Hôn môi bá đạo mà dùng sức.
Ôm Tô Yên vào trong lòng.
Lúc tách ra chỉ nghe thanh âm hắn dần dần thô suyễn khàn khàn
"Ân nhân là của ta, về sau mỗi một ngày, đều là của ta."
Sau đó, Tô Yên lại bị phác gục lần nữa.
Tiểu Hoa nhìn hai người này xuân tâm manh động như vậy.
Vừa che chắn ngũ quan vừa yên lặng nghĩ.
Tu tiên đúng là tốt.
Thân thể khỏe mạnh, bao lâu cũng không sợ!
....
Hoa Khuynh hoàn toàn thành yêu.
Là một con hoàng kim cự mãng.
Không chỉ như thế, còn dung hợp cùng hắc ám Thánh Khí.
Hiện giờ, dù hắn không hề tu luyện bí tịch kia, trên đại lục này, cũng không còn ai có thể bất phân thắng bại với hắn nữa.
Hơn nữa thực rõ ràng, từ khi khai trai.
Lực chú ý của hắn hoàn toàn không ở việc tu luyện.
Ngày ngày cũng chỉ biết dán Tô Yên, ngọt ngọt ngấy ngấy.
Tiểu Hoa nhìn, hừ hừ một tiếng.
Ký chủ bị hắn dính đến không có thời gian nói chuyện cùng nó.
Vào giữa trưa một hôm, chỉ nghe trong một gian khách điếm truyền đến thanh âm.
Tiếng nữ tử mềm mại
"Ta có thể tự mình ăn."
Sau đó, liền vang lên một giọng nam nhân
"Ân nhân, ta đút nàng."
"Ta tự mình ăn."
"Ân nhân nhiều lần cứu mạng ta, chẳng lẽ một chút cơ hội hồi báo này cũng không cho sao?"
Đại khái là kỹ xảo này đã dùng rất nhiều lần.
Nữ tử ngồi bên cạnh cũng không mắc mưu, như cũ nói
"Ta tự mình ăn."
Nam tử một tay chống cằm, dựa vào cạnh bàn, đảo mắt liền sửa lại lời nói
"Nàng đã không muốn, ta cũng không ép buộc, nhưng ta phí miệng lưỡi như vậy, ân nhân cũng không đau lòng?"
Trong phòng.
Tô Yên mặc y phục, ngồi ngay ngắn ở trên vị trí.
Bên cạnh, Hoa Khuynh ngược lại là cổ áo mở rộng, mặt mày tất cả đều là ái muội Dụς ∀ọηg.
Một bộ tóc dài rối tung thả ra, lười biếng tà mị.
Hắn ngậm ý cười, đôi phượng nhãn hơi nhếch lên nhìn Tô Yên.
Một bàn tay lôi kéo tay nàng, thưởng thức, vuốt ve.
Tô Yên muốn rút tay về.
Người nào đó làm sao chịu.
Từng tiếng ân nhân kêu đến Dụς ∀ọηg bốc lên.
Từ khi hắn hoàn toàn biến thành hoàng kim cự mãng, thật là ngày ngày động dục.
Hơn nữa lại còn tùy thời đều có khả năng.
Tô Yên ngẫu nhiên cười một chút.
Hắn đều có thể nhìn chằm chằm hơn nửa ngày, một hai trách nàng dụ dỗ hắn.
Nói đến thực hiển nhiên.
Đến bây giờ Tô Yên cũng không có tìm được lời cãi lại.
Mỗi lần đều á khẩu không trả lời được, bị hắn đè nặng ở trên giường hôn thật lâu.
Hiện giờ hai người đã ở trong phòng hơn một tháng.
Nàng thế nhưng vẫn chưa có cơ hội đi ra ngoài.
Tô Yên nhìn hắn, nhấp môi.
Đại khái là tối hôm qua chảy nước mắt quá nhiều, làm cho hiện tại hốc mắt còn hồng hồng, long lanh ánh nước.
Hơn nữa tính tình nàng lại ngoan.
Vừa thấy khiến cho người rất muốn khi dễ.
Thật lâu sau, nàng ra tiếng
"Chàng không cần được một tấc lại muốn tiến một thước."
Hoa Khuynh vừa nghe lời này, mày nhếch lên, tiến lên, trực tiếp kéo người vào trong lòng иgự¢.
Hắn ngậm ý cười, иgự¢ chấn động
"Được một tấc lại muốn tiến một thước? Rõ ràng là ân nhân dụ dỗ ta mới đúng."
Tô Yên vừa nghe lời này, ngẩng đầu
"Ta không có."
Hoa Khuynh cúi đầu, hôn lên môi hồng nộn nộn kia
"Nhìn xem, nàng hiện tại đang dụ dỗ ta."
Nói nói, thanh âm kia liền thay đổi hương vị.
Triền miên Dụς ∀ọηg lại lần nữa bị kích phát ra.
Tô Yên không dễ dụ như trước kia, đẩy đẩy kéo kéo mơ mơ màng màng đã cắn câu.
Lúc này đây, nàng duỗi tay dùng sức đẩy, vận dụng cả linh khí.
Hoa Khuynh làm sao có thể nghĩ đến Tô Yên lúc này động thủ thật?
Hắn thật đúng là bị đẩy ra.
Tô Yên bước chân lui sau một bước, dựa vào bên cửa sổ
"Chàng bình tĩnh một chút."
Nói xong, Tô Yên đẩy cửa sổ ra, nhảy xuống.
Hoa Khuynh bị hành động này của nàng làm sợ tới mức ánh mắt co rụt lại, cho đến khi đi đến cửa sổ, thấy nàng an toàn đi xuống cầu thang.
Hắn dựa vào cửa, mỉm cười
"Đúng thật là đã quên, tu vi nàng rất tốt."
Đại khái là trước đó vài ngày, tu vi nàng bị áp chế, trở thành một người bình thường, kiều kiều mềm mại.
Làm hắn cho rằng, Tô Yên nhảy từ tầng hai khách điếm sẽ té bị thương.
Hắn đứng bên cửa sổ nhìn nàng rời đi.
Tuy rằng chính mình ngày ngày cùng nàng vui vẻ, trêu chọc khiến nàng tức giận.
Nhưng nhìn nàng biến mất trước mắt mình.
Trong lòng liền bực bội, khó chịu.
Chậc.
Chính là không muốn nàng rời đi trước mắt mình.
Con ngươi hắn sâu kín, môi ngậm ý cười.
Thật lâu sau đó, hắn nhắm mắt lại.
Che khuất sự chiếm hữu điên cuồng trong mắt.
Nàng là của hắn.
Vẫn luôn là như thế.
Cứ từ từ dụ thỏ con vào tròng, không cần nóng nảy.
Những lời này đã vô số lần hiện lên trong tâm trí hắn.
Cuối cùng, khi hắn mở mắt ra, những cảm xúc điên cuồng lúc nãy mới dần lắng xuống.
Khôi phục lại bộ dáng điềm đạm trước kia.
Tô Yên đang đi trên đường.
Xung quanh toàn là yêu, chỉ có một mình nàng là người.
Bởi vì tu tập công pháp không giống nhau, chúng rất dễ dàng nhận ra Tô Yên.
Khiến nàng hấp dẫn rất nhiều sự chú ý.
Hơn nữa dung mạo nàng đẹp đẽ.
Trên mặt mày còn mang theo một tia mị sắc chính nàng cũng không phát hiện.
Đại khái là sau khi hoan hảo còn chưa hoàn toàn khôi phục lại.
Đã có không ít nam yêu theo dõi Tô Yên.
Tuy rằng nói Nhân giới cùng Yêu giới rất ít tư thông qua lại.
Đây xem như là một quy tắc ngầm.
Nhưng là, nếu có một nữ tử Nhân giới xinh đẹp, một mình xuất hiện ở Yêu giới.... vậy, đừng mong chạy thoát.
Phong lưu một đêm gì đó.
Đều là chuyện mọi yêu quái thường xuyên làm.
Yêu khác với người.
Thích thì ở bên nhau, không thích liền tách ra.
Tự nhiên, điều này cũng dẫn đến suy nghĩ về tình cảm ở Yêu giới trở nên khác thường.
Một đêm phong lưu thật sự là quá bình thường.
Tô Yên đi dọc theo con đường hướng ra sông.
Đi đi, càng ngày càng thưa thớt người.
Đột nhiên, phía sau truyền đến một tiếng cười
"Tiểu mỹ nhân đi một mình à?"
Tô Yên dừng lại, đánh giá.
Là ba nam yêu ăn mặc như côn đồ.
Một trong số chúng ngậm cỏ đuôi chó, nháy mắt với Tô Yên. Yêu nam tự cho mình là tuấn mĩ, vẫy tay một cái rồi nói
"Tiểu mỹ nhân, ba huynh đệ chúng ta, nàng chọn một người!"
Tô Yên chớp chớp mắt
"Chọn cái gì?!"
Tên ngậm cỏ đuôi chó kia nhếch mép, mỉm cười
"Còn có thể là cái gì. Chọn một người cảm thấy tốt nhất, một đêm xuân a."
Nói một câu, từng bước sát lại gần Tô Yên, cười phá lệ gợi tình.
Hai tên yêu lưu manh đứng phía sau không vui
"Này, thứ tự đến trước đến sau. Dù có là tình một đêm thì cũng là ta trước. Ngươi xếp hàng chờ tới lượt mình đi."
"Ta tới trước."
Khi đang tranh chấp, một tên đề nghị
"Nếu không... cả ba chúng ta cùng tận hưởng?"
Lời nói vừa dứt, cả ba đều ngửa mặt lên trời mà cười.
Trong đó một tên yêu nam lại nói chuyện càng khó nghe hơn
"Vạn nhất tiểu mỹ nữ này chịu không nổi thì làm sao bây giờ?"
"Sợ cái gì, ba người chúng ta sướng là được. Hơn nữa, một nhân loại thôi mà, ૮ɦếƭ liền ૮ɦếƭ đi."
Vừa nghe đến đây, hai người kia đều đồng ý.
Bọn họ đồng thời bức bách tiến về phía Tô Yên.
Tô Yên nâng tay lên, đang định động thủ.
Đột nhiên cảm thấy một hơi thở quen thuộc ập vào mặt.
Động tác nàng dừng lại.
Nhìn ba con quỷ yêu kia
"Các người mỗi tên lưu lại một cánh tay, hiện giờ vẫn còn kịp."
Âm thanh mềm yếu nhẹ nhàng, một chút lực sát thương cũng không có.
Ngược lại là chọc ba nam yêu kia ngửa đầu cười ra tiếng.
Chỉ là tiếng cười này, rất nhanh đã đột nhiên im bặt.
Không biết nam nhân này rốt cuộc từ đâu tới.
Chờ đến khi bọn họ phản ứng lại, hắn đã vòng tay quanh eo tiểu mỹ nhân, ôm người vào trong иgự¢.
Hoa Khuynh cúi đầu, ngậm ý cười nhìn Tô Yên
"Ân nhân trông quá hấp dẫn, vừa rời khỏi chốc lát, đã bị đám gia súc nhìn chằm chằm."
Hắn vừa dứt lời.
Sắc mặt ba nam yêu đối diện trở nên xấu xí dị thường
"Khốn kiếp, người mắng ai là gia súc?"
Ba tên yêu lưu manh kia hùng hùng hổ hổ quát.
Hoa Khuynh ngẩng đầu, con ngươi sâu thẳm nhìn ba kẻ đối diện.
Không biết là hắn lớn lên quá hung thần sát ác hay thế nào.
Bị hắn nhìn chằm chằm, bọn chúng lập tức thấy lạnh sống lưng.
Tiếp theo, liền thấy Hoa Khuynh phất tay áo một cái, ba yêu nam kia lập tức ngã xuống đất.
Trong chốc lát, rốt cuộc không có động tĩnh.
Tô Yên nhìn hắn.
Hoa Khuynh bị nhìn đến sửng sốt, ngược lại liếc mắt đến ba nam yêu ૮ɦếƭ trên mặt đất
"Muốn nói cái gì?"
Tô Yên hỏi
"Sao chàng nhanh như vậy đã tìm được ta?"
Hoa Khuynh đầu gác trên vai nàng, cười ra tiếng
"Dù ân nhân đi tới chỗ nào, ta đều sẽ tìm được nàng."
Tô Yên hỏi
"Có thật không?"
Hoa Khuynh gật đầu
"Tất nhiên."
Tô Yên
"Ta đây lần sau... ưm."
Lời còn chưa nói xong, người đã bị cường hôn.
Vừa lúc giữa trưa.
Bên dòng sông nhỏ, một tiểu mỹ nhân kiều khí mặc váy màu xanh nhạt được một nam tử ôm hôn trong tay, trân quý như bảo bối.
Một lúc lâu sau, Hoa Khuynh buông môi nàng ra.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đỏ mọng của Tô Yên.
Hắn lên tiếng
"Đừng nghĩ đến việc tự mình rời đi. Vô luận nàng đi bất cứ chỗ nào, ta đều sẽ tìm được."
Tô Yên nghe xong trong chốc lát
"Được."
Nàng đồng ý.
Sau đó duỗi tay ôm lấy hắn.
Hoa Khuynh cười.
Khó lắm nàng mới chủ động khiến hắn thực vui mừng.
Lúc này, âm thanh của Tiểu Hoa vang lên
"Leng keng, hệ thống nhắc nhở, nam chủ Hoa Khuynh đã lệch khỏi quỷ đạo, mời ký chủ kịp thời đưa nam chủ về đúng kịch bản."
Tô Yên khi nghe thấy câu "lệch khỏi quỹ đạo" thì có chút không thể lý giải.
Ngay lúc đó, Tiểu Hoa lại lên tiếng
"Leng keng, đã truyền đạt nhiệm vụ kịch bản, ký chủ có thể lựa chọn tự nguyện tham gia hoặc bị động tham gia. Nếu nhiệm vụ thành công, sẽ có thêm mười điểm giá trị."
"Nhiệm vụ kịch bản là gì?"
"Leng keng, bảo mật. Chỉ khi ký chủ trả lời mới có thể tuyên bố nhiệm vụ."
"Tự nguyện tham gia."
"Leng keng, nhiệm vụ được giao.
Ngài chính là phái nhân sĩ, còn Hoa Khuynh thuộc về Yêu giới.
Mời giúp Hoa Khuynh đại nhân ngồi lên được Yêu Vương.
Từ đây, đường ai nấy đi."
Tô Yên nghe xong, trầm mặc thật lâu.
Nghe thấy câu "đường ai nấy đi", nàng lập tức nghĩ tới cốt truyện phía sau của《Yêu Vương giáng thế》.
Khi Hoa Khuynh tiến giai lần cuối, nguyên thân muốn đoạt tu vi của hắn, thuận đường Gi*t đại ma đầu.
Không nghĩ tới cuối cùng chẳng những thất bại mà còn bị trọng thương rất nặng.
Cuối cùng xám xịt trở lại phái Thanh Sơn.
Sau đó, liền bị nam chủ rút gân lột da, ném vào độc trùng.
.............
Đối với nhiệm vụ mà Tiểu Hoa truyền đạt, Tô Yên cũng không tiếp tục hỏi gì.
Cho đến khi màn đêm đến, lúc nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ. Tô Yên mới lại tiếp tục hỏi về nhiệm vụ được giao ban ngày
"Tiểu Hoa?"
"Vâng, ký chủ"
"Em nói ta trợ giúp hắn làm Yêu Vương, giúp như thế nào? Vì sao cuối cùng lại là đường ai nấy đi?"
"Ký chủ, bởi vì Hoa Khuynh đại nhân quá để ý chị, thế nên không có nửa điểm tâm tư tranh đoạt vị trí Yêu Vương, thậm chí báo thù cũng gác lại một bên."