Khi giọng nói vừa dứt, trong tay Tô Yên, đã nhiều hơn một cây súng lục màu trắng.
Sau đó, nâng tay lên, súng lục nhắm ngay giữa mày Tôn Hi.
Toàn trường yên tĩnh.
Tôn Hi sắc mặt đã phi thường khó coi, càng nhiều hơn là không thể tin tưởng.
Súng trong tay cô chậm rãi hạ xuống.
Cuối cùng, nhắm chuẩn vị trí trái tim Tôn Hi, dừng lại.
Tôn Hi cắn chặt răng, từng câu từng chữ
"Cô dám."
Cơ hồ là vừa mới nói xong.
Phanh!
Tô Yên đã Ϧóþ cò súng.
Ánh mắt Tôn Hi co rụt lại, người chung quanh cũng đồng thời thay đổi sắc mặt.
Tôn Hi ra sức nhảy sang bên trái.
Nhưng hắn làm sao có thể theo kịp tốc độ viên đạn?
Viên đạn màu bạc trực tiếp xuyên qua иgự¢ hắn
Lực viên đạn bắn vào, làm hắn ngã trên mặt đất.
Đạn xuyên иgự¢, để lại một lỗ thủng đầy máu.
Xoát một chút, Tôn Hi sắc mặt tái nhợt
"Tôn thiếu tướng!"
Thuộc hạ của Tôn Hi tất cả đều luống cuống tay chân.
Sôi nổi tiến lên xem xét tình huống.
Thanh âm Tô Yên thong thả lần thứ hai vang lên
"Dĩ hạ phạm thượng, ai cứu, cùng tội."
Tầm mắt cô đảo qua mọi người.
Khiến bọn hắn lập tức cứng đờ tại chỗ.
Đỡ cũng không phải, không đỡ cũng không phải.
Tôn Hi có được bối cảnh cường đại là gia tộc Tôn thị, là con trai Tôn Minh thượng tướng, Tô thượng tướng đôi mắt cũng không nháy nổ súng một phát.
Bọn họ chỉ là tép riu không có bối cảnh.
Đi lên không phải là ૮ɦếƭ sao??
Xem bộ dáng vừa nãy, cô là thật sự muốn mạng Tôn Hi!
Nếu Tôn Hi thiếu tướng không né, thật sự đã trực tiếp ૮ɦếƭ ở nơi này!
Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, còn có thân phận trên người.
Bọn họ thật sự không dám trêu chọc cô.
Tôn Hi quỳ rạp trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, máu chảy đầy đất.
Đau đến gân xanh đầy đầu, nhìn như là sắp ngất xỉu vậy.
Cuối cùng, phó quan của Tôn Hi vẫn đứng dậy. Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Hắn hành quân lễ với Tô Yên, nói
"Tô thượng tướng! Tôn Hi thiếu tướng là vi phạm lần đầu, còn mong ngài cho Tôn Hi thiếu tướng một lần hối cải để có cơ hội sửa sai!"
Nói xong, phó quan khom lưng 90 độ với Tô Yên, thành khẩn.
Tô Yên đùa nghịch súng trong tay.
Mà Diệp Tiêu lại nhìn máu chảy đầy đất, sợ tới mức chân đều đứng không yên.
Gắt gao lôi kéo ống tay áo Tô Yên, dù cho hắn cực lực áp chế chính mình, nhưng mà vẫn để Tô Yên cảm giác được run rẩy cùng sợ hãi.
Cô quay đầu lại nhìn Diệp Tiêu.
Thấy hắn vẫn luôn cúi đầu, nhìn không rõ biểu tình trên mặt.
Cô duỗi tay, nâng cằm Diệp Tiêu lên.
Để hắn nhìn thẳng cô.
Tô Yên lên tiếng
"Sợ hãi?"
Diệp Tiêu run rẩy môi, sắc mặt so với lúc nãy càng tái nhợt.
"Có, có chút"
Tô Yên nhìn kỹ hắn thật lâu.
Phát hiện hắn là thật sự sợ hãi.
Điều này khiến cô có một cái chớp mắt giật mình.
Cô chớp mắt, nâng tay lên, kéo khuất rèm vải phía sau.
Khi rèm vải hoàn toàn khép lại, thanh âm lãnh đạm vang lên.
"Nâng người đi ra ngoài, về sau đồ vật dính máu, không sạch sẽ, không được mang tiến vào.")
Nghe lời cô nói.
Người không biết còn tưởng rằng Tôn Hi là cái đồ vật gì dơ bẩn.
Tôn Hi che lại nơi bị thương, một 乃úng máu từ trong miệng phun ra.
Cuối cùng hoàn toàn ngất đi.
Phó quan kia vừa nghe, trong mắt hiện lên vui mừng.
"Vâng."
Đồng ý một tiếng, bận rộn lo lắng nâng Tôn Hi đi ra ngoài.
Tôn Hi là cấp trên của bọn họ.
Nếu hắn ૮ɦếƭ, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ chịu liên lụy.
Dù sao tới bệnh viện một chuyến, cấp trên ૮ɦếƭ, bọn họ ngược lại là hoàn hảo không tổn hao gì đi ra ngoài.
Sợ là gia tộc Tôn thị không có khả năng dễ dàng buông tha bọn họ.
Có nhân viên y tế bận rộn lo lắng xử lý vết máu trên mặt đất.
Trải qua chuyện vừa nãy, tất cả mọi người đều an an tĩnh tĩnh làm việc trong tay, không ai dám lắm miệng.
Tô Yên lôi kéo Diệp Tiêu, ấn hắn xuống giường một lần nữa.
Thu hồi khẩu súng.
"Anh nghỉ ngơi đi."
Khi nói chuyện, mùi máu tươi nồng nặc.
Sau một thời gian, nghe thấy bên ngoài không còn động tĩnh nữa.
Cô định rời đi.
Nào biết người này gắt gao bắt lấy ống tay áo của cô không buông.
Cô chớp chớp mắt, nhìn vào tay áo đang bị nắm chặt của mình
"Còn có việc? "
Giọng nói lạnh lùng, lại thêm khuôn mặt nghiêm túc.
Chỉ làm người cảm thấy ngột ngạt không nói nên lời.
Đôi môi hắn tái nhợt, hơi mở miệng, tựa hồ có chút khẩn trương.
"Tôi, tôi muốn ở bên em."
Khi hắn nói, thanh âm càng ngày càng nhỏ.
Hắn gục đầu xuống, lúng túng.
Tô Yên nghiêm túc suy nghĩ
" Thân thể anh suy yếu, không có đủ tư cách tiêu chuẩn, cần phải an dưỡng. Em vẫn còn việc phải làm, không thể ở lại với anh trong bệnh viện."
Người Diệp Tiêu cứng lại trong chớp mắt, lẩm bẩm
"Ân, biết, biết."
Bởi vì Tô Yên từ chối, hắn trở nên co quắp, sau đó, chậm rãi buông lỏng tay ra.
Một đoạn tay áo của Tô Yên bị hắn nắm chặt đến nhăn bèo nhèo.
Hắn mặc bệnh phục to rộng, ngồi ở mép giường, đầu cúi xuống, như thể bị người ta vứt bỏ.
Bởi vì Tô Yên đang đứng cạnh giường, hắn lại ngồi trên giường, hơn nữa còn cúi đầu xuống.
Cho nên cô không nhìn thấy rõ biểu tình trên mặt hắn.
Cũng không biết rốt cuộc hắn đang suy nghĩ cái gì.
Duỗi tay, véo cằm hắn, để hắn nhìn vào cô.
Khuôn mặt tinh xảo lạ thường lọt vào mắt cô.
Sau nửa ngày, Tô Yên lên tiếng
"Còn có chuyện gì muốn nói? "
Diệp Tiêu lắc đầu, lẩm bẩm
"Không, không còn nữa."
Tô Yên gật đầu.
"Vậy, ngoan ngoãn ở đây chờ đến khi khỏe lên, sau đó em đưa anh đi."
Khi cô nói, tay dùng sức nắm mặt Diệp Tiêu mạnh hơn.
Nhìn đôi má biến dạng vì mình nắm.
Đôi mắt ướt dầm dề đơn thuần lại vô hại.
Cô im lặng một lúc, cúi đầu hôn lên đôi môi tái nhợt kia.
Diệp Tiêu đại khái không ngờ rằng cô sẽ bất ngờ hôn mình, thân thể theo bản năng muốn lùi lại.
Tô Yên càng dùng sức nhéo cằm hắn, giọng cô lạnh lùng vang lên
"Đừng nhúc nhích."
Sau đó, Diệp Tiêu duy trì tư thế ngước lên, thụ động bị cô hôn.
Đợi đến khi Tô Yên hôn xong.
Thấy hắn còn chưa phản ứng lại.
Đếm cẩn thận, bọn họ gặp mặt nhau còn chưa tới nửa giờ.
Nói chuyện không quá mười câu.
Đột nhiên liền hôn môi, làm cho hắn ngạc nhiên cả nửa ngày.
Kết quả là, Tô Yên lãnh đạm giải thích
"Mặc dù chúng ta chưa kết hôn, nhưng anh chỉ có thể cùng em kết hôn, hôn môi là chuyện tất yếu. Trước luyện tập một chút, không cần ngạc nhiên như vậy."
Giọng nói trầm xuống, khuôn mặt của Diệp Tiêu đỏ ửng lên.
Cả người đều trở nên co quắp, nắm chặt tờ giấy trong tay không biết phải làm gì.
Tiểu Hoa nghe lời ký chủ nhà mình nói, nhỏ giọng lên tiếng
"Ký chủ, nam chủ có vẻ rất ngây thơ, như là một tiểu thụ nha."
Tô Yên cúi đầu nhìn Diệp Tiêu, nói với Tiểu Hoa
"Cái gì tiểu thụ?"
"Ách... Tiểu Hoa cũng không biết, có lẽ... là một người đàn ông gầy yếu đi."
Kỳ thật cái từ này là Tiểu Hoa trong một vị diện nào đó tự trộm lên mạng học được.
Chỉ thấy một đám hoa si thường xuyên vây quanh Weibo một người con trai nhìn qua thực gầy yếu, gọi bọn họ là tiểu thụ.
Tô Yên nghe lời giải thích của Tiểu Hoa.
Gầy?
Cô nhìn Diệp Tiêu.
Quả thực là quá yếu.
Cô vừa nãy chỉ thoáng dùng sức Ϧóþ cằm hắn.
Mà một lát sau, nơi cô Ϧóþ đã trở nên phiếm đỏ rồi.
Hắn yếu như vậy, đi ra ngoài bị người ta khi dễ thì làm sao bây giờ?
Bởi vì dù sao đây cũng không phải là trái đất trước kia.
Chín mươi chín phần trăm người dân ở đây đều có gen đột biến.
Người này có khi ngay cả một người phụ nữ cũng có thể dễ dàng đánh bại hắn.
Nghĩ như vậy, Tô Yên cau mày
"Nhớ chăm sóc tốt bản thân, em sẽ kiểm tra mỗi ngày. Nghe không?"
Diệp Tiêu ngồi đó gật đầu thành thật.
"Nghe rồi."
Lúc này, lông mày cau chặt của Tô Yên mới buông lỏng.
"Nhớ phải dưỡng cho tốt, em phải đi rồi."
Diệp Tiêu lo lắng mở miệng
"Em, em mỗi ngày sẽ đến gặp tôi sao?"
Bởi vì quá lo lắng, đỏ ửng vừa mới rút đi, lại lần nữa lan tràn trên mặt.
Tô Yên không trả lời ngay, mà hỏi lại
"Anh muốn em đến mỗi ngày?"
Diệp Tiêu ngập ngừng một lúc lâu, cuối cùng ánh mắt trông mong nhìn Tô Yên, đỏ mặt gật đầu.
"Muốn"
Tô Yên nghe thấy, khuôn mặt cô cuối cùng cũng có chút vui sướng.
Nhưng chỉ là cong cong môi.
"Được, mỗi ngày đều đến."
Diệp Tiêu vẫn luôn bị cô nhìn, lại bắt đầu khẩn trương.
Khăn trải giường màu trắng trong tay đều biến dạng.
Cúi đầu, đỏ mặt đồng ý
"Tôi, tôi sẽ đợi em mỗi ngày."
Tô Yên còn chưa có phản ứng, nhưng Tiểu Hoa lại rất phấn khích.
"Ký chủ, nam chủ đại nhân cũng quá ngây thơ đi?? Làm em, làm em dường như thấy được bộ dáng khi xưa của chị a."
Tiểu Hoa lên tiếng cảm thán, vẫn luôn không nhận được ký chủ đáp lời.
Tô Yên
"......"
Cho đến khi Tô Yên bước ra khỏi phòng bệnh, một lúc sau, cô nói
"Trong mắt em, ta hiện tại như thế nào? "
Tiểu Hoa trầm mặc trong chốc lát, do dự nửa ngày, cuối cùng quyết định nói sự thật
"Ký chủ hiện tại là một người có thể bức bách nam chủ đại nhân.... hôn môi."
Ngẫm lại, ký chủ trước kia, lần hôn môi nào cũng đều là bị động thừa nhận còn gì.
Nhưng theo thời gian lại dần dần thay đổi.
Ký chủ không chỉ chủ động hôn nam chủ.
Hiện tại còn dám ép nam chủ đại nhân hôn môi.
Nhìn vào dấu vết màu xanh tím bị véo trên khuôn mặt của nam chủ đại nhân.
Lại nhìn ký chủ nhà mình một lần nữa, hôn xong liền vỗ ௱ôЛƓ rời đi.
Mặt không đổi sắc, tim không đập.
Ah, tất nhiên, nó vẫn là yêu ký chủ nhất.
Tô Yên nghe lời của Tiểu Hoa, không trả lời lại.
Lấy găng tay màu trắng ra khỏi túi, đeo vào.
Đằng sau, Triệu phó quan vẫn luôn đi theo bên cạnh Tô Yên, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Tô Yên nâng mí mắt liếc nhìn anh ta một cái
"Triệu Lâm, cậu muốn nói cái gì?"
Triệu Lâm ho nhẹ một tiếng, vẫn hạ quyết tâm nói
"Thượng tướng, Tôn Hi đó không phải là đèn cạn dầu, người này từ trước đến nay có thù tất báo, ngài thiếu chút nữa làm hắn mất mạng. Hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu."
Mí mắt Tô Yên hạ thấp
"Ân"
Nhẹ nhàng bâng quơ một câu, khiến Triệu Lâm một lúc sau mới phản ứng.
Không còn?
Không còn???
Triệu phó quan lại lần nữa lên tiếng
"Bây giờ thuộc hạ nên làm gì? "
Triệu Lâm đã đi theo Tô Yên nhiều năm, cùng nhau vào sinh ra tử. Hắn ta là một cấp dưới rất trung thành.
Cô biết hắn lo lắng chuyện gì.
Tôn Hi không đáng sợ, đáng sợ chính là người sau lưng Tôn Hi.
Gia tộc Tôn thị, Tôn Minh thượng tướng.
Tôn thị gia tộc dù sao cũng đã sừng sững bao nhiêu năm qua.
Triệu phó quan đang muốn nói tiếp.
Tô Yên dừng bước liếc nhìn hắn.
"Sợ cái gì, nếu tôi không ૮ɦếƭ, cậu cũng không ૮ɦếƭ."
Giọng nói vừa ra, Triệu phó quan sửng sốt.
Sau đó lập tức hành quân lễ
"Vâng"
Tô Yên thấy hắn đã bớt lo lắng, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.
"Nhớ rõ về sau, mỗi ngày để trống hai giờ trong lịch trình của ta."
"Vâng."
Triệu Lâm nói tiếp
"Thượng tướng nên có thêm nhiều thời gian nghỉ ngơi."
Thanh âm Tô Yên lãnh đạm
"Không phải nghỉ ngơi, mà là đi chăm sóc hắn. "