Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 251

Tác giả: Tần Nguyên

Tô Yên thấy hắn đột nhiên hôn môi cũng không có gì bất ngờ.
Bởi vì nàng cũng sẽ đột nhiên hôn hắn.
Ví dụ, lúc hắn nghi ngờ nàng, còn có lúc hắn tức giận.
Sau đó, hai người liền ở trong một viện tử do thôn dân sắp xếp.
Sáng sớm hôm sau, nghe được trước cửa truyền đến âm thanh.
Tô Yên rời giường, đẩy cửa ra.
Vẫn là vị thôn dân hôm qua dẫn đường cho bọn họ.
Người kia đầu tiên thi lễ với Tô Yên, sau đó nói
"Hai vị, vị này chính là Thánh Nữ của chúng ta gọi là Thánh Nhu.
Theo ý của trưởng lão, để các ngươi tiếp xúc nhiều hơn, hy vọng có thể mau chóng quen thuộc."
Cùng lúc, vị nữ tử kia tháo khăn che mặt xuống.
Lộ ra một gương mặt mang theo tươi cười rất là thanh thuần.
"A, là các ngươi, chúng ta đã từng gặp nha.
Hôm qua cảm ơn ngươi, nếu không phải ngươi, ta đã té ngã rồi."
Lúc nói, mặt nàng vô tội, một bộ cảm kích.
Khác với hôm qua, hôm nay Thánh Nhu mặc một thân y phục màu trắng.
Mang theo cảm giác thánh khiết.
Tô Yên nghiêng người cho nàng đi vào.
Thánh Nhu ánh mắt thật mau đã dừng ở trên người Hoa Khuynh.
Nàng cười mi mắt cong cong
"Xin chào, ta là Thánh Nhu, ngươi chính là người muốn cùng ta kết hôn mà trưởng lão nói sao?"
Một bộ dáng không hiểu thế sự.
Nhìn kỹ, nhưng thật ra có chút đáng yêu.
Nàng kéo ra một cái ghế ngồi ở trước mặt Hoa Khuynh.
Mà Hoa Khuynh lại là ngậm cười, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên.
Tô Yên ở đằng kia rối rắm, rốt cuộc để nam nhân nhà mình hy sinh nhan sắc lấy ra Thánh Khí quan trọng hơn.
Hay là bảo hộ nam nhân của nàng càng quan trọng.
Mà khi nàng cúi đầu suy nghĩ.
Hoa Khuynh đã ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Tô Yên, thanh âm sâu kín
"Ân nhân không có lời muốn nói?"
Tô Yên há mồm, đang muốn nói.
Lúc này Thánh Nhu đột nhiên đứng lên,
"Hoa Khuynh, chúng ta đi ra ngoài chơi đi."
Nói xong, duỗi tay liền muốn đi kéo tay Hoa Khuynh.
Phanh!
Một đạo kình khí hiện lên.
Thánh Nhu giống như diều bị đứt dây, trực tiếp bay ra ngoài cửa.
Phịch! Dừng ở trên mặt đất.
Tô Yên chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, ngốc ở đằng kia.
Đôi mắt Hoa Khuynh sâu kín nhìn Tô Yên, nhìn chằm chằm vào nàng.
Giống như đối với hành vi đứng ở bên cạnh cái gì cũng không làm của nàng rất là bất mãn.
Tô Yên chỉ chỉ người ngoài cửa
"Ta vừa mới muốn ngăn, chàng đã xuống tay càng nhanh, hơn nữa tu vi ta còn chưa có khôi phục."
Mới vừa vừa nói xong, trong đầu Tiểu Hoa non nớt hỏi
"Ký chủ, chị là đang sợ sao?"
Ký chủ của nó tuy rằng chưa bao giờ gây chuyện, nhưng cũng chưa bao giờ sợ phiền phức.
Đây cũng chính là do EQ chậm chạp mà thành.
Trước nay Tô Yên đều không cần xem sắc mặt người khác để hành sự.
Muốn làm cái gì liền làm cái đó, ai cũng không uy Hi*p được nàng, cũng không có người làm nàng sợ hãi.
Cần EQ cao làm gì?
Nhưng là hiển nhiên, ký chủ nhà nó hiện tại sẽ xem ánh mắt người khác a.
Nhìn nam chủ đại nhân thực tức giận, liền yên lặng biện giải hai câu cho mình??
Nếu là ở trước kia, ký chủ tuyệt đối một câu cũng không buồn giải thích.
Muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ như thế đó, không quan hệ với nàng.
Tuy rằng biết là không nên, nhưng Tiểu Hoa vẫn rất muốn cười.
Sau đó, yên lặng ra tiếng
"Ký chủ cố lên!!"
Hoa Khuynh nhìn chằm chằm Tô Yên thật lâu, khóe môi hàm chứa ý cười
"Ân nhân, mạng ta là nàng cứu."
Tô Yên gật đầu
"Ân"
"Ân nhân đã cứu ta, liền có trách nhiệm bảo hộ an nguy của ta."
Tô Yên
"······ hả?"
Hoa Khuynh như cũ nói
"Nếu là ân nhân bảo hộ không tốt, đó chính là ân nhân sai."
Tô Yên
"······"
Đây là cái lý luận thần thánh nào a?
Hoa Khuynh từng bước một đi tới trước mặt Tô Yên, vậy nàng ở giữa vách tường và hắn, trước sau tiến lui không được.
Hắn dựa vào bên tai nàng, Lเế๓ láק một chút vành tai, nói một tiếng một tiếng
"Ân nhân tiếp theo nếu lại không bảo hộ được ta, liền sẽ bị phạt a."
Tô Yên nhìn Hoa Khuynh, bộ dáng hoàn toàn không thể tin.
"Chàng, chàng hoàn toàn có thể tự bảo vệ tốt chính mình."
Hoa Khuynh lúc này căn bản không tính toán ân cần mềm mỏng, chuẩn bị vũ lực uy Hi*p thêm đe dọa
"Ân nhân còn muốn để ta lặp lại lần nữa."
Tô Yên suy nghĩ một chút tình huống hiện tại của mình.
Tu vi bị phong bế, chạy không ra được, còn phải ở cạnh hắn thật lâu thật lâu.
Nàng cúi đầu, nhỏ giọng đáp
"Đã biết, ta sẽ bảo hộ chàng thật tốt."
Nói xong, ôm lấy hắn.
Hoa Khuynh cười nhạt
"Ân nhân thật tốt với ta."
Tô Yên đã không buồn nghĩ nữa.
Nhưng là nàng vẫn là ngẩng đầu lên
" Nếu ta là đánh không lại làm sao bây giờ?"
Vấn đề này rất quan trọng, tu vi của nguyên thân tuy rằng ở trong môn phái kia xem như là rất cao.
Nhưng ở trong toàn bộ đại lục, còn không đủ xem.
Gặp được cường giả, cũng chỉ có bị đánh nát.
Hoa Khuynh bị nàng nghiêm nhìn.
Vốn tưởng rằng nàng là bị bắt đáp ứng, không nghĩ tới thật đúng là đang tự hỏi vấn đề bảo hộ hắn.
Nghĩ như vậy, Hoa Khuynh cao hứng.
Nụ cười cũng có vài phần chân thật.
"Sẽ không có chuyện đánh không lại."
Hắn nói một câu như vậy.
Tô Yên nghe, gật gật đầu.
Lại ghé vào trong lòng hắn.
Thánh Nhu bị một chưởng đánh bay ra, hai ngày sau đó, liền không còn người nào xuất hiện nữa.
Thẳng đến hoàng hôn ngày thứ ba.
Người dẫn đường kia lại lần nữa xuất hiện.
Chỉ là khác với lúc trước khách khí, khẩu khí hắn ta trở nên lạnh như băng
"Hai vị, đi thôi, trưởng lão muốn gặp các ngươi."
Nói xong, liền xoay người đi ra ngoài.
Lúc này đây, bọn họ cũng không phải đi hướng nhà của trưởng lão.
Ngược lại là đi tới vị trí trung tâm của thôn xóm.
Một chúng thôn dân đều tụ tập ở trước mặt pho tượng kia.
Tô Yên cùng Hoa Khuynh đi theo người dẫn đường lên đài cao.
Trên đài cao, Thánh Nhu mặc y phục thuần trắng, để chân trần, đứng ở chỗ đó.
Phía dưới, trưởng lão sắc mặt rất khó nhìn, không còn là bộ dáng kích động khách khí như trước kia.
Tô Yên nhìn tình huống này, hiển nhiên bọn họ sẽ có động tác.
Nhưng, không giống trong sách viết.
Cảnh tượng trong sách là trong lúc Hoa Khuynh cùng Thánh Nhu cử hành bái thiên địa.
Những người đó cũng thực vui vẻ cao hứng.
Mà bây giờ, bọn họ là muốn trực tiếp dùng sức mạnh?
Sau khi lên đài cao, Tô Yên nhón chân nhỏ giọng nói ở bên tai Hoa Khuynh
"Thánh Khí ở sau pho tượng xà nhân này.
Chỉ có dùng máu Thánh Nữ mới có thể mở ra.
Bọn họ muốn lợi dụng chàng để cởi bỏ nguyền rủa của tộc xà nhân, chàng phải cẩn thận"
Nói xong, Tô Yên đứng lại vị trí.
Mà ánh mắt Hoa Khuynh lại nhìn Tô Yên thật lâu.
Con ngươi đen nhánh kia che lấp suy nghĩ ở đáy mắt.
Không có nói nữa.
Ánh hoàng hôn chiếu rọi toàn bộ thôn xóm.
Bọn họ ai cũng không nói chuyện.
Ngay khi mặt trời hoàn toàn lặn vào Tây Sơn.
Trưởng lão ra tiếng.
"Thần a, chúng ta chuộc tội ngàn năm.
Hiện giờ cầu xin ngài, tha thứ cho chúng ta, để chúng ta rời khỏi nơi này.
Chúng ta tìm được xà nhân lưu lạc bên ngoài.
Chỉ hy vọng đem hắn hiến tế, đổi lấy thân thể bình thường của chúng ta."
Khi giọng nói vừa dứt, người chung quanh bắt đầu ngâm xướng.
Mọi người lắc mình biến hóa, đồng thời đều biến thành nửa người nửa xà.
Chỉ có Tô Yên cùng Hoa Khuynh đứng ở trên đài cao, không có phản ứng gì.
Sau đó, thời gian bọn họ ngâm xướng càng ngày càng dài.
Phía sau pho tượng kia động.
Một tia ánh sáng kim sắc từ trong ánh mắt pho tượng kia bắn ra.
Hoa Khuynh ngẩng đầu xem, Tô Yên liền duỗi tay, bưng kín đôi mắt hắn
"Không cần xem."
Tô Yên gắt gao ôm hắn.
Hoa Khuynh mặc cho nàng che mắt.
Trong nháy mắt đó, chuyện chiếm lấy Thánh Khí bị hắn quên đi ở sau đầu.
Hắn buông xuống con ngươi, khóe môi gợi lên.
Nàng đang bảo hộ hắn sao?
Nhận thức điều này.
Làm trái tim tan vỡ biến đen của hắn, có một cái chớp mắt rung động.
Phụ thân muốn đem hắn luyện thành dược nhân, mẫu thân trước khi ૮ɦếƭ còn nguyền rủa hắn.
Những người bạn tốt, lão sư giỏi, đã tự tay phế đi tu vi của hắn, ném hắn xuống vực sâu, muốn hoàn toàn Gi*t ૮ɦếƭ hắn.
Từ một khắc hắn tỉnh lại kia, trong lòng chỉ có một ý tưởng.
Tất cả mọi người đều đáng ૮ɦếƭ.
Phụ thân hắn, lão sư hắn, bằng hữu hắn.
Hắn đều sẽ tự mình Gi*t ૮ɦếƭ.
Thiện tâm đã bị đập nát, ông trời không cho hắn ૮ɦếƭ, còn không phải là để hắn báo thù sao?
Từ lúc hắn chọn con đường này, chưa bao giờ dao động.
Hắn cũng vẫn luôn một mình thẳng hướng mà đi.
Chỉ là Tô Yên này a.
Có chút ngoài dự kiến của hắn, càng ngày càng ngoài dự kiến.
Đây dường như, vẫn là lần đầu tiên được người che chở.
Hắn muốn ôm nàng, vẫn luôn ôm nàng.
Tay không biết khi nào đã ôm thân thể gầy yếu này vào trong иgự¢.
Đầu gác ở trên vai nàng.
Tùy ý nàng che chở.
Mà ở ngay lúc này, người trong thôn không biết vì sao, đột nhiên mang theo sát khí phóng tới hai người bọn họ.
Chỉ nghe trưởng lão kia nói
"Đưa người nam nhân này ném vào thánh quang, hiến tế cho thần minh."
"Vâng!"
Bốn phương tám hướng vang lên tiếng đáp ứng, sau đó, tất cả mọi người đi tới.
Thánh Nhu đứng ở chỗ đó nhắm mắt lại, đau khổ như đang chống đỡ cái gì.
Thánh Nhu là Thánh Nữ tộc xà nhân, nghe nói là có được năng lực truyền lời.
Ở trong mắt tộc xà nhân, là Thánh Nữ mời thần minh đến.
Cho nên địa vị của Thánh Nữ trong tộc cực kỳ cao.
Nhưng kỳ thật không phải vậy.
Cái gọi là năng lực truyền lời, kỳ thật là cùng Thánh Khí nói chuyện với nhau.
thân thể Tô Yên chuyển động, nàng nhanh chóng chạy tới chỗ Thánh Nhu, sau đó, giơ tay một cái đã bắt được côt tay Thánh Nhu.
Nâng chủy thủ trong tay lên, cắt một chút trên tay nàng ta, máu tươi nhỏ giọt.
Tô Yên nắm cổ tay Thánh Nhu, dùng sức ấn ở phía sau tượng đá.
Máu theo lòng bàn tay Thánh Nhu hạ xuống.
Nàng ta kinh hoảng thất thố
"Không, không, không cần."
Mọi người chung quanh dừng tiến công lại.
Đều mau chóng lui về phía sau, một bộ dáng hoảng sợ.
Tô Yên đứng ở chỗ đó, nàng có thể cảm nhận được đầu ngón tay mình đang hóa đá.
Chỉ chốc lát nữa, cả người nàng sẽ bị hóa đá hoàn toàn.
Đây cũng là nguyên nhân, Thánh Khí này gọi là Medusa nguyền rủa.
Nó sẽ hóa đá bất cứ ai dựa gần nó, chạm đến nó.
Ánh mắt Tô Yên nhìn về phía Hoa Khuynh bên cạnh.
Cơ hồ là vừa đối mắt với hắn, nàng gợi lên khóe môi, lời còn còn chưa kịp nói.
Nháy mắt đã hóa thành một pho tượng đá.
Thánh Nhu phát ra thanh âm thống khổ.
Máu trong thân thể nàng ta đang bị tượng đá kia hút ra bên ngoài.
Thánh Nhu cuối cùng hoàn toàn ngất đi.
Thân thể oai đảo, nện ở trên đài cao.
Hoa Khuynh đứng ở chỗ đó, thân thể cứng đờ.
Đại khái là hoàn toàn không nghĩ tới nữ nhân vừa mới còn ở hắn lòng иgự¢, đảo mắt đã bị hóa đá.
Tượng đá vỡ ra, một quyền trượng vàng hình đầu rắn thoáng hiện ra.
Lơ lửng ở giữa không trung, tản ra ánh sáng.
Thôn dân đã rút lui rất xa, tất cả đều quỳ lạy ở trên mặt đất
"Thần Minh!"
Quyền trượng đầu rắn, mặt trên có hoa văn màu đen, mang theo hơi thở thần bí xa xưa, ập vào trước mặt cho người ta một loại cảm giác hít thở không thông.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc