Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 254

Tác giả: Tần Nguyên

Tô Yên ở tại chỗ run rẩy, căn bản không động đậy.
Mà những con mối đó tựa hồ đã nhận ra nàng, rậm rạp hướng đến phía nàng.
Tô Yên nhắm mắt lại.
Phía sau, nghe được âm thanh Hoa Khuynh
"Đang nhìn cái gì?"
Vừa hắn nói, hắn đã chạy tới trước mặt Tô Yên.
Lúc này mới phát hiện nàng đang sợ hãi phát run.
Tô Yên cơ hồ là dùng hết toàn bộ sức lực xoay người, lập tức liền ôm chặt lấy hắn.
Chôn ở trong lòng иgự¢ hắn
"Có, con mối."
Nàng nói ra mấy chữ này, thân thể đều sắp muốn ngã.
Tô Yên vốn là không sợ.
Nhưng là nguyên thân sợ hãi quá mãnh liệt.
Hiện giờ cũng thành ra là nàng sợ hãi.
Nói xong mấy chữ kia, trong miệng nuốt nước miếng vài cái.
Nỗ lực dán trên người Hoa Khuynh.
Hoa Khuynh lần đầu tiên phát hiện ra Tô Yên cũng sẽ sợ hãi một thứ.
Dọa đến toàn bộ thân thể đều ở trong lòng иgự¢ hắn run run.
Liều mạng dán váo hắn.
Hắn ôm người vào trong иgự¢.
Tầm mắt sâu kín nhìn chằm chằm vào một đống trắng trắng kia.
Âm thanh mềm nhẹ dán ở bên tai nàng
"Thả lỏng một chút, nàng muốn siết chặt ta đến ૮ɦếƭ sao."
Nghe hắn nói chuyện, được hắn gắt gao ôm vào trong иgự¢.
Cảm giác giống như tốt hơn.
Hoa Khuynh giơ tay, khói nhẹ hiện lên.
Một đống con mối kia tức khắc ૮ɦếƭ một mảnh.
Bọn chúng tựa hồ an tĩnh một chút.
Nhưng ngay sau đó, đột nhiên từ cái động dưới đất, trào ra vô số con mối.
Số lượng thật nhiều, nhìn vào quả thực... buồn nôn.
Rậm rạp điên cuồng hướng tới Hoa Khuynh cùng Tô Yên.
Tô Yên vốn đang quay lưng lại.
Tưởng rằng sẽ không nhìn đến.
Chỗ nào biết mặt sau cũng đột nhiên cũng có một đoàn hướng tới bọn họ.
Nàng vội vàng nhắm mắt lại.
Nỗ lực bình ổn sợ hãi.
Lời nói ra môi đều đang run
"Sau, đằng sau, cũng có."
Vừa dứt lời.
Ong Mật kia đã bay lên cao.
Nó lắc đầu thở dài
"Xong rồi, đàn quái vật này đâu có dễ dàng trêu chọc đâu?"
Vì sao nơi này lại không có người, hoàn toàn là hoang mạc?
Chính là bởi vì dưới nền đất đều là con mối.
Tất cả mọi thứ trên mặt đất đều bị chúng nó gặm cắn.
Ngay cả dưới mặt đất cũng thế.
Đây là lãnh địa của tụi nó, là hang ổ của đàn mối.
Mắt thường đứng ở nơi này cũng có thể thấy được ở nơi xa, toàn bộ đều là mối.
Có khủng bố hay không chứ??
Yêu quái đối với đàn mối này là vừa hận vừa sợ.
Một đám quái vật như vậy, ai dám trêu chọc??
Ong Mật đang nghĩ ngợi.
Nhìn tên bán yêu kia cùng một nữ nhân đang bị đàn mối này vây quanh.
Liền cho rằng bọn họ xong đời rồi.
Đột nhiên chỉ nghe "đinh" một tiếng.
Một cỗ uy áp thật lớn ập vào mặt.
Trực tiếp chấn động đến mức Ong Mật từ giữa không trung rớt xuống.
Ong Mật trong lòng chấn động, đồng thời cũng bi ai nghĩ trong lòng, xong rồi xong rồi.
Sắp ૮ɦếƭ rồi.
Mặt đất bên dưới tất cả đều là mối trắng.
Chỉ là, phanh!
Khi nó rơi xuống, lại phát hiện, trên mặt đất đều là cát.
Mà cũng không còn một con mối nào.
Nó sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy xà yêu ở bên cạnh, cắm một quyền trượng đầu rắn xuống.
Uy áp cường đại vừa nãy, chính là từ quyền trượng này vọng lại.
Đàn mối kia, không biết vì sao liền biến mất sạch sẽ.
Ít nhất trong phạm vi trăm mét, rốt cuộc không thấy một con nào.
Vốn dĩ cho rằng như vậy đã kết thúc.
Ong Mật lại phát hiện, mặt đất đối diện đang hạ xuống.
Không phải bị con mối cắn nuốt đến rơi xuống.
Giống như là có thứ gì đó ngầm sụp, làm cho mặt đất lún theo.
Nó yên lặng ngẩng đầu, nhìn về phía quyền trượng.
Ngầm có cái gì?
Sào huyệt của mối đất.
Hiện giờ mặt đất hãm xuống.
Chứng tỏ sào huyệt dưới nền đất bị sụp xuống.
Ong Mật hiện tại đã không thể dùng hai chữ khi*p sợ để hình dung nữa.
Ánh mắt nó dại dại ra nhìn xà nhân, còn có thanh quyền trượng kia.
Tựa hồ, mọi chuyện còn chưa có kết thúc.
Chỉ thấy dưới nền đất kia bốc lên một lớp khói nhẹ.
Màu sắc là màu xanh nhạt.
Cực kỳ quỷ dị.
Ong Mật yêu bằng vào nhiều năm kinh nghiệm, liều mạng bay phi lên trên.
Oanh!
Mặt đất hoàn toàn sụp.
Bên dưới hoang mạc này sớm đã bị đàn mối ăn sạch sẽ.
Không biết gặm xuống bao nhiêu mét.
Vốn dĩ cho rằng một lần sụp này, sẽ là thẳng tắp đi xuống vài trăm thước.
Chỗ nào biết, mới hạ xuống tầm một mét, đã không còn động tĩnh gì khác.
Chờ đến khi nó nhìn khói nhẹ kia trên cơ bản tiêu tán sạch sẽ.
Nhịn không được bay hạ xuống xem.
Hai chân đạp lên trên mặt đất.
Hắn kinh ngạc một chút.
Lại cúi đầu nhìn kỹ.
Phát hiện những cái đó đều không phải là là đất cát.
Mà là từng khối đá nhỏ.
To như ngón cái, hơn nữa hình dáng rất giống với đám mối đất vừa rồi.
Ong Mật Yêu trong đầu hiện lên cái ý niệm này.
Nó bỗng nhiên cả kinh.
Cúi đầu đi xem.
Nơi nào là rất giống con mối.
Đây còn không phải là một đám con mối, bị biến thành đá sao??
Hắn nhịn không được duỗi tay xuống, lay vài cái.
Phát hiện phía dưới còn từng tảng từng tảng đám mối hóa thành đá.
Nhưng những con mối đó một đám màu xanh tím, bộ dáng thảm không nỡ nhìn.
Ong mật yêu lại lần nữa bay lên.
Nhịn không được nuốt nước miếng một chút.
Vừa khi*p sợ vừa ghét bỏ.
Những con mối đó, tất cả đều đã ૮ɦếƭ sao?
Toàn bộ??
Nó không tin, quay chung quanh nhìn cánh đồng hoang vu, không ngừng bay, trước kia chỉ sợ gặp được con mối, hiện giờ thế nhưng còn hy vọng tìm ra một con tới nhìn xem.
Mối đất là động vật quần cư.
Từ trước đến nay đều cùng nhau hành động.
Tự nhiên, ૮ɦếƭ cũng cùng nhau.
....
Tô Yên gắt gao ôm Hoa Khuynh.
Hoa Khuynh dán lỗ tai nàng, nhẹ giọng nói
"Đều đã ૮ɦếƭ."
Tô Yên vẫn nhắm mắt lại, không buông ra.
Thật lâu sau, nàng chậm rì rì ra tiếng
"Chúng ta đi thôi, cách nơi này xa một chút."
Hoa Khuynh khó được nhìn đến một mặt như thế của nàng.
Bế ngang người lên.
Vung tay một cái, quyền trượng kia lại lần nữa biến mất.
Yết hầu hắn lăn lộn, ở bên tai nàng lên tiếng
"Được, mang nàng đi."
Lúc này đây, Hoa Khuynh đi với tốc độ thực mau.
Một canh giờ sau.
Đã hoàn toàn tiến vào Yêu giới.
Lúc này, tốc độ Hoa Khuynh mới chậm lại.
Cúi đầu nhìn người trong lòng иgự¢.
Phát hiện nàng còn gắt gao nhắm mắt lại, không muốn mở ra.
Hắn ngậm ý cười
"Chúng ta đã rời khỏi chỗ đó rồi."
Tô Yên nghe, lúc này mới chậm rãi mở mắt.
Phát hiện bọn họ tiến vào một tòa thành trì, ở trên phố còn có yêu đi ngang qua.
Tay Tô Yên bắt lấy hắn vạt áo cũng chậm rãi buông ra.
Trong lòng bình tĩnh rất nhiều.
Nàng lúc này mới phát hiện, thế nhưng cả người mình ướt đẫm.
Tay còn đang run rẩy.
Hoa Khuynh không nói thêm gì, chỉ vẫn luôn ôm nàng vào trong иgự¢.
Cho đến khi bọn họ tiến vào một nhà khách điếm.
Thanh toán vàng lá sau đó tiến vào trong phòng.
Hắn đặt nàng ở trên giường.
Thấy nàng chậm rì rì lau mồ hôi trên má.
Hắn khom lưng cúi xuống hôn, nhìn nàng
"Sợ như vậy?"
Tô Yên sửa sang lại một chút cảm xúc, vốn dĩ muốn lắc đầu.
Cuối cùng, vẫn là héo héo gật đầu
"Rất nhiều côn trùng ở thành đàn, liền sẽ sợ hãi, cũng không cách nào đi đường."
Vừa mới ở trên hoang mạc kia.
Đừng nói chiến đấu cùng những con mối đó.
Dù tính là bước chân đi, phỏng chừng mới vừa động, chân đã mềm nhũn ngã xuống trên mặt đất.
Tuy rằng là nguyên thân sợ hãi, nhưng trải qua một hồi như vậy.
Trong lòng Tô Yên cũng có ám ảnh.
Hoàn toàn biến thành nàng sợ hãi.
Hoa Khuynh ngậm cười
"Ân nhân"
Hắn hô một tiếng.
Tô Yên ngẩng đầu
"Ân?"
Giây tiếp theo, đã bị Hoa Khuynh ấn ở trên giường.
Kề sát thân thể của nàng, hôn lên môi nàng.
Khác với những lần trước hung mãnh.
Lần này khó được ôn nhu.
Chờ đến khi lực chú ý của Tô Yên hoàn toàn đều ở trên người hắn.
Hắn cười nhạt ghé vào bên tai Tô Yên.
"Bộ dáng vừa nãy của Ân nhân, thực ngốc a."
Tô Yên chớp chớp mắt, lập tức hiểu rõ.
Hắn đang chê cười nàng?
Nàng trầm mặc một cái chớp mắt, bỗng nhiên dùng sức, nâng chân lên câu lấy eo hắn, thoáng dùng sức, thuận thế vừa chuyển.
Tư thế tức khắc biến thành Tô Yên đè nặng Hoa Khuynh.
Một bàn tay nàng chống giường.
Một bàn tay khác nâng cằm Hoa Khuynh lên.
Cúi người, hôn xuống.
Rất là bá đạo.
Nàng vừa hôn xong, Hoa Khuynh sững sờ ở chỗ đó.
Một nữ tử luôn luôn mềm mại, đôi mắt trong suốt, đột nhiên kiên cường lên.
Thế nhưng hắn cảm thấy càng câu nhân.
Tô Yên nhìn hắn, sau đó nói
"Ta về sau sẽ không để mình gặp chuyện như vậy nữa, cho nên, Chàng phải quên chuyện vừa nãy đi."
Hoa Khuynh nghe ra ý của nàng.
Là cảm thấy mất mặt?
Hắn duỗi tay thưởng thức một lọn tóc đang rũ xuống của Tô Yên.
Ở trên tay quấn quanh
"Nếu ta quên đi, có chỗ tốt gì sao? Ân nhân?"
Tô Yên nhìn hắn
"Ta là ân nhân cứu mạng của chàng, chàng còn muốn được chỗ tốt gì nữa?"
Hoa Khuynh trong mắt hiện lên ánh sáng.
Trước kia vẫn luôn cảm thấy vị ân nhân này của hắn ngốc ngốc, bộ dáng thực dễ lừa.
Hiện giờ mới phát hiện, không dễ lừa a.
Không chỉ là không dễ lừa, dường như còn có chút thân thủ nha.
Như là vừa nãy, nàng duỗi tay đã có thể đè ép hắn.
Đang nghĩ ngợi tới đây, Tô Yên bỗng nhiên cúi người, lại lần nữa hôn hắn.
Một bên hôn một bên cắn.
Hắn giống như càng thích hôn một cách đơn giản тһô Ьạᴏ.
Quả nhiên, nàng vừa cắn, cả người hắn đều hưng phấn không ít.
Lại như là đang khắc chế cái gì. Vẫn luôn ôm eo nàng, không có động tác gì khác.
Chờ Tô Yên hôn xong.
Nàng phát hiện Hoa Khuynh trong mắt đều mang theo Dụς ∀ọηg, khóe môi bị nàng cắn có chút đỏ lên.
Nhìn qua càng thêm một phần mị lực.
Một đôi phượng nhãn lưu chuyển ở trên người Tô Yên.
Rõ ràng vẫn là gương mặt kia.
Như thế nào hắn cười, liền cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, rất muốn lại hôn một chút.
Lúc này, Hoa Khuynh yết hầu lăn lộn ra tiếng
"Ân nhân, còn muốn hôn sao?"
Tô Yên nhịn không được liếm một chút môi.
"Muốn"
Một chữ rơi xuống, lại lần nữa cúi người hôn xuống.
Hoa Khuynh bị nàng trả lời dứt khoát một câu, hắn buồn cười.
Vốn tưởng rằng đầu gỗ này khó nở hoa, phải hướng dẫn từng bước.
Chỗ nào biết, còn dễ dụ hoặc như vậy a.
Một khi đã thế, liền không cần nở hoa rồi.
Chọn ngày lành tháng tốt, ăn vào trong miệng.
Hoa nở hay không, từ từ sẽ tới.
Hoa Khuynh phát hiện, từ khi ngày càng thân mật cùng nàng.
Chuyện báo thù, hắn đều gác qua một bên.
Vốn tưởng rằng chỉ là một người giúp hắn giải buồn.
Không nghĩ tới thế nhưng bá chiếm tất cả lực chú ý cùng tâm tư hắn.
Điều này khiến trong lòng hắn khi*p sợ.
Nhưng hắn cũng lười sửa đúng.
Nhìn nàng cười nhạt, ôm hắn.
Trái tim đen tối kia giống như đều đang nhảy lên.
Chỉ có vào một khắc đó hắn mới có thể biết, chính mình còn sống.
Nhất cử nhất động của Hoa Khuynh, đều mang theo dụ hoặc cùng Dụς ∀ọηg.
Tô Yên tự nhiên là biết hắn là muốn làm gì.
***
Yêu Vương đại nhân hắc hóa trung 35
Chỉ là vào ngay lúc này, Hoa Khuynh đột nhiên kêu lên một tiếng.
Tô Yên sửng sốt, dừng động tác hôn môi.
Cúi đầu đi xem hắn.
Chỉ thấy môi hắn bị nàng cắn hồng hồng, sắc mặt lại rất tái nhợt.
Tô Yên nuốt một chút.
Nàng duỗi tay, vỗ về chơi đùa môi hắn
"Cắn đau?"
Nàng rối rắm.
Chỗ nào biết, được nàng vừa chạm vào, Hoa Khuynh trong miệng tràn ra một tiếng hừ thoải mái.
Gương mặt chậm rãi khôi phục bình thường, có chút...quá bình thường.
Gương mặt Hắn đang nóng lên.
Lúc này, Hoa Khuynh mở mắt.
Một đôi phượng nhãn nâng lên.
Mặt mày mang theo một cỗ lười biếng cùng ý vị liêu nhân.
Yết hầu lăn lộn
"Ân nhân"
Thanh âm khàn khàn kia bao hàm Dụς ∀ọηg.
Tô Yên sau khi trố mắt một cái, chớp chớp mắt, sắc mặt có chút hồng.
"Chàng...."
Nàng lại không phải người ăn chay niệm phật, câu dẫn như vậy là ai cũng chịu không nổi a.
Tô Yên còn đang nghĩ nghĩ, Hoa Khuynh đột nhiên xoay người đè nàng ở dưới thân.
Hôn môi, âu yếm, trằn trọc triền miên, ôm chặt bên người.
Hoa Khuynh từng tiếng nói bên tai Tô Yên
"Ân nhân, Hoa Khuynh sẽ làm nàng thoải mái."
Hắn ngậm ý cười, trong ánh mắt tràn ngập tơ máu.
Tô Yên chạm vào hắn, chỉ cảm thấy thân thể hắn nóng bỏng.
Hắn chậm rãi nói xong câu kia, bỗng nhiên cúi người.
Động tác hôn môi trở nên hung mãnh dùng sức.
Trên tay cũng nhanh chóng xé rách quần áo Tô Yên.
Liền nghe xoẹt một tiếng.
Quần áo nàng đã bị xé rách hơn phân nửa.
Da thịt tinh tế còn có yếm hồng lộ ra.
"Ưm ~"
Tô Yên truyền đến một tiếng rên nhẹ.
Làm động tác hắn ngừng lại phút chốc, sau đó càng thêm тһô Ьạᴏ dùng sức.
Hắn từng tiếng gọi Tô Yên
"Ân nhân"
Thanh âm kia mang theo dụ hoặc cùng câu nhân.
Tô Yên trong đầu tất cả đều là hỗn độn, vô pháp tự hỏi, chỉ có thể tùy ý hắn đùa nghịch.
Lúc này, thanh âm Tiểu Hoa đột nhiên truyền đến
"Ký chủ, ký chủ, thanh tỉnh một chút, không cần bị mê hoặc."
Tô Yên nghe được thanh âm Tiểu Hoa, mở mắt, thanh tỉnh trong chớp mắt.
Nhưng liền nghe hắn nói từng tiếng ngữ điệu liêu nhân, nhìn Dụς ∀ọηg xuất hiện trên gương mặt kia.
Đảo mắt liền lại muốn say mê trong đó.
Tiểu Hoa có chút sốt ruột
"Ký chủ! Không cần bị mê hoặc, ký chủ?? Thanh tỉnh một chút, hắn sắp ૮ɦếƭ!"
Một câu cuối cùng này của Tiểu Hoa, lập tức làm Tô Yên tỉnh táo lại.
Tô Yên thanh âm trầm tĩnh
"Hắn làm sao vậy?"
"Ký chủ, bởi vì hắn thanh trừ những cái con mối đó, điều động Thánh Khí.
Cho nên trong cơ thể linh khí bạo trướng, hắn hiện giờ đã có chút tẩu hỏa nhập ma.
Chị cần phải dẫn hắn đến một địa phương an tĩnh, để hắn hoàn toàn biến thành hoàng kim cự mãng.
Bằng không hắn không chịu nổi linh khí do Thánh Khí mang đến.
Sẽ ở lúc các ngươi...ái ái, nổ tan xác mà ૮ɦếƭ."
Tô Yên
"······"
Nàng sau khi nghe xong Tiểu Hoa nói, giây tiếp theo, nâng tay lên, một chưởng đánh vào trên cổ Hoa Khuynh.
Tức khắc, người kia hôn mê bất tỉnh.
Nàng xoay người đứng lên, sửa sang lại quần áo.
Đầu đã chậm rãi thanh tỉnh.
Lúc này, nàng mới phát giác không thích hợp.
"Tiểu Hoa"
"Ân? Ký chủ?"
"Vừa mới, là chuyện như thế nào?"
"A, ký chủ cũng đã nhận ra a, có phải cảm thấy chính mình sa vào quá nhanh hay không?"
Tiểu Hoa non nớt nói.
Tô Yên gật đầu
"Ân"
Nàng không che dấu thừa nhận.
"Ký chủ, xà tính dâm đãng, mà hắn lại có được hắc ám Thánh Khí " Medusa nguyền rủa ".
Trên người hắn sẽ không tự giác phát ra hơi thở câu dẫn người, chỉ cần hắn muốn, trên cơ bản không ai có thể thoát được."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc