Quyển sách này nói về《Yêu vương giáng thế》cho nên Hoa Khuynh đại nhân phải trở thành Yêu Vương.
Bằng không thế giới mà quyển sách này xây dựng sẽ hoàn toàn sụp đổ."
"Tiếp tục."
"Theo kịch bản gốc, lúc chị công kích hắn tại thời điểm mấu chốt luyện công.
Hắn càng bi thống, sẽ càng nhanh chóng trở thành Yêu Vương.
Khi hắn trở thành Yêu Vương, cốt truyện sẽ không bị xáo trộn, không bị sụp đổ."
Âm thanh Tiểu Hoa càng ngày càng thấp.
Việc này đúng là cẩu huyết.
Nhưng, đây là thế giới khó khăn mà ký chủ muốn a.
Nếu nhiệm vụ dễ dàng hoàn thành như vậy, sao có thể được điểm trị số cao gấp đôi a.
Tô Yên nhắm mắt lại, sắc mặt trầm tĩnh.
Biểu tình gì cũng không có.
Đảo mắt một cái, thời gian đã trôi qua hơn một tháng.
Dù Hoa Khuynh vẫn chưa có ý định tiến tới vị trí Yêu Vương kia.
Nhưng vẫn có càng ngày càng nhiều yêu quy phục hắn.
Đầu tiên, chính là Ong Chúa.
Đối với thành ý của Ong Chúa, Hoa Khuynh không nói đồng ý, hay không đồng ý.
Nhưng ngày tháng trôi qua.
Chung quanh, những người nguyện đi theo phục tùng không ngừng gia tăng.
Cường giả vi tôn*
* Kẻ mạnh làm vua.
Ở Yêu giới, đạo lý này càng là chân lý.
Mà bọn họ, từ khách điếm đã dọn vào ở cung điện.
Chủ thành này, trực tiếp nhường cung điện của mình cho Hoa Khuynh.
Hơn nữa, còn tu sửa bên trong lẫn bên ngoài, càng thêm xa xỉ.
Vào ngày tiến giai cuối cùng của Hoa Khuynh.
Vẫn như thường lệ.
Tẩm cung to như vậy, trừ bỏ Tô Yên, tất cả mọi người không một ai được bước vào.
Hôm đó, sắc trời đen nhánh.
Như mọi ngày, Tô Yên bước vào nhà, một miếng một miếng ăn xong điểm tâm ở trên bàn.
Ngoài cửa, những yêu quy hàng cũng đều đang đợi thủ lĩnh của bọn họ thành công tiến giai.
Thậm chí bọn họ đều có thể tưởng tượng thủ lĩnh sẽ dẫn dắt mọi người đại sát tứ phương, san bằng Tu tiên giới.
Ong Chúa nhìn Tuyết Lang mới vừa vào.
Nói
"Ngươi nói, chờ thủ lĩnh luyện thành bí pháp, sẽ lợi hại đến trình độ nào?"
Tuyết Lang sắc mặt lạnh băng, mặc một thân hắc y, ôm một thanh kiếm dài dựa vào cạnh cửa.
Sau khi nghe thấy Ong Chúa dò hỏi.
Hắn giương mắt nhìn Ong Chúa một cái
"Không ai có thể địch nổi."
Ong chúa sững sờ.
Sau đó đồng ý gật đầu
"Lấy trình độ hiện tại của ngươi, có thể đỡ được mấy chiêu?"
"Không đến mười chiêu."
Tuyết Lang mặt không biểu tình.
Nhưng có thể dễ dàng nhận thấy hắn rất sùng bái Hoa Khuynh.
Có thể làm một kẻ võ si hoàn toàn sùng bái, chỉ có thể là người có sức mạnh cường đại không ai có thể vượt qua.
Lúc này, một cỗ cường đại uy áp xuất hiện.
Sắc mặt Ong Chúa trở nên trắng bệch.
Ngồi xuống để điều chỉnh hơi thở.
Tuyết Lang tuy rằng không giống Ong Chúa.
Nhưng vẫn là nhắm chặt hai mắt, nỗ lực đối kháng.
Không có cách nào, loại áp chế của huyết mạch thượng cổ, bọn họ vô pháp phản kháng.
Tuyết lang mở to mắt.
Nhìn vào tòa cung điện xa hoa kia.
"Sắp thành công."
Lời vừa nói ra.
Lại cảm nhận được cỗ uy áp kia, tan biến ngay lập tức.
Hai người đồng thời sửng sốt.
Liếc nhìn nhau.
Tuyết Lang phản ứng đầu tiên
"Đã xảy ra chuyện."
Ngày này, ánh trăng phá lệ rực sáng ngời.
Chiếu đến bên đường ngay cả sỏi đá cũng dễ dàng thấy được.
Trong cung điện.
Đôi mắt Hoa Khuynh ảm đạm, một tay chống giường.
Quanh thân hơi thở đã cực kỳ hỗn loạn.
Hắn cắn chặt răng, gằng từng câu từng chữ
"Vì cái gì?"
Tô Yên cầm trong tay một thanh trường kiếm, đứng ở giữa cung điện xa hoa, mặt không cảm xúc.
Nàng cái gì cũng không nói.
Chỉ là cứ nhìn hắn như vậy.
Trong mắt Hoa Khuynh trần đầy phẫn nộ, không tin tưởng.
Thật lâu lúc sau, nàng lên tiếng.
"Ta là người, ngươi là yêu."
Một câu này vừa ra, người trên giường kia, vốn dĩ lông tóc vô thương, thế nhưng lại phun ra một ngụm máu.
Hoa Khuynh tựa vào giường, dáng vẻ rất chật vật.
Máu tươi theo khóe môi chảy xuôi tới cổ.
Màu đỏ tươi đặc biệt dễ thấy.
Tô Yên nắm trường kiếm, xoay người đi ra ngoài.
Ánh mắt Hoa Khuynh bỗng nhiên co rút lại.
Một bàn tay hung hăng nắm lấy giường
"Nàng đi đâu?"
Khấp huyết cuồn cuộn, âm thanh khàn khàn nôn nóng còn nhiều hơn cả phẫn nộ.
Tô Yên bước chân dừng một chút.
Nàng đứng ở cửa buông hạ đôi mắt, trầm mặc trong chốc lát
"Thời điểm tiến giai cuối cùng, đoạn công làm cho khí huyết công tâm.
Ngươi vẫn nên vượt qua kiếp này trước đã, sau đó hãy quản đến việc khác."
Nói xong, đẩy cửa rời đi.
Nhìn bóng dáng nàng rời đi.
Phía sau, Hoa Khuynh lại một lần nữa phun ra máu
"Tô Yên!"
Gân xanh nổi lên, hướng về phía cửa gọi tên Tô Yên.
Hắn nôn nóng vạn phần, muốn đứng dậy đuổi theo.
Nhưng ngay khi hắn vừa đứng dậy, lại choáng váng ngã xuống.
Bàn tay hắn chống giường, thân thể lung lay sắp đổ.
Sự thất vọng hiện rõ trong mắt.
Thậm chí hiện giờ cũng tùy ý khí huyết công tâm, không hề có ý muốn vận công áp chế.
Bỗng nhiên, phía sau truyền đến một cỗ linh khí ấm áp.
Một hơi thở quen thuộc bay đến.
Hắn nâng mí mắt, lẩm bẩm
"Ân nhân?"
Tô Yên đứng phía sau, một bàn tay đỡ lưng hắn.
Đem linh khí của mình truyền vào trong cơ thể hắn.
Cứ thế để cho linh khí của hắn hoàn toàn bình phục.
Hắn duỗi tay muốn chạm vào nàng.
Tô Yên đưa ra một bàn tay khác, cùng hắn đan chặt.
Biết lúc này, ý thức của Hoa Khuynh không quá rõ ràng.
Môi nàng dán vào tai hắn
"Ngươi phải trở nên cường đại, mới có thể lại tìm được ta."
Nàng nói lời này, không biết liệu Hoa Khuynh có nghe được không.
Hiện tại, hắn hoàn toàn túm lấy tay nàng, gắt gao không thả ra, ánh mắt hỗn độn.
Lúc này, thanh âm của Tiểu Hoa vang lên
"Leng keng, chúc mừng ký chủ, ngôi sao thứ ba đã sáng. Ký chủ phải hoàn thành nhiệm vụ thật tốt nhaa ~~."
Tiếng nói vừa dứt, liền truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của Ong Chúa.
Tô Yên ngẩn người, cúi đầu, liếc Hoa Khuynh một cái thật sâu.
Rút tay mình về, xoay người về phía cửa nhỏ rời đi.
Nàng ngự phong phi hành về hướng phái Thanh Sơn.
Khi bay đến chân núi Thanh Sơn.
Tô Yên rơi xuống, chống đỡ vào một thân cây bên cạnh, phun ra một ngụm máu tươi.
Sắc mặt trở nên trắng bệch
"Ký chủ, chị mang mười năm tu vi đều cho hắn. Lại còn bị nội thương, phải hảo hảo tĩnh dưỡng."
Thời điểm Tiểu Hoa nói chuyện, giọng nói có xen lẫn đau lòng.
Dù sao cũng là ký chủ của mình.
Lúc ấy ký chủ đánh Hoa Khuynh, vốn đã thu còn 5 thành lực.
Mà khi Hoa Khuynh tu luyện, hắc ám Thánh Khí sẽ hình thành vỏ bọc phòng hộ để bảo vệ hắn.
Mà Tô Yên tấn công hắn, hắn chỉ mất đi có một phần công lực.
Chỉ có tác dụng gây nhiễu loạn quá trình tu luyện.
Ngược lại, nàng bị hắc ám Thánh Khí đánh đến nội thương.
Tô Yên từ túi không gian móc ra một loại đan dược, ăn vào.
Sắc mặt trắng bệch vừa rồi tựa hồ có chút khí sắc.
Nàng dựa vào bên cây đại thụ.
Từ trong túi móc ra một viên kẹo sữa dâu tây.
Nhân tiện mang Tiểu Hồng vẫn luôn ngốc ở trong không gian thả ra.
Nàng ăn viên kẹo sữa kia vào trong miệng.
Chậm rãi nhấm nuốt, vị ngọt hòa tan mùi máu tươi.
Chỉ là nàng không dừng lại, mà tiếp tục ăn từng viên một.
Giấy dầu bao lấy các viên kẹo, tản ra hương thơm ngọt ngào.
Cho đến khi trời sáng.
Bình minh lên.
Nàng nâng mí mắt giật giật, ngẩng đầu lên
"Tê tê tê tê tê"
Tiểu Hồng phun lưỡi rắn màu đỏ tươi, cúi xuống ở cánh tay Tô Yên cọ cọ.
Tô Yên im lặng cúi đầu
"Đi thôi."
Bước chân hướng tới đỉnh núi phái Thanh Sơn.
Tiểu Hồng phe phẩy cái đuổi, nhắm mắt theo sau Tô yên.
Cơ thể uốn lượn, trườn thành hình chữ S.
Bóng đêm đi qua, mặt trời mọc xua tan hắc ám.
Như là thắp sáng lên nhân tâm.
...........
Thời gian một năm rưỡi trôi qua.
Trong khoảng thời gian này, đã xảy ra rất nhiều đại sự.
Một năm trước Yêu Vương Yêu giới thay đổi.
Cứ nghe tân Yêu Vương là một con cự mãng hoàng kim, còn nghe nói hắn đạt được hắc ám Thánh Khí.
Không biết là thật hay giả.
Nhưng có một việc chắc chắn là sự thật.
Vị Yêu Vương tân nhiệm này thủ đoạn thực ác độc.
Tàn sát sạch sẽ Yêu Vương cũ cùng bộ hạ, huyết tẩy cả tòa cung điện.
Mà cùng nổi danh với thủ đoạn tàn bạo, tu vi của hắn cũng cực kì lợi hại.
Một đường đi tới, gặp Thần Gi*t Thần, gặp Phật Gi*t Phật.
Tập kết không ít thủ hạ.
Ong chúa, Tuyết lang được phong làm tả hữu hộ pháp.
Ngay cả tộc nhân xà thần bí cũng trở thành thủ hạ của hắn.
Toàn bộ Yêu giới đều phi thường nghe theo mệnh lệnh của vị tân nhiệm Yêu Vương này.
Nửa năm trước, tân nhiệm Yêu Vương đột nhiên hạ lệnh, bắt đầu tấn công các đại môn phái tu tiên.
Bắt đầu từ phái Ngọc Ly, rồi đến phái Thương Sơn, tiếp đến phái Ngọc Đỉnh, rồi từ từ đến phái Tuyết Hồ.
Thời gian nửa năm mà thôi, một đường hướng Đông, mười mấy môn phái đều bị tàn sát sạch sẽ.
Nếu không đầu hàng, một người tu tiên cũng không buông tha.
Ngoan độc, quả thực chính là ma quỷ.
Tư thế kia, như thể muốn Gi*t hết toàn bộ tu tiên giới.
Người Tu Tiên giới mặc dù hận hắn đến ngứa răng, thề muốn Gi*t ૮ɦếƭ ma đầu này.
Nhưng tâm vẫn hoảng.
Hắn quá cường thế.
Phái Tuyết Hồ, một trong ba đại Tu Tiên phái.
Năm vị trưởng lão cùng nhau hợp lực, thế nhưng cũng chưa quá trăm chiêu, đều bị hắn Gi*t sạch sẽ.
Lại một đường hướng Tây.
Sau phái Thanh Vũ, đó là phái Thanh Sơn.
Một nơi hẻo lánh ở phái Thanh Sơn
"Hiện giờ, Tu Tiên phong vũ phiêu diêu*, nhân tâm hoảng loạn.
Có khả năng sẽ bị hủy diệt bất cứ lúc nào.
Yêu giới kiêu ngạo độc ác, một đường tiếp cận.
Trưởng lão, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
*phong vũ phiêu diêu: hỗn loạn
Trên chiếc ghế gỗ, Tô Yên một thân bạch y
"Ta không phải trưởng lão, không cần gọi ta như thế."
Khi nói chuyện, nàng nhéo một khối điểm tâm, đút cho mãng xà đầu tam giác bẹp có hoa văn đỏ đen.
Đại khái là vì có con rắn này.
Người vừa mới thi lễ trước mặt Tô Yên, nhịn không được lui lại mấy bước.
Nam tử kia lên tiếng
"Trưởng lão, bảo hộ phái Thanh Sơn, bảo hộ Tu Tiên giới là nhiệm vụ của mỗi người tu tiên nên làm.
Ở trong lòng đệ tử, ngài vĩnh viễn vẫn là trưởng lão đức cao vọng trọng*."
* đức cao vọng trọng: đức hạnh tuyệt vời
Tô Yên nghe hắn nói xong, mặt mày buông xuống, liếc mắt một cái.
Người nọ thấy Tô Yên chậm chạp không tỏ thái độ, cuối cùng nắm chặt cả hai tay
"Trưởng lão, xin hãy suy xét kỹ càng, đệ tử cáo lui."
Nói xong, lúc này mới đi ra ngoài.
Cho đến khi tên đệ tử kia rời đi, Tô Yên nháy mắt ho ra máu.
Sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.
Từ túi không gian móc ra một viên đan dược, nuốt xuống.