Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 239

Tác giả: Tần Nguyên

Khi bọn họ đang đến vị trí giao hàng.
Đột nhiên
"Phanh!"
Một tiếng vang lên, kịch liệt va chạm.
Người trên xe giật nảy mình.
Phía sau bị xe theo đuôi.
Tài xế theo bản năng giảm tốc độ, sau đó, phía đối diện, một chiếc xe quân đội cấp tốc chạy đến.
Khi hắn ta vừa giảm tốc độ, bốn phương tám hướng đã bị xe quân đội vây quanh.
Chỉ mới vài giây, thế nhưng bị vây đến chật như nêm cối.
Trên một chiếc xe quân đội đối diện, một nữ tử mặc quần áo ở nhà bước xuống.
Dường như cô có quân hàm rất cao, phía sau cô có một đám quân nhân tay cầm súng ống thẳng tắp đứng thẳng.
Thanh âm cô gái lãnh đạm
"Đem người giao ra đây."
Lần này, người trong xe bắt đầu hoảng loạn.
"Lão đại, nên làm cái gì bây giờ?"
Người dẫn đầu cắn răng
"Tiến lên!"
Cơ hồ cùng tiếng nói của tên dẫn đầu kia.
Còn có thanh âm "phanh phanh phanh phanh" của lốp xe bị bắn nổ.
Tài xế giẫm chân ga, lốp xe trượt xoay quanh tại chỗ.
Phanh!
Bốn chiếc xe quân đội cùng tiến lên, gắt gao chế trụ chiếc xe kia.
Hiện giờ, đã không còn biện pháp trốn chạy.
Rốt cuộc, hắc y nhân kéo ra cửa xe, nhưng lại chậm chạp không xuống xe.
Tô Yên vẫn luôn đứng đó.
Bởi vì Diệp Tiêu còn ở trong tay bọn họ.
Sợ một khi có hành động, hắn sẽ xảy ra chuyện.
Trong xe, Diệp Tiêu bị đẩy đến đằng trước, trong tay hắc y nhân gần hắn nhất nắm một cây súng.
Họng súng dừng ở trán Diệp Tiêu.
Tên hắc y nhân kia gầm lên
"Thả chúng ta rời đi, bằng không, ta hiện tại liền bắn ૮ɦếƭ hắn."
Tô Yên sắc mặt lãnh đạm
"Nếu hắn ૮ɦếƭ, các ngươi cũng không sống được."
Hắc y nhân nhíu đôi mắt một chút
"Cô cho rằng ta không dám nổ súng??"
Tô Yên trầm mặc.
Hắc y nhân cười, hắn biết, chỉ cần tên nam nhân này còn ở trên tay bọn họ, vậy thì bọn họ sẽ không ૮ɦếƭ được.
Không nghĩ tới, tên nam nhân này vẫn là một con át chủ bài a.
Tại thời điểm giằng co ngàn cân treo sợi tóc này.
Diệp Tiêu nâng tay lên, thừa dịp tên hắc y nhân kia đang theo dõi Tô Yên đối diện, một quyền hất ra súng lục trên tay hắn ta, tránh thoát khỏi kiềm chế, chạy ra xe.
Ai có thể nghĩ đến, từ lúc bắt đầu, một con tin bộ dáng mềm yếu bị dọa sợ, thế nhưng có loại hành động như vậy.
Chẳng những hất ra súng lục, còn tránh thoát kiềm chế.
Tô Yên ấn đuôi xe, nhảy dựng lên, ba bước thành hai đã đi tới trước mặt Diệp Tiêu.
Tên hắc y nhân mới vừa nhặt lên súng lục.
Bang!
Tô Yên một chân đá tên kia.
Binh lính chung quanh lại lần nữa vây quanh lại, súng ống chĩa thẳng vào đám người áo đen.
Vây chật như nêm cối.
"Không được nhúc nhích!"
Lúc này đây, hắc y nhân hoàn toàn choáng váng.
Không có át chủ bài, chỉ có bị người tùy ý sắp xếp.
Tức khắc thành thật, giơ tay lên, một tên dựa gần một tên, từ trong xe đi ra.
Tô Yên cẩn thận đánh giá Diệp Tiêu
"Không bị thương chứ?"
Diệp Tiêu lắc đầu.
Sau đó thẹn thùng ôm lấy Tô Yên
"Rất nhớ em."
Hắn ôm thực dùng sức.
Chờ đến khi hắn ôm đủ rồi.
Tô Yên lôi kéo hắn cùng Triệu Lâm nói qua vài câu, rời khỏi hiện trường.
Vào ban đêm, đoạn video này được cắt nối biên tập truyền phát ra ngoài.
Lập tức tạo thành video có lượng truyền phát cao nhất trong lịch sử.
Thậm chí hình ảnh Tô Yên dẫm lên đuôi ô tô, xuất hiện ở trước mặt Diệp Tiêu, đá tên hắc y nhân ra, được người cắt nối biên tập trở thành đoạn ngắn kinh điển.
Người không biết còn tưởng rằng đang chụp phim thần tượng.
"Quá soái! Ta trước nay đều không tin một nữ nhân có thể soái hơn một người đàn ông, nhưng Tô Yên thượng tướng làm được."
"Tô Yên thượng tướng tồn tại, đều làm bao nhiêu nam nhân tự biết xấu hổ a"
"Oa oa oa, anh hùng cứu mỹ nhân? Quá đẹp trai~~~"
"Chỗ nào là anh hùng cứu mỹ nhân, rõ ràng chính là mỹ nhân cứu anh hùng."
"Không, Tô Yên thượng tướng chính là anh hùng, Diệp Tiêu chính là mỹ nhân a. Anh hùng cứu mỹ nhân, không sai!"
"Ôi mẹ ơi, đây là đang đóng phim điện ảnh sao? Quá nhiệt huyết sôi trào rồi a!"
"Đây hoàn toàn có thể cắt nối biên tập trở thành video tuyên truyền của quân đội.
"Nhìn thân thủ Tô Yên thượng tướng, phỏng chừng trong lòng mọi người đều ngo ngoe rục rịch đi??"
Một loạt lời khen khiến Tô Yên trở thành nữ tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết ngôn tình.
Nữ nhân soái như vậy, ai có thể chạm được?
······
Từ khi về đến nhà, Diệp Tiêu vẫn luôn ôm Tô Yên gắt gao không buông tay.
Cả khi Triệu Lâm xuất hiện để đưa Tô Yên một văn kiện.
Diệp Tiêu cũng là vẻ mặt ủy khuất nhìn, bộ dáng kia giống như là bị vứt bỏ vậy.
Khiến Triệu Lâm lập tức vội vàng cầm văn kiện biến mất.
Trải qua thời gian dài như vậy, Triệu Lâm dần dần có cút hình dung ra được vai trò của Diệp Tiêu.
Hắn chính là yêu diễm nương nương mê hoặc quân vương trong truyền thuyết.
Gió thổi bên tai, lộ ra bộ dáng ủy khuất đáng thương, đều có thể một giây làm cho quân vương đau lòng.
Loại người này, Triệu Lâm cân nhắc vẫn là không cần trêu chọc vào.
Thấy hắn hiện tại vẻ mặt không biết làm sao, bộ dáng nhu nhược.
Rõ ràng không phải hắn một quyền đánh rơi súng lục trong tay kẻ bắt cóc sao?
Không phải có thể tránh thoát kiềm chế, chạy ra từ trong xe kẻ bắt cóc sao??
Cũng chỉ có thượng tướng mới tin rằng hắn bị dọa đến.
Hắn rõ ràng là muốn bá chiếm thượng tướng, cố ý để thượng tướng đau lòng, chiếm tiện nghi của cô.
Có một số việc, vẫn là người ngoài cuộc thấy được rõ ràng.
Mới nghĩ đến đây, liền nghe Diệp Tiêu ghé vào bả vai Tô Yên, nhỏ giọng nói
"Muốn ngủ cùng em."
Tô Yên ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài.
"Anh mệt rồi?"
Diệp Tiêu lắc đầu
"Không mệt."
"Ân?"
Tô Yên nghiêng đầu đi nhìn hắn.
Diệp Tiêu gương mặt phiếm hồng, lông mi buông xuống run rẩy
"Anh, anh ····"
Hắn muốn nói lại thôi.
Sau đó ở bên tai Tô Yên hôn nhẹ hai cái.
Biểu đạt rất rõ ràng.
Đây là muốn thực hiện nghĩa vụ phu thê a.
Tô Yên nói
"Trời còn chưa tối."
Diệp Tiêu nâng lên cánh tay bị xước nhẹ lúc thoát ra ngoài kia.
Hắn nhỏ giọng nói
"Có thể, trong TV nói trời không tối cũng ngủ được."
Tô Yên sửng sốt.
Ánh mắt liếc hướng người máy Tiểu Hoa.
Người máy Tiểu Hoa tại chỗ xoay vòng vòng.
Lầm bầm lầu bầu
" Không Nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta ~~"
Sau đó, cái đầu kia chống cửa sổ, giấu ở sau rèm che.
Diệp Tiêu thấy Tô Yên không có đáp ứng.
Hắn cúi đầu, cắn môi, bồi thêm một câu
"Không muốn, cũng không sao. Là, là anh·····."
Hắn thanh âm càng ngày càng thấp.
Tô Yên vừa nghe đã không nhịn được hắn ủy khuất khổ sở như vậy.
Đứng lên, lôi kéo Diệp Tiêu đi đến phòng ngủ.
Vừa lôi kéo, Diệp Tiêu còn ngây ngẩn cả người
"Đi, đi chỗ nào?"
"Không phải đi ngủ sao?"
Tô Yên nói một câu.
Tức khắc Diệp Tiêu mặt đỏ.
Nhưng ý tứ cao hứng ngay lập tức bộc lộ ra ngoài.
Thực mau, thời gian ghi hình ba ngày đã kết thúc.
Mỗi một kỳ tiết mục đều có lượng người xem cực kỳ cao.
Mỗi một kỳ đều trở thành đề tài hot.
Cơ hồ là toàn dân chú ý.
Thậm chí ngày thứ ba cũng chỉ là Tô Yên cùng Diệp Tiêu ở nhà, ăn cơm, ngủ xem video, nhưng lượng chia sẻ vẫn đạt con số khổng lồ.
Lực ảnh hưởng của Tô Yên thật sự là quá cường đại.
Tiết mục vừa kết thúc, Tô Yên cũng bắt đầu đi làm.
Vì sợ Diệp Tiêu ở nhà nhàm chán.
Cho hắn một tấm thẻ, có thể tùy tiện mua đồ.
Để hắn đi ra ngoài nhiều một chút, nếu nhớ cô, cũng có thể đi quân khu tìm cô.
Khi nói ra hai điều, Diệp Tiêu chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Nghe tới câu cuối cùng, đôi mắt Diệp Tiêu lập tức liền sáng lấp lánh.
Mà Tô Yên bên này trở lại quân khu, cũng bắt đầu xuống tay xử lý Tôn Gia.
Bắt giặc phải bắt vua, người thứ nhất Tô Yên động đến chính là Tôn Minh thượng tướng.
Bắt đầu, là từ một tập giấy tờ.
Bên trong bao gồm Tôn Minh thượng tướng nhận hối lộ, thậm chí tham ô, còn có tiền hỗ trợ cho gia đình những binh lính tử trận.
Tập giấy tờ này không trình đi lên, mà là bị phát ở trên mạng.
Bởi vì Tôn Minh thượng tướng đã là quan quân tối cao.
Không có bất luận cơ cấu kiểm tra nào có thể quản được.
Thực mau, tin báo này đã làm người dân dậy sóng.
Sau đó, Tô Yên tiếp cử tin báo.
Nói cách khác, cô ra mặt xử lý chuyện này.
Trực tiếp mang theo binh lính đi văn phòng Tôn Minh thượng tướng, bắt người.
Lúc trước lúc sau, mới chỉ có nửa ngày thời gian.
Dám trắng trợn táo bạo bắt Tôn Minh thượng tướng như vậy, phỏng chừng cũng chỉ có Tô Yên.
Tôn Minh trước khi bị bắt, giấu đi hoảng loạn cùng khi*p sợ trong mắt, lạnh lùng một câu
"Ta thật đúng là xem thường cô."
Tô Yên thanh âm lãnh đạm
"Mang đi."
Tôn Minh tự nhiên cũng sớm có động tác nhằm vào Tô Yên.
Chỉ là thói quen thợ săn, hắn càng tính toán nghĩ đến ngư ông đắc lợi.
Muốn không tốn một phân một hào, diệt trừ hai địch nhân lớn nhất của mình.
Không nghĩ tới, Tô Yên xuống tay nhanh nhẹn.
Căn bản không nói nhiều.
Trực tiếp mang người đi
Đây cũng là cơ hội tốt nhất để bắt Tôn Minh.
Chờ đến lúc Tôn Minh có chuẩn bị, về tới Tôn thị gia tộc, được trọng binh bảo hộ.
Thì lúc đó chính là còn khó khăn hơn so với lên trời.
Sau đó, Triệu Lâm đứng ở bên cạnh ra tiếng
"Thượng tướng, Tôn thị gia tộc không thể khinh thường, dù cho có lý do chính đáng bắt Tôn Minh thượng tướng, có lẽ bọn họ cũng sẽ trả thù."
Tô Yên gật đầu
"Có đạo lý."
Cô tháo nút áo cổ tay, nói
"Trong quân đội có người có quan hệ với Tôn thị gia tộc, tất cả đều bắt lại, không phục, xử bắn ngay tại chỗ."
Triệu Lâm hành quân lễ
"Vâng"
Nói xong, liền đi ra ngoài an bài mọi chuyện.
Có một định lý không bao giờ thay đổi, Nơi có người, ắt có đấu tranh.
Sau đó, Tô Yên liên tiếp gọi hai cuộc điện thoại.
Một là gọi cho Tôn Vô Thịnh.
Một cuộc khác là cho vị thượng tướng còn lại, Lỗ Sơn.
Lỗ Sơn cùng Tôn gia kết thù đã lâu.
Tô Yên là thượng tướng mới lên chức.
Nguyên bản, Lỗ Sơn cùng Tôn Minh là hai tòa núi lớn.
Hai người tranh đấu xô xát không ngừng.
Lỗ Sơn không quen nhìn Tôn Minh lấy quân quyền kéo lên Tôn thị gia tộc.
Nhưng hắn cũng giống Tôn Minh kéo bè kéo cánh.
Hiện giờ, Tô Yên cho hắn một cái cơ hội tốt.
Đúng là thời điểm tốt để giải quyết.
Đương nhiên, hai người hợp tác, là cách làm không tốn sức.
Những việc này lại nói sau, Tô Yên vội cả ngày.
Chờ đến khi ngẩng đầu nhìn, trời đã tối.
Cô lúc này mới buông công việc trong tay xuống, đi về nhà
Vốn tưởng rằng Diệp Tiêu vì chờ chính mình về sẽ ủy khuất.
Nào biết về đến nhà mới phát hiện, hắn không ở nhà.
Cô hỏi người máy Tiểu Hoa đang thực chướng mắt trong phòng khách
"Người đâu?"
Tiểu Hoa đi qua đi lại
"Không biết, hôm nay giữa trưa Diệp Tiêu tiên sinh đi ra ngoài, vẫn chưa trở về."
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát, gọi điện thoại cho hắn.
Rất nhanh đã kết nối được.
Tiếng Diệp Tiêu thở hổn hển truyền đến.
Tô Yên hỏi
"Anh ở đâu?"
"Anh ở cửa nhà."
Vừa dứt lời, chuông cửa đã vang lên.
Tiểu Hoa chuyển động bánh xe ra mở cửa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc