Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 262

Tác giả: Tần Nguyên

Sau đó, tẩm điện này cũng không có đi được.
Nàng bị ấn ở trên ghế của Yêu Vương.
Người nọ đôi mắt đều đỏ lên.
Lôi kéo quần áo nàng.
Nàng vốn đang giãy giụa.
Kết quả liền nghe hắn nói một câu
"Ân nhân không phải nói ta quan trọng nhất? Ân nhân trốn cái gì?"
Sau đó, người nọ liền dán lại đây.
Hôn lên môi nàng.
Tại địa phương trang nghiêm nhất của Yêu giới, nhìn lên phía trên.
Ái muội cùng vui thích đan chéo.
Phía trên sảnh chính, chỉ có ái muội cùng cảnh xuân khiến người mặt đỏ tim đập.
........
Chờ đến lúc Tô Yên ăn cơm cũng đã là hoàng hôn.
Nàng ngồi trước bàn ăn trong tẩm điện, ăn mặc tinh tế, đang một ngụm một ngụm ăn cơm.
Thoạt nhìn, tựa hồ như không có gì.
Thời điểm nàng nhấc tay lên gắp đồ ăn.
Liền phát hiện dấu hôn ái muội đan xen trên cánh tay trắng nõn.
Một cái tiếp theo một cái.
Có cái nhạt, có cái đậm, xanh tím cả một mảng.
Cũng may là không có người.
Nếu bị người nhìn thấy, sợ là bị hiểu lầm thành bệnh giang mai.
Khi nàng sắp ăn no, bên ngoài truyền đến âm thanh
"Thánh Nhu tham kiến Yêu Vương đại nhân."
Hoa Khuynh vốn chưa động vào đồ ăn.
Chỉ là nhìn Tô Yên ăn
"Tiến vào."
Hắn vừa nói xong.
Đi vào.
Trung gian cách một tấm bình phong.
Nàng ngẩng đầu, xuyên thấu qua tấm bình phong nhìn động tác người đối diện.
Thánh Nhu hành lễ
"Yêu Vương đại nhân, hành trình đều đã định ra xong, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, sáng mai đại quân Yêu giới liền san bằng phái Thanh Sơn."
Tô Yên vừa nghe.
Tiểu Hoa
"Tất tất tất -----. Ký chủ, mời cứu vớt thiên hạ thương sinh.
Nếu phái Thanh Sơn bị tàn sát sạch sẽ, Tu Tiên giới tam đại môn phái liền bị Gi*t sạch, nhiệm vụ chủ tuyến của ngài sẽ bị thất bại."
Hoa Khuynh buông mí mắt, đang muốn lên tiếng.
Kết quả, một bàn tay trắng nõn bưng kín miệng hắn.
Tô Yên đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi.
Mặt khác, tay túm chặt vạt áo Hoa Khuynh.
Nhỏ giọng nói
"Việc này, có thể cẩn thận ngẫm lại không?"
Đôi mắt ngập nước phiếm hồng.
Thực nghiêm túc nhìn hắn.
Tuy rằng ý tứ của nàng là cẩn thận ngẫm lại.
Nhưng động tác che miệng, không phải là muốn hắn đáp ứng nàng sao?
Nhìn bộ dáng khẩn trương của nàng.
Không biết vì sao trong mắt Hoa Khuynh lây nhiễm ý cười.
Duỗi tay giữ chặt tay đang lấp kín miệng hắn.
Nhìn nàng, chậm rãi lên tiếng
"Ý của ân nhân là muốn ta thả bọn họ đi?"
Tô Yên thực mau gật đầu.
Hoa Khuynh do dự
"Nhưng là, Tu Tiên giới cùng Yêu giới vốn không đội trời chung."
Tô Yên hiển nhiên cũng biết việc này.
Nàng suy nghĩ trong chốc lát
"Vậy, trước hoãn hai ngày, cẩn thận suy xét, vì thiên hạ bá tánh mà suy nghĩ."
Nàng vừa dứt lời, Hoa Khuynh ôm nàng nở nụ cười
"Thiên hạ bá tánh?"
Bên trong nhìn hòa thuận vui vẻ.
Ngược lại bên ngoài Thánh Nhu đang gắt gao nhíu mày.
Bọn họ cách một tấm bình phong, cũng không phải là bức tường.
Sao có thể không nghe thấy hai người kia nói cái gì?
Nàng ta nhịn không được lên tiếng
"Yêu Vương đại nhân, đây là cơ hội tốt nhất để chúng ta san bằng Tu Tiên giới.
Nếu Tu Tiên giới được thế, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta."
Hoa Khuynh ý bảo Tô Yên
"Nghe được?"
Tô Yên gật đầu
"Nàng nói.....có lý."
Cẩn thận suy nghĩ nữa ngày, cũng chính là thấy nàng ấy nói đúng.
Nhưng nàng lôi kéo quần áo Hoa Khuynh không buông.
Tìm không ra lý do, chỉ có thể nói một câu
"Chàng nghĩ lại?"
Hoa Khuynh nhìn nàng.
Con ngươi sâu kín, duỗi tay ôm người vào trong Ⱡồ₦g иgự¢.
Hắn lên tiếng
"Ân nhân nếu là không tìm được lý do, buổi tối hôm nay, phái Thanh Sơn sẽ bị tàn sát sạch sẽ."
Tô Yên cúi đầu suy nghĩ thật lâu.
Lý do?
Thật lâu sau.
Nàng lên tiếng
"Ta là người phái Thanh Sơn, muốn cùng phái Thanh Sơn tồn vong."
Lời vừa nói ra, bên này sắc mặt Hoa Khuynh liền không được tốt.
Vừa rồi môi còn ngậm ý cười, nhìn qua tâm tình cũng không tệ.
Đảo mắt, liền thay đổi.
Vẫn bộ dáng như thế.
Hắn lại gắt gao nhìn chằm chằm nàng, khuôn mặt tối tăm
"Muốn cùng tồn vong?"
Hắn lẩm bẩm.
Duỗi tay lối kéo quần Tô Yên
"Ân nhân nói ta quan trọng nhất, lại trở tay làm ta bị thương. Hiện giờ mới biết được, hóa ra đối với ân nhân quan trọng nhất là phái Thanh Sơn a."
Hắn nói mấy chữ cuối cùng kia cực kỳ nhẹ nhàng.
Ý vị thâm trường.
Tô Yên nghe hắn nói, cũng không biết phải nói gì.
Cuối cùng phát hiện, dường như nói thế nào cũng không được.
Nàng ủ rũ.
Có chút nhụt chí.
Nghĩ, nếu lúc trước cùng Tang Lạc học chút công lực dùng mồm mép gạt người thì giờ có thể dùng rồi.
Cũng sẽ không gặp hoàn cảnh xấu hổ như lúc này.
Hắn duỗi tay sờ đầu nàng
"Không có lời muốn nói?"
Âm thanh kia nghe thực ôn hòa.
Tô Yên đầu tựa vào иgự¢ hắn
"Chàng đừng Gi*t bọn họ, được không?"
Nàng lôi kéo vạt áo hắn, hoàn toàn không ôm bất kỳ hy vọng gì.
Kết quả không nghĩ tới, nàng nói xong, an tĩnh thật lâu.
Liền nghe Hoa Khuynh nói
"Ngươi lui trước đi, chuyện này lúc sau lại nói?"
Thánh Nhu không thể tin được.
Hắn lại từ bỏ cơ hội tốt như vậy
"Yêu Vương đại nhân....?"
Nói một nửa liền bị chặn
"Lui ra."
Nàng ta cắn răng, có chút không cam lòng.
Vẫn là nói
"Vâng."
Xoay người, hướng bên ngoài đi ra.
Đối với Tô Yên hoàn toàn là địch ý.
Nếu nói Tô Yên tổn thương Yêu Vương đại nhân, đó là việc tư.
Vậy hiện tại, Tô Yên can thiệp vào đại sự của Yêu giới, không thể coi là việc tư nữa.
Tô Yên nghe hắn nói, lập tức nâng đầu.
Ôm lấy hắn, nhịn không được hôn một cái.
Còn tưởng rằng nàng phải ૮ɦếƭ nữa.
...........
Những ngày tiếp theo, Tô Yên không có nhìn thấy Thánh Nhu.
Khi nhìn thấy nàng ta lần nữa.
Là lúc tô Yên đi ra cung điện.
Yêu giới cùng Nhân giới bất đồng.
Nhìn vào cung điện trang hoàng, yêu giới càng tráng lệ, càng thêm bừa bãi.
Mà Nhân giới phần lớn chú ý đến sự trang trọng, khiêm tốn lại nội hàm.
Nàng đi vòng vòng, tình cờ gặp ba người Thánh Nhu, Tuyết Lang còn có Ong chúa.
Ba người tựa hồ muốn nói cái gì, âm thanh phẫn nộ cực lớn của Thánh Nhu
"《Tinh mãng quyết 》vốn là bí tịch thích hợp xà nhân để tu luyện.
Ta hỏi qua Yêu Vương đại nhân, ngài nói đã ném.
Rõ ràng chính là cho nhân loại kia.
Yêu Vương đại nhân thiên vị nàng ta như thế, thậm chí trì hoãn, không màng việc công của Yêu giới.
Nữ nhân kia tuyệt đối không thể lưu lại bên người Yêu Vương đại nhân.
Nàng chính là Nhân giới họa thủy, họa thủy!"
Đại khái là quá tức giận, lời nàng ta nói đều lọt hết vào tai Tô Yên, còn mang theo hận ý nghiến răng nghiến lợi.
Tô Yên đứng chỗ đó, lùi cũng không được tiến cũng không xong.
Chỉ có thể nhìn qua hai người Tuyết Lang, Ong Chúa cười một chút.
Xem như chào hỏi.
Thánh Nhu nhận thấy được tầm mắt hai người, quay đầu lại xem.
Liếc mắt một cái nhìn Tô Yên.
Trong mắt lạnh lẽo
"Tô Yên cô nương, ngươi đây là trăm phương ngàn kế tiếp cận Yêu Vương là vì cái gì?
Là muốn hoàn toàn hủy hoại Yêu Vương đại nhân?"
Tô Yên nhìn nàng.
"Ngươi quên rồi sao? Ta là bị Hoa Khuynh mang đến."
Nàng nhớ rõ, chính mình lúc ấy bị Hoa Khuynh mang rời đi, khi tỉnh dậy thì đã ở nơi này.
Thánh Nhu ninh mày nhìn Tô Yên.
Trong lòng nàng ta, đã nhận định Tô Yên chính là họa thủy.
Nàng tồn tại chỉ biết đảo loạn toàn bộ Yêu giới.
Âm thanh Thánh Nhu mang theo chất vấn cùng tràn đầy tức giận.
"Ngươi đến bây giờ còn muốn giảo biện?"
Tô Yên nhìn Thánh Nhu
"Ta không giảo biện."
Thánh Nhu vươn tay, chỉ vào Tô Yên
"Gấu Ngựa cùng Hắc Xà bị đánh, bây giờ còn đang ở trên giường, chỉ còn nửa cái mạng.
Nếu không phải ngươi, bọn họ còn có bộ dáng này?"
Tô Yên chớp chớp mắt.
Nghĩ tới ngày hôm qua nhìn đến một màn kia.
Gấu Ngựa cùng Hắc Xà ở trong cung điện bị long cốt tiên đánh
"Chuyện bọn họ bị đánh thì liên gì tới ta?"
Thánh Nhu cười lạnh
"Nếu không phải ngươi nói cái gì đó với Yêu Vương điện hạ, bọn họ sao lại phải chịu tội?"
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát
"Có lẽ, bọn họ đáng bị đánh."
"Ngươi!"
Thánh Nhu cực kỳ giận dữ, trái lại Tô Yên thực bình đạm.
Nhưng mà vừa nghe bọn họ nói chuyện.
Tô Yên nhớ tới.
Quyển《Tinh mãng quyết 》kia còn chưa vào tay Thánh Nhu a.
Nàng có phải nên tranh thủ một chút hay không?
Nghĩ như vậy.
Tô Yên định xuyên qua lối nhỏ rời đi.
Thánh Nhu đột nhiên cầm một thanh đao đâm tới Tô Yên.
Tô Yên tu vi đã hoàn toàn khôi phục.
Vô luận nói thế nào, nguyên thân cũng là nhân vật cấp bậc trưởng lão.
Nàng ra tay, một chưởng đánh vào cổ tay Thánh Nhu.
Thanh đao trong tay nàng ta rơi xuống, Tô Yên cầm lấy, đâm ngược trở về.
Phụt một tiếng.
Thanh đao cắm vào trong иgự¢ Thánh Nhu.
Nàng ta không thể tin được
"Ngươi!!"
Lúc này, Ong Chúa cùng Tuyết Lang rốt cục phải ra mặt khuyên can.
Bảo vệ Thánh Nhu
"Còn mong Tô Yên cô nương không cần so đo cùng nàng."
"Mong Tô Yên cô nương hạ thủ lưu tình."
Tô Yên chớp chớp mắt, buông lỏng tay ra.
Lui lại sau mấy bước
"Được rồi."
Ong Chúa nhẹ nhàng thở ra, ôm quyền
"Đa tạ cô nương lưu tình."
Thánh Nhu bị buông tha như thế, càng cảm thấy mất mặt.
Nàng ta rút đao ra, sắc mặt trắng bệch, phun một ngụm máu tươi.
Thánh Nhu thở hồng hộc, nếu không phải Ong Chúa đỡ, nàng ta đã phải quỳ ngã xuống.
Thánh Nhu lạnh lùng nhìn Tô Yên.
Tô Yên xoay người muốn rời đi.
Đột nhiên nghe nàng ta cười lạnh một câu.
"Nghe nói ngươi là người phái Thanh Sơn, buổi sáng hôm nay ta đã được Yêu Vương đại nhân cho phép, sáng sớm ngày mai, liền đem người tới phái Thánh Sơn tàn sát sạch sẽ."
"Thánh Nhu!"
Tuyết Lang cau mày lên tiếng.
Tô Yên bước chân dừng một chút.
Nàng quay đầu nhìn về phía hai người Tuyết Lang cùng Ong Chúa.
Hiển nhiên, bọn họ đối với việc này rất cảm kích.
Ai cũng không nói chuyện.
Tô Yên xoay người nhấc váy rời đi.
Nàng đi vào cung điện tìm Hoa Khuynh.
Đảo quanh cung điện một vòng cũng không tìm được.
Nghĩ đến sự tình sáng mai.
Tô Yên không trì hoãn.
Vận khởi linh lực bay ra ngoài.
Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ, chị muốn đi làm cái gì?"
"Đi xem."
"Ký chủ có phải thực tức giận hay không."
"Tức giận cái gì?"
"Tức giận Hoa Khuynh đại nhân đột nhiên hạ lệnh tấn công phái Thanh Sơn, hắn rõ ràng nói là không đánh."
Còn tưởng rằng nhiệm vụ sắp kết thúc.
Tô Yên lắc đầu
"Không có."
"Cái gì?"
"Hắn không có đáp ứng không đánh, chỉ là nói muốn trì hoãn."
Điều làm Tô Yên không nghĩ tới là, hắn chỉ trì hoãn năm ngày.
Tu vi Tô Yên so sánh cùng Hoa Khuynh tất nhiên là kém một mảng lớn.
Thời điểm nàng từ Yêu giới đuổi tới chân núi phái Thanh Sơn, sắc trời từ buổi sáng đã biến thành đêm tối.
Nàng đỡ thân cây nghĩ tạm.
Ở chân núi, đều cảm nhận được hơi thở Yêu giới bao quanh toàn bộ.
Nàng chỉ có thể miễn cưỡng trốn tránh để không bị phát hiện.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc