Triệu Lâm trong lòng khi*p sợ không thôi, nhưng vẫn là nỗ lực duy trì biểu cảm trên mặt.
Tận lực không cho chính mình quá kinh ngạc.
Thượng tướng cũng thật tốt với vị người nam tự nhiên này.
Hơn nữa hai người bọn họ cũng mới quen nhau có hai ngày.
Là bởi vì hắn là người nam tự nhiên sao?
Triệu Lâm trong lòng nghĩ.
Thượng tướng đáp ứng ở cùng Diệp Tiêu.
Hoặc là thượng tướng tới chỗ này, hoặc là đi nhà của thượng tướng.
Để suy xét đến an toàn, kết hợp với ý tưởng của Diệp Tiêu.
Một giờ sau, đóng gói dụng hàng ngày của Diệp Tiêu.
Chạy tới nhà Tô Yên ở nội thành.
Diệp Tiêu ngồi trên xe quân khu.
Bệnh phục trên người cũng được thay.
Hắn nỗ lực để bản thân trấn định một ít.
Ngồi yên trên vị trí.
Sau đó, Tô Yên cũng ngồi vào.
Cô kéo lại tay Diệp Tiêu đang khẩn trương mà nắm chặt góc áo.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía cô, không biết như thế nào bất an trong lòng bắt đầu biến mất, trấn định xuống.
Từ bệnh viện quân khu đến nhà Tô Yên cũng không tính xa.
Ước chừng mười lăm phút lộ trình.
Rất mau đã tới rồi.
Một căn biệt thự hai tầng liền xuất hiện ở trước mắt Diệp Tiêu.
Tô Yên từ trên xe đi xuống.
Hai ngày này, cô vẫn luôn ở quân khu.
Đây là lần đầu tiên cô về nhà sau khi tiến vào vị diện này.
Nhìn biệt thự trước mắt.
Xung quanh đều được an trí hệ thống phòng ngự điện tử.
Thuộc về cấp bậc cao nhất quốc gia.
Trừ bỏ dùng chìa khóa, người bình thường không có khả năng tiến vào.
Mà ở ngay lúc này, trong đầu thanh âm Tiểu Hoa vang lên
"Leng keng, chúc mừng ký chủ nhận được một phần lễ vật thần bí."
Tô Yên chớp chớp mắt, không nói chuyện.
Không biết vì cái gì, nghe thanh âm Tiểu Hoa, hình như hưng phấn hơn trước rất nhiều.
Cứ cảm thấy cái lễ vật thần bí này không đơn giản.
Sau đó, liền nghe Tiểu Hoa hưng phấn nói
"Ký chủ, chị mau đi vào trong nhà, mau vào đi."
Dưới sự thúc giục của Tiểu Hoa, Tô Yên mở cửa ra.
Mới vừa đi vào, liền thấy một người máy điện tử chậm rãi xuyên qua phòng khách đi tới trước cửa.
Thân người máy là màu trắng, hình trụ, đại khái cao tới cẳng chân Tô Yên.
Người không cẩn thận nhìn sẽ rất dễ nhầm thành cái thùng rác.
Người máy cực kỳ nhân cách hóa, trong màn hình phía trên có hai cái ký hiệu "◕_◕" coi như đôi mắt.
Sau đó, liền nghe được một giọng nam điện tử non nớt
"Leng keng, hệ thống 210 Tiểu Hoa vì ngài phục vụ."
Tô Yên nhìn cái người máy kia thật lâu.
Tiểu Hoa.....
Cô nghe cái này tên này.
Tiếp đó, vươn chân đạp nó một cái.
Người máy Tiểu Hoa đột nhiên không kịp phòng ngừa, ầm ngã xuống trên mặt đất.
Người máy hét lên một tiếng.
Từ hai sườn vươn hai cái tay bằng dây kim loại, tự nâng mình dậy.
Người máy Tiểu Hoa
"Hừ!"
Hừ một tiếng xong, nó xoay người chạy sang một bên.
Trong đầu Tiểu Hoa thanh âm vang lên
"Ký chủ, chị vì sao muốn đánh em?"
Thanh âm ủy khuất chất vấn vang lên.
Tô Yên chớp chớp mắt
"Ta chỉ là muốn xác nhận một chút, rốt cuộc có phải em hay không thôi."
"Là em a, người máy 210 Tiểu Hoa chính là em. Ký chủ, bất ngờ không nha ~~~"
Từ lời nói là có thể đủ cảm nhận được Tiểu Hoa rất vui vẻ.
So sánh với kinh ngạc, cô càng muốn biết vấn đề khác
"Em về sau đều là hình dạng này?"
"Tiểu Hoa chỉ có ở vị diện này mới có thể. Thế giới sau, vẫn giống trước kia, chỉ có thể nói chuyện trong đầu cùng ký chủ thôi."
Nói xong, Tiểu Hoa cho rằng ký chủ nhà mình sẽ thất vọng khổ sở.
Thế là an ủi nói
"Ký chủ, không cần khổ sở, về sau em sẽ còn có cơ hội có thể bám vào người a."
Tô Yên
"Ta không khổ sở, chỉ là cảm thấy, nuôi hơi nhiều sủng vật."
Tiểu Hoa
".... Em không phải sủng vật, em là hệ thống cực kỳ thông minh."
Tô Yên
"Tiểu Hoa Thông minh, nâng hành lý ở cửa đến phòng ngủ đi, có thể làm được không?"
Người máy Tiểu Hoa không biết từ chỗ nào chạy ra.
Khi nó nhìn hành lý ở cửa, giọng nam điện tử non nớt phát ra
"Tích ————, hệ thống 210 chỉ có thể nâng lên vật phẩm có trọng lượng 1 kg. Vật phẩm trước mắt nặng 2.5 kg, thực xin lỗi, 210 Tiểu Hoa vô pháp hỗ trợ."
Nói xong xoay người, một chút cũng không do dự rời đi.
Diệp Tiêu vốn dĩ có chút co quắp.
Bị Tiểu Hoa nói làm cho càng hoảng.
"Không, không sao, anh tự mình nâng."
Nói xong, khom lưng liền đi nâng hành lý.
Tô Yên bên cạnh duỗi tay ngăn lại.
Một bàn tay nắm tay hắn, một bàn tay khác nhấc hành lí lên.
Một người đi hai bước đều mệt đến thở dốc, khiêng hành lý?
Vẫn là thôi đi.
Mặt khác một bên, Tiểu Hoa bởi vì vừa mới có được thân thể.
Cho dù là người máy, nó cũng phi thường vui vẻ cùng hưng phấn.
Nhưng mà, lần đầu tiên biến thành đồ vật.
Có chút không khống chế được.
Tô Yên mới vừa đem hành lý đặt tới trong phòng, ở bên ngoài liền truyền đến ầm một tiếng.
Tiếng thét chói tai của Tiểu Hoa vang lên.
Không chỉ như thế, toàn bộ hệ thống phòng ngự của nhà ở đều bắt đầu phát ra cảnh báo từ bốn phương tám hướng.
Tô Yên vừa đi ra ngoài, liền thấy nửa thân mình Tiểu Hoa đang ở bên ngoài cửa sổ.
Thủy tinh nát đầy đất.
Tiểu Hoa
"Ký chủ ~ cứu mạng ~~~ ký chủ, em sợ độ cao, a a a a, thật cao aaaa ~~~"
Tô Yên ấn tắt hệ thống phòng ngự, đóng cửa.
Sau đó, túm Tiểu Hoa từ giữa không trung đến trong phòng.
Tiểu Hoa dùng hai tay của người máy ôm đùi Tô Yên
"Ô ô ô ô, làm em sợ muốn ૮ɦếƭ, ký chủ ~~~, muốn ôm một cái ~~"
Giọng nói yếu ớt, run run, nhìn qua bộ dáng vừa ngốc vừa vô dụng.
Triệu Lâm nghe được tiếng cảnh báo vội vàng chạy vào
"Thượng tướng, ngài không sao chứ?"
Tô Yên ấn đầu hệ thống 210, đẩy người máy từ gót chân mình ra.
Đi qua phòng khách, lúc này mới nói
"Không có việc gì, người máy gia dụng đâm vào cửa sổ."
Triệu Lâm nhìn thoáng qua, phát hiện người máy kia có điểm lười biếng.
Chẳng những không nhanh thu thập vụn thủy tinh, còn ở đó liên tiếp khóc cái gì?
Thế giới này người máy đã cực kỳ nhân cách hóa, nhưng nó có phải quá dư thừa cảm xúc hay không??
Sau đó, Triệu Lâm nói
"Thượng tướng có cần đổi một người máy gia dụng cao cấp hơn không? Nghe nói gần đây mới ra một cái....."
Hắn còn chưa nói xong.
Hệ thống người máy 210 Tiểu Hoa Vừa mới ở bên cạnh khóc lóc, đã xoay bánh xe chạy tới trước mặt Tô Yên.
Lại lần nữa ôm lấy đùi cô
"Đừng vứt bỏ Tiểu Hoa mà, Tiểu Hoa sẽ nghiêm túc làm việc."
Tô Yên lại một lần nữa, ấn đầu Tiểu Hoa để nó dịch ra khỏi người mình.
"Đi làm việc."
Tiểu Hoa ủy khuất ba ba.
Vừa khóc "Hức hức hức" vừa chạy tới chỗ vụn kính.
Diệp Tiêu ở trong phòng, kết quả là phòng khách chỉ còn lại có Tô Yên cùng Triệu Lâm.
Triệu Lâm biểu tình trở nên nghiêm túc.
Hắn thẳng tắp đứng ở bên cạnh Tô Yên, nói
"Thượng tướng, một đám người đánh lén ở bệnh viện quân khu đã điều tra rõ ràng.
Là người Tôn Hi thiếu tướng phái tới, mục đích bọn họ là muốn bắt Diệp Tiêu tiên sinh đi."
Tô Yên gật đầu, kết quả này cô đã dự kiến.
Cô ngồi ở trên sô pha, trầm mặc trong chốc lát, nói
"Đưa quà nhận lỗi qua, Tôn Vô Thịnh có thu không?"
"Thu, thuộc hạ tự mình đưa đi. Tôn Vô Thịnh thực kinh ngạc, thuộc hạ không nói thêm gì, hắn giống như thật cao hứng."
Tô Yên gật đầu, chậm rãi nói
"Tôn Vô Thịnh là anh trai ruột của Tôn Minh thượng tướng, mười năm qua vẫn luôn là quân hàm thiếu tướng.
Mà đệ đệ của hắn chẳng những là thượng tướng, lại còn là gia chủ.
Vinh quang đều ở trên người Tôn Minh, mà hắn vẫn luôn không được coi trọng.
Hiện giờ cậu tới cửa xin lỗi, đại biểu chính là ta, hắn tự nhiên là thụ sủng nhược kinh."
Triệu Lâm gật đầu
"Vâng."
Sau đó, Tô Yên lại nói
"Đi lục soát một chút giao dịch lén lút của Tôn Vô Thịnh."
Triệu Lâm gật đầu
"Vâng."
Đồng ý xong, hắn do dự một chút.
"Ý Thượng tướng là muốn ra tay với hắn trước?"
Tô Yên lắc đầu
"Không phải trừng trị hắn, mà muốn giúp hắn."
Triệu Lâm trong khoảng thời gian ngắn đoán không ra ý của Tô Yên.
Chỉ có thể gật đầu đồng ý, lập tức đi làm.
Tô Yên nhắm mắt lại, nghĩ, việc Tôn Hi này còn chưa giải quyết đâu.
Nhằm vào Diệp Tiêu?
Cô nắm chặt tay.
Triệu Lâm đã dựa theo phân phó của cô, rời đi làm việc.
Ánh mặt trời tiến vào phòng khách.
Chiếu lên trên người cô.
Chớp mắt một cái nhìn lại, phảng phất như trên người mang theo ánh sáng.
Tô Yên rũ mắt một hồi lâu.
Đang nghĩ ngợi, sau đó liền nghe được phòng ngủ truyền đến âm thanh đồ vật ngã xuống.
Cô bỗng nhiên mở to mắt.
Đi tới phòng ngủ.
Người máy Tiểu Hoa thu thập xong mảnh vụn, cũng bận rộn lo lắng đi theo phía sau Tô Yên.
Thanh âm Tiểu Hoa non nớt vang lên
"Phát sinh chuyện gì sao? Có việc gì em có thể hỗ trợ không?"
Lần đầu tiên có được thân thể, Tiểu Hoa hưng phấn thật lâu.
Vẫn đang trong trạng thái phấn khởi.
Tô Yên tiến vào phòng, liền thấy được Diệp Tiêu ngã trên mặt đất.
Sắc mặt hắn trắng bệch, mồ hôi đầy đầu.
Tô Yên nâng người dậy
"Diệp Tiêu??"
Duỗi tay chạm lên gương mặt hắn.
Lông mi Diệp Tiêu run rẩy, dần dần chuyển tỉnh.
Đầu tiên là một trận mờ mịt, theo sau, ôm lấy vòng eo Tô Yên, ngã vào trong иgự¢ cô.
Suy yếu ra tiếng
"Có chút đói."
Hắn nói xong, cảm thấy thật hổ thẹn.
Bởi vì hai giờ trước vừa mới ăn xong cơm trưa.
Lại còn ăn thật sự nhiều.
Không nghĩ tới, giờ lại đói bụng.
Còn đói đến nỗi sắp ngất đi.
Tô Yên trầm mặc trong chốc lát
"Em mang anh đi bệnh viện."
Nói xong, liền kéo người lên, để một cánh tay hắn vịn ở trên vai cô, tính toán đỡ người đi ra ngoài.
Người máy Tiểu Hoa vẫn luôn đi theo sau Tô Yên, nó đối với thân thể này còn chưa hoàn toàn quen thuộc.
Đơn giản mà nói... nó không biết lui về sau.
Thế cho nên dừng ở cửa, thật lâu cũng không rời đi.
Tô Yên nhìn cái " thùng rác " màu trắng
"Em đang làm gì vậy?"
Tiểu Hoa vươn cánh tay máy
"Ký chủ, em có thể thay bác sĩ kiểm tra thân thể hắn, còn chuẩn xác hơn so với bệnh viện."
Tô Yên nghe, gật đầu
"Được"
Sau đó, đỡ hắn ngồi xuống giường.
Tiểu Hoa nói
"Leng keng, thay đổi hình thức chữa bệnh. Mời người bệnh đưa bàn tay đặt lên đầu người máy."
Tô Yên nhìn nó, ra tiếng
"Thùng rác còn có đầu?"
Cô thực nghiêm túc hỏi.
Thế cho nên Tiểu Hoa thiếu chút nữa xù lông.
"Ký chủ! Em là người máy nhân cách hóa. Có, có đầu, chính là nơi này. "
Nói xong, dùng cánh tay của mình gõ một chút đỉnh chóp.
Dùng sức có chút lớn, thế cho nên gõ đến bang bang rung động.
Diệp Tiêu suy yếu hỏi một câu
"Ký chủ, là có ý tứ gì?"
Này vừa hỏi, động tác Tiểu Hoa lập tức dừng lại.
Hoàn toàn không nghĩ tới chính mình nói sai.
Tiểu Hoa do dự nửa ngày, trực tiếp lừa gạt cho qua.
"Mời bệnh nhân đưa tay ra, sắp tiến hành kiểm tra toàn thân."
Một câu này, làm Diệp Tiêu không có tiếp tục chú ý xưng hô kia.
Đặt tay ở trên đỉnh đầu Tiểu Hoa.
"Leng keng, bắt đầu kiểm tra toàn thân."
Giọng nói vừa dứt, đôi mắt Tiểu Hoa như là tia hồng ngoại, quét từ trên xuống toàn thân Diệp Tiêu.