Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 260

Tác giả: Tần Nguyên

Hoa Khuynh sửng sốt
Dùng mắt thường cũng có thể thấy được, cảm xúc phẫn nộ quay cuồng của Hoa Khuynh đại nhân nháy mắt bị đình trệ.
Không chỉ như vậy, tất cả yêu ở đây đều đồng thời hướng về phía Tô Yên.
Ánh mắt quái dị nhìn nàng.
Phảng phất lời nàng nói thực là đáng sợ.
Bên cạnh Hắc Xà chuyển động cây quạt, đôi mắt đào hoa đảo một cái
"Miệng nhỏ này của tiểu mỹ nhân thực ngọt nha."
Ý cười ngâm ngâm.
Bên cạnh Gấu Ngựa hừ mạnh một cái
"Nhân loại dối trá."
Trong cặp mắt kia, ý khinh thường Tô Yên thực nồng đậm.
Kỳ thật nếu như nói Tô Yên này chỉ là người tu tiên bình thường, bọn họ có lẽ không có địch ý lớn như vậy.
Đáng tiếc, khi bọn họ vừa đi vào, nghe được Thánh Như cùng Tuyết Lang nói chuyện.
Nữ nhân này, thừa dịp Yêu Vương tu luyện, dám đánh lén còn bỏ chạy về Tu Tiên giới.
Thật sự đáng giận.
Thiên đao vạn quả đều không đủ để hả giận.
Mặt khác, Thánh Nhu một bên nhíu mày nhìn Tô Yên.
Căm thù trong mắt hiện lên rõ ràng.
Nàng hướng tới Hoa Khuynh quỳ xuống, đôi tay ôm quyền
"Yêu Vương đại nhân, ngài năm đó cửu tử nhất sinh, hiện giờ dẫn dắt Yêu giới từng bước một đi tới huy hoàng, người đã từng phản bội ngài nên phải chịu trừng phạt."
Từng câu từng chữ của bọn họ đều lọt vào tai Tô Yên.
Nàng nhấp nhấp môi.
Cúi đầu.
Nội lực tổn thương nghiêm trọng, chạy không thoát.
Chỉ có thể để bọn họ mang đi. Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Chịu trừng phạt sao?
Không biết vì cái gì, trong đầu nghĩ tới bộ dáng lúc nguyên thân ૮ɦếƭ đi.
Rút gân lột da rồi ném vào độc trùng, cũng không biết là đau ૮ɦếƭ hay bị độc ૮ɦếƭ.
Nàng đi về phía trước một bước, thân thể đong đưa một cái.
Nàng lại thu chân về.
Sau đó ngẩng đầu lên tiếng
"Ta đi cùng các ngươi, nhưng mà, có thể cho ta nghỉ ngơi một lúc hay không?"
Nàng từ bỏ phản kháng.
Đỡ tường, ngồi xổm xuống bên cạnh bậc thang.
Mồ hôi ướt người, sắc mặt tái nhợt.
Chỉ là hôm nay sắc trời đen nhánh, nếu không nhìn kĩ thật đúng là không phát hiện ra.
Nàng từ không gian móc ra bình sứ, theo bản năng muốn đổ đan dược ra.
Đổ nửa ngày, không có cái gì lọt ra ngoài.
Lúc này mới nghĩ đến, đan dược đã ăn hết rồi.
Lại ném bình vào túi không gian.
Nâng mí mắt lên lại phát hiện mọi ánh mắt đều hướng tới mình, nhìn nàng mà đánh giá.
Nàng liếm khóe môi tái nhợt.
Tầm mắt chậm chạp nhìn về Hoa Khuynh nãy giờ đều không nói chuyện.
Hắn chỉ nhìn nàng, một lời cũng chưa nói.
Chớp mắt một cái
"Vậy, đi thôi."
Âm thanh mềm ấm của Tô Yên vang lên.
Không sợ hãi cũng không có thương tâm.
Nàng đỡ tường đứng dậy.
Đứng ở chỗ đó.
Chờ người mang nàng đi.
Kết quả đợi nửa ngày, không có ai động thủ.
Nàng có chút do dự.
Nhìn về phía Hoa Khuynh, cuối cùng, héo đi
"Chàng muốn Gi*t ta ở chỗ này?"
Nàng chậm rì rì lên tiếng.
Liền nghe Gấu Ngựa hộ pháp kia khinh thường hừ một tiếng
"Hừ! Nữ nhân dối trá phản bộ Yêu Vương, còn muốn đại nhân tự mình động thủ? Lão tử đây một bàn tay còn có thể Ϧóþ ૮ɦếƭ ngươi!"
Càng nói, Gấu ngựa càng tức.
Roi dài đã múa may bay ra.
Tô Yên cơ hồ theo bản năng vận linh khí muốn phản kích.
Vừa mới vận một chút linh khí.
Khí huyết khó khăn lắm ngăn mới ngăn chặn được, lập tức cuộn trào lên.
Một ngụm máu tanh nảy tới.
Trên mặt nàng không cảm xúc, kịp thời rút linh khí về.
Một roi này đánh vào trên người.
Dù bất tử cũng không còn nửa cái mạng.
Nàng định chạy trốn, thân thể quơ quơ, cuối cùng vẫn là đứng yên.
Đứng tại chỗ.
Không còn biện pháp khác.
Đánh đi.
Roi dài sắc bén gào thét bay về phía Tô Yên.
Phanh!
Tô Yên nhắm mắt, không có đau đớn như trong dự đoán.
Chỉ cảm thấy bên hông căng chặt.
Một cỗ hơi thở cường thế quen thuộc mang bao phủ nàng ở trong иgự¢.
Tô Yên vừa ngẩng đầu lên, liền thấy ý cười trên mặt Hoa Khuynh thu liễm đi.
Mặt không biểu tình ôm nàng, đôi mắt sâu kín, cứ như vậy nhìn nàng thật sâu.
Mới lạ, lạnh nhạt.
Một roi kia còn chưa kịp ᴆụng tới.
Gấu ngựa đã bị một cỗ lực cường đại đánh bay đi xa mấy chục mét, xuyên qua cửa điện rồi rơi xuống trên mặt đất.
Nàng còn chưa nói chuyện.
Đã nghe được thanh âm Hoa Khuynh ý vị không rõ
"Như thế nào không né? Là thật muốn ૮ɦếƭ ở nơi này, hay là vẫn muốn nhìn xem ta có cứu nàng hay không?"
Tô Yên chớp mắt, duỗi tay, kéo vạt áo hắn.
Nhỏ giọng nói
"Ta khó chịu, đi không được."
Yên tĩnh nửa ngày, mặt mày Hoa Khuynh nhiễm ý cười.
Chỉ là, không biết châm chọc nhiều hơn, hay là cười nhiều hơn
"Ân nhân, đúng là quen dùng chút thủ đoạn a."
Tô Yên không nói.
Nàng cố gắng mím môi.
"Biết chàng không muốn thấy ta, ta cũng đã tận lực trốn tránh.
Nào biết hôm nay ᴆụng phải chàng."
Hoa Khuynh ngậm ý cười dần dần gia tăng
"A, hóa ra ân nhân muốn trốn tránh ta, nhưng thật ra đã quên, ân nhân là muốn ta ૮ɦếƭ."
Tô Yên nhìn hắn, hơi há mồm muốn nói cái gì.
Nhưng mà nàng vốn cũng không phải người biết ăn nói.
Hai ba câu đã bị chặn đến không phản bác được.
Tô Yên cuối cùng héo héo hỏi
"Chàng là muốn Gi*t ta sao?"
"Ân nhân sẽ đối đãi như thế nào với một người muốn sát hại mình?"
Nàng như thế nào đối đãi?
Đó chính là Gi*t ૮ɦếƭ người kia a.
Sau đó, Tô Yên càng héo.
Nàng buông lỏng tay đang bắt lấy vạt áo hắn.
Sau đó lên tiếng
"Ta có thể có một yêu cầu hay không?"
Hoa Khuynh nhìn tay nàng buông lỏng, cảm xúc quay cuồng trong chớp mắt.
Bất quá, hắn buông hạ mí mắt để che dấu cảm xúc.
Hắn không lên tiếng.
Tô Yên chậm rì rì nói
"Có thể rút gân lột da, đứt tay đứt chân, nhưng có thể đừng ném ta vào trong độc trùng được không?"
Những con sâu rậm rạp kia, thật sự rất đáng sợ.
Vừa dứt lời, người đang ôm nàng không biết vì sao, càng ngày càng tức giận, khí thế càng âm trầm.
"Tô Yên!"
Vừa mới còn ý cười trêu chọc, đảo mắt liền cắn răng tức giận nhìn nàng.
Khí thế áp bức cùng với hơi thở đặc biệt âm u tự nhiên phát ra.
Nếu là lúc trước, trừ bỏ một chút áp lực, đương nhiên sẽ không cảm thấy gì.
Đáng tiếc, Tô Yên hiện tại hoàn toàn chỉ còn một hơi.
Cảm thấy thực khó thở, khí huyết rốt cuộc kìm không được.
Một ngụm máu tươi phun tới.
Hoa Khuynh dại ra.
Hắn ôm nàng, tận mắt nhìn nàng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, nhắm mắt ngã xuống Ⱡồ₦g иgự¢ hắn.
Bộ dáng nàng tái nhợt, không chút huyết sắc kia dưới ánh trăng có vẻ đặc biệt rõ ràng.
Đồng tử của hắn chợt co rút lại.
Khí thế quanh thân trong nháy mắt phiêu tán sạch sẽ.
Hắn duỗi tay, cầm cổ tay nàng.
Nhận thấy được là do nội thương nặng.
Cảm giác như là bị thứ gì gắt gao Ϧóþ nghẹn thở không xong, rốt cuộc cũng chậm rãi hồi hoãn.
Hắn ôm người lên, lại không dám dùng sức.
Đi ra bên ngoài.
Tô Yên hôn mê, thực mau tỉnh lại.
Phát hiện hắn đang ôm mình rời đi.
Đầu nàng rúc trong иgự¢ hắn, môi tái nhợt giật giật, nhỏ giọng nói
"Ta không có lừa gạt chàng, cũng không có dùng thủ đoạn với chàng."
Cho nên chàng nói như vậy, ta thực thương tâm.
Hắn cái gì cũng không nói, chỉ là càng ôm chặt người vào trong lòng.
Tô Yên chỉ cảm giác được hết thảy chung quanh nhanh chóng biến hóa.
Đáng lẽ phải mất một đêm, nhưng Hoa Khuynh liền một canh giờ đã đến Yêu giới.
Ôm nàng đi vào cung điện.
Từ khi tiến vào, từng hàng người liền quỳ trước mặt.
Bên trong cung điện.
Chỉ có thể hình dung bằng hai chữ.
Xa xỉ.
Tám cột rồng đen, chống đỡ toàn bộ cung điện.
Thanh Ngọc* tốt nhất cũng được dùng làm sàn nhà, phủ kín toàn bộ cung điện.
*
Bảo tọa Yêu Vương đặt ở phía trên bậc thang vàng kim.
Hắn xuyên qua cung điện đi đến mặt sau tẩm điện.
Đặt Tô Yên lên trên giường.
Mới vừa nằm xuống, chỉ cảm thấy dưới thân ấm áp.
Một cỗ linh khí thoải mái liền truyền vào trong cơ thể nàng.
Du tẩu khắp nơi.
Vốn là mệt cực, hiện giờ nằm trên giường, khí huyết trong cơ thể đang quay cuồng cũng dần dần thư hoãn xuống dưới.
