Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 227

Tác giả: Tần Nguyên

Tô Yên nhìn hắn thật sự đang cố sức nhấm nuốt.
Răng không tốt?
Cô suy nghĩ trong chốc lát.
"Xay thịt bò nhuyễn ra, uống sạch?"
Diệp Tiêu nghe được, đại khái là tưởng tượng tới cảnh kia.
Thế cho nên tốc độ nhấm nuốt càng nhanh chút, sau đó, lắc đầu
"Tôi, tôi có thể ăn luôn."
Vừa nói, một bên dùng sức nhấm nuốt.
Nửa giờ sau.
Mâm còn thừa một khối thịt bò cuối cùng.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ của hắn, sắc mặt trắng bệch, không còn huyết sắc.
Trên trán thấm mồ hôi.
Ăn một bữa cơm giống như làm rất nhiều vận động vậy.
Cô cất một khối thịt bò cuối cùng kia đi xuống, không bắt hắn ăn nữa.
Lượng bò bít tết cho hắn chỉ bằng một phần hai của người bình thường.
Hắn cái gì cũng không làm, chỉ là đơn thuần ăn bò bít tết, liền ăn hơn bốn mươi phút.
Còn ăn đến sắc mặt trắng bệch, mồ hôi đầy đầu.
Thể trạng này, thật sự có chút yếu.
Nghĩ như vậy.
Tô Yên nhìn hắn.
"kế hoạch mỗi ngày của anh, ăn cơm xong thì làm gì?"
"Đi bộ một km."
Diệp Tiêu thành thành thật thật trả lời.
Tô Yên gật đầu
"Được, đi ra ngoài một chút."
Nói xong đã đứng dậy.
Duỗi tay đỡ cánh tay hắn.
Diệp Tiêu thành thật đi theo cô ra ngoài.
Lúc này Triệu Lâm đã trở lại.
Kết quả là một hàng ba người, Triệu Lâm đi sau cách năm mét, tùy thời đi theo chờ đợi phân phó.
Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh nắng tươi sáng, khí trời sáng sủa.
Họ tản bộ chậm rì rì, cũng là khó có thời gian hưởng thụ.
Mười phút sau.
Diệp Tiêu lại là mồ hôi đầy đầu, một bộ dáng sắp ngã quỵ trên mặt đất.
Lại đi không đến 100 mét.
Vấp phải một viên đá nhỏ.
Diệp Tiêu lập tức ngã quỵ trên mặt đất.
Tô Yên duỗi tay, giữ chặt cánh tay hắn.
Ấn người vào trong lòng mình.
Diệp Tiêu rất gầy, nhưng dù sao cũng là nam nhân, vẫn rất nặng.
Nhưng nhìn bộ dáng Tô Yên, lại rất nhẹ nhàng ôm người lên.
Bước chân cũng không có trùng.
Ôm hắn tới chỗ ghế dựa râm mát.
Đỡ hắn ngồi xuống.
Nói với Triệu Lâm phía sau một câu
"Nước."
Thực mau, Triệu Lâm cầm hai bình nước khoáng đưa tới.
"Thượng tướng."
Tô Yên lấy qua một bình, vặn ra.
Đưa hắn uống hai ngụm.
Không ai nói chuyện.
Diệp Tiêu ngẩng đầu nhìn thoáng qua ánh mặt trời.
Yên lặng co chân, để chính mình toàn bộ đều ở trong bóng râm.
Nhất cử nhất động này của hắn bị Tô Yên thấy được rõ ràng.
"Không thích ánh mặt trời?"
Diệp Tiêu nhìn cô, do dự nói
"Rất nóng."
Tô Yên nghe, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Triệu Lâm bên cạnh đang có chút kinh ngạc.
Nóng?
Đây đang là thời điểm mùa xuân ấm áp.
Như thế nào lại cảm thấy nóng?
Tô Yên hỏi thực nghiêm túc
"Ở trong bóng râm sẽ tốt một chút?"
Diệp Tiêu sắc mặt trắng bệch gật gật đầu
"Ân"
Nói xong, thật cẩn thận nhìn Tô Yên có kiên nhẫn hay không.
Đây là lần đầu tiên Diệp Tiêu sinh ra một loại suy nghĩ bản thân rất vô dụng.
Tô Yên trầm mặc trong chốc lát, lại vặn ra nắp bình, đút hắn uống lên mấy ngụm nước.
Nói
"Đã ở bệnh viện ngây người hai ngày, có chỗ nào không thích ứng không?."
Diệp Tiêu đang muốn mở miệng
"Tôi..."
Mới vừa mở miệng nói một chữ, liền nghe Tô Yên đánh gãy.
"Nói điều không thích, không cho nói không có."
Diệp Tiêu hơi há mồm, một hồi lâu, mới nói
"Y tá sẽ vây quanh tôi. Người quá nhiều, sẽ không thích ứng."
Hắn do dự, nhưng vẫn là nói việc này ra.
Hắn rất kỳ quái, những y tá đó vì sao muốn bắt hắn ăn cơm, không ăn thì không được ngủ.
Rõ ràng, hắn lúc trước cũng lâu lắm rồi đâu có ăn cơm, thật lâu thật lâu.
Cũng không có ૮ɦếƭ, cũng sống rất tốt.
Tô Yên nghe, gật đầu suy nghĩ.
Lúc này, phía bệnh viện truyền đến tiếng cảnh báo.
Thanh âm chói tai vang vọng toàn bộ tầng lầu.
Tô Yên ngẩng đầu, ý bảo Triệu Lâm
"Đi xem."
Triệu Lâm gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Tô Yên ngồi ở trên ghế, vặn ra nắp nước khoáng, lại đưa hắn uống hai ngụm.
Một bên đút một bên nói
"Em sẽ nói với bọn họ, về sau chỉ cần đến giờ phối hợp kiểm tra, thời gian còn lại không cần tiến vào phòng bệnh của anh."
Có lẽ là bị Tô Yên nhìn chằm chằm quá nghiêm túc, thế cho nên gương mặt Diệp Tiêu đỏ một chút.
Đang muốn nói chuyện.
Ánh mắt Tô Yên bỗng nhiên hướng về rừng cây phía sau Diệp Tiêu.
Cô đột nhiên đứng lên, giữ chặt tay Diệp Tiêu, bảo hộ hắn phía sau lưng.
Lúc này, trong rừng cây đi ra hai người mặc đồ đen.
Trong tay cầm côn điện, thẳng tắp vọt tới phía Tô Yên.
Mục đích bọn họ không phải cô.
Là Diệp Tiêu.
Vốn là không coi Tô Yên trở thành chướng ngại.
Một nữ nhân mà thôi.
Lại ngay lúc Tô Yên móc súng, hai tên kia đồng thời sửng sốt trong nháy mắt.
Đoàng, đoàng!
Hai phát.
Bắn vào vị trí xương bánh chè của hai người.
Máu tươi bắn ra, vết máu loang lổ bắn tung tóe lên người Tô Yên.
Cô nhìn thoáng qua Diệp Tiêu.
Hắn đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Hai người đối diện như cũ chưa từ bỏ ý định.
Đỡ đầu gối, đau đến sắc mặt run rẩy, vẫn cắn răng tiến công hướng tới Tô Yên.
Nhất cử nhất động, vừa thấy liền biết là đã được huấn luyện.
Nhưng mà.....
Tô Yên đứng bất động ở chỗ đó.
Cô chỉ quơ quơ tay
"Tiểu Hồng."
Dứt lời, ở vị trí Tô Yên đứng, một con cự mãng đột nhiên xuất hiện.
Đầu hình tam giác bẹp, lưỡi rắn màu đỏ tươi phun ra nuốt vào.
Hoa văn hồng đen đan xen.
Mãng xà kịch độc.
Tiểu Hồng dâng cao đầu, đối với hai người kia phun ra lưỡi rắn.
Đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai người kia.
Sau đó quét ngang cái đuôi to một cái.
Cái gì côn điện, cái gì nhanh nhạy.
Tất cả đều bị đánh bẹp trên mặt đất.
Tiểu Hồng thấy một người còn muốn bò dậy.
Liền ném đuôi to hướng tới trên đầu người kia mà đập.
Cho đến khi hắn không bò đứng dậy được nữa.
Một vệt máu thấm ra.
Nó mới chậm rãi thu cái đuôi.
Sau đó, thân hình bắt đầu thu nhỏ lại bằng một ngón tay út.
Ngay lập tức lộ ra Tô Yên cùng Diệp Tiêu ở phía sau.
Tiểu Hồng tự giác đi tới bụi cỏ bên cạnh.
Xì xì một tiếng, ẩn nấp ở trong bụi cỏ biến mất không thấy.
Lúc Triệu Lâm trở về, liền nhìn thấy thượng tướng nhà hắn đang trấn an Diệp Tiêu sợ tới mức sắc mặt trắng bệch ở bên cạnh.
Trong tay cầm một bình nước, một ngụm một ngụm đút hắn uống.
Một bên ở bên tai hắn không biết nói nhỏ cái gì.
Mà trên mặt đất bên cạnh, có hai cổ thi thể.
Không biết sống hay ૮ɦếƭ.
Chỉ là nhìn một vũng máu kia, còn có bộ dáng thảm không nỡ nhìn như là bị đồ vật rất nặng va chạm vào.
Dù cho không có ૮ɦếƭ, cũng chỉ dư lại một hơi.
Triệu Lâm nghiêm hành quân lễ, sau đó nói
"Thượng tướng, phòng Diệp Tiêu tiên sinh ở bị một đám hắc y nhân xâm nhập, bị y tá phát hiện, lập tức ấn cơ quan báo nguy."
Tô Yên nghe, nửa ngày sau lên tiếng
"Ở quân khu, bị kẻ xấu xâm nhập?"
Lời này vừa nghe, giống như chuyện cười vậy.
Triệu Lâm nhìn thoáng qua hai người trên mặt đất vẫn không nhúc nhích.
Gật đầu
"Vâng."
Tô Yên nói
"Mang hai tên này về, nếu còn sống thì cẩn thận thẩm vấn."
"Vâng."
Lúc này, đã có nhân viên thủ vệ vội vàng chạy tới xử lý.
Đang lúc Triệu Lâm chỉ huy chuẩn bị đem người mang đi.
Tô Yên bỗng nhiên nói
"Triệu Lâm, Trước khi giam giữ trong nhà tù, phải hỏi được người đứng phía sau màn."
Triệu Lâm gật đầu
"Vâng."
Đối phương nếu dám phái người ám sát tại quân khu, chứng tỏ hắn không hề sợ hãi.
Cũng đã nghĩ tới phương pháp xử lý sau khi thất bại.
Còn nữa, mục đích của bọn họ chính là hướng về phía Diệp Tiêu.
Mấy ngày nay bởi vì Diệp Tiêu mà phát sinh xung đột, cũng chỉ có vị thiếu tướng Tôn Hi kia.
Kỳ thật dù cho không thẩm vấn, cũng có thể cơ bản xác nhận.
Nhưng có chút việc, vẫn là phải trăm phần trăm tin tưởng mới được.
Miễn cho thả hổ về rừng.
Hai người kia bị dẫn đi.
Triệu Lâm ra tiếng
"Thượng tướng, những người này là hướng về phía Diệp Tiêu tiên sinh, có cần tăng bảo hộ cho Diệp Tiêu tiên sinh hay không?"
Tô Yên nhìn về phía Diệp Tiêu.
Hắn còn đang ở chỗ kia phục hồi tinh thần.
Áo khoác Tô Yên dính vào một ít vết máu.
Cô ϲởí áօ khoác ra để ở tay vịn bên cạnh.
Sau đó hỏi
"Sợ cái gì?"
Diệp Tiêu yết hầu lăn lộn một chút
"Tôi, tôi...."
Việc này với một người bình thường sợ là tất nhiên.
Đương nhiên không chỉ là sợ Hắc y nhân kia.
Còn có con cự mãng kia vừa mới thần kỳ đột nhiên xuất hiện, đánh xong người lại lần nữa đột nhiên biến mất.
Phỏng chừng việc này vô luận bị ai nhìn thấy, đều khi*p sợ thật lâu.
Triệu Lâm thấy Diệp Tiêu còn một bộ dáng chấn kinh.
Nhướng mày một chút.
Cái người nam tự nhiên này, thật sự là quá yếu.
Tuy rằng, thượng tướng chọn lựa bạn đời, hắn không có tư cách bình luận.
Nhưng mà từ trong lòng, Diệp Tiêu thật sự là không xứng với thượng tướng bọn họ.
Chẳng những yếu ớt, tố chất tâm lý còn rất kém cỏi.
Người như vậy, dù cho có dưỡng tốt thân thể, lại có thể làm được đại sự gì?
Đồng chí Triệu Lâm đương nhiên sẽ không biết, thượng tướng nhà bọn họ căn bản cũng không trông cậy vào vị người nam tự nhiên có thể làm ra thành tựu gì.
Kiếm tiền nuôi gia đình là cô, xinh đẹp như hoa....là hắn.
Diệp Tiêu rất dễ dàng nhận ra được cảm xúc của Triệu Lâm.
Hắn cúi đầu, nắm chặt một góc áo.
"Tôi, thực xin lỗi."
Quá hoảng loạn, hắn không biết nên nói cái gì.
Cuối cùng chỉ có thể nói xin lỗi.
Hắn muốn đem chính mình giấu đi.
Còn muốn trở lại nơi đầm lầy kia.
Nơi đó tự do tự tại, chỉ có một mình hắn.
Chính là, không được.
Từ lúc Tô Yên mang hắn ra, hắn đã không cách nào trở về.
Nhưng, hắn nên làm cái gì bây giờ đây?
Cúi đầu, trong óc suy nghĩ hoảng loạn.
Lúc này, Tô Yên đột nhiên duỗi tay, nắm cằm hắn.
Lực tay cô rất lớn.
Làm cho hắn chỉ có thể ngẩng đầu nhìn cô.
Hai người đối diện.
Tô Yên sắc mặt lãnh đạm vẫn luôn nhìn hắn.
Thật lâu sau,
"Anh không tin em?"
Diệp Tiêu càng hoảng loạn.
"Tôi, tôi...."
Hắn không biết vì cái gì đỏ bừng mặt.
Lại một lần, Tô Yên nhéo cằm hắn, thò lại gần, hôn lấy đôi môi tái nhợt kia.
Nửa ngày sau mới buông ra, từng câu từng chữ nói
"Chúng ta về sau sẽ kết hôn, sẽ dựa vào nhau mãi cho đến ૮ɦếƭ.
Cho nên, anh phải tin tưởng em, giống như là em tin tưởng anh."
Đại khái do lời cô nói rất chắc chắn, vững vàng.
Cặp mắt kia còn có thể làm hắn yên ổn.
Dần dần, hoảng loạn trong lòng bình phục lại.
Hắn duỗi tay, giữ lấy tay cô
"Ân."
Lên tiếng.
Trong đầu,thanh âm Tiểu Hoa vang lên
"Leng keng, chúc mừng ký chủ, một ngôi sao đã sáng."
Hắn nhìn Tô Yên, thật cẩn thận nói
"Anh muốn cùng em ở bên nhau."
Nói xong, thanh âm yếu đi vài phần, mang theo bất an
"Có thể chứ?"
Tô Yên duỗi tay, sờ sờ gương mặt hắn.
"Về sau cùng em nói chuyện, không cần nói ba từ sau."
Nói xong, cô dừng một chút.
Nói
"Có thể."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc