Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 26

Tác giả: Tần Nguyên

Không biết khi nào, lãnh đạo của đại học X đều đứng ở cửa phòng học, còn có một người đầu tư được vây quanh.
Hắn mặc áo sơ mi trắng, cổ tay áo xắn lên, dáng người cao gầy, từng cử động đều mang theo lười nhác và tự phụ.
Vị tổng giám đốc Khương này, đôi mắt lướt qua mọi người nhìn cô gái đang đứng trên bục giảng.
Con ngươi đen nhánh hờ hững hiện lên ý cười.
Mấy vị lãnh đạo còn đang không hiểu, người đầu tư này là thấy ai? Cười vui vẻ như vậy?
Phải biết rằng, bọn họ đã đi cùng hắn hai tiếng, hắn từ đầu đến cuối đều là một bộ lười nhác nhàn nhạt.
Mấy vị lãnh đạo trong lòng cũng không biết, tổng giám đốc Khương tuổi trẻ đầy hứa hẹn này, còn có thể đầu tư vào trường của bọn họ không?
Lúc đang suy nghĩ, nam sinh đứng trên bục giảng vừa tỏ tình với Tô Yên, hoàn toàn xé rách.
Ý nói, nếu cô không đồng ý lời tỏ tình của tôi, vậy đừng trách tôi.
Nam sinh kia hừ lạnh, "Nhìn cô lớn lên thanh thuần, vốn dĩ tưởng mọi người chỉ đồn bậy, hiểu lầm cô, nhưng nhìn thái độ này của cô, chính là một người phụ nữ hám tiền, người như cô tôi đã thấy nhiều, chỉ cần mua một cái túi hàng hiệu, giường của ai cũng có thể bò lên."
Tô Yên vẫn bình thản, cô rất nghiêm túc hỏi: "Cậu không có tiền cho nên cảm thấy rất tự ti sao?"
Nói xong, nam sinh kia sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Kỳ thật Tô Yên cũng không phải muốn công kích hắn ta, chỉ là đơn thuần tò mò, cũng hỏi rất thành khẩn.
Nam sinh kia thay đổi sắc mặt mấy lần, cuối cùng không nhịn được, giơ tay định đánh, "Tìm ૮ɦếƭ!"
Bên này đang náo nhiệt, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói, "Này, bạn học."
Giọng nói kia rất êm tai, mang theo khí thể không thể bỏ qua.
Nam sinh sửng sốt, quay đầu lại.
Giây tiếp theo, bảo tiêu mặc đồ đen không biết từ đâu xuất hiện, ấn hă.s ta lên bàn giảng viên.
Sinh viên đang hóng hớt đều kinh hoảng, sợ tới mức kinh hô lên tiếng.
Tô Yên ngẩng đầu nhìn qua, khi cô nhìn thấy người đứng ngoài cửa, chớp chớp mắt, "Khương Nhiên"
Người đàn ông lên tiếng, sắc mặt không đẹp lắm.
Đi đến trước mặt Tô Yên, nhìn từ trên xuống dưới một lượt, xác nhận cô không bị thương.
Giây tiếp theo, không chút nào cố kỵ ôm người vào trong lòng mình.
Động tác của hắn, làm nhóm sinh viên sợ ngây người, còn cả mấy vị lãnh đạo.
Này... sao lại thế này??
Khương Nhiên nhăn mày, liếc nhìn nam sinh đang bị ấn trên bàn không thể cử động, nhìn lại mấy vị lãnh đạo kia, ngữ khí trầm thấp cười như không cười,
"Đây là tố chất của sinh viên trong trường?"
Chủ Nhiệm Giáo Dục đi tới, vội vàng nhận lỗi cười nói "Tổng giám đốc Khương, việc này là chuyện ngoài ý muốn, may mà ngài giúp đỡ."
Vừa nói vừa giới thiệu, "Đây là sinh viên giỏi trong trường, Tô Yên, ách... tổng giám đốc Khương quen biết?"
Chủ Nhiệm Giáo Dục cố ý thả con tép, bắt con tôm muốn xác nhận.
Khương Nhiên rũ mắt, nhìn bộ dáng vô tội của Tô Yên, cười, "Tôi và vợ của tôi, tự nhiên là quen biết."
Ngữ khí lười nhác, toàn trường đều ngốc.
Cái gì?!
Vợ??
Bọn họ... kết hôn??
Người ngốc không chỉ chỉ là quần chúng ăn dưa, còn có nhóm lãnh đạo.
Bọn họ còn muốn để Khương Nhiên đầu tư, kết quả vợ người ta học ở trường mình cũng không biết.
Công tác điều tra quá không cẩn thận!
Tô Yên túm túm tay áo Khương Nhiên, nghi hoặc, "Sao anh lại tới đây?"
Khương Nhiên thò lại gần hôn lên má cô một cái, "Tôi không tới, làm sao có thể biết được em ở đây chịu khổ?"
Hai người bọn họ ân âи áι ái trước công chúng.
Anh chàng sinh viên bị đè trên bàn cứng đờ người lại, đại khái là bị nhóm bảo tiêu mặt không biểu tình dọa sợ.
Nói chuyện cũng không có khí thế hùng hổ như vừa rồi, tiếng nói lập tức yếu đi, "Tổng, tổng giám đốc Khương, tôi không có ý này, tôi cũng không biết cô ấy là vợ ngài."
Kỳ thật hắn ta cũng không biết Khương Nhiên là ai, nhưng, thấy lãnh đạo nhà trường tới, còn gọi hắn là tổng giám đốc Khương, chắc chắn là một nhân vật lớn, vậy nên lập tức héo.
Khương Nhiên hơi nhíu mày, ngược lại lại nhìn về phía Tô Yên, "Em chưa từng nói với người khác là em đã kết hôn?"
"Ách..."
Cô còn chưa nói gì, Khương Nhiên đã bất mãn ép sát, "Tôi làm sao mà em không nói được? Hay là làm em cảm thấy mất mặt?"
Cô mềm mại nói, "Em, em không có ý này."
Tô Yên vô tội, bổ sung một câu, "Bọn họ không hỏi."
Không có ai hỏi cô, làm sao cô có thể tự giới thiệu rằng mình đã kết hôn?
Tốt nghiệp cấp ba, mới đủ mười tám tuổi, đã bị người kéo đi kết hôn.
Khương Nhiên nghe thấy câu cuối cùng, thần sắc hòa hoãn hơn một chút.
Quả nhiên, vẫn không thể mặc kệ cô.
Vợ của mình thì mình bảo vệ, ai biết không để ý một lát thôi đã bị người không có mắt bắt nạt.
Vừa nghĩ xong, đôi mắt hắn hiện lên một tia sáng, nhìn về phía lãnh đạo nhà trường.
Ngày hôm sau, Tô Yên vừa đến trường, đã bị hiệu trưởng mời đi, hỏi han ân cần một lần.
Mà trên diễn đàn của trường, toàn bộ là tin tức Tô Yên và Khương Nhiên kết hôn.
Một ngày không đến, toàn trường đều biết Tô Yên đã kết hôn.
Hơn nữa ảnh của Khương Nhiên cũng được đăng lên, được các nữ sinh viên si mê.
Ngày thứ ba, Tô Yên được chủ nhiệm mời đi, lại hỏi han ân cần một lần.
Ngày thứ tư, ngày thứ năm....
Cả một tuần, bị lãnh đạo toàn trường hỏi han ân cần.
Sinh viên đại học X đều bị dọa sợ.
Thậm chí bắt đầu sôi nổi suy đoán, chẳng lẽ gia đình Tô Yên cũng không kém?
Lúc sau thậm chí có tin tức truyền ra, Tô Yên mới là cổ đông lớn nhất của trường.
Nháy mắt đã dập tắt tin tức cô ham giàu, quyến rũ Khương Nhiên.
Các nữ sinh viên sôi nổi hâm mộ ghen ghét, ngôn luận nghiêng về một phía.
Hai năm sau không ai dám tỏ tình với Tô Yên nữa, cuộc sống đại học của cô thành một truyền kỳ.
Nhưng mà chuyện này đối với cô mà nói, yên tĩnh không ít.
Chờ đến khi Tô Yên tốt nghiệp, rất ít người biết được tin tức của cô.
Tô Yên rất ít xã giao, ở trong trường ngoại trừ đi học, cơ bản không tham gia các hoạt động ngoại khóa.
Cho nên sau khi cô tốt nghiệp, thì không có tin tức.
Nhưng nghe nói hai vợ chồng rất âи áι hạnh phúc.
···················
"Ký chủ, ký chủ."
Tô Yên sống cả đời với Khương Nhiên, khi tỉnh lại, thấy mình đang ở trong một không gian đen tối.
Cô mờ mịt, "Đây là đâu?"
"Ký chủ, đây là trạm không gian, mỗi lần kết thúc nhiệm vụ, linh hồn đều sẽ tới đây."
"Ừm", Tô Yên lên tiếng.
"Ký chủ, ngài đã có được một mảnh vỡ, hơn nữa đạt được 3 điểm thưởng."
"Điểm thưởng? Là có ý gì?"
"Ngài có thể dùng điểm số để thêm vào dung lượng não và giá trị thể lực. Hoặc là chia một cách ngẫu nhiên. Điểm số này để nâng cao năng lực của ngài trong các thế giới sau."
Tô Yên đã hiểu.
"Vậy, tăng hai điểm vào giá trị thể lực, một điểm vào dung lượng não."
"Leng keng, tình trạng hiện tại của ngài
Dung lượng não: 2
Giá trị thể lực: 5"
Tiếp đó lại nghe Tiểu Hoa nói: "Ký chủ, ngài có một cơ hội hứa nguyện, xin hỏi, ngài có mong muốn gì?"
"Không có."
"Ngài có thể cẩn thận nghĩ lại, không nóng nảy."
Tô Yên suy nghĩ một lát, "Kẹo sữa dâu, thế giới nào cũng có phải không?"
"Cái này... không nhất định."
"Vậy tôi muốn, mỗi thế giới đều có kẹo sữa dâu."
Tiểu Hoa chần chờ, "Ngài... xác định chứ?"
"Ừm."
"Leng keng, nguyện vọng của ngài đã được thực hiện, ký chủ, dù xuyên qua thế giới nào ngài cũng sẽ có kẹo sữa dâu."
"Ồ, được rồi."
"Ký chủ, nếu không có câu hỏi khác, chúng ta sẽ bắt đầu nhiệm vụ tiếp theo."
"Được."
Tô Yên vừa đồng ý, cô đã hôn mê bất tỉnh.
Khi nàng tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình đang ngã ở bên cạnh một cái ao.
Núi giả, ao cá, hoa cỏ, cổ kính, rất có cảm giác.
Mà trên người nàng, đang mặc quần áo cổ đại, đầu đội 乃úi tóc, giày vải màu trắng.
Sau đó, nàng nghe thấy trong ao bên cạnh truyền đến tiếng động.
Tiểu Hoa lên tiếng, "Ký chủ, nam chủ ở trong ao nha."
Ngữ khí không thể nói có bao nhiêu kinh hoảng, đại khái là ngạc nhiên nhiều hơn.
Nhưng nó vừa thốt lên, Tô Yên đã nhấc mắt.
Thực hiển nhiên, nam tử trong ao không biết bơi, hắn đang giãy giụa.
Nàng bước về phía trước, tới gần đó.
Tiểu Hoa lại lên tiếng, "Ký chủ, ngài muốn nhảy xuống đó cứu hắn sao?"
Tô Yên bình tĩnh nói: "Sẽ không."
Vừa nói xong, nàng nhanh chóng tìm kiếm xung quanh, tìm thấy một bó củi trong bụi cỏ gần đó.
Nàng dùng sức kéo, đi đến trước ao cá, tiếp theo, trực tiếp ném bó củi vào trong nước.
Thình thịch một tiếng, bọt nước bắn ra xung quanh.
Thân thể của nàng rất yếu ớt, chỉ ném bó củi xuống nước, cũng đã làm trên trán đầy mồ hôi.
Sắc mặt có chút tái nhợt, đỡ tảng đá bên cạnh bờ ao nghỉ ngơi.
Đại khái ông trời cũng không muốn làm người trong ao ૮ɦếƭ, bó củi kia xuất hiện ngay bên cạnh hắn.
Một tay hắn đặt lên bó củi, lấy đà nhảy lên trên bó củi đó.
Bó củi trôi nổi trong nước, cho đến khi trôi đến bờ ao, nam tử kia đang định đi ra.
Không biết tiếng kinh hô từ nơi nào truyền tới, "Trời ạ, ở hoàng tử rơi xuống nước! Người đâu!!!"
Tiếng thét chói tai của nữ tử, còn có tiếng đổ vỡ, rõ ràng truyền vào trong tai Tô Yên.
Tô Yên đứng ở bên cạnh ao, nhìn về phía nam tử đang chật vật kia.
Lúc này, tay hắn đang vịn vào vách tường, hình như có cảm giác lạ mà ngẩng đầu lên.
Sợi tóc đen ướt dính rời rạc, che đi hơn nửa khuôn mặt hắn, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của hắn, đen nhánh sâu thẳm không thấy đáy.
Lúc này Tô Yên nghe thấy có tiếng bước chân tới gần, nàng không hề nhìn người vừa từ ao ra mà cầm rổ lên, rời đi.
Tiểu Hoa kinh ngạc, "A? Ký chủ, sao ngài lại bỏ đi a?"
"Hắn sẽ không ૮ɦếƭ."
Giọng nói của Tô Yên trong trẻo, đại khái là do tính cách của cô nên nghe vào cảm thấy vừa mềm mại vừa ấm áp.
Lúc này, Tiểu Hoa đột nhiên nói: "Ký chủ, ngài có một phần ký ức phải tiếp nhận, hãy tìm một nơi an toàn."
Tô Yên gật đầu đồng ý, "Được."
Vừa nói nàng vừa tiếp tục bước về phía trước, con đường uốn lượn, cũng không biết mình đi tới đâu.
Chỉ là nhìn khắp nơi rách nát hoang vắng, hoàn toàn khác biệt với sự tinh xảo xa hoa ngoài kia.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc