Hắn không tin người tên Tô Yên này.
Tuy rằng, là nàng cứu hắn.
Nhưng khiến cho hắn trở thành cái hình dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ, cũng là nàng.
Trước khi Hoa Khuynh bị đẩy xuống sườn núi, trong lòng chỉ có một suy nghĩ.
Nếu hắn may mắn sống sót, những kẻ có lỗi với hắn, và những người mà hắn không vừa mắt, tất cả đều đáng ૮ɦếƭ.
Tô Yên thuộc về loại thứ hai.
Hắn nhìn nàng, thật không vừa mắt.
Mặc dù nàng đã cứu hắn, nhưng ai muốn nàng cứu?
Rõ ràng có thể không cứu, cứ để hắn ૮ɦếƭ như vậy đi.
Tô Yên đương nhiên không biết lúc này Hoa Khuynh đang suy nghĩ cái gì.
Nàng chỉ ngồi xổm xuống, lấy quyển bí tịch từ hộp bên cạnh ra.
Sau đó vươn tay, đưa cho Hoa Khuynh.
"Cái này, chàng xem đi."
Khóe miệng Hoa Khuynh hiện lên ý cười, con ngươi đen nhánh nhìn nàng:
"Đây là thứ gì?"
Thanh âm không còn khàn khàn như trước, nghe thật ôn nhu.
Cách nói chuyện này, biểu tình này, ai có thể nghĩ rằng là biến thái đây?
"Trên đó không viết gì cả, nhưng được đặt cùng viên đan dược ta cho chàng ăn."
Hoa Khuynh nhìn nàng một cái thật sâu.
"Ngươi cũng không biết thứ ta ăn là cái gì? Đưa cho ta chỉ là muốn thử dược tính thôi sao?"
Tô Yên sửng sốt.
Nàng nuốt chút nước miếng.
Trong đầu, thanh âm Tiểu Hoa vang lên.
"Tiểu Hoa khẩn cấp nhắc nhở, sát ý của nam chủ đối với ký chủ rất mãnh liệt, ký chủ cẩn thận dùng từ."
Tô Yên nghe hắn nói, lập tức biết hắn suy nghĩ cái gì.
Trước khi Hoa Khuynh mười lăm tuổi, hắn vẫn luôn bị phụ thân thí nghiệm các loại độc dược trên người để biến hắn thành dược nhân.
Đoán chừng là hận thấu xương. Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Tô Yên lên tiếng:
"Đây là chế phẩm thánh dược, có thể thay đổi thân thể để đạt được sức mạnh chí cao vô thượng."
(* Chí cao vô thượng: to lớn, tầm cỡ không ai bì kịp.)
Nhưng người ăn sẽ phải trải qua cửu tử nhất sinh, rất thống khổ.
Chàng lúc ấy chỉ còn lại một hơi tàn, chỉ có dùng nó mới có thể bảo toàn được tính mạng, cũng là tình thế bất đắc dĩ ta mới làm vậy."
Tô Yên nói chuyện nhanh hơn ngày thường không ít.
Hoa Khuynh nhìn nàng một lúc lâu, mặt mày buông xuống, nở một nụ cười.
"Sợ cái gì, ngươi chính là ân nhân cứu mạng của ta, chẳng lẽ ta còn Gi*t ngươi sao?"
Âm thanh ôn hòa, nghe như gió nhẹ khẽ lướt qua tai làm cho người ta thoải mái.
Vừa nói, vừa lấy quyển sách qua.
Đến khi bắt được vào trong tay, ánh mắt đầu tiên nhìn vào chính là cái gì cũng không có.
Nhưng nhìn chằm chằm quyển sách kia trong chốc lát, chữ viết đột nhiên dần hiện ra trên quyển sách.
Hàng ngàn chữ nhỏ nối tiếp nhau lần lượt hiện ra, rất nhanh chóng hoàn thiện quyển bí tịch.
Hắn nhướng mày, xem một lượt từ đầu đến cuối.
Đây thế nhưng là một quyển bí pháp.
Đan dược hắn ăn được chế thành từ nội gan cùng Kim Đan của một con cự mãng hoàng kim thượng cổ bị phong ấn, còn có vô số những nguyên liệu tốt nhất.
Do đó hoàn toàn có thể biến đổi con người thành một con cự mãng hoàng kim hoàn chỉnh.
Mà quyển bí pháp này chỉ có cự mãng hoàng kim mới có thể tu luyện.
Cự mãng hoàng kim đã từng là đối tượng bị ςướק đoạt.
Bởi nó có thể đạt được sức mạnh chí cao vô thượng, xưng vương trên thế gian này.
Trên sách còn nói, hiện tại hắn là nửa người nửa rắn. Muốn hoàn toàn biến thành cự mãng hoàng kim còn cần đến sự phụ trợ của một Thánh Khí.
Hắn lật xem từng tờ từng tờ một.
Đến khi xem gần xong, hắn nắm quyển sách trong tay, nhìn về phía Tô Yên.
Đôi mắt đen nhánh sâu kín nhìn chằm chằm nàng cả nửa ngày, sau đó nhẹ nhàng nói ra một tiếng:
"Cảm ơn ngươi."
Tô Yên đột nhiên được cảm tạ mà sửng sốt, ngây ngốc nửa ngày.
Sau đó liền nghe thấy hắn cười nhẹ nói
"Ta muốn tu luyện."
Tô Yên gật đầu:
"Ừm."
Nàng yên lặng đi ra ngoài, muốn cho hắn một không gian để tu luyện.
Bỗng nhiên, một cái đuôi rắn thình lình vắt ngang ở trước mặt nàng.
Chặn đường đi của nàng.
Hắn nắm quyển sách lên tiếng:
"Trên này có nói, sau này mỗi lần tu luyện đều phải uống máu để kích phát chân khí trong cơ thể."
Tô Yên chớp chớp mắt
"Ta đi bắt thỏ hoang cho chàng?"
Dựa theo nguyên tác của "Yêu Vương giáng thế" kia có viết, mỗi ngày nguyên thân đều phải tìm thỏ hoang cho hắn.
Ngày ngày cung cấp máu giúp hắn tu luyện, còn phải cố ý tiếp cận lấy lòng mới có thể sống sót.
Hoa Khuynh nâng đôi mắt lên, nhìn Tô Yên, nở nụ cười cực kỳ đẹp
"Cần gì phải bắt thỏ hoang, thật phiền toái."
"Ý của chàng là..."
"Uống máu ngươi nha, ân nhân cứu mạng."
Vừa dứt lời, đuôi rắn đã cuốn Tô Yên lên, đưa tới trước mặt Hoa Khuynh.
Tô Yên đương nhiên nghe hiểu rõ ý tứ của hắn, sau đó từ bỏ giãy giụa.
Trực tiếp cúi đầu héo héo, chờ đợi hắn uống máu.
Nhìn bộ dáng Tô Yên cam chịu như cá nằm trên thớt, không một chút phản kháng.
Hoa Khuynh vươn ngón tay thon dài vuốt ve cần cổ trắng nõn của nàng.
Ôn nhu cười nhạt nói:
"Ân nhân thật tốt."
Nghe qua giống như thật sự cảm động.
Nhưng tốc độ hạ miệng thì không hề chậm lại chút nào!!
Trong nháy mắt đã dán lên cổ nàng mà cắn.
Tô Yên chỉ cảm thấy chỗ bị cắn đau đớn trong tích tắc rồi thôi.
Theo đó liền có thứ gì đó dùng sức hút, Lเế๓ láק.
Nàng nhắm mắt lại, ghé đầu vào Ⱡồ₦g иgự¢ của hắn, để hắn tùy ý hút máu.
Có thể phản kháng sao?
Thật ra cũng không phải không thể.
Nhưng nếu nàng phản kháng khẳng định là sẽ ở thế bất lưỡng lập.
*Thế bất lưỡng lập: hai bên đối nghịch không thể cùng lúc tồn tại.
Chắc chắn nàng cũng có thể thoát được.
Chẳng qua chờ đến lần gặp mặt tiếp theo, khẳng định hắn sẽ không lưu tình Gi*t ૮ɦếƭ nàng.
Không biết qua bao lâu hắn mới ngừng lại.
Sau đó, buông tay ra.
Tô Yên bởi vì bị mất máu, không có cách nào đứng vững, lảo đảo hai bước dựa vào vách tường phía sau.
Đôi mắt hắn đen nhánh, không có một tia dao động quét đến
"Ân nhân thật tốt."
Dứt lời, hắn xoay người, uốn lượn rời đi.
Cứ như thế mỗi ngày, vào thời gian nhất định, Tô Yên đều phải cung cấp máu cho hắn.
Đảo mắt một cái đã được một năm.
Cho đến một ngày, Hoa Khuynh đang nhắm mắt tu luyện ở trên bãi đất trống.
Không biết qua bao lâu, đôi mắt đột nhiên mở ra. Trong mắt hiện lên ánh kim quang.
OANH!!
Vang lên một tiếng kịch liệt.
Tô Yên ở trong sơn động nghe rõ rành mạch.
Cát bụi bay khắp nơi trên không trung, một cỗ sức mạnh cường đại đánh tới.
Đụng vào vách núi xung quanh bãi đất trống.
Vách núi bị va đập mạnh đến nỗi vỡ vụn, đá lăn loạn xuống bãi đất trống kia.
Hai ngày trước Tô Yên mới đem Tiểu Hồng thả ra, làm trang sức mang trên tay.
Kết quả lúc này, không biết vì cái gì nó bắt đầu run rẩy.
"Chủ nhân, em phải trở về, em muốn trở về!!"
Tiếng nói gấp gáp, Tô Yên liền đem Tiểu Hồng ném vào trong không gian.
Thật lâu sau, cỗ sức mạnh cường đại kia cuối cùng cũng tan đi.
Nàng đi ra ngoài sơn động, thậm chí còn nghe được âm thanh khóc than truyền đến từ khu rừng bên cạnh.
Cự mãng hoàng kim, huyết mạch thượng cổ, có lực áp chế, cho nên những động vật khác đều cúi đầu xưng thần?
Lúc Tô Yên đi ra, cát bụi đã lắng xuống, chỉ còn lại mình Hoa Khuynh đứng đó.
Đuôi rắn kia lại lần nữa biến mất, thay thế bằng một đôi chân.
Không biết hắn lấy ở đâu ra một tấm khăn màu trắng, quấn lại nửa thân dưới.
Hắn có vẻ như không để ý chút nào.
Đối với việc biến thành người lần nữa, cũng không nhìn qua.
Hắn đi đến trước mặt sơn động, thấy Tô Yên đứng ở cửa sơn động, giương môi lên cười
"Đa tạ ân nhân."
Một tiếng mềm nhẹ.
Tô Yên chớp chớp mắt.
Hắn tiếp tục đi tới gần, duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu nàng.
Hắn tiếp tục đi tới gần, duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu nàng.
Cười đầy mị hoặc
"Ta có thể có được ngày hôm nay, đều là công lao của ngươi."
Nếu như lúc hắn nói, trong mắt có một chút cảm kích, nói không chừng Tô Yên sẽ tin.
Đáng tiếc, đôi mắt đen nhánh kia phẳng lặng như mặt hồ mùa đông.
Tô Yên sờ cổ của mình, hỏi một vấn đề rất thực tế.
"Còn muốn uống nữa không?"
Hoa Khuynh cúi đầu, môi mỏng dán vào cần cổ Tô Yên, chỗ đó có một dấu răng vô cùng sâu.
Mỗi ngày ở chỗ đó, hắn đều cắn một ngụm.
Hắn là dược nhân.
Mặc dù bách độc bất xâm nhưng trong thân thể luôn có độc.
Vốn bị hắn cắn một cái thì không có gì, nhưng mà ngày ngày đều bị cắn, độc trong cơ thể hắn đã sớm truyền tới cơ thể nàng.
Mơ hồ có thể nhìn thấy vết cắn kia đã hơi chuyển sang tím.
Khi độc mãn tính tiến vào trong cơ thể nàng, ngày qua ngày tuần hoàn, cho đến một ngày độc xâm nhập vào trong lục phủ ngũ tạng, chỉ có con đường ૮ɦếƭ.
Nếu không chú ý, sẽ nhìn không ra.
Muốn giải độc, cũng không tính là việc gì khó.
Nhưng hắn không nghĩ sẽ giải độc cho nàng đâu.
Nghĩ đến đây, hắn cười nhạt, sát lại gần tai Tô Yên gọi một tiếng
"Ân nhân..."
Âm thanh có chút giễu cợt, Tô Yên chỉ cảm thấy bên tai có hơi ngứa.
Muốn trốn tránh, lại bị hắn gắt gao ấn chặt bả vai, sâu kín nói một tiếng
"Cảm ơn."
Nói xong mới buông lỏng tay ra.
Lúc này, âm thanh của Tiểu Hoa vang lên trong đầu:
"Leng keng, hoàn thành nhiệm vụ kịch bản, yêu cầu ký chủ trợ giúp nam chính Hoa Khuynh tìm được Thánh Khí "Lời nguyền Medusa(*)".
Tên này vừa nghe đã biết không phải thứ gì tốt.
Nhưng đối với Hoa Khuynh mà nói thì lại là đại bảo bối.
Hoa Khuynh vào trong sơn động thay một bộ y phục rồi đi ra.
Đây là quần áo mà hắn mang theo trong túi không gian.
Một thân bạch y, viền thêu hoa mai được ở phía trước vạt áo.
Vốn dĩ là ôn nhu nho nhã, nhưng mặc trên người hắn lại mang theo phóng khoáng, cổ áo bị nới rộng ra không ít so với nguyên bản.
Hơn nữa khí chất của hắn bây giờ đã thay đổi hoàn toàn, không còn là người ôn nhu lương thiện, tích cực hướng về phía trước nữa.
Liếc mắt nhìn một cái đều toát lên sự lười biếng đầy câu dẫn dụ hoặc.
Đặc biệt là đôi mắt phượng kia hơi hơi hướng lên, khi ngậm ý cười, cũng thật chọc người.
Cũng chính là cái tính cách này, làm cho người ta nuốt không nổi.
Tô Yên lên tiếng
"Chúng ta phải đi rồi sao?"
Ánh mắt Hoa Khuynh chăm chú nhìn Tô Yên.
"Sao ngươi biết ta sẽ rời đi?"
Tô Yên nói là chúng ta.
Mà Hoa Khuynh nói lại là chính hắn.
Tô Yên nghiêm túc đáp lại
"Không phải đã thay ý phục gọn gàng rồi sao? Chẳng lẽ không đi?"
Hoa Khuynh nhìn Tô Yên trong chốc lát, lười nhác nói:
"Ân nhân thật thông minh."
Nói rồi hắn đi đến khe núi bên ngoài.
Tô Yên đi theo phía sau hắn, nhắm mắt yên tĩnh làm cái đuôi.
Cái khe này cũng không phải khe núi bình thường.
Nó là một cái mê cung, có cái tên rất chuẩn xác là "Vô Hồi Cốc".
Có đi mà không có về.
Nơi ngày thường bọn họ phát ngốc, chính là vị trí trung tâm của cái khe núi này.
Tô Yên đi theo sau cách Hoa Khuynh mấy mét.
Lúc đi ra ngoài, ước chừng một nén nhang sau, Hoa Khuynh dừng bước, quay đầu nhìn Tô Yên.
Vẫn cười nhạt như cũ
"Đi theo ta làm gì?"
Tô Yên thành thành thật thật trả lời
"Muốn đi theo chàng."
Hoa Khuynh nhìn Tô Yên một hồi, không nói gì xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Tiến lên một chút nữa chính là chỗ nguy hiểm nhất, tên là Mê cốc.
Sở dĩ có tên gọi như vậy là bởi vì địa thế nơi đây có chút đặc biệt, qua nhiều năm đã hình thành nên khí độc, có tác dụng làm mê hoặc thần trí con người.
Dễ dàng khiến cho con người bị lạc trong trạng thái hoảng hốt, lo sợ, rồi từ từ đi đến cái ૮ɦếƭ.
Tô Yên nhìn sương khói trước mặt, dựa gần vào Hoa Khuynh.
Khi đi vào bên trong, nàng đã tính che miệng mũi lại để không bị ảnh hưởng.
Nhưng rất nhanh, nàng bắt đầu rơi vào trạng thái mất bình tĩnh.