Triệu Lâm lại lần nữa sửng sốt.
Thượng tướng mỗi ngày bỏ ra hai giờ tới chăm sóc nam nhân?
Đây quả thực, không thể tin được.
Nói thật, ở rất nhiều thời điểm, không, hẳn là toàn bộ thời gian, Triệu Lâm sẽ không coi Tô Yên là một nữ nhân.
Cô là chiến thần.
Bách chiến bách thắng, so với nam nhân còn mạnh mẽ hơn.
Thế cho nên lúc hắn nghe được thượng tướng thế nhưng sẽ vì việc nhi nữ tình trường mà bị ràng buộc, khó tránh khỏi cảm thấy, không thể tin được.
Chỉ là rất mau phản ứng lại, đồng ý
"Vâng."
Sau đó, nhắm mắt theo đuôi phía sau thượng tướng.
Tô Yên thiếu chút nữa Gi*t ૮ɦếƭ Tôn Hi, vậy nên tới buổi sáng ngày hôm sau, liền lập tức bị Tôn Minh thượng tướng mời đi uống trà.
Tuy rằng đều là thượng tướng, nhưng lý lịch Tô Yên vẫn hơn so với hai người kia một ít.
Mới vừa bước vào, liền phát hiện trong sân không chỉ có Tôn Minh thượng tướng.
Còn có những người có quân hàm khác trong Tôn gia.
Hai cậu của Tôn Hi, một người anh trai, còn có một người bác cả.
Tất cả đều ngồi ở đây chờ cô.
Không khí yên tĩnh, Tô Yên nâng mắt đảo qua mọi người.
"Tôn Minh thượng tướng."
Hô một tiếng, liền xem như chào hỏi.
Sau đó, duỗi tay kéo ra ghế dựa bên cạnh, ghế dựa cùng mặt đất cọ xát phát ra thanh âm chói tai.
Tô Yên ngồi xuống.
Triệu Lâm dáng người đĩnh bạt đứng ở phía sau.
Tôn Minh thượng tướng tóc nửa trắng, chải đến gọn gàng.
Trên mặt đầy vẻ mặt ôn hòa, cũng không nói lời nào, chỉ là bưng cốc trà trước mặt một ngụm một ngụm uống.
Bọn họ không ra tiếng, Tô Yên cũng không nói.
Cô chỉ tháo bao tay màu trắng trên tay xuống.
Đặt ở trên bàn.
Sau đó, bưng lên ly trà trước mặt.
Nhưng thật ra rất trầm ổn.
Năm phút đồng hồ sau, cậu cả của Tôn Hi rốt cuộc mất kiên nhẫn.
Phịch một tiếng, đập tay lên bàn.
"Tô Yên! Cô vô duyên vô cớ đả thương Hi Nhi, dù cho cô là thượng tướng, cũng không thể ỷ vào thân phận của mình, khinh nhục cấp dưới!"
Cậu cả lớn lên hơi béo, hắn đập một cái vào bàn, cả cái bàn đều run rẩy.
Tô Yên nhìn hắn một cái.
Nửa ngày sau
"Xem ra cháu ngoại trai của ông sở dĩ dám lớn lối như vậy, cũng đều là do cậu của hắn có công dạy bảo a."
Cậu cả tức đến sắc mặt đỏ lên
"Tô Yên, cô!!!"
Tô Yên lãnh đạm
"Một trung úy đã dám hô to gọi nhỏ như vậy, là ai cho hắn lá gan, là hắn cậy vào ai?"
Thời điểm nói chuyện, tầm mắt đảo qua Tôn Minh thượng tướng ngồi đối diện chậm chạp không có ra tiếng.
Ở đây không có một ai dám lên tiếng.
Không khí lại lần nữa yên tĩnh.
Cho đến khi, Tôn Minh ngồi đối diện, ánh mắt nheo lại, lên tiếng
"Tô Yên, là cô đả thương con ta trước, cô còn muốn nói gì?"
Tôn Minh nói, từ trên cao nhìn xuống, phảng phất đang đợi Tô Yên xin lỗi cùng yếu thế.
Đại khái cũng là thói quen.
Tôn thị gia tộc cắm rễ đã vài thập niên, phàm là người có đầu óc đều sẽ không đối nghịch Tôn thị gia tộc.
Tô Yên uống một ngụm trà trước mặt.
Chậm rãi nói
"Hắn dĩ hạ phạm thượng, ấn theo pháp luật hẳn là nên bắn ૮ɦếƭ, nếu hắn còn sống, vậy chờ vết thương lành lại, thì phải tự mình tới thỉnh tội với tôi."
Dứt lời, Tôn Minh đối diện sắc mặt có chút khó coi.
Những người họ hàng bên cạnh đều cười lạnh.
Cậu hai của Tôn Hi ra tiếng
"Tô Yên, cô là đang nói đùa...."
Còn chưa dứt lời, đột nhiên từ cửa ùa vào mấy chục quân nhân.
Tô Yên ngồi ở vị trí, như cũ một ngụm một ngụm uống trà.
Người đối diện sửng sốt, khi những họng súng đồng thời chĩa vào bọn họ, những người này sắc mặt biến đến thập phần khó coi.
Bác cả của Tôn Hi vẫn luôn không nói gì, bây giờ mới ra tiếng
"Cô đây là có ý tứ gì?!"
Tô Yên cúi đầu, nhìn nước trà nóng hổi trước mặt, ngón tay vuốt vuốt miệng ly.
"Chính là ý ngài lý giải."
Khi nói, cô ngẩng đầu, ánh mắt không gợn sóng nhìn về phía mọi người đối diện.
Giọng nói vừa dứt, nhìn thời gian.
Ân, sắp đến giờ cơm trưa.
Cô nên đi xem Diệp Tiêu.
Đứng lên, cầm lấy bao tay màu trắng trên bàn
"Còn có việc không? Nếu không có, vậy cáo từ."
Cô đứng ở chỗ đó đợi trong chốc lát.
Đối diện yên tĩnh một mảnh.
Tầm mắt Tô Yên đối diện cùng Tôn Minh thượng tướng.
Tôn Minh mặt đã xanh mét.
Sắc mặt biến hóa hồi lâu, thanh âm già nua trịnh trọng mang theo uy nghiêm.
"Cô là quyết tâm, muốn đối địch cùng Tôn thị?"
Dù sao cũng là một thượng tướng từng trải qua sóng to gió lớn.
Trường hợp gì còn chưa thấy qua?
Tự nhiên rất trầm ổn.
Chỉ là người ngồi bên cạnh hắn không thể bình tĩnh được.
Một bộ lửa giận hừng hực, muốn đem Tô Yên bầm thây vạn đoạn.
Tô Yên ánh mắt lãnh đạm, nhìn Tôn Minh
"Tôn thị gia tộc bị diệt, cũng không trách được tôi, muốn trách thì trách những người này."
Nói xong, cô nâng bao tay màu trắng trong tay lên, chỉ từng người người đối diện.
Sau đó, xoay người
"Thu quân."
Hai chữ rơi xuống, tất cả đi theo ra ngoài.
Bóng dáng thon dài thẳng tắp, làm người không dám khinh thường.
Tôn Minh sắc mặt âm trầm ngồi ở chỗ đó thật lâu.
Vốn là muốn ra oai phủ đầu Tô Yên.
Không nghĩ tới hắn cũng đi đêm có ngày gặp ma.
Tôn Minh vuốt một chút đầu tóc của mình.
Hắn đã 65 tuổi, gương mặt già nua, nếp nhăn che kín.
Thanh âm khàn khàn, chậm rãi truyền ra
"Tô, Yên."
Hai chữ rơi xuống.
Tuy rằng Tô Yên chiến công hiển hách, nhưng dù sao cũng chỉ là nữ nhân.
Vốn hắn cũng không để vào mắt.
Trải qua việc hôm nay, hắn cũng đã có cái nhìn khác về cô.
Ánh mắt hắn lúc sáng lúc tối, cuối cùng nhắm mắt lại.
Ngồi ở chỗ đó trầm tư.
Chung quanh những tên họ hàng kia, chậm chạp không dám lên tiếng.
Tôn Minh chẳng những là thượng tướng, còn là gia chủ Tôn thị gia tộc.
Bọn họ cũng là theo Tôn Minh mà hành sự, không dám nhiều lời.
Tô Yên đi đến bệnh viện quân khu.
Trên đường Triệu Lâm nhắm mắt theo đuôi phía sau.
Ngắn ngủi trầm mặc, Tô Yên lên tiếng
"Vừa mới nãy ở trong phòng, tên mắt híp có quân hàm thiếu tướng, trên dưới 60 tuổi đó là ai?"
Triệu Lâm suy tư một trận
"Thượng tướng nói chính là vị ngồi ở bên trái Tôn Minh thượng tướng?"
"Ân."
"Hắn là anh trai của Tôn Minh thượng tướng, năm nay 68 tuổi, lớn hơn thượng tướng 3 tuổi, tên là Tôn Vô Thịnh."
Lúc Tô Yên nghe thấy Tôn Vô Thịnh còn lớn hơn Tôn Minh thì có điểm kinh ngạc.
Tôn Vô Thịnh nhìn qua trẻ hơn Tôn Minh rất nhiều.
"68?"
Cô thấp giọng một câu.
Triệu Lâm gật đầu
"Hắn vẫn chưa mang binh đánh giặc, quân hàm này cũng không biết làm sao lại có, hơn nữa, nghe nói hắn thích nam nhân."
Lúc nói, Triệu Lâm lại bổ sung một câu
"Hôm qua Tôn Hi thiếu tướng bị ngài đả thương, nghe nói rất gần gũi với vị bác cả này, cả hai người đều yêu thích nam nhân gầy yếu."
Tô Yên bước chân ngừng một chút
"Cho nên, hắn coi trọng Diệp Tiêu?"
Triệu Lâm gật đầu, thanh âm nhỏ chút
"Có khả năng."
Tô Yên mặc quân ủng màu đen, một thân quân phục thuần trắng, rất tiêu sái.
Nửa ngày sau, lên tiếng
"Đi liên hệ Tôn Vô Thịnh, thuận tiện đưa chút quà tặng, cứ nói là nhận lỗi đả thương Tôn Hi."
Triệu Lâm gật đầu
"Vâng"
Hắn là cấp dưới, mệnh lệnh cấp trên chỉ cần làm tốt là được rồi.
Nhiều năm tín nhiệm làm hắn lựa chọn phục tùng vô điều kiện.
Sau khi Tô Yên phân phó xuống, Triệu Lâm rất mau đã đi làm.
Vậy nên chỉ có mình Tô Yên đi bệnh viện quân khu xem Diệp Tiêu.
Mới vừa đi đến cửa phòng bệnh, đã nghe được bên trong truyền đến thanh âm y tá nói chuyện
"Diệp Tiêu tiên sinh, đồ ăn trước mặt ngài đều là căn cứ vào tình trạng thân thể ngài mà chọn lọc, ngài cần phải ăn hết những món đó."
Có thể nghe ra, thanh âm y tá đã cố mềm nhẹ.
Chắc là bởi vì đối phương là một người tự nhiên, lại là một người gầy yếu như vậy nữa.
Khó tránh khỏi gợi lên tình thương của mẹ.
Đợi trong chốc lát, nghe được thanh âm Diệp Tiêu khàn khàn
"Tôi đã ăn no."
"Nhưng, nhưng thịt bò cùng sườn lợn rán trước mặt ngài còn chưa có động, chỉ ăn chút trái cây rau dưa như vậy là không được."
Chờ đến khi Tô Yên đi tới, liền nhìn thấy Diệp Tiêu một ngụm một ngụm ăn salad hoa quả.
Lộc cộc.
Quân ủng màu đen đạp lên sàn cẩm thạch phát ra âm thanh.
Y tá quay đầu lại nhìn người đến là Tô Yên.
Liền tự động tránh ra.
Tô Yên ngồi xuống bên cạnh Diệp Tiêu,
"Hắn thế nào?"
Nói xong, tầm mắt nhìn về phía Diệp Tiêu.
Không biết vì cái gì, Diệp Tiêu cúi đầu, tốc độ ăn bắt đầu nhanh hơn.
Giống như có chút khẩn trương.
Sống lưng đều thẳng tắp.
Y tá đúng sự thật hội báo
"Diệp Tiêu tiên sinh hình như không thích ăn thịt, nhưng ngài ấy nếu vẫn luôn ăn rau dưa, khả năng sẽ rất khó đạt tiêu chuẩn khỏe mạnh."
Chay mặn phối hợp mới có thể cân đối dinh dưỡng.
Y tá dứt lời hạ, Tô Yên gật đầu một cái.
"Ân, cô đi ra ngoài trước đi."
Y tá lui ra ngoài.
Phòng bệnh to như vậy chỉ có Diệp Tiêu cùng cô.
Cô liếc Diệp Tiêu vài lần.
Đứng lên, đi ra bên ngoài.
Chỉ chốc lát sau đã trở lại, còn nhiều thêm một bộ dao nĩa.
Sau đó lại lần nữa ngồi xuống sô pha.
Cầm qua đĩa thịt bò bị bỏ phía xa, cắt một khối, nếm một ngụm.
Hương vị rất ngon.
Cô một bên cắt, một bên hỏi
"Vì sao không ăn? Cho em một lý do."
Diệp Tiêu trộm ngẩng đầu nhìn Tô Yên một cái, sau đó thực mau cúi đầu
"Tôi, tôi ăn."
Không biết vì sao, trở nên có chút co quắp.
Giống như đối mặt với Tô Yên, hắn liền trở nên rất khẩn trương.
Khi vừa dứt lời, Tô Yên đã cắt một khối thịt bò, đưa tới trước mặt hắn.
Cô buông dao nhỏ trong tay, một tay chống cằm, cứ như vậy nhìn hắn.
"Ăn"
Diệp Tiêu lẩm bẩm sửng sốt một chút, vẫn là thành thành thật thật há mồm, ăn thịt bò kia.
Tô Yên cẩn thận nhìn chằm chằm mặt hắn.
Không có bất luận biểu tình chán ghét gì.
Chứng tỏ hắn không bài xích ăn thứ này.
Cô ra tiếng
"Vừa nãy y tá bảo anh ăn, vì sao không ăn?"
Giọng nói của cô nhạt nhẽo.
Chỉ là đơn thuần là nghi vấn.
Nhưng thêm với khuôn mặt lạnh băng này, liền có chút ý tứ cường thế chất vấn.
Diệp Tiêu trở nên càng thêm bất an
"Tôi, tôi, tôi,..."
Nói chuyện cũng có chút không nhanh nhẹn.
Cô không ra tiếng, chỉ ngồi nghe.
Thực mau, liền thấy hắn cúi đầu nói
"Tôi ăn no."
Tô Yên nghe câu trả lời này, thật lâu cũng không nói chuyện.
Sau đó, cắt bò bít tết thành từng khối từng khối.
Rồi đưa một miếng tới trước mặt hắn.
Diệp Tiêu nhìn Tô Yên, lại nhìn nhìn bò bít tết kia, cúi đầu ăn lên.
Sau đó, một khối tiếp theo một khối.
Hắn mới vừa nuốt xuống, theo sát đã có một khối đưa lại đây.
Hắn ăn rất chậm, một miếng bò bít tết phải ở trong miệng nhấm nuốt thật lâu.
Hơn nữa hắn ăn bò bít tết ăn càng ngày càng nhiều, thời gian nhấm nuốt càng ngày càng lâu.
Lúc này, Tô Yên lại lần nữa ra tiếng
"Nói thật."
Diệp Tiêu thân thể cứng đờ, co quắp nắm chặt một góc bệnh phục
"Bò bít tết, thực cứng."
Hắn đã tận lực ăn.
Nhưng ăn mấy thứ này, rất mệt.
Ăn rau dưa, tốt hơn một ít.