Diệp Tiêu sắc mặt đỏ bừng, nhưng nghe được Tiểu Hoa nói, vẫn là cố nén thẹn thùng, nghiêm túc xem.
Tiểu Hoa ở một bên lại nói
"Chủ nhân chỉ biết cùng người yêu nhất làm cái này. Diệp Tiêu tiên sinh cố lên! Mời nghiêm túc nghiền ngẫm, cẩn thận xem xét."
Nói xong, Tiểu Hoa liền yên tĩnh lại.
Ân, vì niềm vui của ký chủ, lại nhìn thân thể gầy yếu của nam chủ đại nhân.
Nó vẫn nên sưu tập một ít phương thuốc tráng dương cổ truyền cho nam chủ đại nhân ăn đi.
Bằng không, nam chủ đại nhân bị ký chủ ép khô thì làm sao bây giờ?
Tiểu Hoa nghiêm túc suy nghĩ, sau đó thật sâu thở dài.
Tự tán thưởng cho mình một tiếng.
Nó thật đúng là cái hệ thống nhọc lòng lại nghiêm túc mà.
Nửa giờ sau.
Nghe được cửa chính lạch cạch một tiếng.
Tô Yên đã trở lại.
Cơ hồ là nháy mắt khi đẩy cửa ra, xẹt, màn hình vừa mới chiếu phim liền đóng lại
Trong phòng tối tăm, Diệp Tiêu ngồi ở trên sô pha phát ngốc.
Cô đi vào nhà, mở đèn
"Em đã trở về."
Những lần trước khi cô trở về, Diệp Tiêu đều muốn phải ôm một cái, làm một ít hành vi thân mật.
Lúc này đây, thái độ lại khác thường, vẫn không nhúc nhích.
Cô nghi hoặc.
Đi qua xem.
Liền nhìn thấy Diệp Tiêu ngồi ở chỗ đó, gương mặt đỏ bừng.
Tô Yên duỗi tay đặt lên trán hắn.
Có chút nóng.
Cô ra tiếng
"Phát sốt?"
Người máy Tiểu Hoa ở bên cạnh vẫn luôn không lên tiếng, lúc này mới nói
"Ký chủ, không chỉ trán nóng, thân thể cũng thực nóng a ~~"
Thanh âm trẻ con ngây ngô lại mang theo cao hứng phấn chấn.
Diệp Tiêu lắc đầu
"Anh, anh không có việc gì."
Nói xong, Diệp Tiêu hơi há mồm
"Chỉ là, anh····"
Tô Yên nhìn hắn
"Ân? Cái gì?"
Diệp Tiêu đỏ bừng mặt ra tiếng
"Chúng ta khi nào thực hiện nghĩa vụ vợ chồng?"
Nói xong, cả khuôn mặt hắn đỏ bừng, bộ dáng thực thẹn thùng.
Tô Yên nghe, chớp chớp mắt.
Trầm mặc một hồi lâu.
Sau đó liếc sang người máy bên cạnh.
Tiểu Hoa tự động chuyển bánh xe chạy đi.
Còn một bên lầm bầm lầu bầu
"Không phải em, không phải em."
Diệp Tiêu nhìn Tô Yên chậm chạp không nói gì, một đôi con ngươi nhìn Tô Yên, trong đầu bắt đầu miên man suy nghĩ.
Trong chốc lát, liền vẻ mặt ủy khuất nhìn cô
"Em có phải, chưa từng nghĩ cùng anh thực hiện nghĩa vụ vợ chồng phải không?"
Tô Yên
"Không phải"
Cô trả lời dứt khoát.
Diệp Tiêu vẫn còn đang rối rắm, nắm chặt ống tay áo, lẩm bẩm
"Nhưng mà, em trước nay đều không có đề cập qua."
Một đôi mắt tràn đầy ủy khuất cùng u oán.
Cô kết hôn với hắn.
Lại không cùng hắn thực hiện nghĩa vụ vợ chồng
Đây là vì cái gì?
Diệp Tiêu nhìn cô, đáy mắt phiếm hồng
"Em còn muốn vứt bỏ anh đúng không?"
Tô Yên cũng không biết trong đầu hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Không thể hiểu được, bản thân liền trở thành một kẻ tra nữ không chịu trách nhiệm.
Cô thở dài.
Nhéo cằm, hôn lên môi hắn.
Diệp Tiêu hốc mắt đỏ lên, thực ủy khuất.
Không chống đẩy, ngược lại thực mau ôm lấy Tô Yên.
Thuận thế liền ôm cô ngã xuống trên sô pha.
Tô Yên phía trên, Diệp Tiêu là bị áp phía dưới.
Vốn dĩ, dựa theo kinh nghiệm lúc trước, giận dỗi gì đó, hôn một chút thì tốt rồi.
Nhưng lần này có vẻ như vấn đề không phải đơn giản như vậy.
Bởi vì Diệp Tiêu gắt gao ôm cô không buông.
Một bộ muốn cùng cô hôn môi đến thiên hoang địa lão.
Cô mới vừa nhấc đầu, kết thúc nụ hôn này, Diệp Tiêu liền vẻ mặt ủy khuất nhìn cô.
Như vậy, giống như đang nói cô thực vô tình.
Không có cách nào, lại lần nữa hôn hôn.
Tới tới lui lui rất nhiều lần.
Rốt cuộc, Diệp Tiêu mới vừa lòng.
Nhưng vẫn ôm cô nằm ở trên sô pha không buông tay.
Đầu gác ở đầu vai cô, thanh âm rầu rĩ
"Anh muốn cùng em thực hiện nghĩa vụ vợ chồng."
Hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này.
Hôn bao nhiêu lần, đều quên không được việc này.
Tô Yên môi bị hôn đỏ lên, hồng nộn nộn.
Tóc dài đen nhánh cũng rơi ra.
Thiếu một tia lạnh băng cùng nghiêm túc.
Ngược lại tăng thêm ý vị nữ nhân.
Cô nói
"Thân thể của anh còn rất suy yếu, cần phải dưỡng một đoạn thời gian nữa."
Diệp Tiêu ngẩng đầu, nhìn cô, con ngươi đen nhánh
"Chỉ cần thân thể anh tốt lên, liền có thể thực hiện sao?"
Tô Yên gật đầu
"Ân, nhưng mà thân thể anh quan trọng hơn."
Gương mặt Diệp Tiêu không biết vì cái gì lại đỏ.
Bộ dáng thực thẹn thùng.
"Vậy, ngày mai chờ em tan tầm, chúng ta lại đi kiểm tra sức khoẻ một lần."
Nghe ngữ khí kiên định của hắn.
Cô chỉ đành phải đồng ý.
Còn sợ hắn bởi vì thân thể quá suy yếu mà thương tâm, thế cho nên bổ sung một câu.
"Bởi vì anh là người tự nhiên, cho nên thân thể khôi phục tương đối chậm, dựa theo bác sĩ dặn dò còn phải dưỡng thêm một tháng."
Diệp Tiêu gương mặt đỏ bừng, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Thật lâu lúc sau, hắn nói
"Thân thể của anh rất nhanh sẽ tốt lên."
Tô Yên gật đầu
"Từ từ dưỡng cũng được."
Vào ban đêm, Diệp Tiêu cực kỳ dính người.
Lúc ngủ, gương mặt đều đỏ bừng thực thẹn thùng nhìn Tô Yên.
Ngày hôm sau, Tô Yên đi quân khu làm việc.
Sau khi Tô Yên rời đi, Diệp Tiêu đợi trong chốc lát rồi cũng đi ra biệt thự.
Đi Khắp nơi, đi một lát nghỉ một chút.
Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện nơi hắn dừng lại, cách đó không xa đều sẽ có một ít súc vật xuất hiện.
Sau đó, lúc hắn rời đi, súc vật đều biến mất không thấy, chỉ để lại một vết máu.
Có vài người dân lập tức nhận ra Diệp Tiêu.
Đây còn không phải là chồng của thượng tướng sao?
Kết quả là vội vàng quay chụp Diệp Tiêu rồi đăng lên mạng.
Sau đó, lại một lần nữa Diệp Tiêu cùng Tô Yên thượng tướng làm cho dân mạng nhiệt liệt thảo luận
"Wow, đây là anh chồng nhỏ của Tô Yên thượng tướng sao?"
"Lớn lên thật sự dễ nhìn a."
"Video này còn đẹp hơn trong hình ảnh, thực đẹp trai."
"Tô Yên thượng tướng với tiểu lão công thực xứng đôi quá đi."
Phái nữ cơ hồ là nghiêng về một phía, cảm thấy xứng đôi.
Mà phái nam, khi xem đến video, càng thêm coi thường Diệp Tiêu.
"Tiểu bạch kiểm, ta phi."
"Trừ bỏ gương mặt kia còn có năng lực gì? Vô tích sự."
"Chỉ có ta cảm thấy gương mặt kia thật sự rất xấu sao?"
"Thật là không biết nữ thần rốt cuộc là vì sao lại coi trọng tiểu bạch kiểm này, thật sự là không thích."
Nói nói, vì Diệp Tiêu, nhóm cư dân mạng thế nhưng đấu khẩu mắng nhau.
Chửi rủa tràn ngập, một đám con trai làm sao đấu lại được mồm miệng của phái nữ?
Kết quả là, độ hót của vợ chồng Tô Yên lại càng lớn.
·····
Mặt khác một bên, quân khu.
Văn phòng thiếu tướng Tôn Vô Thịnh.
Ầm một tiếng, cửa văn phòng bị đẩy ra.
Tôn Hi đi vào, một chút cũng không coi mình là người ngoài, đặt ௱ôЛƓ ngồi ở trên sô pha.
"Bác cả, chuyện video kia, ngài chẳng lẽ không có lời gì giải thích với cháu sao?"
Tôn Vô Thịnh nhìn Tôn Hi kia vẻ mặt âm nhu.
Ánh mắt thay đổi mấy lần, cuối cùng thở dài
"Tiểu Hi, ta cũng không biết đây là có chuyện gì, ta là bị hãm hại."
Tôn Hi cười lạnh
"Dù cho là bị hãm hại, cũng nên nói tiếng xin lỗi với cháu, vô luận nói như thế nào cũng là bác sai. Chính là sao cháu đợi nửa ngày cũng không đợi được câu xin lỗi này a?"
Kỳ thật, trước kia, Tôn Hi vẫn cho Tôn Vô Thịnh mặt mũi.
Nhưng mà bởi vì chuyện video kia làm hắn ta mất hết thể diện ở quân khu.
Ánh mắt những binh lính đó nhìn hắn đều trở nên dị thường.
Hơn nữa còn bị cha răn dạy, mấy ngày nay trong lòng Tôn Hi vẫn luôn nghẹn một cỗ khí.
Hiện giờ, đúng là muốn tại chỗ bác cả hắn, xả hết buồn bực ra ngoài.
Bên Tôn Vô Thịnh cũng đang đau đầu.
Video kia phát ra từ máy tính của hắn, bị em trai mình là Tôn Minh thượng tướng răn dạy một trận.
Trong chốc lát lại bị đứa cháu trai này đến châm chọc mỉa mai, còn muốn hắn xin lỗi?!
Tôn Vô Thịnh sắc mặt cực xấu.
Từ trước đến nay ông ta đều là ăn mặc chỉnh tề, nay đã nhiều ngày ngủ không yên, có thể rõ ràng nhìn ra suy sút.
Thậm chí tóc cũng đã bạc hết rất nhiều.
Tôn Vô Thịnh một khuôn mặt lạnh băng
"Tiểu Hi, dù như thế nào, tôi cũng là bác của cậu, còn nữa, cậu hiện tại chỉ là trung úy, ở trong quân đội, cậu còn không có tư cách tới chỉ trích thượng cấp của mình đâu."
Tôn Hi sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Đại khái là không nghĩ tới Tôn Vô Thịnh chẳng những không xin lỗi, ngược lại còn ở chỗ này dùng quân hàm quở trách hắn.
trên khuôn mặt âm nhu của Tôn Xuất hiện một tia trào phúng.
Thật lâu sau, hắn đứng lên,
"Bác cả, ngài có phải đã quên, làm chủ Tôn thị gia tộc là cha của tôi hay không?
Về sau, Tôn thị gia tộc cũng là của tôi.
Ông có thành tựu như ngày hôm nay, chỉ là bởi vì ông là anh trai của cha tôi, bằng không, ông cho rằng tự mình có thể ngồi trên vị trí này??"
Tôn Vô Thịnh ghét nhất người nào nói như vậy.
Bởi vì ở trong lòng, hắn đương nhiên cảm thấy thành tựu bây giờ của mình, tất cả đều là tự mình nỗ lực đạt được.
Hiện giờ một tên tiểu bối, châm biếm hắn đến không đáng một đồng, làm sao có thể không tức?
Càng quan trọng là, có khi không chỉ một mình Tôn Hi nghĩ như vậy?
Có phải trong mắt em trai hắn, Tôn Minh thượng tướng, cũng cho rằng vị trí hôm nay của hắn là nhờ em trai mới có được??
Nghĩ như vậy, lòng tự trọng của Tôn Vô Thịnh bị người chọc đến.
Hắn muốn bác bỏ, rồi lại sợ hãi thật sự đắc tội Tôn Hi.
Dù sao, sau lưng Tôn Hi còn có cha hắn.
Cuối cùng, chỉ có thể không nói một lời, thực uất ức nhìn Tôn Hi đắc ý dào dạt rời đi.
Tôn Hi vừa đi, Tôn Vô Thịnh quét tất cả đồ vật trước mắt xuống đất.
Tức đến đấm một quyền ở trên bàn.
······
Triệu Lâm từ bên ngoài đi vào văn phòng Tô Yên, hội báo tình huống
"Thượng tướng, vừa nãy Tôn Hi đi chô Tôn Vô Thịnh, không biết nói gì đó, Tôn Vô Thịnh rất tức giận."
Tô Yên gật đầu,
"Đi, đi xem."
Cô buông 乃út trong tay xuống, cầm áo khoác quân phục đi ra ngoài.
Đi đến cửa văn phòng Tôn Vô Thịnh, bước chân cô dừng lại.
Nhìn vào bên trong
"Tôn thiếu tướng, có muốn hỗ trợ?"
Tôn Vô Thịnh không nghĩ tới lúc này bị Tô Yên gặp được.
Hắn thực mau sửa sang lại cảm xúc, lộ ra tươi cười hòa ái.
"Không có việc gì, không có việc gì, vừa mới quá kích động."
Nói xong, liền cong lưng đi nhặt đồ vật.
Tô Yên ý bảo Triệu Lâm bên cạnh một chút.
Triệu Lâm tiến lên,
"Tôn thiếu tướng, để tôi."
Nói xong, tay chân lanh lẹ nhặt đồ vật trên mặt đất lên.
Tô Yên sắc mặt lãnh đạm, nói
"Tôn thiếu tướng có cái gì luẩn quẩn trong lòng, ngài là lão đại của Tôn gia, lại quyền cao chức trọng, vẫn luôn nỗ lực vì nhân dân làm ra cống hiến, có thể nói là người thắng nhân sinh*."
* chỉ người thành công.
Tôn Vô Thịnh nghe lời nói kia, trong lòng có chút thoải mái.
Lắc đầu
"Nói chi vậy, Tôn thị gia tộc vẫn là phải dựa vào nhị đệ."