Tô Yên vốn định làm khán giả.
Hiện giờ bị Tiểu Hoa nói một câu như vậy.
Nàng hỏi lại một câu
"Em cảm thấy ta có thể khuyên?"
Nàng chính mình còn sống vô cùng gian khổ, còn muốn đi bảo hộ cho người khác?
Tiểu Hoa
"Ký chủ cố lên! Tiểu Hoa tin tưởng ký chủ!"
Tô Yên cúi đầu, đây chính là thế giới do mình lựa chọn, xảy ra chuyện, vẫn nên tự mình gánh vác vậy.
Nàng nghĩ ngợi một chút, sau đó ôm lấy cổ Hoa Khuynh, dựa vào gần bên tai hắn, nhỏ giọng nói
"Chúng ta đi thôi, lạm sát người vô tội không tốt."
Nàng nghiêm túc nói.
Hoa Khuynh nghiêng đầu, xem người đang ghé vào bả vai hắn.
Tô Yên cũng muốn ngẩng đầu, vừa lúc hắn quay một bên.
Trùng hợp thay.
Môi hai người chạm vào nhau, Tô Yên sửng sốt, chớp chớp mắt
"Ta... không phải cố ý."
Không biết câu nói nào của nàng làm hắn cao hứng.
Hoa Khuynh nở nụ cười.
Khí thế âm trầm quanh thân tan đi chút ít, hắn cười nhạt nói
"Ân nhân, không phải muốn đi sao?"
Tô Yên gật đầu
"Ừm" Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
"Được, nghe theo ân nhân."
Nói xong, cũng không hề để ý đến lão hòa thượng kia.
Vòng qua người ông ta tiếp tục đi.
Lão hòa thượng đứng tại chỗ đó nhìn thật sâu hai người họ.
Cát vàng bay lên, che lấp đi ấn ký hình xà uốn lượn kia.
Chỉ còn lại lão hòa thượng tay cầm thiền trượng, khẽ thở dài.
"A di đà phật."
Thiên hạ này, sợ là sẽ không được yên bình.
Hoa Khuynh ôm Tô Yên tiếp tục đi về phía trước.
Khi ánh sáng mặt trời hoàn toàn rơi vào Tây Sơn.
Chỉ còn lại một chút ánh chiều tà.
Ngẩng đầu nhìn lại, thôn Xà Nhân từ từ xuất hiện ở phương xa.
Hoa Khuynh ôm chặt Tôi Yên, bắt đầu gia tăng tốc độ.
Trước khi trời hoàn toàn tối đen.
Bọn họ rốt cuộc cũng đến được nơi này.
Trước mặt có một tảng đá cực lớn.
Trên đó vẽ hình dáng đại diện của thôn trang, nửa người nửa xà, cùng với ba chữ to lớn phi thường rõ ràng, Thôn Xà Nhân.
Đứng ở cửa thôn nhìn vào trong, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy vài thôn dân đang đi lại.
Rất khác với trong tưởng tượng nửa người nửa xà.
Tất cả đều giống như người bình thường.
Cũng có hai bắp đùi, chưa từng thấy xuất hiện đuôi rắn.
Hoa Khuynh thả Tô Yên xuống dưới.
Thu hồi đuôi rắn, lại lần nữa biến thành chân, tiến vào bên trong.
Bọn họ vừa vào, thôn dân lui tới vẫn chưa có biểu hiện gì lớn.
Vẫn như cũ, mỗi người làm việc của mình.
Trong bất tri bất giác, dọc theo đường nhỏ, hai người đi vào vị trí trung tâm của thôn xóm.
Chỗ đó có thờ một pho tượng, nửa người nửa xà.
Pho tượng cao bằng một người bình thường.
Đứng ở trên đài, cao cao tại thượng nhìn xuống.
Nửa trên của pho tượng kia thật hoàn mỹ.
Là giống cái.
Tóc dài cuộn sóng, nở một nụ cười ma mị, quyến rũ.
Bộ иgự¢ được điêu khắc như ẩn như hiện, rất mê người.
Đặc biệt là cặp con ngươi kia, điêu khắc sinh động như thật, như đang sống vậy.
Làm người xem nhịn không được mà nhìn chằm chằm vào pho tượng kia nhiều hơn hai lần.
Tô Yên đánh giá pho tượng kia trên dưới một phen.
Không nói gì.
Lúc này, có một thôn dân đi tới.
Thôn dân kia rất hòa ái
"Các ngươi từ bên ngoài tới sao? Là muốn tìm đồ vật, hay là trong lúc vô tình tiến vào thôn Xà Nhân của chúng tôi?"
Hoa Khuynh câu môi cười nhạt
"Tới tìm đồ vật."
Thôn dân trầm mặc trong chớp mắt.
Tiếp đó gật đầu
"Các ngươi đi theo ta, ta dẫn các ngươi đi gặp trưởng lão."
Thôn Xà Nhân có một vị trưởng lão, không biết đã sống bao lâu.
Hắn là người nhiều tuổi nhất trong thôn Xà Nhân, bất cứ ai tiến vào tìm đồ vật, đều sẽ đi gặp hắn thăm hỏi.
Bọn họ đi đến một gian nhà, mỗi một người trong thôn Xà Nhân chỉ được ở một nhà.
"Trưởng lão ở bên trong, có đồ vật gì muốn tìm kiếm, đều có thể hỏi hắn."
Lúc nói chuyện, bên trong truyền đến tiếng cười dễ nghe của nữ tử.
Cùng với âm thanh trách cứ đầy nũng nịu.
"Nhu nhi không cần náo loạn, mau trở lại, cẩn thận ᴆụng vào khách nhân."
Sau đó, một thanh âm nhẹ nhàng làm nũng
"Không sao dì, ta cũng muốn gặp người bên ngoài trông như thế nào."
Nữ tử mặc một thân y phục sa mỏng màu hồng.
Da thịt như ẩn như hiện, cũng có thể thấy rõ yếm thêu cánh hoa bên trong.
Nữ tử cười rộ lên thực thanh thuần.
Nhưng giơ tay nhấc chân, lại có một loại khí chất...mê hoặc?
Hai loại cảm giác mâu thuẫn trên người thiếu nữ tản ra.
Một bên quay đầu lại nói với phụ nhân kia, người cũng đã chạy tới bên này.
Hẳn là không có chú ý, ᴆụng thẳng vào người Hoa Khuynh.
Tô Yên lôi kéo Hoa Khuynh để hắn lùi lại một bước.
Nàng đi lên, chắn trước mặt hắn.
Cô nương kia liền ập thẳng vào иgự¢ Tô Yên.
"A!"
Kinh ngạc hô lên một tiếng.
Tựa hồ nàng kia cũng hoàn toàn không nghĩ tới sẽ ᴆụng vào người khác.
Sợ tới mức hoa dung thất sắc*, bộ иgự¢ run rẩy, cao thấp phập phồng.
*Hoa dung thất sắc: khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi
Tô Yên duỗi tay đỡ, để nàng đứng vững.
"Cô nương không có việc gì chứ?"
Nàng mở miệng hỏi một câu
Nữ nhân kêu Nhu nhi này, đôi mắt long lanh đầu tiên là nhìn về phía Tô Yên.
Tiếp đến lại chuyển hướng về phía sau Tô Yên, nhìn Hoa Khuynh.
Sau đó lại lắc đầu, che иgự¢
"Ta không có việc gì, cảm ơn."
Nói xong, đại khái là biết mình đã làm sai chuyện.
Cúi đầu, nhỏ giọng xấu hổ kêu
"Dì, thực mất mặt nha."
Liền quay lại đường cũ mà chạy về.
Đóng cửa phòng lại.
Hoa Khuynh đứng ở phía sau Tô Yên, nhìn người che ở trước mặt hắn.
Có thể rõ ràng cảm nhận được cảm xúc nàng đang dao động.
Ý cười trên khóe môi hắn lớn hơn chút.
Nhớ tới nàng đã từng nói qua với mình.
Muốn độc chiếm hắn, muốn hắn là của riêng nàng.
Đúng là nói được thì làm được a.
Nghĩ như vậy, Hoa Khuynh nhìn Tô Yên, cảm thấy ân nhân của hắn càng ngày càng thuận mắt.
Sau khúc nhạc đệm này, bọn họ tiến vào phòng trưởng lão.
Trong phòng có mùi hoa thanh đạm.
Mỗi một chỗ đều mang theo cảm giác cổ xưa trang trọng.
Trưởng lão mặc áo bào trắng, sắc mặt tang thương, làn da khô khốc.
Tuổi tác đã lớn.
Mới đầu trưởng lão vẫn luôn nhắm mắt lại.
Hắn ngồi ở trên giường, ra tiếng hỏi
"Khách nhân từ xa, tới thôn Xà Nhân là muốn tìm thứ gì?"
Hoa Khuynh ra tiếng
"Hắc ám Thánh Khí " Medusa nguyền rủa "."
Trưởng lão vừa nghe Hoa Khuynh nói xong, tức khắc mở mắt.
Trong mắt chợt lóe lửa giận rồi biến mất.
Mà khi hắn thấy rõ người nói chuyện là Hoa Khuynh.
Đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn, thậm chí là đã quên mất mình vừa mới giận.
Trưởng lão có chút kích động, run rẩy vươn tay.
"Ngươi, ngươi là xà nhân?"
Hoa Khuynh không nghĩ tới lão nhân này mới liếc mắt một cái là đã nhìn ra.
Hắn suy nghĩ trong chốc lát.
Vẫn là gật đầu
"Đúng."
Khi nói, đã biến ra đuôi rắn.
Đuôi rắn màu đen, hoa văn kim sắc.
Hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ, như là một kiệt tác nghệ thuật.
Khi trưởng lão thấy rõ ràng đuôi rắn Hoa Khuynh, tựa hồ càng kích động.
"Ngươi, ngươi, là ngươi."
Trưởng lão kích động đến không nhịn được.
Ông ta hướng về phía bầu trời mà lẩm bẩm
"Tộc Xà nhân chúng ta đã đợi mấy ngàn năm, rốt cuộc ngài đã tới."
Tô Yên không chút dao động.
Đã xem qua quyển sách《 Yêu Vương giáng thế 》 này, nàng đương nhiên biết vị trưởng lão có ý gì.
Sau đó, liền nghe trưởng lão nói
"Ngươi muốn Thánh Khí?"
Hoa Khuynh gật đầu.
Trưởng lão còn chưa hết kích động, nhưng mà ông ta thực mau nói
"Có thể, có thể, đều có thể cho ngươi, chẳng qua là có một yêu cầu."
"Yêu cầu gì?"
"Kết hôn cùng Thánh Nữ xà nhân tộc của chúng ta."
Hoa Khuynh không nói gì, hắn quay lại nhìn về phía Tô Yên.
Hắn cho rằng nàng sẽ có chút phản ứng.
Dù sao ân nhân của hắn là muốn độc chiếm hắn.
Nào biết, Tô Yên một chút phản ứng cũng không có.
Thậm chí còn hướng tới hắn gật gật đầu.
Ý bảo hắn đáp ứng.
Kết quả là, vốn dĩ tâm tình Hoa Khuynh cũng không tệ lắm, môi ngậm ý cười, nhưng đôi mắt lại đen nhánh như có thể tích ra mực.
Hắn rất không vui.
Cực kì không vui.
Hắn nhìn chằm chằm vào Tô Yên,
"Nàng muốn để ta kết hôn cùng người khác?"
Lúc nói, đuôi rắn của hắn lại lần nữa biến thành hai chân, bước từng bước một tới gần Tô Yên.
Sau đó nhéo cằm nàng, bắt nàng phải đối diện với mình
"Ân nhân chính là đối với ta như vậy?"
Lời nói nhẹ nhàng, lại như ngập trong lửa giận, làm người khủng bố âm trầm.
Tô Yên chớp chớp mắt, không phản ứng lại.
Người này, nói trở mặt liền trở mặt?
Nàng nhớ rõ... trong 《 Yêu Vương giáng thế 》 nguyên thân cũng là tác hợp Hoa Khuynh cùng Thánh Nữ nhanh chóng kết hôn.
Bởi vì cao trào đầu tiên trong truyện chính là phát sinh vào đêm Hoa Khuynh cùng Thánh Nữ kết hôn.
Lại không phải là kết hôn thật, như thế nào còn giận?
Tô Yên lôi kéo ống tay áo hắn, nhỏ giọng nói
"Không muốn kết hôn liền không cưới, không cần tức giận a."
Những người khác tức giận cũng chỉ là đơn thuần giận dỗi.
Hoa Khuynh tức giận, vậy đó chính là máu chảy thành sông.
Cho nên, vẫn là nên an ủi hắn đi.
Nàng nghĩ như vậy.
Nhưng mà, hình như lời trấn an của Tô Yên không có chút tác dụng nào.
Ngược lại hắn nhìn qua càng tức giận hơn.
Không muốn kết hôn liền không cưới?
Như vậy cũng không thèm để ý?
Hắn nhéo cằm nàng, càng thêm dùng sức.
Trong chốc lát Tô Yên liền nước mắt lưng tròng.
Nàng không có linh lực chống cự, thật đau a.
Nàng cũng không muốn khóc, nhưng đây là phản ứng sinh lý, không khống chế được.
"Vậy chàng muốn như thế nào?"
Nàng nước mắt lưng tròng hỏi.
Hoa Khuynh nhìn bộ dáng nàng ủy khuất, không biết vì sao lại nguôi giận.
Hắn rút tay về, nhìn về phía trưởng lão
"Đổi yêu cầu khác."
Trưởng lão tự hỏi trong chốc lát, nói
"Khách nhân, không cần cự tuyệt nhanh như vậy, ngươi có thể ở lại trong thôn chúng ta, cùng Thánh Nữ làm quen, có lẽ sẽ lưỡng tình tương duyệt, tự nguyện kết làm vợ chồng."
Tô Yên vừa nghe đến lưỡng tình tương duyệt.
Yên lặng duỗi tay nắm lấy cổ tay áo Hoa Khuynh, kéo hắn lại.
Lưỡng tình tương duyệt?
Không có khả năng.
Hoa Khuynh nhìn hành động của Tô Yên, lửa giận trong lòng dần dần được dập tắt.
Hắn duỗi tay, cầm lấy tay nàng.
Cho đến khi hai người đi ra khỏi phòng trưởng lão.
Hoa Khuynh nhẹ nhàng nói
"Hóa ra ân nhân không thèm để ý ta kết hôn cùng người khác, lại rất để ý ta với người khác lưỡng tình tương duyệt?"
Tô Yên nhìn Hoa Khuynh, chớp chớp mắt
"Kết hôn xong còn có thể hòa ly, hơn nữa cũng có khả năng không kết hôn được.
Chỉ cần chàng có thể trở thành yêu chân chính là tốt rồi.
Nhưng để chàng cùng người khác lưỡng tình tương duyệt, là không có khả năng."
Nàng nói cuối cùng một câu kiên định.
Một bộ dáng kiên quyết không có khả năng thoái nhượng.
Hắn nắm tay Tô Yên, một chút đến gần.
Ôm người vào trong иgự¢.
Cong môi dán bên tai nàng.
"Ân nhân nói cái gì cũng đúng."
Tô Yên nghe, gật đầu.
Đang muốn nói chuyện, hắn đột nhiên ôm nàng lên.
Không biết vì sao, lại ôm nàng ngay tại chỗ xoay một vòng.
Lúc dừng lại, đè lên Tô Yên, hôn lên môi nàng.
Tia sáng mặt trời cuối cùng chiếu rọi lên hai người.
Đến khi nụ hôn kết thúc, sắc trời đã tối đen.