Nghĩ như vậy, Tô Yên vội đi qua.
"Chàng làm sao vậy?"
Vừa dứt lời, Hoa Khuynh đã phun ra một ngụm máu.
Sau đó cả người ngã quỵ xuống mặt đất,.
Tô Yên vốn đứng ở phía sau hắn, nhanh chóng đi lên phía trước, đỡ lấy người hắn.
Đôi mắt Hoa Khuynh khẽ rung động.
Mắt mở to, con ngươi đen nhánh lần đầu tiên xuất hiện chút dao động.
Nhưng mà cũng chỉ trong nháy mắt, tiếp đó hai mắt hắn nhắm lại.
Tô Yên không nói chuyện, chỉ đỡ hắn đi vào phòng.
Không biết có phải vì bị thương hay không mà Hoa Khuynh lại ôm tay Tô Yên.
Từ phía sau nhìn, sẽ tưởng rằng Hoa Khuynh ôm Tô Yên đi.
Hắn đã chịu qua quá nhiều thương tích.
Số lần mất đi ý thức, ngã trên mặt đất nhiều không đếm xuể.
Lúc trước, khi hắn bị phụ thân nuôi dưỡng để tạo thành dược nhân, mỗi lần thử độc có lần nào không phải cửu tử nhất sinh?
Hắn tập mãi cũng thành quen.
Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên, khi hắn cho rằng sẽ tiếp xúc một trận với mặt đất lạnh băng, đột nhiên được nhận một cái ôm ấm áp.
Hắn mở mắt nhìn, lọt vào tầm mắt có thể thấy được nàng đang cau mày lo lắng.
Nàng là đang lo lắng cho mình?
Hắn nghĩ như vậy.
Cái ôm này rất quen thuộc.
Lúc trước, khi hắn rơi xuống vách núi kia, thật ra sau khi ăn đan dược không lâu hắn đã có ý thức.
Chỉ là thân thể chưa khôi phục, không cách nào mở mắt, nói chuyện được.
Mỗi ngày hắn đều có thể cảm nhận được có một người nằm bên cạnh. Rồi tới hai ngày hôn mê cuối cùng, một vòng tay ấm áp vẫn luôn ôm hắn.
Thật chặt, thật ấm.
Hiện giờ, hắn lại một lần nữa rơi vào trong sự ấm áp đó.
Những việc đó cùng với ký ức về nàng cứ mạnh mẽ trào dâng.
Hắn chưa bao giờ gặp qua một người như vậy.
Hắn muốn cái gì, nàng liền cho hắn, một câu nhiều lời cũng không có.
Hắn muốn uống máu của nàng, nàng vậy mà không có phản kháng.
Trong một năm này, bất cứ khi nào hắn muốn uống máu, nàng đều sẽ thỏa mãn yêu cầu của hắn.
Lúc ấy hắn còn cho rằng, đầu óc người này bị hỏng rồi hay sao??
Nhưng cũng không thể không nói, cũng có lẽ do nàng thức thời, bởi nếu nàng cự tuyệt, hắn sẽ một chưởng lấy mạng của nàng.
Không có một chút hữu ích, ở trước mặt làm chướng mắt hắn.
Sau đó, đi vào mê cung đầy mê chướng kia.
Hắn hỏi, mục đích của nàng là gì?
Nàng mơ mơ màng màng nhón chân lên hôn hắn, ngã xuống Ⱡồ₦g иgự¢ hắn.
Lời nàng nói hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.
Vốn cho là không sao cả, chỉ cần nàng có một chút ý nghĩ phản kháng liền Gi*t ૮ɦếƭ nàng.
Không ngờ rằng, sau một lần kia lại lặng yên thay đổi.
Hắn đưa nàng thoát ra ngoài mê chướng, không có Gi*t nàng, đã vậy còn nướng cá cho nàng.
Hắn chỉ có một suy nghĩ, muốn xem nữ nhân này còn có thể gây ra chuyện gì đảo lộn mọi dự kiến của hắn nữa.
Càng nghĩ càng không hiểu.
...
Tô Yên đặt hắn lên giường, quan sát tình trạng hắn một chút.
Tiểu Hoa trong đầu lên tiếng
"Ký chủ, hắn do tu luyện quá gấp, làm cho khí huyết rối loạn, chị có thể ra ngoài mua ít thuốc bổ dưỡng khí cho hắn."
Tô Yên nghe xong, không có ý kiến gì. Duỗi tay, lấy chăn đắp đàng hoàng lên người Hoa Khuynh.
Ghé vào tai hắn nói một câu: "Ta rất nhanh sẽ trở về."
Nói xong, chạy ra ngoài.
Hoa Khuynh nằm trên giường, hai mắt nhắm lại. Bắt đầu dùng linh lực lưu thông tiểu chu thiên*, hóa giải khí huyết đang cuồn cuộn do nội thương tạo thành.
* Tiểu chu thiên:
Nửa canh giờ sau, hắn mở to mắt, ngồi dậy.
Chầm chậm nhìn ra cửa không có người đi vào.
Đã nửa canh giờ, nàng còn chưa trở về.
Đi làm gì vậy?
Chạy?
Quả nhiên... hắn nâng mắt lên, mỉm cười.
Quả nhiên vẫn đi tìm người Hoa gia, đổi lấy một vạn lá vàng kia?
Trong lòng Hoa Khuynh xuất hiện một ý nghĩ.
Một cỗ hơi thở đen tối, âm trầm từ từ phát ra quanh thân hắn.
Từ trên giường đứng lên, chậm rãi bước chân đi ra ngoài.
Hắn đi dọc theo ngõ nhỏ ra ngoài, còn chưa đi ra khỏi ngõ, đã có người xuất hiện trước mặt.
Một đám lính đánh thuê.
Ăn mặc đều mang theo một cỗ phóng túng không kiềm chế được.
Bảy người.
Đi đầu là một nam nhân mặc bạch y, tay cầm một chiếc thiết phiến*
* Thiết phiến: quạt bằng sắt.
Hắn cầm quạt nghiêng đầu nhìn Hoa Khuynh.
"Ngươi chính là Hoa Khuynh?"
Hoa Khuynh nhìn lại những người này, đôi mắt từ trước giờ không có gợn sóng, lúc này đang hỗn loạn, nhưng lúc sau, lại một lần nữa lấy được sự bình tĩnh.
Nàng hôn hắn, còn ôm hắn ngủ, dưỡng thương.
Nàng lừa hắn.
Đã vậy, tất cả đều nên đi ૮ɦếƭ đi.
Hắn cúi đầu xuống, hiển nhiên đã lâm vào cảm xúc của mình.
Vài sợi tóc rũ xuống che khuất khuôn mặt của hắn, làm người khác không thấy rõ được biểu tình.
Đối phương bởi vì chậm chạp không nhận được lời đáp, đã có chút mất kiên nhẫn, một người trong đó phun ra một ngụm nước bọt
"Lão đại, cùng hắn phí lời làm gì! Trực tiếp Gi*t ૮ɦếƭ, mang đầu hắn đến Hoa gia, để ta xem rốt cuộc có phải là hắn hay không?"
Giọng nói vừa dứt, người kia đã phi hai đầu rìu lớn Gi*t tới.
Vừa vặn, đúng lúc Tô Yên trở về.
Nàng thấy Hoa Khuynh đứng đó bất động không né tránh, sửng sốt.
Giây tiếp theo, liền ném thảo dược ra, một thanh băng huyền kiếm xuất hiện trong tay. Vận động linh lực bay qua.
Nàng cầm kiếm, trong nháy mắt ngăn lại công kích của hai lưỡi rìu lớn kia.
Ở chung với nhau lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên Tô Yên tức giận nói chuyện với hắn
"Chàng không biết tránh sao?"
Vừa nói, nàng lôi kéo cánh tay Hoa Khuynh lui lại đằng sau.
Hoa Khuynh nghe thấy giọng nói tức đến hộc máu của Tô Yên, ngạc nhiên không thôi.
Nàng cứu hắn?
Hắn chằn chọc nhìn chằm chằm Tô Yên thật lâu.
Khí thế âm trầm trên người dần dần tiêu biến.
Tô Yên bên này khí thế bừng bừng.
Tiểu Hoa trong đầu kích động lên tiếng
"Leng keng, chúc mừng ký chủ, một ngôi sao đã sáng lên."
Oa, không nghĩ tới ký chủ vừa tức giận với nam chính, một ngôi sao đã sáng lên.
Ký chủ uy vũ!
Đồng chí Tiểu Hoa chỉ thiếu điều cầm một cây cờ phất lên reo hò thôi.
Con ngươi Hoa Khuynh sâu kín nhìn chằm chằm Tô Yên.
Tô Yên buông tay ra, muốn tiến lên đánh với bọn họ.
Kết quả, bị Hoa Khuynh bắt được cánh tay.
Nàng sửng sốt
"Làm sao?"
Hoa Khuynh nâng tay lên, một làn khói nhẹ từ lòng bàn tay hắn phóng ra.
Làn khói kia thật mau lan rộng ngập tràn khắp ngõ nhỏ.
Người dẫn đầu nheo mắt lại
"Có độc!!"
Nhưng vừa dứt lời, cũng đã chịu không nổi ngã xuống mặt đất.
Toàn thân biến xanh tím, sắc mặt đen sạm.
Độc kia phát tán rất nhanh.
Dù thở dốc cũng khó khăn, sắc mặt những người đó ngày càng đen, thân thể bắt đầu run rẩy.
Tô Yên nhíu mày, cảm thấy đầu choáng váng một trận.
Chân mềm nhũn, đứng không vững ngã vào Ⱡồ₦g иgự¢ hắn.
Hoa Khuynh cúi đầu, ôm lấy nàng, nâng cằm nàng lên, hôn xuống.
Tô Yên chỉ thấy trong miệng ngập tràn mùi máu tươi.
Nhưng miệng mình lại không có bị thương.
Đang nghĩ ngợi, đầu vốn dĩ càng ngày càng đau lại dần dần tốt lên.
Nàng mở mắt.
Ngay lúc Hoa Khuynh buông lỏng, liền nhìn thấy trên khóe môi hắn có một vết máu đỏ.
Mới vừa rồi, máu kia hẳn là của hắn.
Hoa Khuynh câu môi cười nhạt
"Ân nhân, đây là ta cứu nàng."
Tô Yên
"...Chính chàng hạ độc."
Nói đến đây, ánh mắt Tô Yên nhìn về phía đám lính thuê kia.
Đều đã ૮ɦếƭ.
Sắc mặt biến thành màu đen, căn bản không nhìn ra hình dáng lúc đầu.
Bởi vậy mới có thể thấy độc trên người Hoa Khuynh có bao nhiêu lợi hại.
Tay Hoa Khuynh không biết khi nào xuất hiện bên hông Tô Yên.
Hắn khẽ cười ghé vào tai nàng
"Nhìn thấy rồi chứ, thiếu chút nữa ân nhân đã không còn được xinh đẹp nữa rồi."
Mỉm cười mềm nhẹ nói, làm người nghe cả người đều phát lạnh.
Tô Yên thoát khỏi cái ôm của hắn, đi tới nhặt lên chỗ thảo dược bị ném xuống đất.
Lên tiếng
" Khí huyết chàng không tốt, buổi tối tìm thảo dược cho chàng bồi bổ."
Con ngươi đen nhánh của Hoa Khuynh vẫn luôn chăm chú vào Tô Yên, nhìn một hồi lâu
"Ân nhân tốt với ta như vậy, Hoa Khuynh không biết dùng cái gì để báo đáp đây."
Hắn vừa nói, vừa rảo từng bước tiến tới chỗ Tô Yên.
Họa tiết hoa mai theo bước chân mà đong đưa mở ra.
Hắn tùy ý cười nhạt, mang một chút lười biếng.
Một cái giơ tay nhấc chân thong dong tùy ý cũng làm cho người ta nhịn không được mà nhìn chằm chằm thật lâu.
Tô Yên thu hồi tầm mắt, không có trả lời hắn, nói
"Đi thôi, trở về."
Nàng cầm thuốc dọc theo con hẻm nhỏ đi vào trong.
Sắc trời dần dần tối xuống.
Mấy ngày kế tiếp, Tô Yên mỗi ngày đều sắc thuốc cho hắn uống.
Tuy rằng cũng không biết cụ thể nguyên nhân là gì.
Nhưng có thể cảm nhận được, hơi thở âm trầm trên người hắn hình như thu liễm lại không ít.
Mỗi ngày hắn sẽ luôn đi đến vườn cây ngô đồng kia ngắm một hồi lâu.
Nhìn hành động kia của hắn, còn tưởng rằng hắn đang nhớ tới phụ thân tốt của mình.
Đáng tiếc, Tô Yên biết phụ thân hắn đối xử với hắn như thế nào.
Hắn lại nhìn chằm chằm cây ngô đồng mỗi ngày như thế, thật khiến người khác bất an, lo sợ.
Vì thế nàng còn cố ý hỏi Tiểu Hoa một câu
"Hoa Khuynh khi nào diệt Hoa gia?"
"Ký chủ, không lâu sau khi hắn tìm được Thánh Khí."
Nghe thấy vậy, tâm Tô Yên mới thả lỏng xuống.
Nhưng nào biết, Hoa Khuynh thế mà không làm theo kịch bản.
Buổi tối hôm đó, cơm nước xong xuôi, Hoa Khuynh lại đứng ở dưới cây ngô đồng nhìn thật lâu.
Hắn nhắm mắt lại, khóe môi mỉm cười, như nhớ tới chuyện gì đó thực sự vui sướng.
Tiếp theo, chậm rãi nói
"Ân nhân có muốn đi gặp phụ thân ta không?"
Tô Yên trả lời rất quyết đoán
"Không muốn."
Hoa Khuynh quay đầu lại, đôi mắt phượng nhìn Tô Yên
"Vì sao? Ngài là ân nhân cứu mạng của ta, đi gặp gia phụ cũng là điều đương nhiên."
Tô Yên uống một ngụm trà, lắc đầu
"Ta cứu chàng, chỉ cần chàng thật tâm cảm kích ta là được rồi. Ta cái gì cũng không cần."
Con ngươi Hoa Khuynh hiện lên một tia kín đáo
"Ân nhân có còn nhớ rõ bức truy nã dán trên bảng cáo thị kia không?"
"Ừm, nhớ rõ."
"Người tuyên bố chính là Hoa gia."
Tô Yên nghe hắn nói, rất nghiêm túc
"Ta sẽ không bắt chàng đi đổi tiền."
Con ngươi Hoa Khuynh hiện lên một cảm xúc không rõ ràng.
Hắn từng bước một tới gần, không chút để ý hỏi
"Ân nhân, nếu có bất cứ nghi hoặc gì, ta có thể giúp ân nhân giải đáp."
Tô Yên lắc đầu
"Không có."
Khi nói chuyện, hắn đã muốn chạy tới trước mặt nàng.
Tô Yên ngồi ở trên ghế đá, hắn đứng ở bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống.
Tiếp đó, hắn cong lưng cúi xuống
"Ân nhân không có nghi hoặc, nhưng ta lại có nha, mong ân nhân giúp ta giải đáp."
Nói xong, căn bản không cho Tô Yên thời gian để trả lời.
Tay đặt ở trên vai nàng, khiến hai người đối diện nhau, bắt đầu hỏi
"Ân nhân cứu ta, không cầu tiền tài, không cầu danh lợi, vậy vì sao lại đối tốt với ta như thế?
Hay ân nhân vốn là người thích làm việc thiện, ơn trạch nhiều ban phát khắp thiên hạ?"
Tô Yên yên lặng muốn dời tầm mắt đi, kết quả bị người nhéo cằm, ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ đối diện cùng đôi mắt đen nhánh kia.
Tầm mắt hắn sâu thẳm, gắt gao nhìn nàng.
Lúc nói vẫn là âm thanh ôn nhu đó
"Ân nhân, nói đi, ta muốn nghe."
Tô Yên muốn lui cũng không thể lui, hắn một hai phải muốn một cái lý do
"Không có lý do gì."
Nàng nói một câu như vậy.
Ngón tay Hoa Khuynh vỗ về chơi đùa trên gương mặt Tô Yên, mỉm cười
"Nào có ai sẽ đối xử với một người xa lạ tốt như vậy đâu?
Ân nhân nếu như nói không được nguyên do, chỉ sợ là cất giấu một bí mật rất lớn."