Tiểu Hoa nuốt nước miếng, run rẩy giải thích cho Tô Yên
"Ký chủ, những cây ngô đồng kia, chính là lúc trước mỗi một người Tô phụ Gi*t ૮ɦếƭ đều sẽ chôn thi thể của những người kia ở dưới gốc cây ngô đồng.
Phía sau Hoa gia có một vườn cây ngô đồng rất lớn."
Càng nghe những chuyện xưa kỳ dị phát sinh ở trên người nam chủ, càng có thể lý giải vì sao nam chủ biến thành cái dạng này.
Sống trong hoàn cảnh như vậy, ai có thể không bị điên??
Hoa phụ hoảng sợ quá độ, lại ngất đi.
Hơn nữa mất máu quá nhiều, hơi thở đã thoi thóp.
Hoa Khuynh nhìn bộ dạng Hoa phụ yếu ớt, không có hứng thú.
Giơ tay, Gi*t ૮ɦếƭ.
Làm xong hết thảy, lực chú ý của hắn dừng lại trên người Tô Yên.
Khí thế âm trầm vừa nãy, không biết vì sao yếu đi một ít.
Hắn cong môi tiến tới bên người nàng,
"Thật sự vẫn luôn nhắm mắt?"
Tô Yên gật gật đầu
"Ừm"
Hoa Khuynh cười
"Ân nhân cũng thật nghe lời."
Tô Yên nuốt một chút
"Ta sợ sẽ ăn không ngon."
Nàng thành thật biểu đạt suy nghĩ trong lòng mình.
Hoa Khuynh sửng sốt một chút sau đó liền cười.
Hắn duỗi tay, kéo tay Tô Yên, ôm cả người vào trong Ⱡồ₦g иgự¢.
Nhưng vừa đứng dậy, nàng lảo đảo một bước, mới phát hiện trên đùi một chút sức lực cũng không có, đứng không được.
Hắn hơi dùng sức ôm eo nàng, mới làm nàng không đến mức té ngã.
Tô Yên mở mắt, cúi đầu nhìn chân của mình.
Ngẩng đầu muốn nói chuyện, liền thấy thi thể vắt ngang chồng chéo chất đầy trong phòng, máu me be bét.
Nàng yên lặng dời tầm mắt.
Hoa Khuynh hơi khom xuống, dán vào tai nàng nói
"Sợ?"
Tô Yên lắc đầu
"Không sợ."
Hoa Khuynh nghe được câu trả lời, nhìn nàng.
Con ngươi đen nhánh không gợn sóng kia hiện lên một tia cảm xúc.
Đầu ngón tay vỗ về chơi đùa đôi môi hồng nộn của nàng.
Hắn cười
"Ân nhân luôn khiến cho ta kinh ngạc không ngớt."
Ngữ khí mềm nhẹ, mang theo hơi thở đầy trầm ngâm cùng với huyết tinh.
So sánh với cái này, nàng càng quan tâm đến chân mình hơn.
"Ta, hình như không thể đi được."
Hoa Khuynh nắm lấy Tô Yên, sau đó buông ra, lập tức ôm ngang nàng lên
"Ân nhân không cần lo lắng, Hoa Khuynh có thể ôm ân nhân đi."
Trong đầu, âm thanh của Tiểu Hoa vang lên
"Ký chủ yên tâm, không có gì đáng ngại, là tác dụng của mê dược.
Đây là phương pháp chế dược bí truyền của Hoa gia, chính vì là sợ có người sau khi tỉnh táo sẽ chạy trốn."
Tô Yên vừa nghe xong, hoàn toàn yên lòng.
Đầu dựa vào иgự¢ Hoa Khuynh, nói
"Đói bụng, muốn đi ăn cơm."
Hoa Khuynh nhướng mày một cái, cúi đầu liếc mắt nhìn Tô Yên
"Ân nhân nói cái gì, thì chính là cái đó."
Nữ nhân này luôn nằm ngoài dự kiến của hắn.
Vốn tưởng rằng khi nhìn thấy cảnh tượng kia, không bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, thì cũng sẽ hoảng sợ nhìn hắn, lòng đầy căm phẫn quở trách hắn đôi ba câu.
Nào biết, nàng chỉ nhìn có vài lần, không có bất cứ cảm xúc nào.
Đã vậy còn thảo luận về vấn đề ăn cái gì.
Phảng phất như đó là việc không đáng nhắc tới.
Lực chú ý nàng tất cả đều đặt trên người hắn.
Cảm giác này thật tốt đẹp.
Hắn thích tất cả lực chú ý nàng đều ở trên người hắn.
Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Hắn thích bộ dáng khi nàng nhìn hắn, thật chuyên chú, thật nghiêm túc.
Suy nghĩ như vậy, tựa hồ trên người vị ân nhân này có rất nhiều ưu điểm.
Hoa Khuynh ôm nàng, bước chân hướng đến tứ hợp viện nơi bọn họ đang ở.
······
Bởi vì tác dụng của mê dược, Tô Yên phải nghỉ ngơi ba ngày, thân thể mới hoàn toàn có sức lực.
Cuối cùng chính mình cũng đã có thể đi lại.
Trong ba ngày này, vẫn là Hoa Khuynh luôn ở bên cạnh, chiếu cố nàng.
Hắn chẳng những không cảm thấy phiền chán, mà hình như còn rất hưởng thụ.
Chờ đến ngày thứ ba, khi Tô Yên có thể xuống giường đi lại bình thường.
Hắn ngược lại còn lộ ra một chút tiếc nuối.
Chỉ là tu vi của Tô Yên còn bị áp chế.
Phải một tháng mới có thể khôi phục.
Hoa Khuynh vẫn chưa có biểu hiện mất kiên nhẫn.
Hai người bọn họ ở đến ngày thứ ba thì lên đường.
Một đường hướng thẳng ra ngoài thành, lúc đi ánh mắt Hoa Khuynh như có như không đảo qua người Tô Yên.
Thật lâu sau, hắn cười nhạt
"Ân nhân ngoan ngoãn đi theo ta như vậy, không hỏi đi đâu, không sợ ta sẽ bắt cóc nàng bán đi sao?"
Tô Yên chớp chớp mắt nhìn hắn hỏi lại
"Chàng sẽ sao?"
Hoa Khuynh gia tăng ý cười
"Ân nhân đã cứu ta, ta sao có thể nhẫn tâm xuống tay với ân nhân được?"
Bộ dạng ôn ôn nhu nhu, tuyệt đối không thể liên tưởng đến, trước đó vài ngày Hoa gia diệt môn do một tay hắn tạo ra.
Một lát sau, Hoa Khuynh chủ động giải thích
"Chúng ta sẽ đi đến thôn Xà Nhân, tìm kiếm một Thánh Khí."
Tô Yên gật gật đầu, không có hỏi nhiều.
Chuyện này, nàng cơ bản đã nghe Tiểu Hoa nói qua.
Theo như trong nguyên bản, nhân loại cùng yêu tộc không có bất cứ giao lưu gì với nhau.
Đây là pháp tắc mà trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.
Yêu tộc cũng chưa bao giờ nhìn qua nhân loại.
Cho nên sự kết hợp giữa nhân và yêu, tại đại lục huyền huyễn, rất ít xuất hiện, gần như không có.
Nhưng xà yêu thì lại không giống như vậy.
Người ở thôn Xà Nhân, toàn bộ thôn trang đều là nửa người nửa xà.
Thời xưa đồn rằng hậu duệ của xà yêu cùng nhân loại rất nhiều.
Xà tính tà dâm, xà yêu cũng thế.
Bọn họ phóng túng không hề cố kỵ ở chỗ nào.
Bất luận là nam xà yêu hay là nữ xà yêu đều chỉ muốn sung sướng nhất thời.
Khắp nơi đều có hạt giống phong lưu.
Sinh ra đứa con, người không ra người, yêu không ra yêu, bị người đời căm ghét, bị vứt bỏ.
Thời gian lâu dần số lượng những đứa trẻ nửa người nửa xà bị vứt bỏ càng ngày càng nhiều, từ đó nổi lên thôn trang như vậy.
Bọn họ không thuộc về nhân loại, cũng không thuộc về yêu tộc.
Quy định phạm vi hoạt động, sinh hoạt trong thôn không giao lưu với bên ngoài.
Nghe nói thôn xà nhân đã tồn tại được mấy ngàn năm, Yêu Vương đã từng thanh trừ bọn họ nhưng cũng không có diệt sạch.
Thánh Khí mà Hoa Khuynh muốn, chắc chắn ở đấy.
Từ lúc ra khỏi thành đến khi dần dần rời xa cửa thành.
Hoa Khuynh ngừng lại, dò hỏi
"Ân nhân đi đường có thấy mệt hay không?"
Tô Yên lau mồ hôi trên trán.
Tu vi nàng bị phong bế, không cách nào điều động linh lực, thế cho nên đi rất chậm.
Nàng liếm môi một chút
"Còn đi được."
Hoa Khuynh nhìn, bỗng nhiên duỗi tay, ôm chặt lấy cả người nàng.
Tô Yên sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, người đã bay lên trời.
Nàng kinh ngạc.
Cúi đầu xem, không biết khi nào, Hoa Khuynh đã biến ra đuôi rắn.
Hắn ôm ngang lấy nàng, cúi đầu nhìn Tô Yên
"Ôm chặt lấy, nếu không sẽ bị rơi xuống."
Tô Yên thành thành thật thật duỗi tay, ôm cổ hắn.
Dính sát vào hắn, hai mắt nhắm lại.
Nhìn nàng thức thời như vậy, Hoa Khuynh cười ra tiếng.
Đuôi rắn đi rất nhanh.
Hơn nữa thêm cả tu vi của hắn.
Chỉ trong mấy giây đã không nhìn thấy cửa thành phía sau.
Sau một canh giờ.
Hoa Khuynh chậm rãi ngừng lại.
Hắn du đãng cái đuôi, tốc độ thả chậm lại, đi về phía trước.
Tô Yên chỉ trong chốc lát đã mở mắt.
Ngẩng đầu nhìn hắn một đường đi về phía Tây.
"Ta nhớ rõ trong sách đã từng ghi lại, thôn Xà Nhân sinh hoạt ở nơi mặt trời rơi xuống."
"Thôn trang nửa người nửa xà, vì hậu thế bất dung nên được thần thương hại, ban ân điển cho phép sinh sống ở nơi mặt trời rơi xuống, nếu muốn đi đến chỗ đó, phải đi một đường về phía Tây -《 Yêu Vương giáng thế 》"
Đây là một đoạn trích trong sách đó.
Giới thiệu về sự tình thôn Xà Nhân.
Hoa Khuynh cúi đầu, nhìn khuôn mặt đẹp đến một cách khoa trương kia của nàng.
Có lẽ là do hắn vừa mới chạy với tốc độ quá nhanh, gió cát bay vào mắt.
Khiến nàng chớp chớp mắt, trên má có chút cát sỏi, hốc mắt phiếm hồng, nhìn qua có chút chật vật.
Nhưng Hoa Khuynh lại thấy dáng vẻ nàng nhu nhược, chỉ có thể dựa vào hắn, thật là đẹp mắt.
Hắn đáp
"Đúng vậy."
Lúc sau, hắn lại nói một câu
"Ân nhân biết thôn Xà Nhân?"
Tô Yên gật gật đầu
"Nếu muốn đến thôn Xà Nhân chỉ cần đi theo hướng tây là có thể nhìn thấy."
Nàng lấy dữ liệu trong cuốn tiểu thuyết "Yêu Vương giáng thế" nói cho hắn biết.
Hoa Khuynh cúi đầu, chậm chậm nhìn nàng, không nói gì.
Con ngươi đen nhánh nhìn Tô Yên, như muốn nhìn thấu hết thảy tâm hồn nàng.
Tô Yên chớp chớp mắt
"Làm sao vậy?"
Hoa Khuynh khẽ mở môi mỏng
"Ân nhân thật đẹp mắt."
Nghe vậy, Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát, sau đó thành thật gật đầu
"Ta biết ta rất đẹp."
Nhìn bộ dạng nàng thản nhiên thừa nhận, Hoa Khuynh ngửa đầu cười lớn.
Hắn không có nói nữa, tiếp tục ôm Tô Yên đi.
Những lời ân nhân vừa mới nói cho hắn, cũng chính là những gì trong quyển bí tịch kia có nhắc đến.
Thế nhân đều biết thôn Xà Nhân ở nơi mặt trời rơi xuống.
Nhưng lại không một ai biết tiến vào thôn Xà Nhân như thế nào.
Trong lúc rảnh rỗi, hắn cũng từng đi lật qua rất nhiều sách.
Có điều cũng không có quyển sách nào đề cập đến biện pháp tiến vào thôn Xà Nhân.
Nhưng nàng lại biết.
Lúc nàng nói chuyện này, không hề do dự, mà là khẳng định chắc chắn.
Có thể thấy được, ân nhân của hắn cũng biết rất nhiều thứ.
Nghĩ như vậy, một mạch đi thẳng về phía Tây.
...
Vậy rốt cuộc là tiến vào thôn Xà Nhân như thế nào?
Đuổi theo mặt trời, một đường hướng về phía Tây, trong lòng nghĩ muốn đến thôn Xà Nhân.
Cứ đi như vậy, thời điểm ánh sáng tắt hẳn, thôn Xà Nhân sẽ xuất hiện.
Thật huyền diệu.
Trong "Yêu Vương giáng thế" chính là miêu tả như vậy.
Bọn họ được thần thương hại... đại khái là có liên hệ cùng Thánh Khí kia.
Hoa Khuynh vẫn ôm Tô Yên, chậm rì rì tiến về phía Tây.
Từ xa có một hòa thượng khoác áo cà sa, một tay cầm bát, một tay cầm thiền trượng, hai chân trần trụi từng bước đi tới.
Thiền trượng đung đưa, phát ra âm thanh " đinh linh đinh linh".
Tại một nơi hoang vắng ngay cả một ngọn cỏ cũng không có, lại xuất hiện một vị hòa thượng, quả thật làm người ta cảm thấy ngoài ý muốn.
Hòa thượng kia đi tới chỗ hai người bọn họ.
Đôi mắt hòa thượng vẫn luôn nhìn Hoa Khuynh.
Cho đến khi hai người chỉ còn cách một đoạn, thì dừng lại.
Hoa Khuynh mỉm cười, chậm rãi lên tiếng
"Hòa thượng, chặn đường rồi."
Hòa thượng kia hình như cố ý chắn ở trước mặt Hoa Khuynh.
Bởi vì nếu dựa theo lộ trình ban đầu, bọn họ cách nhau rất xa, căn bản sẽ không ᴆụng nhau.
Hòa thượng nhìn Hoa Khuynh có chút hoảng hốt.
Sau đó, lại nhắm mắt
"A di đà phật, thí chủ, quay đầu là bờ."
Hoa Khuynh cười nhạt, mày hơn nhướn lên
"Bờ là nơi nào? Ta vì cái gì phải quay đầu?"
Âm thanh của hắn lười biếng, cùng với tiếng nói trịnh trọng thông báo của hòa thượng kia,so sánh một chút, hắn ngược lại càng có vẻ không để ý.
Hòa thượng lắc đầu, trong miệng như cũ niệm "A di đà phật"
"Thí chủ, ngài chấp niệm quá sâu, đã trở thành điên cuồng. Nếu cứ nhất định phạm sai lầm, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện vô cùng nghiêm trọng."
Tô Yên nhịn không được nhìn mà hòa thượng này một cái.
Ánh mắt không tồi.
Hoa Khuynh luôn chú ý tới động tác của Tô Yên.
Hắn nâng mí mắt lên, con ngươi thâm trầm đối đầu với ánh mắt của hòa thượng
"Ngươi đang nói cái gì vậy? Nghe thế nào cũng không hiểu?"
Hoa Khuynh căn bản không có ý tiếp lời, chỉ cảm thấy hòa thượng này nói mãi làm tâm thật phiền.
Hòa thượng vẫn nhắc lại
"Thí chủ nếu cứ mãi chấp mê bất ngộ, sẽ khiến cho trăm họ lầm than, mong ngài vì thiên hạ bá tánh mà suy nghĩ lại."
Hoa Khuynh nhoẻn miệng cười
"Còn dông dài nữa, liền rút đầu lưỡi ngươi."
Hơi thở âm trầm trên người hắn tỏa ra.
Một người đại biểu cho hắc ám tàn độc, một người đại biểu cho Quang Minh chính nghĩa.
Cẩn thận đối chiếu, hòa thượng yếu hơn một chút.
Tô Yên nhìn tình huống hiện tại, trong lòng nghĩ nghĩ, nhưng cũng không chen lời vào.
Trong đầu, giọng nói Tiểu Hoa vang lên
"Leng keng, kích phát tính năng phó bản, vị đại sư này mai sau sẽ là người cứu vớt thế giới, có tác dụng rất lớn, yêu cầu ký chủ bảo vệ tốt người phe ta.