Nhớ nàng sao?
Nhớ.
Vừa nhìn thấy nàng, tuy rằng tức giận nhưng trong lòng vui vẻ còn nhiều hơn.
Nàng thế nhưng ở thời điểm quan trọng nhất lại tổn thương hắn, phản bội hắn.
Hắn cho nàng toàn bộ tín nhiệm.
Kết quả là bị nàng vứt bỏ ở đằng kia, không đáng một đồng.
Nàng hẳn phải bị hắn thiên đao vạn quả.
Giống như những kẻ từng phản bội, tổn thương hắn.
Buồn cười chính là, thời điểm nàng hộc máu hôn mê, chính mình thế nhưng lại đau lòng đến không thở nổi.
Có người muốn đả thương nàng, thân thể mình lại thành thật, trực tiếp ôm người vào trong иgự¢ mà bảo vệ.
Nàng nói nhớ hắn, chính mình thiếu chút nữa phá công tiến lên mang ôm người vào trong иgự¢.
Hiện giờ, nàng trộm hôn hắn như vậy.
Bức tường đúc rắn chắc, nháy mắt bị tan rã sạch sẽ.
Hắn giống như là trúng độc, chỉ cần một câu của nữ nhân này, nàng nói cái gì thì chính là cái đó.
Muốn cái gì, liền có được cái đó.
Lúc hôn môi, quyền chủ động lại dần dần rơi vào tay Hoa Khuynh.
Tô Yên vốn muốn hôn một lát.
Kết quả lại hôn người đến tỉnh.
Nàng thậm chí còn cảm nhận được được hô hấp hắn dần thô suyễn.
Nụ hôn này, càng ngày càng nóng rực.
Hai khối thân thể quấn lấy nhau.
Hết thảy ngôn ngữ, đều thể hiện trong đó.
Trong chốc lát, quần áo đều bị cởi sạch.
Ái muội triền miên, càng ngày càng thân.
Dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, đã là buổi trưa.
Trong tẩm điện lạnh băng kia, tựa hồ âm trầm đều bị rút đi, chỉ còn ấm ấp cùng ái muội bao quanh.
"Ưm ~."
Tô Yên hừ hừ lên tiếng.
Những nụ hôn cùng những cái vuốt ve liên tiếp ập đến.
Không biết thay đổi bao nhiêu tư thế.
Chỉ biết, khi dừng lại, nàng lần nữa nặng nề ngủ thi*p đi.
Tô Yên lần nữa tỉnh lại.
Bên ngoài sắc trời vẫn sáng.
Nàng chớp chớp mắt
"Ta chỉ ngủ một lúc như vậy?"
Tiểu Hoa yên lặng lên tiếng
"Ký chủ, đã là ngày hôm sau. Chị đã quên hôm qua lúc nghỉ ngơi đã là trời tối rồi sao?"
Ký ức lại lần nữa hiện lên.
Nàng túm góc chăn, bọc lên chính mình.
Sau đó ngồi dậy.
Trừ bỏ tay chân bủn rủn, mặt khác còn tốt chút.
Hoa Khuynh không có ở bên cạnh.
Nàng từ túi không gian, lấy ra một bộ y phục.
Xuống giường.
Mặc tốt.
Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ, chị cùng Hoa Khuynh đại nhân là làm lành rồi sao?"
Tô Yên nghe thấy vấn đề này, sửng sốt.
Cảm thấy rối rắm.
Cuối cùng, ngồi ở mép giường nói
"Ta cũng không biết."
Làm lành sao?
Hắn giống như không có nói muốn làm lành với nàng.
Chuyện hôm qua, là nàng hôn hắn, sau đó hứng thú tới??
Nàng suy nghĩ một hồi lâu cũng không biết hiện giờ nàng và hắn rốt cuộc là quan hệ gì.
Suy nghĩ thật lâu sau.
Cho đến khi bụng truyền ra kháng nghị.
Nàng ôm bụng.
Đói bụng a.
Như vậy, mới hồi phục tinh thần lại.
Tạm thời tạm gác việc này qua một bên.
Tô Yên đi ra bên ngoài cung điện.
Sau đó, nghe được âm thanh kêu rên truyền đến.
Còn có tiếng roi da quất vào da thịt.
Tô Yên ngẩng đầu.
Trong cung điện, mười mấy người đang đứng.
Gấu Ngựa cùng Hắc Xà đứng thẳng tắp ở chỗ đó, khóe môi đầy máu tươi, sắc mặt tái nhợt, quanh thân linh khí hỗn loạn, vừa thấy cũng biết là nội thương.
Hai người đứng bên cạnh bọn họ, vẫy một cây roi, mỗi lần một trượng.
Bên cạnh, còn có người đứng xem.
Nhiều người như thế này, nàng chỉ nhận ra Thánh Nhu, Tuyết Lang, còn có Ong Chúa.
Thánh Nhu đang xem liền thấy Tô Yên, nháy mắt liền nhíu mày.
Thấy Tô Yên nhìn đã lâu.
Tầm mắt rời đi.
Nàng ta đi theo bậc thang về phía Yêu Vương, đôi tay ôm quyền, hành lễ
"Yêu Vương đại nhân, mục tiêu kế tiếp là phái Thanh Sơn, ngày mai đại quân có thể đến chân núi phái Thanh Sơn."
Nàng ta dừng một chút, nhìn Hoa Khuynh không có chút phản ứng.
Có hồ ly tinh vội vàng khiêm tốn lên tiếng
"Yêu Vương đại nhân, như thế Yêu giới chúng ta sắp thống nhất được thiên hạ."
Lúc này, âm thanh Tiểu Hoa vang lên
"Leng keng, mời ký chủ ngăn Hoa Khuynh tiếp tục tàn sát Tu tiên giới, hoàn thành nhiệm vụ cứu vớt thế giới."
Phía trên cung điện, nhóm chúng yêu khí thế mênh ௱ôЛƓ, rất muốn đi theo Yêu Vương bọn họ, san bằng sông núi.
Người trên đài cao vẫn không nói gì.
Tô Yên vốn là đứng bên cạnh lối đi nhỏ.
Cho rằng không ai chú ý.
Chính là dần dần, không có ít ánh mắt nhìn lại đây.
Vừa ngẩng đầu lên, tất cả mọi người không ai lên tiếng.
Đều đang nhìn nàng.
Chỉ có tiếng vang của roi da ở giữa không trung.
Thánh Nhu cố nén tức giận
"Tô Yên cô nương, còn muốn đứng đó bao lâu?"
Từ khi nữ nhân kia xuất hiện.
Yêu Vương đại nhân cả một câu cũng không nói.
Lực chú ý đều bị Tô Yên đứng đó hấp dẫn.
Tô Yên nhìn Thánh Nhu.
Chỉ là hơn một năm không thấy, người này tính tình thay đổi nhiều như vậy.
Nàng nhấc làn váy, bước chân đi tới.
Ngẩng đầu.
Nhìn về Hoa Khuynh đang ngồi trên vị trí Yêu Vương.
Nàng chậm rì rì nói
"Ta không phải cố ý nghe lén, chỉ là đói bụng, muốn ăn vài thứ."
Thánh Nhu hừ lạnh một tiếng.
Tô Yên nghiêng đầu, nhìn Thánh Nhu
"Ngươi không tin những gì ta nói?"
Nàng hỏi nghiêm túc
Thánh Nhu trố mắt, trên mặt cười lạnh
"Chỉ có cô nương mới biết mình đang làm gì."
Tô Yên gật gật đầu
"Ngươi nếu không biết, nên thành thành thật thật, nghiêm túc đứng nghe. Đúng không?"
Lời nói vừa dứt, khuôn mặt Thánh Nhu trở nên cực kỳ khó coi.
Hoa Khuynh mặc y phục đen, dáng vẻ phá lệ lười biếng.
Hắn ngậm ý cười một câu đều không nói.
Bởi vì Tô Yên xuất hiện, thương nghị liền bị gián đoạn, đám yêu cũng bị ra lệnh lui xuống.
Thánh Nhu còn muốn nói gì đó.
Bên cạnh Ong chúa lắc đầu ý bảo đừng nói, lôi kéo nàng ta rời đi.
Thực mau, cung điện to như vậy, chỉ còn lại Tô Yên cùng có Hoa Khuynh đang ngồi trên thượng vị.
Nháy mắt, không gian cực an tĩnh.
Hoa Khuynh ngậm ý cười
"Vừa mới không phải rất lợi hại sao, sao giờ lại im lặng không nói?"
Tô Yên do dự, ngẩng đầu
"Chúng ta khi nào ăn cơm?"
Nói, nàng dẫm bậc thang đi lên.
Sau đó đi tới trước mặt Hoa Khuynh.
Lôi kéo vạt áo hắn, chớp chớp mắt, thực nghiêm túc hỏi
"Chúng ta đi ăn cơm đi?"
Ý cười trên khóe môi Hoa Khuynh càng đậm, duỗi tay giữ tay nàng.
Một tay ôm người vào trong иgự¢.
Âm thanh sâu kín
"Nàng sợ là đã quên thân phận mình, không phải là khách nhân mà là tội nhân."
Tô Yên nghe xong, an tĩnh trong chốc lát
"Vậy, tội nhân không được ăn cơm?"
Hoa Khuynh duỗi tay nhéo cằm nàng.
Ngậm ý cười, hôn lên.
"Ưm ~~"
Tô Yên hừ hừ một tiếng.
Tay để trên vai hắn.
Hắn hôn môi, thực nhẹ, một chút một.
Chậm rãi thâm nhập.
Đuôi lông mày kia nhiễm ý tình dục, nhướng mày lên.
Một chút một chút
"Ân nhân?"
Tiểu Hoa còn chưa kịp phong bế lỗ tai đã nghe được âm thanh câu nhân khàn khàn kia, nghe đến tâm thần run lên.
Ây da, nó vẫn là một đứa bé trai đó nha.
Bởi vì hôn môi, khuôn mặt Tô Yên có chút phiếm hồng.
Hắn gọi một tiếng
"Ân nhân, có muốn ta?"
Tô Yên rầm rì một tiếng
"Muốn."
Khi hắn nói chuyện, quần áo rơi rụng, vạt áo rộng mở.
Hôn môi càng trở nên dục niệm.
Hắn ngậm tai nàng, khóe môi tràn đầy ý cười, lên tiếng dò hỏi
"Hôm đó, vì sao ân nhân phải Gi*t ta?"
Tô Yên đầu óc hỗn độn, thành thật trả lời
"Ta cũng không muốn, nhưng là, không thể không làm, bằng không sẽ xảy ra chuyện."
Nàng chậm rì rì lên tiếng.
Ghé vào иgự¢ Hoa Khuynh.
Tóc rũ rượi, che khuất bờ vai nõn nà.
Hoa Khuynh tiếp tục hỏi
"Lúc ta bị thương, ân nhân lại làm cái gì?"
Tô Yên buông mí mắt, dựa vào hắn, ngoan ngoãn nói
"Không có làm gì a."
Hoa Khuynh
"Nàng vì ta mà hỗn loạn linh khí, có phải hay không?"
Tô Yên gật đầu
"Ân, chàng lôi kéo tay ta, còn không cho ta đi. Còn xé hỏng quần áo người ta mất rồi."
Tựa hồ, điểm chú ý của hai người không quá giống nhau.
Hoa Khuynh ấn nàng, hôn lên đôi môi hồng nộn kia.
Một chút một chút gặm nhấm.
Hắn thực dùng sức.
Quả nhiên, không phải ảo giác.
Quả nhiên là nàng.
Muốn đả thương hắn, rồi sợ hắn xảy ra chuyện??
Hoa Khuynh không ngốc, có một số việc, ngày thường ở chung, luôn dễ dàng phát hiện.
Nàng như là, cái gì cũng đều biết.
Từ lúc bắt đầu cứu hắn.
Bị hắn uống máu, biểu hiện đều thực bình tĩnh.
Mặc cho hắn uống.
Thôn Xà Nhân, nàng biết.
Ý đồ tàn sát Hoa môn, Gi*t phụ thân.
Nàng thậm chí hiểu vì sao hắn làm như vậy.
Còn có ở thôn Xà Nhân, nàng bị Thánh Khí thạch hóa, sau đó hồi phục bằng nước thánh.
Cũng không có cái gì gọi là kinh ngạc, nàng đều biết.
Lại sau đó, nàng đả thương hắn.
Nàng không hề dùng ra toàn lực.
Giống như là vừa mới thừa nhận.
Nàng không muốn, nhưng lại buộc phải làm điều đó.
Không thể không làm.
Nàng giống như một bí ẩn.
Mà càng là vậy, trong lòng hắn càng bực, càng bất an.
Hận không thể, cứ như vậy một tấc nuốt nàng vào trong bụng.
Hắn cắn quá dùng sức.
Cảm giác đau đớn truyền đến.
Ánh mắt Tô Yên dần thanh minh.
Nàng chớp mắt
"Chàng, chàng vừa mới..... dụ hoặc ta?"
Hoa Khuynh ngớ ra, vốn tưởng rằng nàng muốn chất vấn mình.
Không nghĩ tới nàng lại nói ra hai chữ dụ hoặc này.
Hắn cùng Thánh Khí dung hợp.
Chỉ cần hắn muốn đều có thể mê hoặc bất cứ người nào.
Hoa Khuynh nhướng mày, môi mỏng như có như không xẹt qua đôi môi hồng nộn kia.
Hai người gần như là dính chặt nhau không còn một khe hở.
Lên tiếng
"Ân nhân không muốn bị ta dụ hoặc?"
Khi nói chuyện, hắn đã duỗi tay xẹt qua quần áo nàng, kéo đai lưng.
Thực mau lộ ra yếm hồng bên trong.
Tô Yên nghe, nuốt nước bọt.
Nàng yên lặng ấn tay hắn xuống.
Khẩu khí nghiêm túc hỏi
"Không thể ăn cơm trước sao?"
Hoa Khuynh bế người lên, tính toán đi tới tẩm điện
"Xem ra ở trong mắt ân nhân, ta không quan trọng bằng một bữa cơm."
Tô Yên nghe hắn nói.
Ấp a ấp úng
"Nếu ta nói chàng là quan trọng nhất, sẽ cho ta ăn cơm sao."
Hoa Khuynh bị nàng dùng đôi mặt trong suốt ngập nước nhìn thực nghiêm túc.
Bước chân trì độn.
Sóng mắt cuồn cuộn.
Nhìn nàng, yết hầu lăn lộn, giọng nói không tự giác khàn khàn
"Ta quan trọng nhất?"
Tô Yên gật gật đầu
"Ân, chàng quan trọng nhất."
Vừa nói, đôi mắt Tô Yên còn lóe sáng.