Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 224

Tác giả: Tần Nguyên

Cô vẫn chưa đi đến chỗ giường bệnh, mà là ngồi ở trên sô pha nghỉ ngơi.
Cởi bỏ nút thắt trên áo khoác.
Lạch cạch một tiếng, ném kiện trong tay vào trên bàn.
"Diệp Tiêu, cậu muốn cùng ta kết hôn?"
Thanh âm lãnh đạm, hơn nữa bản thân cô nghiêm túc lại có khí thế lạnh băng.
Làm không khí trong phòng bệnh càng thêm nghiêm túc khẩn trương.
Thật lâu sau.
Thanh âm khàn khàn rầu rĩ sau rèm vải vang lên
"Ân"
"Cho ta một cái lý do."
Lại qua thật lâu, người kia mới nói
"Tôi tin tưởng cô."
Thanh âm kia khàn khàn lợi hại, nghe có chút suy yếu.
Tô Yên biểu tình không có gì biến động.
Như cũ cúi đầu
"Ta không có ý định kết hôn cùng cậu, đổi người khác."
Cô dựa vào trên sô pha, thanh âm thong thả truyền ra.
Thật lâu sau thanh âm suy yếu khàn khàn kia lại nhược nhược vang lên
"Không có."
Tô Yên nhắm mắt lại xoa giữa mày.
Một lát sau, nói
"Nếu không có đối tượng muốn kết hôn, ta đây liền đi trước, nếu có người ái mộ, nhớ rõ gọi điện thoại cho Triệu phó quan."
Tiểu Hoa líu lưỡi, thân xác mà ký chủ nhà mình bám vào này, cách nói chuyện, còn có nhất cử nhất động, công khí mười phần a.
Đặc biệt là khi ký chủ nói lời này, vừa nghe như thế nào còn cảm thấy là đang khi dễ người ta đây?
Khi Tô Yên nói phải đi, mặt sau rèm vải phát ra động tĩnh.
Sau đó, rèm vải bị xốc lên.
Một người nam tử, mặc bệnh phục thuần trắng sắc, thực gầy ốm, thế cho nên nhìn qua như là lọt thỏm trong bộ bệnh phục kia.
Da thịt tái nhợt, ngũ quan tinh xảo, khẽ cắn môi, như là đã chịu khi dễ vậy.
Tay nắm chặt rèm vải, run rẩy.
Yết hầu trên dưới lăn lộn.
Thật lâu sau, ấp ủ ra một câu
"Cô có thể cho tôi một cơ hội hay không?"
Bộ dáng kia, thật sự đáng thương hề hề.
Tô Yên nhìn hắn, động tác chuẩn bị rời đi dừng một chút.
Đứng ở cửa nhìn hắn thật lâu.
Cuối cùng, đi đến trước mặt hắn.
Vừa tới gần mới phát hiện, Tô Yên mới cao tới cằm hắn.
Tô Yên buông xuống đôi mắt, duỗi tay đỡ lấy cánh tay hắn.
Diệp Tiêu sửng sốt.
Đại khái là không nghĩ tới cô sẽ đột nhiên hành động như vậy.
Diệp Tiêu khẩn trương mở miệng
"Tôi, tôi, cô nguyện ý sao?"
Tô Yên nhìn thoáng qua đôi chân trần của hắn, nói
"Lên giường ngồi."
Diệp Tiêu thành thành thật thật, chậm rì rì ngồi trở lại mép giường.
Triệu phó quan canh giữ ở cửa bị một màn đột nhiên phát sinh này làm cho không kịp trở tay.
Đại khái là không nghĩ tới Tô Yên vừa mới nãy còn lạnh như băng, một bộ không muốn quan tâm đến người tự nhiên này, giờ lại đột nhiên thay đổi.
Mà thống tử vô dụng- Tiểu Hoa ngay lúc này lên tiếng
"Leng keng, phát hiện trên người Diệp Tiêu mang theo mảnh nhỏ Chủ Thần, mời ký chủ hoàn thành công lược."
Khi Tiểu Hoa phát xong nhiệm vụ này, mới phát hiện.
Oa, hóa ra nam nhân suy yếu trước mắt này là nam chủ đại nhân a.
Khi Tiểu Hoa đang kinh ngạc.
Tô Yên đã đỡ Diệp Tiêu ngồi lại trên giường bệnh.
Nhìn về phía hắn, nói
"Trước khi kết hôn cầu phải làm kiểm tra sức khỏe, tố chất thân thể của anh không đạt tiêu chuẩn. Chờ đến khi các chỉ số đủ tư cách, lại kết hôn."
Chỗ cửa truyền đến tiếng hút khí giật mình.
Đánh ૮ɦếƭ Triệu phó quan cũng không nghĩ tới, chính mình thế nhưng thấy được cảnh Tô thượng tướng cầu hôn.
Hơn nữa lại là cùng một tên.... người tự nhiên suy yếu như vậy.
Diệp Tiêu bên này cũng ngây ngẩn cả người.
Đáy mắt không biết vì sao có chút đỏ lên, nhìn qua giống như một chú chó con sợ hãi bị vứt bỏ, đôi mắt ướt dầm dề
"Cô, cô là muốn cùng tôi kết hôn?"
"Đây không phải nguyện vọng của anh sao?"
Tô Yên hỏi lại một câu.
Sau đó, Diệp Tiêu nhanh chóng gật đầu hai cái.
Tô Yên đứng, cúi đầu nhìn Diệp Tiêu ngồi ở mép giường.
Trầm mặc trong chốc lát, nói
"Nghỉ ngơi đi, em có thời gian lại đến thăm anh."
Diệp Tiêu ngoan ngoãn gật đầu, thành thành thật thật đáp ứng.
Tô Yên thấy hắn đáp ứng rồi, cũng không có nói gì nữa, đi ra ngoài.
Lúc này, bỗng nhiên một đám quân nhân đã qua huấn luyện vọt vào.
Chặn đường đi Tô Yên.
Bước chân cô dừng lại đứng ở tại chỗ.
Lúc này, có một quân nhân ra tiếng
"Ai là Diệp Tiêu?"
Người ngồi ở mép giường khàn khàn ra tiếng
"Là tôi."
Tên dẫn đầu gật đầu
"Đi theo chúng tôi."
Nói xong, quân nhân dẫn đầu kia liền đi tới mép giường.
Chỉ là, ngay cả người hắn cũng chưa ᴆụng tới, đã bị Tô Yên ngăn lại ở tại chỗ,
Tay Tô Yên, ấn bả vai tên dẫn đầu kia
"Ai mệnh lệnh cho cậu tùy tiện mang người của tôi đi?"
Tên kia đầu tiên là sửng sốt, theo sau nhìn Tô Yên một hồi lâu.
Bởi vì áo khoác quân phục của Tô Yên đã cởi ra, cô chỉ mặc một cái áo trắng dài, tuy rằng có thể nhìn ra cô là một quân nhân.
Nhưng cũng không nhìn ra quân hàm của cô.
Tô Yên mặt không biểu tình nhìn người kia
"Ta là Tô Yên."
quân nhân dẫn đầu kia trố mắt, sau đó lập tức hành quân lễ
"Tô thượng tướng!"
Tô Yên cúi đầu sửa sang lại một chút áo khoác trong tay
"Muốn mang Diệp Tiêu đi chỗ nào?"
Tên dẫn đầu kia do dự trong một cái chớp mắt
"Tô thượng tướng, đây là cơ mật."
"Ai mệnh lệnh?"
"Này....."
Người dẫn đầu cũng đang do dự, tựa hồ không muốn nói.
Tô Yên cúi đầu, động tác sửa sang lại áo khoác dừng một chút, bỗng nhiên giơ tay, nắm lấy cổ áo tên kia.
Vung sang bên cạnh.
Phanh!
Tên dẫn đầu như là diều dứt dây, bị Tô Yên trực tiếp quăng gãy cả sô pha.
Tô Yên giật giật mày, nhìn thoáng qua tay mình.
Lực lượng thân thể này, so với trong tưởng tượng còn cường đại hơn.
Tên dẫn đầu kia ngã vào chỗ đó hơn nửa ngày cũng chưa bò dậy.
Tức khắc, phòng bệnh này lập tức an tĩnh.
Tô Yên dựa vào ở ven tường,
"Quân nhân, chính là phải tuyệt đối phục tùng thượng cấp. Nếu đã làm không được, còn làm quân nhân làm gì?"
Hỏi có một vấn đề mà cọ tới cọ lui, nửa ngày cũng nói không nên lời.
Người cô cứu trở về, vốn là phải do cô an bài.
Chỗ nào đến lượt người khác đùa nghịch, dùng hai chữ cơ mật để nhúng tay?
Tiểu Hoa hừ hừ hai tiếng, nhỏ giọng nói thầm
"Nếu không phải bởi vì hắn là nam chủ đại nhân, ký chủ khẳng định sẽ không quản."
Ký chủ quá cool!
Vĩnh viễn đều sẽ có đặc thù đối đãi với nam chủ đại nhân.
Hồi lâu sau, tên quân nhân bị vứt kia rốt cuộc từ trên mặt đất bò lên.
Tô Yên nói
"Nếu không nói, vậy gọi điện thoại cho thượng cấp của cậu, để hắn tự mình tới gặp ta."
Tên kia sửng sốt.
Khẩu khí thật lớn a.
Nhưng mà nghĩ lại, cô là Tô Yên, Tô thượng tướng.
Một người không dựa gia tộc, mà dựa vào chiến công hiển hách thượng vị, là nữ thượng tướng duy nhất, xác thật là có tư cách nói lời này.
Do dự xong, hắn vẫn lấy đồng hồ điện tử ở cổ tay điểm vài cái.
Sau đó, đi ra bên ngoài phòng bệnh.
Phòng bệnh yên tĩnh một mảnh.
Diệp Tiêu ngồi ở mép giường có chút bất an, sắc mặt tái nhợt.
"Tôi... có phải gây thêm cho cô phiền toái hay không?"
Thanh âm khàn khàn, nghe vừa suy yếu lại vừa cẩn thận.
Tô Yên nghiêng đầu nhìn hắn.
"Không có gì mà phiền toái hay không. Anh nghỉ ngơi thật tốt đi."
Nếu dựa theo cách hành sự của nguyên thân.
Cô ấy cũng không có đáp ứng kết hôn cùng Diệp Tiêu, chờ đến khi nguyên thân rời khỏi bệnh viện, thực mau có một đám người tới mang Diệp Tiêu đi.
Sau đó, nguyên thân liền không còn gặp qua Diệp Tiêu nữa.
Nguyên thân có dũng có mưu, nhưng cũng chỉ giới hạn ở trên chiến trường, đối với nội đấu, cô vẫn không am hiểu mấy.
Trên địa cầu, ba đại thượng tướng tạo thành thế chân vạc, hai vị thượng tướng khác đã sớm bất mãn thật lâu.
Đều đang âm thầm ngo ngoe rục rịch muốn nuốt đối phương.
Một năm sau, nguyên thân ૮ɦếƭ vào trận phong ba tranh đấu này, bị đẩy tội thông đồng với địch, ૮ɦếƭ không chỗ chôn, trên lưng còn gánh một thân tiếng xấu.
Mười lăm phút sau.
Một thiếu tướng mặc một thân quân trang xuất hiện ở phòng bệnh.
Người kia ngũ quan không tồi, nhưng là liếc mắt một cái lại thấy có chút âm nhu.
Trong ánh mắt lấp lóe độc ác.
Là nhân vật tàn nhẫn.
Tô Yên cũng nhận ra được, hắn là Tôn Hi.
Là con trai của Tôn Minh thượng tướng.
Nghe nói Tôn Minh rất thương yêu đứa con trai này.
Tuổi còn trẻ đã lên quân hàm thiếu tướng, phương diện này rốt cuộc là do nỗ lực hay là dựa vào cha hắn, cũng không ai biết.
Tôn Hi hành lễ với Tô Yên
"Tô thượng tướng."
Thời điểm nói, lộ ra một nụ cười tự nhận là hoàn mỹ.
Sau đó, tháo xuống bao tay trắng trên tay.
Ánh mắt liếc hướng giường bệnh, tầm mắt một chút một chút đánh giá Diệp Tiêu ngồi ở trên giường.
Sau đó cười ý vị thâm trường
"Người tự nhiên? Suy yếu như vậy?"
Diệp Tiêu bị hắn nhìn nên cúi đầu, tay nắm chặt khăn trải giường.
Tô Yên đi qua, chắn trước mặt hắn.
"Hắn sắp cùng ta ký kết hôn ước, vì sao muốn mang hắn đi? Có loại cơ mật nào mà ta không có quyền biết?"
Tôn Hi bộ dáng bừng tỉnh
"Trách không được, Tô thượng tướng che chở hắn như vậy, hóa ra là như thế này."
Ngôn ngữ cũng không có chút nào cung kính.
Diệp Tiêu ngẩng đầu, nhìn nữ tử che trước mặt hắn.
Sau đó, chậm rì rì đứng dậy.
Bàn tay tái nhợt, khớp xương rõ ràng, kéo lại tay Tô Yên
"Tôi...tôi.."
Do dự, như là muốn nói cái gì.
Tô Yên nghiêng đầu, tới gần hắn,
"Muốn nói cái gì?"
Diệp Tiêu nhỏ giọng nói
"Tôi không muốn đi cùng hắn."
Hắn cúi đầu, hơn nữa bộ dáng nhút nhát sợ sệt, thân thể gầy yếu kia.
Liền giống cô vợ nhỏ đứng ở phía sau Tô Yên vậy.
Tô Yên cầm tay hắn
"Tất nhiên sẽ không."
Dù cho mặt cô không biểu tình, một bộ dáng lạnh như băng.
Nhưng là nghe lời nói của cô, lập tức khiến cho người yên ổn.
Tô Yên vừa dứt lời, Tôn Hi đối diện tức khắc liền nở nụ cười.
"Tô thượng tướng, cũng không nên hứa hẹn sớm như vậy."
Tôn Hi giống như chủ nhân, khắp nơi đánh giá phòng bệnh.
Hắn vuốt ve bao tay màu trắng.
Chờ cười đủ rồi, trên mặt cười chậm rãi ẩn đi, một đôi mắt nhìn chằm chằm Diệp Tiêu.
Nhưng lại nói với Tô Yên
"Tô thượng tướng không phải còn chưa ký kết khế ước cùng hắn sao?
Hắn là người ngài mang từ chiến loạn về, hết thảy về hắn, vẫn phải điều tra cho rõ.
Cho nên hôm nay, tôi phải dẫn hắn rời đi, cẩn thận thẩm vấn."
Tô Yên an tĩnh trong một cái chớp mắt, chậm rãi nói
"Dù cho là cha cậu tới, cũng không dám nói như vậy cùng ta, ai cho cậu lá gan đó?"
Tôn Hi thân thể cứng đờ.
Từ trước đến nay hoành hành ngang ngược quen rồi.
Ỷ vào là trưởng tử Tôn gia, được Tôn thượng tướng yêu thương, vô luận gặp được ai đều sẽ cho hắn ba phần mặt mũi.
Thế cho nên đây vẫn là lần đầu bị ném mặt mũi như vậy trước mặt cấp dưới.
Ánh mắt Tôn Hi như rắn độc, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên.
Muốn khống chế lửa giận trong lòng, miễn cưỡng lộ ra tươi cười.
Chỉ là tươi cười này nhìn qua, có chút vặn vẹo.
"Tô thượng tướng nói như thế, là quyết tâm muốn cùng Tôn gia ta đối địch?"
Tô Yên mí mắt buông xuống, chỉ nghe lạch cạch một tiếng.
Súng bên hông đã ở trên tay cô.
Tức khắc, không khí khẩn trương lên
"Dĩ hạ phạm thượng, luận tội hẳn là bắn ૮ɦếƭ ngay tại chỗ."
Chậm rì rì nói ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc