Rốt cuộc, vẫn là hắn nhịn không được đứng lên.
Thẳng tắp đi tới trước mặt Tô Yên.
Ánh mắt Hoa Khuynh trên dưới quét một vòng.
"Sững sờ ở đây làm gì? Không biết ngồi xuống?"
Tô Yên nhìn trái nhìn phải
"Không có chỗ ngồi."
Hoa Khuynh nhìn nàng
"Không biết tới tìm ta?"
Tô Yên cúi đầu
"Chàng không có nói với ta."
Hoa Khuynh nhìn nàng héo héo.
Hắn trầm mặc một cái chớp mắt
"Ta không nói, nàng liền không tới tìm ta?"
Tô Yên ngẩng đầu, chớp chớp mắt
"Nhỡ đâu chàng không muốn cho ta tìm chàng thì làm sao bây giờ?"
Nói xong, nàng lại cúi đầu.
"Chàng không cảm thấy ta là ân nhân cứu mạng của chàng.
Ta không có tu vi cũng không thể giúp được chàng.
Chàng không muốn ta tham gia, đến lúc đó lại tức giận, không phải lại muốn cắn ta?"
Hoa Khuynh nhìn nàng một bộ dáng héo héo, tới gần, ôm người lên
"Ta khi nào không nhận? Mấy ngày nay, nàng đây là nhớ kỹ việc ta cắn nàng, cố ý muốn trả thù?"
Tô Yên ngẩng đầu nhìn hắn
"Là chàng nói không muốn ta cứu, còn không phải là không muốn thừa nhận sao."
Hoa Khuynh nhìn nàng, đây là đang giận hắn?
Oán hắn ngày ấy nói lời kia?
Nếu là thay thành người khác, không chừng hắn đã sớm một chưởng đánh ૮ɦếƭ.
Chính là nhìn nàng ở chỗ này bắt lấy không bỏ, hắn thế nhưng cảm thấy, mấy ngày nay giận dữ trong lòng bị ném tan.
Hắn dán bên tai Tô Yên
"Ân nhân vĩnh viễn là ân nhân."
Thanh âm trầm thấp mà dụ hoặc.
Tô Yên liếc hắn một cái
"Gạt người."
Ngày trước hắn cũng không nói như vậy.
Đầu Hoa Khuynh chôn ở bả vai nàng, khẽ cắn vành tai Tô Yên, ý cười truyền ra
" Ngày đó, là ta quá tức giận."
Tô Yên nhìn hắn, thực nghiêm túc
"Tức giận cái gì?"
Hoa Khuynh thở dài
" Giận nàng, thiếu chút nữa đã ૮ɦếƭ."
Tô Yên lúc này mới nhớ tới, nàng biết nếu bị hóa đá, chỉ cần tắm nước hồ thánh thì sẽ không có việc gì.
Nhưng mà hắn không biết.
Cho nên hắn cho rằng mình sẽ bị hóa thạch vĩnh viễn?
Tô Yên lúc này mới hiểu được hắn giận cái gì.
Nàng liếm khóe môi một chút
"Vậy, chàng nói không cần ta cứu, không cần ta giúp thì sao?"
Khí nóng truyền vào bên tai nàng
"Tất nhiên là ta muốn. Nhưng nàng không thể xảy ra chuyện."
Tô Yên nghe hắn nói, tay vẫn luôn thả lỏng, lúc này mới vươn ra, ôm lấy hắn
"Được."
Nàng lên tiếng.
Nàng chưa bao giờ tùy tùy tiện tiện đáp ứng người khác.
Nàng đáp ứng, đều sẽ nghiêm túc làm.
Hoa Khuynh tất nhiên là cảm nhận được nàng đáp lại.
Hắn trong lòng bốc lên một cỗ vui sướng.
Lúc này, Tiểu Hoa thanh âm vang lên
"Leng keng, chúc mừng ký chủ ngôi sao thứ hai đã sáng. Ký chủ cố lên!"
Từ khi đi vào thôn Xà Nhân này, tựa hồ loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt.
Được nàng đáp lại, giống như sẽ làm hắn cực kỳ cao hứng.
Nhìn nàng bị thương một chút, trong lòng lửa giận cũng không khống chế được phát ra bên ngoài.
Sẽ làm ra một ít chuyện mà ngày trước hắn tuyệt đối sẽ không làm.
Hắn biết, mình là để ý nàng.
Chỉ là để ý bao nhiêu, hắn không có nghĩ đến, cũng lười suy nghĩ.
Nàng sẽ vẫn luôn ở bên cạnh hắn.
Đi tìm hiểu rốt cuộc có bao nhiêu để ý, lại có ích lợi gì đâu?
....
Ở thôn Xà Nhân không bao lâu.
Tô Yên cùng Hoa Khuynh liền chuẩn bị rời đi.
Dù sao tới chỗ này mục đích là vì Thánh Khí.
Hiện giờ lấy được, tự nhiên cũng muốn rời đi.
Hắn muốn tìm một nơi an tĩnh, hoàn toàn hóa thành hoàng kim cự mãng.
Ra khỏi thôn Xà Nhân, đó là vùng đất hoang.
Tô Yên tu vi chưa khôi phục.
Đi được vài bước, liền bị Hoa Khuynh ôm ngang lên.
"Ân nhân muốn đi đâu?"
Khóe môi hắn hàm chứa ý cười.
Khó có được sự ôn nhu.
Tô Yên sớm đã quen.
So với nàng tự mình đi thì đều nhanh hơn nhiều.
Hơn nữa được ôm cũng rất thoải mái.
Nàng thật thích.
Lúc này, trong đầu có tiếng Tiểu Hoa vang lên
"Leng keng, nhiệm vụ chi nhánh kịch bản, mời ký chủ trong vòng năm ngày giúp chủ nam chủ hoàn thành hóa hình. Hoàn toàn trở thành hoàng kim cự mãng."
Tô Yên mờ mịt
"Ta, ta giúp hắn?"
Việc hóa hình này còn muốn giúp?
Nàng giúp kiểu gì?
Cái này là tự thân biến hóa, nàng chưa hề nhúng tay vào a.
"Ký chủ, căn cứ kịch bản biểu hiện, là cần phải ở trong động hàn thiên tiến hành hóa hình.
Nhưng là hiện tại, hàn thiên động kia cách ký chủ ít nhất là bảy ngày đi đường."
"Vậy em còn muốn hạ nhiệm vụ này?"
"Ách ····· ký chủ, ra nhiệm vụ không phải là Tiểu Hoa an bài, Tiểu Hoa chỉ là phụ trách truyền đạt."
Tô Yên ôm cổ Hoa Khuynh.
Cẩn thận tự hỏi vấn đề này nên làm như thế nào.
Lúc ở trong thôn Xà Nhân, Hoa Khuynh cho nàng uống máu hắn.
Cho nên loại mê dược đang áp chế tu vi nàng, đến ngày mai là có thể khôi phục toàn bộ.
Trong vòng 3 ngày phải hoàn thành a.
Nàng nhịn không được ngẩng đầu nhìn Hoa Khuynh.
Tự nhiên, nàng nhìn lén cũng bị hắn bắt gặp.
Hắn ngậm ý cười ra tiếng
"Ta đẹp lắm sao?"
Tô Yên gật đầu
"Đẹp."
Đồng ý xong, nàng hỏi
"Chàng chừng nào thì hóa hình a."
Hoa Khuynh nhìn về phía nàng,
"Ta hóa hình, nàng thực sốt ruột?"
Tô Yên gật gật đầu
"Muốn nhìn chàng hoàn toàn biến thành hoàng kim cự mãng."
Vừa nghe nàng muốn nhìn.
Ý cười trong mắt hắn càng tăng.
"Sẽ được nhìn thôi."
Tại hoang mạc mênh ௱ôЛƓ vô bờ, không có người.
Nơi này là đường ranh giới giữa người và yêu.
Hướng tây là địa bàn của yêu giới, hướng đông là địa bàn của nhân loại.
Phiến hoang mạc ở giữa này là phân chia ranh giới.
Ngẫu nhiên sẽ có yêu xuất hiện, nhưng tuyệt đối sẽ không có con người xuất hiện ở chỗ này.
Ngay lúc này, trên bầu trời đột nhiên truyền đến tiếng kêu của chim diều hâu.
Sau đó, diều hâu từ trên cao nhanh chóng lao xuống, thẳng tắp hướng tới một con chồn ở trên mặt đất.
Phanh!
Không có bị ngậm bay đi như trong dự đoán.
Ngược lại là phát ra âm thanh đao kiếm va chạm vào nhau.
Chỉ thấy, ách, nguyên bản kia một con diều hâu cùng chồn, thế nhưng ngay tại chỗ biến ảo thành hai gã nhân loại.
Tiếp đó, liền ở đằng kia đánh lên.
Bọn họ là yêu.
Vốn là nhìn bọn họ đánh nhau.
Thực mau lại có cái gì đó bay lại đây.
Là một con ong mật, mà ong mật kia cũng thực mau biến ảo thành người, cùng diều hâu đánh con chồn kia.
Một bên đánh một bên còn nghe được âm thanh tức giận.
"Cho ngươi chơi thủ hạ của lão tử, con chồn kia, lão tử hôm nay liền chặt đứt móng vuốt của ngươi!"
"Ong Mật, ngươi cũng quản nhiều chuyện quá đấy, chúng ta là thật sự yêu nhau!"
"Thật sự ông nội bay! Lão tử hiện tại dùng hai móng vuốt băm ngươi!"
Vừa nói, ba phương đánh nhau, thật nhanh đã có thắng bại.
Hai đánh một, đương nhiên là Chồn tinh đánh không lại.
Phịch một tiếng.
Ong Mật cầm đại chuỳ tử ố vàng đập cho thân thể con Chồn kia có một nửa lún xuống đất.
Sau đó, người kia lại phun ra một ngụm nước miếng tới Chồn tinh.
Bên này đang đánh nhau.
Diều Hâu huyễn hóa ra hình người, thực mau liền bắt giữ Tô Yên cùng Hoa Khuynh đang đứng xem ở một bên.
Khi nó nhìn đến hình dáng Hoa Khuynh nửa người nửa xà.
Diều Hâu kia hừ lạnh một tiếng, mắt khinh thường
"Xà nhân? Cũng thật hiếm thấy."
Xà nhân nửa người nửa yêu, bị con dân hai bên đều kỳ thị.
Sau đó, Ong Mật khiêng cây 乃úa nhìn về phía hai người kia.
Ngược lại nói Diều Hâu
"Ta thu thập xong rồi, lui."
Hiển nhiên, con Ong Mật này không tính toán lại gây chuyện.
Nhưng Diều Hâu lại không giống thế.
Ưng cùng xà bản thân chính là đối địch.
Mà nửa xà sao.... cũng coi như ở trong đó.
Diều Hâu khinh thường, đánh giá Hoa Khuynh từ trên xuống dưới.
Sau đó liền thấy được nữ tử trong lòng иgự¢ Hoa Khuynh.
Hắn huýt sáo
"Huýt!, con người thật xinh đẹp nha."
Tô Yên nghe xong liền chép chép miệng.
Nàng nhìn về phía Hoa Khuynh, nói
"Thả ta xuống đi."
Hoa Khuynh buông hạ mặt mày, ngậm cười
"Được."
Giọng nói vừa dứt, Tô Yên hai chân đứng ở trên mặt đất.
Nàng lui ra sau một chút.
Tiểu Hoa nói
"Ký chủ, chị chẳng lẽ không tính toán vì giữ gìn hoà bình thế giới, tiến lên ngăn cản giảng hòa một chút?"
Tô Yên chớp chớp mắt, thực hiển nhiên, cũng không có quyết định như thế,
Liền nói
"Một chọi một, thực công bằng, không cần ngăn cản a."
Tiểu Hoa
"······"
Nó thế nhưng nói không nên lời phản bác a.
Dường như giữa địch nhân đều sẽ có một loại ăn ý.
Ví dụ như hiện tại, đều đã rõ ràng, đối phương chuẩn bị tốt để đánh nhau.
Diều Hâu khinh thường
"Một con bán yêu mà cũng dám ở trước mặt ta cậy mạnh, đây là muốn tìm ૮ɦếƭ."
Nói xong, hắn ta múa may một phen thiết bá*, nhanh chóng lao tới Hoa Khuynh.
*
Ong Mật không có hứng thú xem đánh nhau.
Chỉ nghĩ muốn rời đi.
Dù sao, chỗ này cũng là có chủ.
Nghĩ đến đây, Ong Mật nhìn xuống mặt đất, yên lặng bay cao lên một chút.
Dưới mặt đất, nó không muốn chạm đến đâu.
Tưởng tượng đến trường hợp kia, da đầu liền tê dại.
Cả người nổi lên da gà.
Mới một lát sau.
Không nghĩ tới bên kia đã phân thắng bại.
Phản ứng đầu tiên của hắn là, quả nhiên xà nhân thật là yếu a.
Một con bán yêu sao có thể đấu thắng được yêu quái chân chính.
Lại còn là địch nhân tương khắc nữa.
Nhưng chờ đến khi hắn tùy tiện liếc mắt một cái, liền thấy Diều Hâu bị người đạp bên dưới chân, cánh tay một tấc một tấc bị chặt đứt.
Thiết bá kia bị chia thành ba đoạn, cắm ở trên mặt đất.
Diều hâu đen mặt, cả người run rẩy như là trúng độc.
Hoa Khuynh mặt mày buông xuống, chỉ là liếc mắt nhìn Diều Hâu thê thảm một cái, liền lười quan tâm đến.
Lúc này, vốn dĩ Tô Yên vẫn luôn đứng ở đằng xa quan sát đột nhiên phát hiện, Chồn tinh bị đạp vào trong đất không thấy đâu.
Ân?
Chạy mất rồi?
Không có khả năng, ở đây tất cả đều là hoang mạc.
Dù cho là chạy trốn, thì cũng sẽ khiến cho người khác phải chú ý.
Còn có, ở trên mặt đất, mấy thứ bắng trắng kia là cái gì?
Tô Yên muốn xem rõ hơn một chút.
Tiến lên hai bước.
Nàng vừa tiến lên mới phát hiện, là mối đất*!
*
Rậm rạp.
Mỗi một con phải to bằng một ngón áp út vậy.
Mà chúng nó không ngừng ở bên ngoài di chuyển, nhung nhúc một đám.
Nàng thấy trong chỗ đám mối cuồn cuộn có quần áo của Chồn tinh.
Nàng muốn lui lại.
Lại phát hiện thân thể mình run rẩy không ngừng.
Căn bản một bước cũng không thể động đậy.
Tim theo bản năng đập nhảy nhảy lên.
Thực mau trên trán thấm một tầng mồ hôi.
Trong lòng sinh ra khủng hoảng.
Đây là làm sao vậy?
Tô Yên sửng sốt.
Tiểu Hoa kịp thời phát ra tiếng
"Ký chủ, nguyên thân lúc ૮ɦếƭ đi bị đẩy vào độc trùng.
Ngài kế thừa thân thể nguyên thân.
Bởi vì nguyên thân không có nguyện vọng, cho nên ngài cũng kế thừa cảm giác sợ hãi của nàng ấy."