Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 246

Tác giả: Tần Nguyên

Nàng duỗi tay, nhân lúc ý thức còn có thể miễn cưỡng kiên trì, kéo lấy tay áo Hoa Khuynh.
Hoa Khuynh dừng lại, cúi đầu nhìn ống tay áo mình.
Chỗ đó đang bị lôi kéo, gắt gao nắm chặt.
Hắn bách độc bất xâm, độc chướng này không thể gây tổn thương cho hắn.
Hắn không cự tuyệt, cũng không đón nhận, vẫn như cũ duy trì tốc độ ban đầu đi về phía trước.
Lúc đi đến chỗ có sương mù tập trung nhiều nhất.
Tô Yên nhắm mắt lại, lảo đảo vài bước, cả người đập về phía sau lưng hắn.
Hoa Khuynh quay đầu, nhìn Tô Yên lắc lư muốn ngã.
Hắn sắc mặt lạnh nhạt, con ngươi đen nhánh không chút cảm xúc.
Hắn nhéo cằm nàng, dán gần tới tai nàng, nói
"Vì sao cứu ta? Mục đích tiếp cận ta là cái gì? Hử?"
Hắn nói rồi nói, ngữ khí bỡn cợt như có như không.
Đầu Tô Yên hỗn độn, chậm rì rì đáp
"Đơn giản chỉ muốn cứu chàng."
Dứt lời, Tiểu Hoa trong đầu nhắc nhở:
"Ký chủ, tỉnh tỉnh, ký chủ, mau mau tỉnh!!"
Giọng nói của Tiểu Hoa so với bình thường lớn hơn không ít.
"A..."
Nàng cau mày khẽ kêu, đầu dựa vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ Hoa Khuynh.
Lẩm bẩm: "Thật phiền."
Nhưng mà hiện tại, nàng bắt đầu dần tỉnh táo lại.
Đôi mắt mở to, cảm giác được có một bàn tay không ngừng vuốt ve cần cổ của mình.
Không rời vị trí động mạch chủ, chỉ cần dùng lực một chút, có thể lấy mạng nàng trong nháy mắt.
Trong đầu, Tiểu Hoa khẩn trương lên tiếng
"Ký chủ, tỉnh táo lại, bây giờ là thời điểm quan trọng, ký chủ cố lên! Phải sống sót!"
Tô Yên ngước mắt, trong không gian mênh ௱ôЛƓ sương mù, nhìn vào con ngươi không gợi sóng của hắn vẫn luôn quan sát nàng.
Không có suy nghĩ gì, nàng chỉ muốn thật mau ra ngoài.
Khổ nỗi nàng cũng không biết người này đang nghĩ gì cả, cứ như vậy mà nhìn hắn.
Nàng nuốt nước miếng
"Chàng cúi đầu thấp xuống chút, ta nói cho chàng nghe mục đích."
Hoa Khuynh mỉm cười, chậm rãi cúi đầu. Dựa vào nàng rất gần.
Tô Yên ngước cổ lên, nhón mũi chân, hôn lên đôi môi mỏng lãnh đạm kia.
Nàng nhắm mắt lại, lông mi run rẩy, một tay đặt ở trên vai hắn.
Đến khi hôn xong, hít một hơi thật sâu, kết quả chướng khí xâm nhập vào cơ thể, hoàn toàn mơ hồ.
Nàng nhỏ giọng nói
"Mục đích rõ ràng như vậy cũng không hiểu hay sao?"
Lầm bầm xong, hoàn toàn ngã vào иgự¢ hắn mà hôn mê.
Thân thể Hoa Khuynh cứng đờ, đứng trong độc chướng kia thật lâu. Không đẩy ra, cũng không ôm nàng vào иgự¢.
Chỉ đứng đó, không biết suy nghĩ gì.
....
Thời điểm Tô Yên tỉnh lại đã nằm dưới bóng cây cổ thụ lớn.
Thấy mình còn sống, đoán chắc là được Hoa Khuynh cứu ra.
Tiếng nước chảy róc rách vui tai khiến nàng ngẩng đầu lên xem. Một con suối nhỏ trong veo chậm rãi xuôi dòng.
Tô Yên đỡ cây cổ thụ từ từ đứng lên.
Đập vào mắt là hình ảnh Hoa Khuynh đang nướng một con cá.
Hoa Khuynh nhìn thấy Tô Yên, môi hắn gợi lên
"Ân nhân tỉnh rồi?"
Mùi thơm của cá nướng rất nhanh ập đến.
Con cá được nướng xong rất nhanh.
Hoa Khuynh duỗi tay đưa cá cho Tô Yên
"Ân nhân ăn trước đi."
Giọng nói hắn thật dịu dàng.
Tô Yên sửng sốt.
Phải biết rằng, trong một năm qua, hai người bọn họ trừ lúc uống máu thì không có bất cứ giao lưu tiếp xúc nào cả.
Thực chất trong túi không gian của Tô Yên có thức ăn.
Nàng vẫn luôn dựa vào đó để chống đỡ qua ngày.
Nàng từng hỏi Hoa Khuynh có muốn ăn hay không, hắn chỉ chằm chằm nhìn nàng rồi lộ ra một nụ cười không rõ ý tứ, xoay người rời đi.
Đại khái, có lẽ do hắn kế thừa huyết mạch thượng cổ, nên có thể thật lâu mới ăn một bữa cơm cũng sẽ không lo bị ૮ɦếƭ đói.
Thế nhưng hiện tại, hắn chẳng những chủ động đi nướng cá mà còn đưa cá cho nàng ăn.
Tô Yên nhận lấy, không ăn ngay lập tức mà trằn trọc nhìn con cá hồi lâu, trong đầu hỏi Tiểu Hoa:
"Cá này có độc không?"
"Ký chủ, không có độc."
Nghe được lời xác định của Tiểu Hoa, Tô Yên mới nhẹ nhõm ăn từng miếng nhỏ.
Cá này rất tươi ngon, mặc dù không có gia vị, chỉ cần dựa vào hương vị tự nhiên của cá cũng đã đủ ngon miệng.
Tô Yên nghĩ nghĩ, cứu nàng ra, còn cho nàng ăn. Liệu có phải hắc hóa đã giảm một chút?
Nàng cảm thấy, nhiệm vụ ngăn cản hắn hủy diệt thế giới xem ra cũng có chút khả thi.
Trong lúc suy tư, Tiểu Hoa do dự lên tiếng
"Ký chủ, Tiểu Hoa có chuyện không biết có nên nói cho chị hay không?"
Tô Yên vừa ăn vừa đáp
"Có liên quan đến Hoa Khuynh?"
"Ừm."
"Chuyện tốt hay không tốt?"
"Không rõ. À...cứ cho là, theo Tiểu Hoa thấy thì chuyện này ký chủ không cần thiết phải biết đâu."
Sau một trận rối rắm, Tiểu Hoa quyết định vẫn là không nên nói.
"Ừ."
Tô Yên lên tiếng, nhưng lực chú ý lại đặt hết lên con cá.
Chờ đến khi ăn xong, nàng nhìn về phía Hoa Khuynh.
Phát hiện hắn một miếng cũng không ăn, chỉ nhìn nàng ăn.
Nàng chớp chớp mắt
"Có chuyện?"
Hoa Khuynh chống một tay lên mặt đất, tới gần nàng, cách nàng ngày càng gần, mở miệng
"Không sợ ta bỏ độc sao?"
Tô Yên nuốt nốt miếng thịt cá
"Sợ."
Nếu không nàng đi hỏi Tiểu Hoa làm gì? Còn không phải sợ hắn độc ૮ɦếƭ nàng sao?
Hoa Khuynh cười. Khó mà có ai thành thật được như nàng, thật khác với những người hắn đã gặp qua.
Hắn cúi đầu cắn một miếng thịt cá trên tay Tô Yên.
Cho đến khi ăn xong miếng đó, hắn mỉm cười
"Thịt cá này quả thực rất ngon."
Tô Yên gật đầu tán thành.
Hoa Khuynh đứng dậy, nhìn nàng
"Ân nhân rất muốn đi cùng ta?"
Tô Yên thành thật gật đầu
"Muốn."
Hắn khẽ gật đầu, khóe môi hơi giương lên, chỉ nhìn nàng, tầm mắt như cũ không có một tia dao động.
Một lát sau, hắn xoay người bước chân đi tới phía trước.
Tô Yên vỗ vỗ bụi đất trên người, đi theo phía sau hắn.
Sắc trời dần tối, bọn họ tiến vào trong thành trì gần đó.
Cửa thành cũng chỉ có hai binh lính canh gác, dường như cũng chẳng có tác dụng gì mấy.
Tòa thành này tên là Bắc Thành.
Tô Yên nhà rõ nhà Hoa Khuynh ở Bắc Thành này.
Khi nghĩ đến đây, Hoa Khuynh ở trước mặt chợt dừng bước.
Hắn đi tới bức tường trước mặt.
Đó là bảng cáo thị ở nơi này, mỗi năm đều sẽ phát lệnh truy nã cùng với tiền thưởng tương ứng.
Chỉ cần hoàn thành được nhiệm vụ trên đó thì sẽ được một số lượng vàng lá khổng lồ.
Ở bảng cáo thị kia, dán một bức họa lớn. Trên đó vẽ một thiếu niên toàn thân bạch y, lớn lên rất đẹp, chỉ là mặt mày có chút non nớt.
Phía dưới có một hàng chữ, trọng thưởng, truy nã.
Bất kể sống ૮ɦếƭ.
Tiền thưởng, một vạn lá vàng.
Tờ truy nã này được treo ở đây đã nhiều năm, là trọng phạm.
Người truy nã không ai khác, đúng là Hoa Khuynh.
Mà người tuyên bố trên bảng cáo thị này là Hoa gia.
Tội danh, sát mẫu độc phụ, tội ác cực lớn.
Hoa Khuynh bây giờ so với trên bức họa có biến hóa rất lớn.
Người trên bức họa kia mặt mày chỗ nào cũng mang theo thiện ý, ôn hòa.
Còn Hoa Khuynh hiện tại, chỉ một bộ mỉm cười thôi cũng làm cho người ta lui về sau hai bước, cả người đều phát run.
Tô Yên chỉ nhìn bảng kia một lát.
Xung quanh trừ hai người bọn họ thì không còn ai khác.
Lát sau, âm thanh mềm nhẹ của Hoa Khuynh vang lên
"Không nghĩ tới ta còn có giá trị như vậy...haa... Ân nhân có muốn dùng cái đầu trên cổ ta để lãnh tiền?"
Phản ứng đầu tiên của Tô Yên là lắc đầu
"Ta sẽ không."
So sánh với tiền, mạng sống tựa hồ mạnh hơn một ít.
Hoa Khuynh cười, cười rất thoải mái
"Ta sẽ không trách ngươi, ân nhân."
Hắn nói chậm rì rì, lại dọc theo con đường phía trước đi tiếp.
Không vào khách điếm, ngược lại tiếp tục đi sâu vào phía trong thành trì.
Vòng qua một con hẻm nhỏ, đi tới trước cửa của một tứ hợp viện.
* Tứ hợp viện
Hắn duỗi tay, làm khóa treo biến mất.
Sau đó đi vào.
Theo như trong sách "Yêu Vương giáng thế" có viết.
Nơi này là lúc hắn còn rất nhỏ, đã tự mình mua lấy.
Vốn định chờ đến sinh thần mười hai tuổi muốn cho phụ thân hắn một kinh kỉ.
Ai ngờ, sinh thần mười hai tuổi còn chưa tới, mà phụ thân hắn lại cho hắn một "kinh hỉ" lớn hơn.
Ngôi nhà này ngoài hạ nhân trước kia từng đi theo hắn biết thì không còn ai khác.
Đáng tiếc, hạ nhân lúc trước cũng bị ném vào trong hồ độc dược cùng với hắn, đã ૮ɦếƭ.
Bởi vì lâu không có người ở nên trong nhà bị bít kín một tầng tro bụi.
Nhưng tứ hợp viện này được bày biện vô cùng chỉnh tề, đồ vật cần có đều có, lau qua một chút là có thể vào ở.
Ở trong sân, có một vườn ngô đồng*, đang ở thời điểm nở rực rỡ nhất.
*Ngô Đồng
Hắn đứng ở trước sân, nhìn vườn ngô kia thật lâu không nhúc nhích.
Một canh giờ sau, Tô Yên bưng một chậu nước bẩn đi ra.
Liền nghe thấy Hoa Khuynh mở miệng
"Ân nhân"
Giọng nói cực kỳ dễ nghe.
Tô Yên dừng bước, ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn chậm rãi lên tiếng
"Những cây ngô đồng này đẹp không?"
Mỗi cây đều nở rộ thật hoàn mĩ, cả vườn ngô đồng ngập tràn sắc hoa đỏ rực.
Tô Yên gật đầu:"Đẹp."
Hoa Khuynh cũng lộ ra ý cười
"Ta cũng cảm thấy rất đẹp."
Hắn vẫn nhìn hoa kia, dừng một chút lại bổ sung một câu
"Đây là loại cây mà phụ thân ta thích nhất.
Vì để khiến ông vui vẻ, ta đã cố ý trồng nó trong viện này.
Tính toán thời gian cẩn thận để chờ đến ngày sinh thần của ta, dẫn ông ấy tới xem cây ngô đồng."
Tô Yên vốn dĩ muốn đi đổ nước, nhưng nghe hắn nói xong lời này, chớp chớp mắt.
Bưng chậu đứng đấy chậm chạp không rời đi.
Ánh mắt Hoa Khuynh từ cây ngô đồng chuyển lên người Tô Yên.
"Phụ thân ta đối với ta thật tốt, ông đã cho ta sinh mệnh thứ hai."
Tô Yên nuốt một chút nước miếng.
Trong đầu, Tiểu Hoa run rẩy
"Ký chủ, hắn thực dọa người..."
Một người một hệ thống đều biết được chuyện trước kia của hắn.
Phụ thân hắn đối với hắn thật tốt?
Phụ thân hắn không phải cho hắn ăn độc dược, ném hắn vào trong hồ dược, mỗi ngày làm bạn với độc dược tra tấn hắn ba năm sao?
Thế này mà tốt?
Hoa Khuynh nhìn Tô Yên vẫn cười như cũ
"Ân nhân, ngươi đã cho ta sinh mệnh lần thứ ba. Thật sự không biết nên cảm tạ ân nhân như thế nào."
Tô Yên nhìn hắn thật lâu, yên lặng xoay người, bước chân nhanh hơn, đem chậu nước bẩn kia đổ đi.
Tô Yên đứng ở nơi vừa đổ nước, hít một hơi thật sâu.
Không thể cứ tiếp tục như vậy.
Phải có một biện pháp đặc biệt.
"Tiểu Hoa, có chủ ý gì không?"
Tiểu Hoa nghĩ ngợi một chút, âm thanh non nớt run rẩy nói
"Vâng, ký chủ, dựa theo trên tư liệu có nói, người như vậy, chị cần phải cho hắn thật nhiều sự quan tâm và ấm áp, để hắn mở ra nội tâm."
Chính Tiểu Hoa nói ra mà còn cảm thấy không thể tin được.
Với bộ dạng tam quan đổ vỡ kia của nam chủ, phải dùng bao nhiêu ấm áp thì mới có thể cứu chữa a?
Những chuyện trong quá khứ của hắn, bất luận đặt ở trên người nào, sợ rằng chỉ có hai kết cục.
Một là ૮ɦếƭ, hai là biến thái.
Hoa Khuynh thuộc về loại thứ hai kia.
Một lúc thì điên cuồng muốn hủy diệt tất cả mọi thứ, lúc sau thì lại tỉnh táo bày mưu tính kế tất cả mọi người, thật sự quá khủng bố...
Nàng xoay người trở lại, đột nhiên nghe được tiếng kêu rên đau đớn truyền đến.
Nàng đi nhanh hai bước tiến lên xem.
Phát hiện Hoa Khuynh đang ôm иgự¢, mày nhíu chặt.
Hơi thở của hắn hỗn loạn, nội công tu luyện có vấn đề sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc