Tiểu Hoa một bộ người thật là ngốc mà.
Diệp Tiêu ở đằng kia nghe.
Tiểu Hoa như là mở ra máy hát, rốt cuộc có người có thể nghe nó nói chuyện.
"Ký chủ từ lần đầu tiên nhìn thấy người, liền đối với người nhất kiến chung tình.
Người nói cái gì, chủ nhân có phải trên cơ bản đều tiếp nhận hay không?
Ngay cả thân phận của người chủ nhân cũng đều tiếp nhận rồi.
Vô luận ngươi làm cái gì, chủ nhân đều sẽ không tức giận."
Diệp Tiêu nghe được thực vui vẻ, đặc biệt là câu Tô Yên nhất kiến chung tình với hắn kia.
Càng làm cho tâm hắn nhảy nhảy lên.
Tiểu Hoa lại nói
"Người phải nhanh khỏe lên để cùng chủ nhân có tiểu bảo bảo, Tiểu Hoa có thể giúp các người nuôi bé con nha."
Tiểu Hoa nhịn không được rốt cuộc nói đến vấn đề chính.
Bởi vì nó phát hiện, ký chủ giống như vô luận ở bất cứ vị diện nào đều sẽ không có con.
Nó thật vất vả mới có thật thể, nó muốn nuôi bé con cho ký chủ.
Diệp Tiêu sửng sốt
"Có tiểu bảo bảo?"
Tiểu Hoa gật đầu
"Đúng vậy, chính là chăm chỉ thực hiện nghĩa vụ phu thê, liền có thể có bảo bảo a."
Diệp Tiêu vừa nghe đến thực hiện nghĩa vụ phu thê, một khuôn mặt phiếm hồng.
Hắn cũng thực thích cùng Tô Yên thực hiện nghĩa vụ phu thê.
Thực thoải mái.
Cô cũng thực thoải mái.
Cô sẽ ôm hắn, như thế nào cũng không buông tay.
Hắn thực thích.
Nghĩ như vậy, Diệp Tiêu cảm thấy, chính mình phải cẩn thận dưỡng thương.
Chỉ có dưỡng thương tốt mới có thể.
Kết quả là, mỗi một ngày Tô Yên quay lại dò hỏi bác sĩ, đều sẽ được tin Diệp Tiêu phi thường phối hợp trị liệu.
Mà vết thương trên người hắn cũng ngày càng khỏi hẳn.
Một tháng sau.
Diệp Tiêu miệng vết thương đã cắt chỉ.
Lại ở bệnh viện ngốc hai ngày, xác nhận một chút, liền có thể về nhà.
Ngày này giữa trưa, Tô Yên theo lẽ thường đi vào bệnh viện.
Cơm nước xong, Diệp Tiêu lôi kéo tay Tô Yên không buông.
Một khuôn mặt đỏ bừng.
Tô Yên nghi hoặc
"Làm sao vậy?"
Diệp Tiêu tiến đến trước mặt Tô Yên, hôn cô một chút, sau đó nói
"Anh muốn cùng em thực hiện nghĩa vụ phu thê."
Tô Yên gật đầu
"Trên người của anh có thương tích."
Diệp Tiêu nghe lời này, người đã dính lại đây
"Anh đã khỏi, bác sĩ nói có thể."
Nói nói, liền đè Tô Yên ở trên sô pha.
Vốn dĩ Tiểu Hoa ở một bên ôm đùi, lập tức bưng kín hai mắt của mình
"Xấu hổ xấu hổ xấu hổ."
Nói xong, xoay người liền chạy tới sau bức màn.
Một trận hôn môi rơi xuống.
Tô Yên xem tư thế này của hắn, phỏng chừng sớm đã mưu đồ từ lâu.
Mà càng làm cho cô cảm thấy mới lạ chính là, từ trước đến nay hắn đều rất thẹn thùng.
Mỗi lần làm chuyện này, đều là một bộ dáng e thẹn, chờ Tô Yên phát hiện, chủ động nhắc tới.
Khó có khi hắn trở nên chủ động như vậy.
Hôn môi xong, cô nghi hoặc hỏi
"Sao lại chủ động như vậy?"
Diệp Tiêu gương mặt phiếm hồng, nhắm mắt lại lông mi run rẩy
"Em đã nói, em sẽ dưỡng anh, sẽ không vứt bỏ anh, vô luận thế nào đều sẽ không."
Vừa nói, hắn vừa đỏ mặt ૮ởเ φµầɳ áo Tô Yên.
Mỗi một lần, Tô Yên nhìn thấy vẻ mặt của hắn sẽ luôn sinh ra hiểu lầm.
Cảm giác thực ngây thơ, nhưng mà chuyện đang làm thực đúng là ngược lại.
Cô câu môi đỏ một chút
"Anh có nguyện vọng gì sao?"
"Cái gì?"
"Anh có chuyện gì muốn làm không?"
"Có"
"Cái gì?"
Diệp Tiêu đỏ mặt ngẩng đầu nhìn cô
"Hy vọng em có thể đối tốt với anh."
Tô Yên dở khóc dở cười.
Cuối cùng vẫn là lên tiếng
"Được."
Giọng nói vừa dứt, cô hôn lên vành tai hắn.
Một cái hôn, Diệp Tiêu lập tức trở nên kích động.
Lực đạo cũng tăng, nháy mắt đè Tô Yên ở trên sô pha.
Giống như những lần trước.
Ái muội triền miên, nghiền chuyển nghiêng trở lại.
Thực mau, tại gian phòng bệnh này, hương vị nước sát trùng bị tình dục át đi.
Bên trong truyền đến thanh âm, thật lâu không thôi.
Tiểu Hoa ngồi xổm trong góc, cũng là ngồi xổm thật lâu.
70 năm sau.
Chiến thần Tô Yên qua đời.
Mà cô cùng với lão công tuấn mỹ gầy yếu được truyền thành một đoạn giai thoại.
~~~~Thế giới 11- kết thúc~~~~~
......
Khi Tô Yên lại lần nữa tỉnh lại, đã là ở trạm trung chuyển không gian.
Thanh âm Tiểu Hoa vang lên
"Leng keng, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ."
" Trước mặt chị là bảng trị số
【 dung lượng não】30
【 giá trị thể lực】51"
"Chị đạt được 9 điểm trị số, ký chủ quyết định thêm ở đâu??"
Tô Yên suy nghĩ một cái, chớp mắt
"Dung lượng não thêm 5, giá trị thể lực thêm 4."
"Được, ký chủ."
"Leng keng,hoàn thành tăng thêm trị số, trước mặt chị là bảng trị số
【 dung lượng não 】35
【 giá trị thể lực】55"
"Ký chủ, nếu không có gì cần hỏi, chúng ta đây liền đi tới vị diện mới nha~"
Tô Yên không nói chuyện, suy nghĩ trong chốc lát, nói
"Tiểu Hoa, có phương pháp tăng nhanh trị số hay không?"
"Ký chủ, chị là muốn để dung lượng não cùng giá trị thể lực mau chóng khôi phục sao?"
"Ân"
"Mời đợi trong chốc lát, Tiểu Hoa đang tìm kiếm."
Nửa ngày sau
"Ký chủ, Tiểu Hoa tìm được một phương pháp."
"Nói đi."
"Ký chủ, những vị diện lần trước Tiểu Hoa mang chị tiến vào là thuộc về vị diện bình thường.
Nếu chị muốn trong khoảng thời gian ngắn đạt được càng nhiều trị số, cần phải tiến vào vị diện có độ khó cao hơn.
Khó khăn càng lớn, trị số đạt được càng nhiều."
Tô Yên nghe,
"Điểm xấu là gì, điểm tốt là gì?"
"Chỗ xấu chính là, vị diện không thể khống chế, Tiểu Hoa không cách nào xác định ký chủ sẽ bị đưa theo hướng nào, sẽ có bao nhiêu hung hiểm.
Chỗ tốt là, nguy hiểm càng cao thì phần thưởng càng nhiều."
Tô Yên nghe xong, gật đầu
"Được, vậy chọn cái này."
"Ký chủ, chị quyết định?"
"Ân"
"Leng keng, nhiệm vụ mở ra. Đếm ngược
"10"
"9"
"8"
"······"
"1"
Giọng nói vừa dứt, Tô Yên lâm vào hôn mê.
······
Khi nàng lại lần nữa tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong một cái sơn động.
Trên người mặc y phục màu xanh lá, nàng đầu tiên là sờ soạng toàn thân một lần.
Bề ngoài là nam nhân, thân thể lại là nữ nhân.
Nữ giả nam trang.
Bên ngoài sắc trời đã gần đến hoàng hôn.
Nhờ vào ánh sáng bên ngoài, ẩn ẩn có thể thấy rõ ràng trong sơn động.
Đều là xương trắng, nàng muốn chống đất ngồi dậy, tay chạm vào một chỗ nhô lên.
Cúi đầu vừa nhìn, là một khối đầu lâu.
Nàng chớp chớp mắt.
Nhìn lại vào bên trong, cái sơn động này không sâu, liếc mắt một cái liền có thể nhìn đến cùng.
Ở tận cùng bên trong, có một bộ xương trắng, trước mặt cắm một đoạn kiếm ở trên đất.
Dù quần áo trên người đã mục nát một phần, nhưng vẫn mơ hồ thấy được hoa văn vải dệt, chắc chắn là loại vải thượng đẳng.
Khi nàng đang quan sát, bên ngoài truyền đến một tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Cùng với thanh âm hộc máu kêu rên.
Có người.
Trong đầu Tiểu Hoa lên tiếng
"Leng keng, nhắc nhở, mời cứu trợ nam chủ Hoa Khuynh."
Nơi này trừ bỏ xương trắng, thì cũng chỉ có xương trắng.
Chỉ còn lại người bên ngoài vừa mới rơi xuống kia.
Nói cách khác, người bên ngoài kia chính là Hoa Khuynh.
Tô Yên đi ra bên ngoài.
Vừa đi ra tới, liền thấy được nam nhân ngã vào trên cỏ, cả người là máu, môi tím tái.
Hắn như đã trải qua đánh nhau, trên người khắp nơi là vết thương.
Một đạo lại một đạo.
Tô Yên muốn đỡ hắn lên, cũng không biết chạm vào chỗ nào.
Hoàn toàn có thể nói, toàn thân không có một chỗ nào lành lặn.
Nàng buông hạ mặt mày.
Đi lên trước, duỗi tay lôi kéo cánh tay người nọ, nâng từ mặt đất dậy.
Sau đó, nâng hắn đi vào trong sơn động.
Tóc hắn rũ xuống, trên mặt cũng đều là máu, thấy không rõ bộ dáng, rất là chật vật.
Chờ nàng đem người tới trong sơn động, đỡ hắn nằm ở đằng kia.
Tô Yên lục lọi toàn thân, thứ gì cũng không có.
"Tiểu Hoa, cứu như thế nào?"
Nếu Tiểu Hoa nhắc nhở để nàng cứu hắn, vậy khẳng định là có phương pháp.
Tiểu Hoa nói:
"Kí chủ, chị muốn tiếp thu ký ức hay cứu người trước?"
Tô Yên:
"Cứu người".
"Leng keng, đang mở hình thức kịch bản.
Ký chủ, chị có thấy bộ hài cốt trắng đằng sau không?
Ở trên bộ hài cốt kia có một cái hộp, bên trong đó có đan dược cùng một quyển bí tịch.
Chị đem đan dược kia cho hắn ăn, hắn sẽ không ૮ɦếƭ."
Tô Yên nghe Tiểu Hoa chỉ thị, đi đến chỗ bộ xương, quỳ phía sau nó, thấy ở một nơi khuất tầm nhìn có cất giấu một hộp đen.
Trong sơn động tối tăm, mà cái hộp kia lại được giấu đến kín mít, dù Tô Yên đã biết được vị trí nhưng vẫn phải mò mẫm một hồi lâu.
Rốt cuộc cũng sờ đến chiếc hộp, từ phía sau bộ hài cốt lôi ra.
Lau qua tro bụi trên mặt hộp một lượt, lộ ra bề ngoài chiếc hộp.
Mặt trên hộp có vẽ một số hoa văn khá phức tạp.
Nàng duỗi tay, mở chiếc hộp ra.
Bên trong có một bình sứ nhỏ đen tuyền và một quyển bí tịch màu vàng.
Nàng lấy cái bình sứ, đổ đan dược bên trong ra, đưa vào trong miệng của hắn.
Hoa Khuynh toàn thân không một chỗ nào là lành lặn ngồi ở bên cạnh, chỉ còn lại chút hơi tàn.
Viên đan dược kia ở trong miệng hắn thật lâu mới từ từ bị nuốt xuống.
Tiểu Hoa không cam lòng lên tiếng:
"Ký chủ, chị cần gì phải xem vào cơ chứ, vết thương trên người hắn sẽ tự tốt lên thôi."
Tô yên nghe thấy lời này, cầm chiếc bình sứ nhìn thoáng qua.
"Đan dược có hiệu quả không?"
Tiểu Hoa rối rắm do dự đáp:
"Chắc là, sẽ có hiệu quả đi."
Mới vừa nãy bởi vì sợ hắn sẽ ૮ɦếƭ, Tô Yên không có nhìn kỹ.
Hiện giờ vuốt cái bình sứ kia mới phát hiện đồ án được vẽ trên chiếc bình.
Nương theo chút ánh sáng mờ nhạt, mơ hồ có thể thấy được hoa văn trên đó...
Là một con mãng xà có cánh?
Tô Yên tiến lên cầm lấy quyển bí tịch màu vàng bên cạnh.
Mà cũng kỳ quái, bên trên quyển bí tịch kia một chữ cũng không có.
Nhưng ở bìa bên ngoài có một hàng chữ nhỏ.
Nếu không nhìn kỹ, căn bản sẽ không phát hiện ra.
"Đợi Yêu Vương tái sinh, thế gian hoàn về bụi đất."
Nàng nhìn kỹ lại, một lần nữa xác định không còn chữ nào khác.
Liền vứt quyển sách kia sang một bên, lên tiếng:
"Tiểu Hoa, truyền tống ký ức."
"Vâng, ký chủ."
"Đang truyền tống ký ức..."
Đây là một thế giới tiểu thuyết.
Nàng đang ở trong một quyển sách.
Không chỉ như thế, đây lại còn là một quyển tiểu thuyết nam tần*.
*Tiểu thuyết chủ yếu xoay quanh nam chính.
Đã vậy, quyển sách này, là một loại văn học hắc ám, tam quan sụp đổ.
Quyển sách này tên là 《 Yêu Vương giáng thế 》.
Nam chính trong truyện, tam quan đổ vỡ, độc ác, tàn bạo.
Hắn tên là Hoa Khuynh, cho rằng bản thân được lớn lên trong gia đình hạnh phúc.
Mười hai tuổi phát hiện mình bị phụ thân cho uống các loại độc dược mãn tính từ nhỏ, âm mưu muốn nuôi hắn đến mười lăm tuổi để làm dược nhân.
Bởi vì nam chính không cẩn thận phát hiện ra trước, kết quả là phụ thân hắn chẳng những không thấy áy náy mà còn không hề che dấu trực tiếp mang hắn vào phòng luyện dược, ngâm độc dược, bắt đầu ba năm thảm không nỡ nhìn của hắn.
Mười lăm tuổi, hắn chạy thoát được ra ngoài, muốn tìm mẫu thân cứu trợ.
Nào ngờ, trong lúc vô tình phát hiện mẫu thân cùng nhị đệ của phụ thân dan díu với nhau, còn nói bọn họ là lưỡng tình tương duyệt.
Bởi vì nam chính lén bỏ trốn, nên phụ thân hắn đuổi theo, tới nơi liền nhìn thấy nhị đệ của mình ôm thê tử của mình.
Phụ thân hắn giận dữ, mang cả ba người đến phòng luyện dược.
Khác với nam chính, nhị thúc của hắn mới vừa ngâm độc dược được một lát đã đi đời nhà ma.
Mẫu thân hắn cũng vậy, trước lúc ૮ɦếƭ, bà ta gom mọi oán hận, nguyền rủa lên người nam chính không được ૮ɦếƭ tử tế.
Sau đó mới thỏa lòng nhắm mắt xuôi tay.