Nàng liền ngủ thi*p đi.
Hoa Khuynh nhìn nàng ngủ.
Ngồi ở mép giường, cứ như vậy nhìn nàng.
Định đứng dậy, phát hiện một góc áo của mình còn bị nàng nắm chặt trong tay.
Áo choàng đen nhánh, cùng cánh tay trắng nõn kia tương phản đối lập.
Hắn lần nữa hồi xuống.
Hồi lâu sau, khẽ thở dài.
Duỗi tay, cầm lấy tay Tô Yên.
Hắn nắm chặt, ngược lại Tô Yên nhíu mày, muốn rút tay về.
Nàng vừa động, hắn mới phát hiện trên cổ tay nàng có một vệt đỏ.
Đã phiếm xanh tím, sưng lên nhìn rất dọa người.
Tay hắn bao trùm vệt đó ấy, dùng linh khí đưa vào.
Không biết bao lâu, bằng mắt thường cũng có thể thấy vệt đỏ kia lành lại.
Tuy rằng, trên tay vẫn còn dấu vết.
Nhưng mày Tô Yên đang nhíu chặt, cũng dần dần buông ra.
Linh khí hắn tiếp tục di chuyển trong cơ thể nàng.
Nửa canh giờ sau.
Tô Yên thoải mái hừ hừ.
Thân thể vô thức dựa sát nơi phát ra linh khí.
Nửa ngày sau.
Gắt gao dựa vào bên người hắn.
Một bàn tay nắm chặt tay hắn.
Tay còn lại cột vải bố trắng cũng lôi kéo quần áo hắn, gắt gao nắm chặt.
An ổn ngủ.
Ngủ từ đêm tới giờ ngọ* sáng hôm sau.
*Giờ Ngọ: 11-13h
Vừa mở mắt, đã phát hiện bản thân đang nằm cạnh Hoa Khuynh.
Lại nhìn kỹ.
Liền thấy Hoa Khuynh gắt gao ôm nàng.
Nàng rúc vào trong lòng иgự¢ hắn.
Bộ dáng như vậy, làm nàng nhớ lại vô số đêm trước kia.
Bọn họ tựa hồ, đều như thế này mà đi vào giấc ngủ.
Trong đầu, Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ, nội thương của chị đã hồi phục.
Là Hoa Khuynh đại nhân suốt đêm qua tự mình chữa thương cho chị.
Hắn khẳng định luyến tiếc chị, chị nhất định không cần từ bỏ a.
Cố lên!"
Âm thanh cao hứng của Tiểu Hoa vang lên.
Tô Yên lúc này phát hiện vận khởi tinh lực đã thông thuận.
Cũng không còn bị đè nén như trước.
Nàng mở to mắt, nhìn Hoa Khuynh đang ngủ.
Hai người rất gần.
Nàng thoáng một cái đã có thể gần hắn được một chút.
Ưm, muốn hôn hắn.
Vừa nghĩ như vậy.
Tô Yên nghiêng người, nhích lại gần.
Lông mi rung rẩy, hôn nhẹ lên môi hắn.
Vốn là tưởng nhẹ nhàng hôn một chút.
Nhưng mà dứt khoát, trực tiếp duỗi tay, ôm cổ hắn.
Hôn càng dùng sức.
Hoa Khuynh mở mắt.
Trong mắt thanh minh một mảnh.
Khi Tô Yên vừa mở mắt, hắn liền tỉnh.
Vốn là xem nàng có phản ứng gì.
Nơi nào biết, nàng thế nhưng lại lén lút hôn hắn.
Này, hôn môi càng ngày càng dùng sức.
Cuối cùng trực tiếp ôm lấy hắn.
Hắn vốn muốn coi như là không biết, cuối cùng lại không chịu nổi nữa.
Đập vào mắt hắn, đó là hàng mi run rẩy nhẹ nhẹ, bộ dáng dùng sức ôm hôn của nàng.
Lực đạo ôm nàng càng gia tăng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc