Liếc mắt một cái liền thấy được Diệp Tiêu.
Hắn đi vào, mồ hôi đầy đầu.
Tô Yên chớp chớp mắt
"Anh đi đâu vậy?"
Cô chỉ thuận miệng hỏi, nhưng Diệp Tiêu giống như không biết phải làm sao.
Đứng tại chỗ nắm góc áo.
"Anh, anh......"
Tô Yên nhìn hắn trong chốc lát
"Không muốn nói?"
Diệp Tiêu do dự một cái chớp mắt, sau đó gật gật đầu.
Hắn không muốn lừa cô, không muốn nói thân phận của mình.
Nói ra, cô sẽ không thích hắn.
Nghĩ đến việc này ánh mắt Diệp Tiêu liền gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên, cực kỳ bức thiết.
Tô Yên lôi kéo tay hắn, không hỏi lại.
"Đói bụng không?"
Diệp Tiêu lắc đầu
"Không đói bụng."
"Thế đi tắm rửa rồi ngủ."
Diệp Tiêu nghe, trước mắt sáng ngời.
Tô Yên bổ sung một câu
"Đơn thuần ngủ."
Diệp Tiêu héo trong một cái chớp mắt, nhưng mà thực mau đã khôi phục bình thường.
Sau đó, gật gật đầu, ôm lấy Tô Yên.
Hắn rất thích cùng cô ở bên nhau. Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Ở bên cô vô luận làm cái gì, hắn đều nguyện ý.
Vừa mới ôm, Tô Yên rất rõ ràng ngửi thấy được mùi máu tươi.
Hương vị đã thực phai nhạt, nhưng cô vẫn có thể ngửi rõ ràng.
Tô Yên buông hạ mặt mày.
Nửa tháng sau.
Tôn gia rơi đài.
Phàm là người có quan hệ cùng Tôn gia, trên người nhiều hoặc ít bị dính dáng đến.
Căn bản không cần động tay.
Tội trạng một cái tiếp theo một cái.
Trong ngục giam.
Tôn Vô Thịnh tức giận trừng mắt nhìn Tô Yên, còng tay điện tử ở trên người, làm hắn không cách nào hoạt động.
Bốn phía đều là vách tường lạnh băng.
Tô Yên mặc một thân quân trang ngồi ở đối diện.
Thanh âm lãnh đạm
"Nghe nói ông ở trong ngục giam vẫn luôn tìm ta. Có việc?"
Tôn Vô Thịnh vừa nghe đến lời này, trở nên cực kỳ kích động.
Muốn đứng dậy chất vấn, nhưng cuối cùng đều là tốn công vô ích.
Hắn ra tiếng
"Tô Yên! Lúc trước chúng ta đã nói, tôi giúp cô dọn dẹp Tôn Minh, cô sẽ giúp tôi thượng vị. Cô dám gạt tôi?!"
Tô Yên chớp chớp mắt, nhìn Tôn Vô Thịnh
"Ta khi nào đã cho ông hứa hẹn?"
"Lúc trước cô nói với tôi còn không phải là ý tứ này?
Cô còn để thủ hạ của mình ba ngày tới tìm tôi, còn không phải là muốn liên minh?"
Tô Yên nhìn về phía Triệu Lâm
"Cậu đã cho hắn hứa hẹn?"
Triệu Lâm lắc đầu
"Không có."
Tô Yên quay đầu,
"Ông nghe thấy được?"
Tôn Vô Thịnh sắc mặt âm trầm.
Thở hổn hển nhìn cô.
Cuối cùng, hít sâu một hơi
"Tôi mấy năm nay sóng to gió lớn gì cũng đều thấy qua, thế nhưng Tô Yên, cô cũng đủ tàn nhẫn."
Vừa mới nói xong.
Lạch cạch một tiếng, Tô Yên ném văn kiện trong tay vào trước mặt Tôn Vô Thịnh
"Nhìn xem việc chính ông mấy năm nay làm, nếu không còn lời nào để nói, liền ký tên đi."
Tôn Vô Thịnh nổi giận đùng đùng, rầm một tiếng ném văn kiện lên trên mặt đất.
Hừ lạnh một tiếng
"Muốn tôi nhận? Không có cửa đâu!"
Tô Yên sắc mặt lãnh đạm, thấy hắn phản kháng, nội tâm cũng không hề gợn sóng
"Ông là tính ngược, thêm cả đồng tính luyến ái, thích nhất bé trai nhu nhược, người ૮ɦếƭ ở trên tay ông, không hai mươi cũng mười mấy."
Tôn Vô Thịnh không để bụng
"Vu khống, lấy ra chứng cứ đi."
Tô Yên ngẩng đầu, con ngươi nhìn thẳng hắn.
"Xác thật không có tìm được chứng cứ."
Cô nói trắng ra.
Tôn Vô Thịnh nhìn Tô Yên, ánh mắt khinh miệt.
"Cô không cách nào định tội tôi, tôi không nhận tội, 24 giờ sau, phải thả tôi ra "
Tô Yên gật gật đầu.
Lúc lâu sau, cô ra tiếng
"Nam nhân nhà ta, lớn lên đẹp, còn thực nhu nhược. Chờ đến lúc ông đi ra ngoài, ta sợ hắn sẽ xảy ra chuyện. Cho nên nếu ông ra ngục...."
Cô dừng một chút.
Đứng dậy, đi đến trước mặt Tôn Vô Thịnh, đè thấp thanh âm ở bên tai hắn nói
"Khẳng định phải ૮ɦếƭ."
Tôn Vô Thịnh cả người cứng đờ, không thể tin tưởng.
Tô Yên sắc mặt không có gì thay đổi, đứng thẳng thân thể,
Lãnh đạm rơi xuống một câu
"Tự mình lựa chọn."
Nói xong, đi ra ngoài.
······.
Vốn tưởng rằng chuyện Tôn gia đến đây cũng đã hạ màn.
Cho đến một ngày nào đó buổi tối.
Tô Yên từ quân khu về đến nhà, khi tới cửa nhà.
Còn chưa mở cửa, liền nghe được một thanh âm âm trầm
"Tô Yên."
Tô Yên đang muốn mở cửa, động tác dừng một chút.
Xoay người.
Ở trên đường cái.
Tôn Hi đứng nơi đó, trong tay nắm một cây chủy thủ.
Trên khuôn mặt âm nhu tràn đầy ác độc.
Tô Yên liếc mắt một cái, không nói gì.
Tôn Hi từng bước một tới gần Tô Yên, từng câu từng chữ
"Ngươi làm hại tôi cửa tan nhà nát, khiến tôi đến nông nỗi này, không Gi*t ngươi thì không thể giải được mối hận này!"
Giọng nói vừa dứt, Tôn Hi đã ra tay, sau đó giao triền cùng Tô Yên.
Ba phút sau, phanh!
Tô Yên ấn tay Tôn Hi, ấn người ở một thân cây bên cạnh.
Chủy thủ trong tay Tôn Hi rơi xuống đất.
Hắn thở hồng hộc, vẻ mặt chật vật.
Tô Yên nhìn hắn
"Ngươi nên ở trong ngục giam."
Tôn Hi từ bỏ dãy dụa, ngửa đầu nở nụ cười.
Dựa vào đại thụ cười thật lâu.
Sau đó hắn cúi đầu, ra tiếng
"Tô Yên, có chuyện ta muốn cô biết một chút."
Tô Yên
"Ta không có hứng thú."
Mặt Tôn Hi cùng thân cây tiếp xúc, đè đến thay đổi hình dạng.
"Dù là liên quan đến đến an toàn của Diệp Tiêu, cô cũng không quan tâm?"
Tô Yên như cũ lãnh đạm.
Nửa ngày sau
"Nói"
Tôn Hi giật giật cánh tay
"Tôi có điều kiện, trước buông tôi ra."
Tô Yên hạ mắt, buông lỏng tay ra.
Mới vừa vừa buông tay, Tôn Hi liền thấy được cửa biệt thự mở ra.
Tôn Hi trong mắt hiện lên quang mang.
" Tôn Hi tôi sẽ yêu Tô Yên cả đời, vĩnh viễn không thay đổi.
Tôi sẽ chờ em ở chỗ đã hẹn trước!
Cứ để cho tên chồng vô dụng kia của em sống cô độc trong quãng đời còn lại đi!"
Nói xong, Tôn Hi trên mặt hiện lên đắc ý, cố tình gây xích mích một chút cho Tô Yên.
Ngay khi Tô Yên muốn ra tay, Tôn Hi nhanh chóng di động rời đi.
Tô Yên nhìn phương hướng hắn rời đi, thổ lộ
"Tang Lạc, đừng để ta bắt được ngươi."
Tôn Hi lúc này hẳn là ở trong ngục giam.
Ngục giam Quân khu thủ vệ nghiêm ngặt, đối Tôn thị gia tộc cực kỳ coi trọng, đặc biệt là tại thời điểm thẩm vấn này.
Căn bản không có khả năng chạy ra.
Người có thể gần như trăm phần trăm bộ dáng giống Tôn Hi, trừ bỏ Tang Lạc không có người khác.
Đặc biệt là lời nói cuối cùng trước khi rời đi kia.
Liền nghe vị trí cửa truyền đến thanh âm non nớt của Tiểu Hoa
"Chủ nhân, chị có người điên cuồng theo đuổi a."
Tô Yên quay đầu lại, sau đó liền nhìn thấy Diệp Tiêu đứng ở cửa.
Mặc áo ngủ, vô thố nắm chặt một góc áo ngủ.
Tô Yên nghĩ lại một chút.
Cô ta khẳng định là thấy được Diệp Tiêu đi ra, mới có thể nói lời như vậy.
Cô thở dài, đi đến trước mặt Diệp Tiêu.
"Hắn vừa mới cố ý nói như vậy, muốn châm ngòi ly gián."
Diệp Tiêu mắt trông mong nhìn cô, nhỏ giọng nói
"Anh có phải thực vô dụng hay không?"
Tô Yên vừa thấy, hắn dường như thật sự bị lời nói kia ảnh hưởng tới rồi.
Cô lắc đầu
"Anh rất hữu dụng."
Diệp Tiêu cúi đầu, thực hổ thẹn
"Anh, không thể kiếm tiền nuôi em, còn luôn dán cùng em ở bên nhau, anh, ······"
Trước kia Diệp Tiêu không phát hiện, vừa mới nãy nghe được người kia nói ra lời đó, hắn mới phát hiện, cho tới nay đều là cô ở nuôi mình.
Hắn chẳng những vô dụng, lại còn là gánh nặng.
Bởi vì Tô Yên đứng ở bậc thang, cho nên cao hơn Diệp Tiêu một ít.
Hắn cúi đầu, thế cho nên cô không thấy rõ biểu tình của hắn.
Nhưng là đại khái có thể nghĩ được là bộ dáng gì.
Tô Yên nhéo cằm để hắn ngẩng đầu lên.
Nhìn hắn thật lâu, sau đó nói một câu
"Anh cũng biết mình thực dính người, không thể nuôi em?"
Diệp Tiêu vừa nghe cô nói, càng vô thố.
Xấu hổ lại muốn cúi đầu, kết quả Tô Yên nhéo hắn cằm không cho hắn cúi xuống.
Sau đó, dán lỗ tai hắn, thấp giọng
"Sợ cái gì, lại không phải không nuôi nổi anh. Chúng ta đã kết hôn, anh hẳn là yên tâm thoải mái để em nuôi anh."
Vừa dứt lời, Diệp Tiêu mặt đỏ bừng lại đỏ bừng
"Anh, anh có thể làm những gì đây?"
Tô Yên nhìn hắn cẩn thận suy nghĩ thật lâu.
Xác thật, giống như không có việc gì có thể làm a.
Cuối cùng cô nói
"Phụ trách xinh đẹp, còn có, thực hiện nghĩa vụ phu thê."
Nghe Tô Yên nói, Diệp Tiêu lập tức liền thẹn thùng.
E thẹn gật đầu, ôm lấy Tô Yên
"Anh sẽ làm thực tốt."
Tô Yên vẫn không thể quên cảnh tượng ngày nọ.
Cô dừng một chút nói
"Thích thì tốt rồi."
Diệp Tiêu ngoan ngoãn gật gật đầu.
Rốt cuộc cũng dỗ được người a.
Tô Yên lôi kéo hắn
"Đi thôi, về nhà."
Nếu Tang Lạc xuất hiện.
Vậy khẳng định mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy hiện tại nữa.
Cho nên Tô Yên cũng làm tốt chuẩn bị.
Nhưng là khiến cô không nghĩ tới chính là, người Tang Lạc nhìn chằm chằm, là Diệp Tiêu.
Tô Yên vẫn là như lúc trước, đúng giờ đi làm.
Hai giờ sau.
Người máy Tiểu Hoa đang luyện tập nấu canh xương sườn.
Nghe được tiếng chuông cửa vang lên, nó vội vàng đi mở cửa.
Vừa mở ra, không nghĩ tới là Tô Yên đã trở lại.
Người máy Tiểu Hoa non nớt nói
"Chủ nhân, sao chị đã trở lại rồi?"
Tô Yên liếc nó một cái, không trả lời, lãnh đạm hỏi
"Diệp Tiêu đâu?"
Diệp Tiêu nghe được thanh âm, từ trong phòng đi ra.
Nhìn thấy Tô Yên đã trở lại, trước mắt sáng ngời.
"Em, hôm nay trở về sớm như vậy?"
Tô Yên gật gật đầu, nói
"Đi thôi, mang anh đi nơi này."
Diệp Tiêu nghi hoặc
"Đi chỗ nào?"
"Bí mật."
Nói xong, Tô Yên đi ra ngoài.
Chờ ngồi trên xe, Tô Yên không biết vì sao nhẹ nhàng thở ra.
Thực mau Diệp Tiêu cũng ra tới.
Vốn là muốn lên ghế phụ, kết quả nhìn đến trên ghế phụ có một ít đồ vật.
Hắn yên lặng kéo ra cửa sau, ngồi xuống.
Xe nhanh chóng chạy đi, thực mau tới một mảnh đất trống.
Tô Yên đi xuống xe.
Diệp Tiêu cũng thành thành thật thật đi xuống.
Tô Yên mặc một thân quân trang, nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Tiêu
"Thích nơi này không?"
Ánh mắt Diệp Tiêu vẫn luôn ở trên người Tô Yên, nhìn trong chốc lát.
Môi nhẹ nhấp một chút.
Như là không dám xác định.
Hắn tới gần Tô Yên.
Tô Yên thấy Diệp Tiêu một câu cũng không nói, nghi hoặc
"Anh làm sao vậy?"
Diệp Tiêu nhỏ giọng nói
"Cảm thấy em hôm nay hơi khác."
Thân thể Tô Yên cứng đờ, cô gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Tiêu.
Khó có khi lộ ra cười nhạt, đi đến trước mặt Diệp Tiêu, một bàn tay dừng ở trên vai hắn.
Nhẹ giọng nói
"Đương nhiên là có chút khác, bởi vì, em hôm nay muốn Gi*t anh a."
Nói xong vẽ ra một độ cung hoàn mỹ.
Một thanh đao màu đỏ có hình dạng kỳ quái, phụt một tiếng thọc vào bụng Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu kêu lên một tiếng.
Bốn phương tám hướng dây đằng đã cuồn cuộn mà đến.
Công kích tới Tô Yên.
Người nọ thân hình mạnh mẽ nhanh chóng nhảy ra bên ngoài hai bước, thực mau thanh đao kỳ quái kia bắt đầu biến to.