Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 238

Tác giả: Tần Nguyên

Tô Yên từ lúc mới bắt đầu là cẩn thận thưởng thức, đưa ra đánh giá, sau đó dần dần biến thành, hắn thích là mua.
Ba giờ sau.
Khi hai người lại lần nữa tiến vào một cửa hàng.
Tô Yên
"Thích cái nào?"
Diệp Tiêu
"Cái kia."
Ngón tay thon dài duỗi ra.
Nhân viên cửa hàng Đứng ở bên cạnh còn chưa kịp thấy rõ là thích cái nào.
Tô Yên đã nói
"Mua"
Bỏ qua luôn cả bước thử đồ, cầm quần áo được đóng gói, sau đó, chạy lấy người.
Lại qua hai giờ.
Diệp Tiêu vẫn nhiệt tình đi dạo phố.
Còn ở thật cao hứng nhìn khắp nơi.
Tô Yên mắt nhìn cấp dưới của mình.
Trong tay những vệ binh đó, mỗi người cầm theo một đống túi mua hàng.
Trong иgự¢ Triệu Lâm cũng đầy là vật trang sức cùng mấy món đồ chơi linh tinh.
Tô Yên giữ chặt tay Diệp Tiêu, dừng lại.
Diệp Tiêu sửng sốt một chút
"Làm sao vậy?"
Tô Yên ấn bờ vai của hắn, kéo người xuống.
Sau đó, ngẩng đầu, hôn sâu một cái thật lâu.
Tức khắc, Diệp Tiêu thẹn thùng.
Gương mặt hồng hồng nhìn Tô Yên.
Tựa hồ, bị Tô Yên hôn một chút, hắn còn cao hứng hơn là mua đồ.
Tô Yên ra tiếng
"Có đói bụng không? Về nhà ăn cơm."
Diệp Tiêu bị hôn một cái, lực chú ý tất cả đều ở trên môi Tô Yên.
Cô nói cái gì, chính là cái gì.
Đầu gật gật.
Sau đó, đã bị Tô Yên lôi đi.
Vừa đi, Triệu Lâm liền nhẹ nhàng thở ra.
Cuối cùng cũng về nhà.
Đi dạo phố một ngày, thế mà hắn cảm giác so với một ngày huấn luyện ma quỷ còn muốn mỏi mệt hơn.
Tới cửa nhà, Diệp Tiêu đi xuống xe, vẫn luôn lôi kéo tay Tô Yên, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô.
Tô Yên chớp chớp mắt
"Làm sao vậy?"
Diệp Tiêu nhắm mắt lại, chu miệng lên.
Tô Yên trong mắt hiện lên một tia ý cười.
Ấn người ở trên xe, hôn xuống.
Chờ đến khi bọn họ về nhà, sắc trời đã sớm đen.
Người máy Tiểu Hoa thanh âm non nớt nói
"Chủ nhân, Diệp Tiêu tiên sinh, hoan nghênh về nhà."
Bởi vì Tiểu Hoa đột nhiên biến hóa, khiến Tô Yên nhìn nhiều cái "thùng rác" kia hai lần.
Sau đó, người máy Tiểu Hoa lại nói
"Chủ nhân, Diệp Tiêu tiên sinh, có thể dùng cơm. Người máy Tiểu Hoa đã chuẩn bị tốt bữa tối cho hai vị."
Nghiễm nhiên một bộ hình tượng người máy gia dụng tận chức tận trách.
Đay vẫn là cái " Thùng rác" cả ngày ôm đùi cô, khóc chít chít, trong đầu mỗi ngày mộng mơ- Tiểu Hoa sao?
Cô ở trong đầu dò hỏi
"Tiểu Hoa, em bị làm sao vậy?"
Tiểu Hoa trả lời
"Nào có, em vốn dĩ chính là thế này a."
Tô Yên
"Nói thật."
Tiểu Hoa dùng một chút, sau đó thành thật nói
"Em nhìn thấy có cameras, liền xem qua một chút cái tiết mục này, nhân khí cao, người ta cũng muốn lên màn hình, lưu lại một ấn tượng tốt nha."
Chờ đến khi lên TV, nó muốn cắt một đoạn kia thành video, vĩnh viễn lưu lại.
Lần đầu tiên biến thành đồ vật, là có thể ghi vào sử sách rồi.
Thật sự là quá tuyệt vời.
Tô Yên nghe này lời này, lười nói cái gì nữa.
Ngồi vào trước bàn ăn, vẫn như cũ hai phần bò bít tết.
Người máy Tiểu Hoa chạy trước chạy sau xum xoe.
Chờ vội xong, còn sợ màn ảnh không chụp nó cho rõ ràng lắm, một khuôn mặt to tất cả đều duỗi lên trước mặt máy quay.
Giọng nói non nớt nhỏ nhẹ
"Phải chụp ta đẹp một chút, soái khí một chút nha~"
Nói xong, lúc này mới yên tâm rời đi.
Vào lúc ban đêm, kỳ video đầu tiên đã được cắt nối biên tập.
lượng truyền phát tin đều khiến tổ tiết mục cấp khi*p sợ rồi.
Dù biết rằng quay chụp Tô Yên thượng tướng sẽ mang đến độ hot rất lớn.
Nhưng lại không nghĩ tới, sẽ có lực chú ý lớn như vậy.
Bình luận phía dưới video, thực mau đã phá mức mười vạn.
Đại bộ phận đều bị Tô - bá đạo tổng tài - Yên mua mua mua, hai mắt đỏ hồng
"A a a a, không cần cản ta, ta phải gả cho Tô Yên thượng tướng!"
"Mẹ nó, cũng quá bất công đi?"
"Đột nhiên hiểu rõ vì cái gì Tô Yên thượng tướng sẽ tìm một tên tiểu bạch kiểm nhu nhược xinh đẹp."
"Ta nhìn thấy Tô Yên thượng tướng nhìn Diệp Tiêu, trong mắt chỉ có tình a."
······
······
Đương nhiên Diệp Tiêu cũng thu hoạch không ít khen ngợi
"Diệp Tiêu mặc cái gì cũng đẹp a."
"Oa, gương mặt này cũng thật là tuyệt. Thật là 360 độ không góc ૮ɦếƭ a."
"Một nam nhân được Tô Yên thượng tướng sủng ái."
"Có thể cùng Tô Yên thượng tướng hôn môi, hâm mộ~ING."
"aaaa, lớn lên đẹp như vậy, là người sao?"
·······
·······
Độ chú ý lớn như vậy, làm tổ tiết mục cũng thật cao hứng.
Vốn là giữa trưa ngày hôm sau ra kỳ hai.
Một chúng nhân viên công tác quyết định rèn sắt khi còn nóng, buổi tối tăng ca thêm giờ.
Trực tiếp nửa đêm 12 giờ, kỳ hai liền phát ra.
Sau đó, tới giữa trưa ngày hôm sau, khu bình luận cùng đêm qua lập tức không giống nhau.
Đêm qua là muốn thay thế được Diệp Tiêu gả cho Tô Yên.
Tới giữa trưa ngày hôm sau, bình luận đều là
"Muốn một lão công cún con giống như Diệp Tiêu vậy."
"Trời ạ, hắn bĩu môi muốn hôn hôn là thật chăng? Như thế nào lại manh manh, đáng yêu như vậy?"
"A, A, ta không nghĩ tới từ trước đến nay đều thích nam nhân cơ bắp, thế nhưng sẽ dâng lên tình thương của mẹ đối với một nam nhân gầy yếu tuấn mỹ."
" Nhìn bộ dáng Diệp Tiêu uống nước, a a a a a, như thế nào lại đáng yêu như vậy."
"Thật đáng yêu a, trách không được Tô Yên thượng tướng lại thích hắn."
Đương nhiên, tại khu bình luận, ngẫu nhiên vẫn là sẽ nhìn thấy người oán giận.
"Mẹ nó, thật không biết vì cái gì Tô Yên thượng tướng lại thích hắn."
"Mẹ nó, thật là không thưởng thức nổi, một tên đại nam nhân, giả tạo cái gì a, ai không biết còn tưởng hắn rắp tâm hại người."
Trên mạng bình luận không ngừng tăng.
Nói tóm lại, khen nhiều, chửi rủa ít.
Dù sao trên mạng đều là nữ sinh chủ lực.
Chỉ cần được nữ sinh yêu thích, trên cơ bản sẽ không bị mắng nhiều.
Hai người Tô Yên, cái gì cũng không biết.
Buổi tối ngủ, Diệp Tiêu sớm đã cởi hết, Tʀầռ tʀʊồռɢ nằm trên giường.
Tô Yên tắm rửa đi ra, liền nhìn thấy Diệp Tiêu bọc chính mình đến kín mít, chỉ lộ ra một cái đầu.
Vẻ mặt thẹn thùng nhìn cô.
Tô Yên bước chân hơi dừng, chớp chớp mắt.
Diệp Tiêu nhỏ giọng nói
"Anh muỗng cùng em thực hiện nghĩa vụ vợ chồng."
Càng nói càng nhỏ giọng, gương mặt càng ngày càng hồng.
Tô Yên nhìn trong phòng bốn cái cameras.
Lại nhìn về phía Diệp Tiêu, không nói gì.
Diệp Tiêu cho rằng Tô Yên không muốn, cúi đầu, tay nắm chặt chăn bông, nhỏ giọng nói
"Từ một lần kia, liền vẫn luôn chưa có, em có phải không thích hay không?"
Anh mắt hắn bất an, đáy mắt đỏ lên mang theo ủy khuất.
Bộ dáng này, giống như là bị Tô Yên ghét bỏ.
Tô Yên nghĩ đến một đêm kia.
Cô yên lặng ra tiếng
"Không có."
Nghe được Tô Yên nói không có, bất an trong mắt Diệp Tiêu chậm rãi rút đi, lại lại lần nữa trở nên thẹn thùng.
Vươn một bàn tay, run run nhắm hai mắt lại, một bộ dáng chờ đợi Tô Yên lại đây ôm.
Nhìn hắn nhu nhược.
Tô Yên lại lần nữa sinh ra nghi hoặc.
Vì cái gì rõ ràng nhìn qua hắn sẽ dễ dàng bị ép khô.
Tới cuối cùng, chính mình lại là người ngã trận trước.
Hiện tại rõ ràng là tiểu khả ái thẹn thùng như vậy.
Tắt đèn, liền không phải bộ dáng này.
Đến lúc đó nói cái gì hắn cũng nghe không vào.
Tuy rằng nghĩ như vậy, Tô Yên vẫn là duỗi tay tắt đi cameras.
Sau đó nằm lên giường.
Chui vào chăn, phát hiện đồng chí Diệp Tiêu sớm đã cởi sạch sẽ chờ cô.
Thực mau, Tô Yên bị đè ở dưới thân.
Diệp Tiêu một câu
"Anh sẽ cẩn thận đối tốt với em."
Nói xong, đầu liền chôn ở cổ Tô Yên.
Một đêm xuân phong.
Ái muội triền miên, tiếng ՐêՈ Րỉ truyền ra.
Thật lâu không thôi.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Diệp Tiêu tinh thần sáng láng, ôm Tô Yên tắm rửa.
Đổi thành Tô Yên héo héo.
Nhưng là tình huống so với lần đầu tiên tốt hơn rất nhiều.
Ít nhất lần này còn có thể sớm rời giường, cũng có thể đi đứng tương đối bình thường.
Chỉ cần đi chậm là được.
Diệp Tiêu ôm Tô Yên đi ra phòng ngủ, đi tới phòng khách.
Người máy Tiểu Hoa lăn bánh xe đi đến trước mặt Tô Yên, lại lần nữa bưng tới canh gà.
Nhỏ giọng non nớt nói
"Chủ nhân, Tiểu Hoa hầm canh gà cho ngài."
Tô Yên đưa tay, một hơi uống hết.
Bởi vì bản thân cô gien đã trải qua biến dị.
Thân thể tố chất các phương diện đều tăng cường.
Năng lực khôi phục tự nhiên cũng càng mạnh hơn người thường.
Một buổi sáng, cô lười biếng dựa vào trên sô pha lại ngủ trong chốc lát, tới thời gian giữa trưa, thân thể trên cơ bản đã khôi phục như thường.
Từ trên sô pha tỉnh lại, gãi đầu.
Khắp nơi nhìn một vòng, không có phát hiện Diệp Tiêu.
"Tiểu Hoa, Diệp Tiêu đâu?"
Cô dựa lưng vào sô pha, ra tiếng dò hỏi
"Chủ nhân, Diệp Tiêu tiên sinh đi ra ngoài."
Tô Yên gật đầu một cái.
Sau đó hỏi
"Hắn có nói đi đâu sao?"
Tiểu Hoa lắc đầu
"Không có."
Suy nghĩ trong chốc lát, Tô Yên vẫn là gọi video cho Diệp Tiêu.
Thực mau, Diệp Tiêu bên kia nghe máy.
Một gương mặt tuấn mỹ liền xuất hiện ở màn hình.
Diệp Tiêu ra tiếng
"Em tỉnh rồi?"
Tô Yên ngẩng đầu nhìn hắn
"Anh ở đâu?"
Diệp Tiêu nhìn xung quanh
"Anh..., Anh cũng không biết."
Đi tới đi lui, cũng không biết đi tới chỗ nào.
"Em đi đón anh."
Diệp Tiêu thực mau gật gật đầu.
Đang muốn nói chuyện.
Bỗng nhiên một chiếc xe nhanh chóng ngừng ở trước mặt Diệp Tiêu
Mười mấy hắc y nhân đem Diệp Tiêu vây khống chế
"Không được nhúc nhích."
Trong đó một hắc y nhân thanh âm lạnh băng.
Tô Yên nhìn hình ảnh trên màn hình, lập tức từ trên sô pha đứng lên.
Sắc mặt lãnh đạm, khẩu khí lại bằng phẳng
"Không sao, không phải sợ, em sẽ đón anh trở về."
Nói xong, cô đem tai nghe nhét vào lỗ tai, đi ra bên ngoài.
Diệp Tiêu nghe thanh âm truyền đến trên tai nghe, cũng nhẹ nhàng lên tiếng
"Được."
Giọng nói vừa dứt, dây đằng đang dâng lên đằng sau bụi cỏ chợt biến mất.
phía sau lưng Diệp Tiêu bị đẩy một chút
"Đi theo chúng tôi."
Sau đó, máy quay phim tự động ở phía sau bị đánh ngã trên mặt đất.
Diệp Tiêu bị mang lên xe.
Thực mau rời đi.
Diệp Tiêu ngồi ở trong xe, chung quanh đều là hắc y nhân lạnh băng.
Một người trong đó ra tiếng
"Đại ca, chúng ta dẫn hắn đi chỗ nào?"
" Ở chỗ đã ước định gặp mặt, tiền trao cháo múc."
"Đại ca, đơn hàng lớn như vậy, không nghĩ tới lại nhẹ nhàng hoàn thành."
Vừa dứt lời, liền nghe người dẫn đầu nói
"Trước khi giao hàng, tất cả hãy cẩn thận."
"Vâng, đại ca."
Tuy rằng là đồng ý, nhưng kỳ thật tên hắc y nhân kia cũng không để ý.
Làm nhiều giao dịch như vậy.
Bọn họ không hề có đơn hàng nào bị ςướק đi cả.
Trên cơ bản, hàng tới tay, trong vòng một giờ liền giao hàng ra ngoài.
Sau đó, bọn họ liền ẩn nấp, gió êm sóng lặng nghỉ ngơi một đoạn thời gian.
Cho nên chưa từng bị bắt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc