Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 237

Tác giả: Tần Nguyên

Cũng không biết vì cái gì, từ ngày đưa Diệp Tiêu xem qua tư liệu về tinh cầu HL, hắn cả người đều trở nên héo héo.
Hơn nữa phi thường dán cô.
Tùy thời tùy chỗ đều phải hôn hôn.
Tô Yên cho hắn chọn một bộ quần đen áo trắng, để hắn thay.
Sáng sớm hôm nay, chính là gày khởi quay chương trình 《 ba ngày sinh hoạt tình lữ》.
Cô cũng mặc một bộ quần trắng, áo trên màu đen.
Hai người quần áo thực phối hợp.
Triệu Lâm sáng sớm đã tới.
Phụ trách cùng tổ tiết mục xử lý một ít việc vặt vãnh.
Triệu Lâm là phó quan của Tô Yên.
Cũng có thể nói là trợ lý.
Rất tinh tế, ngày thường làm việc cũng rất làm người yên tâm.
Triệu Lâm đang đưa cô xem một ít về bối cảnh trong tiết mục.
Bên cạnh Diệp Tiêu ngồi ở trên sô pha, nhìn qua thực ngoan ngoãn, nhưng mà đôi mắt đen nhánh vẫn luôn nhìn Tô Yên.
Tô Yên bị hắn nhìn chằm chằm đến liên tiếp thất thần.
Rốt cuộc không nhịn được, đi đến trước mặt hắn
"Làm sao vậy?"
Diệp Tiêu lôi kéo tay Tô Yên, gương mặt phiếm đỏ ửng, nhưng vẫn là nói
"Muốn hôn hôn."
Bị dính đến không có biện pháp, đặc biệt là mỗi lần hắn dùng bộ dáng thẹn thùng nhìn cô, làm sao có thể cự tuyệt?
Cúi đầu, hôn một cái.
Diệp Tiêu lôi kéo tay cô
"Còn muốn."
Nói xong, cũng không biết như thế nào, hai người liền ôm thành một đoàn.
Triệu Lâm nhịn không được ho khan một tiếng.
Được rồi, hắn thừa nhận, đi theo Tô Yên thượng tướng nhiều năm như vậy.
Đã quen cô lạnh băng nghiêm túc gặp thần sát thần.
Này đột nhiên trở nên... ách, nhu hòa? Nhân nhượng? Sủng ái?
Hắn vẫn không nghĩ được một tốt từ nào thích hợp để hình dung.
Tóm lại là rất không quen.
Mà lúc này, ánh mắt Diệp Tiêu liếc hướng về phía Triệu Lâm.
Con ngươi đen nhánh, ánh mắt sâu kín.
Triệu Lâm nhìn cả người phát lạnh
Bất quá thực mau, ánh mắt Diệp Tiêu liền thu trở về.
Lại lần nữa phóng tới trên người Tô Yên.
Dù chỉ là một ánh mắt, nhưng cô vẫn nhậ ra, Diệp Tiêu có ác ý với Triệu Lâm.
Cô nhéo cằm hắn, hôn một cái.
Sau đó nói
"Hắn là phó quan của em, hắn không thể xảy ra chuyện."
Hiện tại Diệp Tiêu chính là người Tô Yên bảo gì nghe nấy.
Hiện giờ cô chậm rãi phát hiện, nam nhân yếu ớt không hiểu thế sự lúc trước đã dần dần thay đổi.
Nhưng việc này cũng không làm Tô Yên sinh ra phòng bị với hắn.
Hắn muốn như thế nào, đều có thể.
Bởi vì Tô Yên phát hiện, vô luận hắn là dạng người gì, chỉ cần là hắn, cô đều sẽ không chán ghét.
Nhưng có chút giới hạn, vẫn nên sớm nói rõ.
Miễn cho phát sinh một ít chuyện không thể vãn hồi.
Diệp Tiêu ôm cô, khi nghe thấy cô nói câu kia, thực rõ ràng thân thể cứng một chút.
Sau đó thanh âm rầu rĩ
"Anh đây là cái gì."
Tô Yên sửng sốt, không rõ vì sao đang nói Triệu Lâm, như thế nào lai vòng đến trên người hắn.
Nhưng vẫn là nói
"Anh là ông xã hợp pháp của em."
Diệp Tiêu nghe, lại một lát sau, nói
"Hắn không phải của em, anh là của em."
Hắn ngẩng đầu, thực nghiêm túc nhìn Tô Yên, lại lặp lại một lần
"Anh là của em, hắn không phải."
Thấy Diệp Tiêu tích cực như vậy, cô nhớ tới lời mình vừa mới nhắc nhở hắn.
Cô nói Triệu Lâm là phó quan của cô
Hắn là đang cường điệu chuyện này?
Tô Yên gật đầu
"Ân"
Tỏ vẻ đồng ý.
Rốt cuộc sắc mặt Diệp Tiêu nhìn qua dường như tốt hơn chút.
Tô Yên hôn một cái vào má hắn, sau đó gương mặt tuấn mỹ tinh xảo kia lại trở nên hồng hồng, hoảng loạn vô thố.
Triệu Lâm ở bên cạnh, hắn kỳ thật thực không muốn nghe Tô Yên thượng tướng cùng chồng mới cưới của cô nói chuyện.
Nhưng mà, nơi này lớn như vậy, mà chỉ có ba người.
Dù cho là thanh âm rất thấp cũng có thể nghe thấy.
Huống chi, Diệp Tiêu tiên sinh nói chuyện giống như cũng không có ý muốn hạ giọng.
Thế cho nên vừa mới nói, hắn đều nghe rành mạch.
Thật đúng là người.... lòng dạ hẹp hòi, tâm ghen ghét quá mạnh a.
Triệu Lâm trong lòng yên lặng phun tào.
Thực mau tổ chế tác 《 ba ngày sinh hoạt tình lữ 》tới.
Tổng đạo diễn tự mình tới chỉ huy.
Đây chính là quay chụp sinh hoạt cá nhân của chiến thần Tô Yên trong truyền thuyết a.
Chỉ hai chữ thôi, vinh hạnh.
Triệu Lâm trước tiên theo chân bọn họ giao thiệp sơ qua, Tô Yên sợ ồn ào, cho nên người tới trừ nhân viên quay chụp còn có hai đạo diễn thì không còn ai khác.
Vốn dĩ, chủ tịch công ty tính muốn mình tới bái kiến.
Nhưng nghe Tô Yên đưa ra yêu cầu tận lực an tĩnh, không cần có nhiều hoạt động khách sáo.
Cuối cùng vẫn chỉ có nhân viên công tác tới.
Tổng đạo diễn đi đến bên người Tô Yên, bắt tay cùng Tô Yên và Diệp Tiêu.
"Tô Yên thượng tướng, Diệp Tiêu tiên sinh, chúng ta quay chụp gameshow rất đơn giản, hai người tận lực làm lơ máy quay, chỉ cần biểu hiện ra như bình thường là được."
Tô Yên gật đầu
"Được"
Tổng đạo diễn lại nói
"Chúng tôi muốn xếp cameras ở các góc trong phòng ngài, còn mong ngài thứ lỗi."
Tô Yên lại lần nữa gật đầu
"Hợp đồng bên trong đã ghi rõ, tôi đã xem qua."
Tổng đạo diễn gật đầu, giơ tay hô.
Sau đó, mọi người đều chạy nhanh, ai bận việc nấy chuẩn bị.
Phòng ngủ, phòng bếp, thư phòng, bốn phương tám hướng, các góc.
Một biệt thự nhỏ hai tầng, xếp vào hơn một trăm cameras.
360 độ không góc ૮ɦếƭ.
Một giờ sau, mọi thứ đã bắt đầu đi vào quỹ đạo.
Chờ đến khi bố trí xuôi, tổng đạo diễn cười nói
"Tô Yên thượng tướng, Diệp Tiêu tiên sinh,chương trình của chúng tôi sắp bắt đầu rồi. Thời gian quay chụp từ giữa trưa hôm nay đến giữa trưa ngày thứ tư."
Tô Yên gật đầu,
"Ân"
Diệp Tiêu ngồi ở bên cạnh Tô Yên, một câu đều không nói.
Tổng đạo diễn lại nói
"Còn có, tôi muốn cùng hai vị nói một chút.
Tiết mục của chúng ta có thay đổi, vẫn là quay chụp ba ngày, nhưng là tổng cộng phân ra sáu kỳ.
Mỗi ngày hai kỳ, mỗi nửa ngày sẽ ra một kỳ tiết mục, mỗi kỳ hai mươi phút."
Sau đó tổng đạo diễn nói
"Vì có thể bảo đảm khán giả cảm thấy mới mẻ, chiều nay thu, buổi tối sẽ phát luôn.
Ngày hôm nay thu xong, cùng ngày sẽ phát ra. Hai người cũng có thể xem qua."
Cái tốc độ như thế này, là dựa vào tài lực để chống đỡ.
Sáu nhân viên đồng thời tiến hành biên tập cắt nối.
Vì để có thể kịp thời thu hoạch tin tức Tô Yên thượng tướng cùng tiểu lão công.
Chờ tổng đạo diễn giới thiệu xong, tiết mục cũng đã mở màn.
Triệu Lâm cũng rời đi.
Trong phòng vẫn giống trước kia, chỉ còn lại có Tô Yên cùng Diệp Tiêu
Ách, còn cộng thêm một cái người máy Tiểu Hoa.
Bọn họ hằng ngày..... giống như không khác gì.
Ngủ, dính ở bên nhau, xem phim, ăn cơm.
Vẫn luôn là như thế.
Hiện giờ nghĩ lại, Diệp Tiêu rất ít khi ra cửa.
Trừ bỏ quân khu, chỗ nào cũng chưa đi qua.
Cô nghiêng đầu hỏi
"Đi dạo phố không?"
Diệp Tiêu nghi hoặc
"Cái gì?"
"Đi mua quần áo cho anh."
Diệp Tiêu nhìn quần áo của mình, nhìn nhìn lại quần áo trên người Tô Yên, lắc đầu
"Anh rất thích quần áo này."
Tô Yên ra tiếng
"Đi mua thêm mấy bộ quần áo đôi."
Vừa nghe cái này, tinh thần Diệp Tiêu rốt cuộc tỉnh táo.
Mua đồ đôi sao?
Hắn thực thích.
Diệp Tiêu dùng sức gật gật đầu, hắn ôm Tô Yên
"Ân ân."
Sau khi đồng ý, hai người liền muốn ra cửa.
Hai máy quay tự động, di chuyển theo phía sau bọn họ.
Tổng đạo diễn ngồi ở phòng thao tác.
Cũng là để giảm bớt nhân viên, càng thêm tính chân thật cho tiết mục này.
Tô Yên lái xe, thực mau đi vào một tòa trung tâm thương mại.
Từ khi xuống xe, Diệp Tiêu liền gắt gao nắm tay Tô Yên.
Cô chọn nước ngọt cho Diệp Tiêu uống, hắn giống như thực thích đồ ngọt a.
Khi nhấm nháp được ngụm đầu tiên, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào ly đồ uống kia.
Tô Yên đi vào một cửa hàng, là một nhãn hiệu quần áo cao cấp,
Cô nghiêng đầu
"Thích bộ nào?"
Vón dĩ, bởi vì lúc nãy nhìn Diệp Tiêu tựa hồ không hứng thú mấy với việc mua sắm.
Cho nên liền tính toán tốc chiến tốc thắng.
Chỗ nào biết, vừa đến nơi này, đôi mắt Diệp Tiêu liền nhìn những quần áo đó, nhìn kỹ từng cái từng cái một.
Rõ ràng bộ dáng rất có hứng thú.
Nghe được Tô Yên hỏi chuyện, Diệp Tiêu vươn ra ngón tay, chỉ một bộ quần áo
"Cái này"
Tô Yên gật đầu
"Thử xem đi."
Người phục vụ tới tiếp đón, mang Diệp Tiêu đi thử đồ.
Kỳ thật đó là một bộ quần áo màu tím rất khó mặc, còn kết hợp với một lớp ren nữa.
Kết quả khi Diệp Tiêu mặc xong đi ra, Tô Yên nhìn nhiều trong chốc lát.
Sau đó gật đầu
"Đẹp"
Tô Yên vẫn luôn nhìn Diệp Tiêu.
Mặt Diệp Tiêu ngay lập tức biến thành màu hồng phấn.
Đứng ở chỗ đó e thẹn, giống như cô vợ nhỏ vậy.
Tô Yên móc ra thẻ từ
"Mua."
Nhân viên cửa hàng vui vẻ, phải biết rằng bộ quần áo đó treo ở nơi này đã thật lâu.
Tuy rằng là sản phẩm của nhà thiết kế trứ danh, nhưng là phong cách này, rất ít có người có thể khống chế.
Nên chậm chạp đều không bán được.
Hiện giờ, không nghĩ tới mới qua năm phút đồng hồ, đã bị vị phú bà nhìn qua rất có tiền này mua luôn.
Nhân viên cửa hàng vui vẻ không nhịn được.
Vội vàng tiếp nhận thẻ từ
"Vâng."
Chờ đến khi nhân viên cửa hàng tính tiền đi ra, phát hiện vị thiếu niên tuấn mỹ kia, đang hôn môi phú bà.
Phú bà hạ mí mắt, trên mặt lãnh đạm, không nhìn ra có biểu tình dao động quá lớn.
Nhưng thật ra cái tay kia, lôi kéo cánh tay mỹ thiếu niên, không có buông ra.
Tức khắc nhân viên cửa hàng bổ não một vở kịch.
Phú bà có tiền có thế hoành hành ngang ngược, cường đoạt tiểu thiếu niên tuấn mỹ đàng hoàng.
Tuấn mỹ thiếu niên vô lực chống cự, chỉ có thể.....nghe theo??
Tô Yên nâng lên đôi mắt, nhìn về phía nhân viên cửa hàng đang phát ngốc ở một bên
"Được chưa?"
Nhân viên cửa hàng lúc này mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng gật đầu
"Xong rồi, nữ sĩ*."
*Cách gọi tôn trọng với phụ nữ, đàn ông thì gọi là tiên sinh.
Nói xong, đưa thẻ từ qua, còn có quần áo được đóng gói kỹ, đưa tới trong tay Tô Yên.
Tuấn mỹ thiếu niên, cầm lấy đồ uống bên cạnh, tiếp tục uống.
Cho đến khi Tô Yên duỗi tay, dắt lấy hắn.
Hai người cầm tay rời đi.
Nhìn qua, khí thế nữ nhân kia càng mạnh một ít.
Thậm chí quang mang cô quá mạnh, ngăn chặn tuấn mỹ nam nhân kia.
Nhưng lại kỳ quái, nếu là nhìn kỹ chàng trai đó, lại cảm thấy không cách nào có thể bỏ qua.
Hai người ghé vào cùng nhau, lại có một loại hài hòa kỳ dị.
Đi dạo được một lúc, có người nhận ra Tô Yên cùng Diệp Tiêu.
Liền bắt đầu đi theo bọn họ, chụp ảnh còn có thét chói tai.
Vì thế, Tô Yên gọi Triệu Lâm tới.
Còn có cảnh vệ.
Trong vòng ba mét, hai người được bảo hộ chặt chẽ, bất luận vật sống nào đều không thể tiến vào.
Sau đó, tiếp tục dạo cửa hàng này sang cửa hàng khác.
Lúc này đây, cũng để Tô Yên nhận ra được năng lực dạo phố siêu cường của hắn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc