kia.
Hắn ngược lại rất cao hứng.
Bởi vì hắn thuộc về nàng.
Cho nên, nàng không thể vứt bỏ hắn.
૮ɦếƭ trong tay nàng, là một việc rất cao hứng sao?
Nàng suy nghĩ thật lâu, nghĩ nghĩ, lại không tiếp tục nghiên cứu sâu hơn.
Chỉ ôm hắn, không nói gì thêm.
Sau một lúc lâu, nàng nói
"Chàng vĩnh viễn là của ta. Là người quan trọng nhất."
Hoa Khuynh khóe môi ngậm ý cười càng sâu.
Ban đêm, Tô Yên không có rời đi.
Ngược lại lôi kéo hắn đi tới phái Thanh Sơn.
Đi đến nhà gỗ của nàng.
Hoa Khuynh mặc cẩm y hoa phục đứng trước ngôi nhà gỗ nhìn qua có vẻ không hợp nhau.
Tô Yên kéo hắn vào trong.
Hắn hiếm khi không nói lời nào.
Ngược lại rất chờ mong với căn phòng này.
"Đây là nơi ta sống."
Nàng lên tiếng.
Hắn cẩn thận nhìn kỹ, độ chuyên chú kia, so với lúc trước hắn nhìn cung điện Yêu Vương còn cẩn thận hơn.
Tô Yên lại hỏi
"Sao lại nhất định phải xuống tay với Thanh Sơn. "
Hoa Khuynh nhìn Tô Yên, gắt gao ôm nàng, nói từng câu từng chữ
"Chỉ khi xóa bỏ toàn bộ giới Tu Tiên, thì ân nhân mới không có chỗ để đi, sau này chỉ có thể ở cùng một chỗ với ta."
Tô Yên
"......."
Thì ra là do cái chủ ý này.
Nàng nghiêm túc nói
"Ta về sau chỗ nào cũng không đi, chàng ở đâu, ta sẽ ở đó."
Hoa Khuynh
"Trước đây ân nhân cũng nói như vậy, làm ta tin là thật, cho rằng ân nhân vĩnh viễn sẽ không rời đi."
Tô Yên
"Chàng...... "
Hoa Khuynh cầm tay nàng, thanh âm dịu dàng
"Nếu một ngày ân nhân cảm thấy không thể ở lại bên ta, có thể một kiếm Gi*t ta, ta cũng chưa từng có phòng bị với nàng. "
Tô Yên bị nói đến á khẩu không trả lời được.
Một câu cũng không nói nên lời.
Hoa Khuynh lôi kéo nàng, đi vòng quanh căn nhà nhỏ này.
Hắn nghiên cứu ngôi nhà nhỏ rất cẩn thận.
Từ đầu đến cuối.
Không bỏ sót một chỗ nào.
Cho đến khi nghiên cứu xong toàn bộ.
Hoa Khuynh bế Tô Yên đi đến mép giường,
"Ân nhân."
Thanh âm hắn trầm xuống.
Trở nên cực kỳ gợi cảm.
Hắn hôn xuống, từng chút từng chút một.
Làm cho người ta thấy cảm giác vừa nghiêm túc vừa dụ hoặc.
Trong nháy mắt, Tô Yên bị hắn đè lên giường.
Bên ngoài khẩn trương giằng co.
Trong căn phòng lại mơ hồ xuân tình cùng ái muội.
Bình minh dần dần lên cao.
Bọn họ cũng nên nghỉ ngơi.
Một canh giờ sau.
Tô Yên bởi vì cả ngày bôn ba mệt nhọc, cộng thêm một hồi tình sự.
Một lát sau đã ngủ thi*p đi.