Rốt cuộc, đối diện bên kia Bạc Vũ ra tiếng
"Loại hương vị ngọt ngấy này, cũng thật chán ghét."
Nói xong, cô ta đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Yên
"Cô càng làm cho tôi chán ghét."
Giọng nói còn mang theo một cỗ âm ngoan.
Tô Yên thanh âm nhạt nhẽo
"Cùng đường rồi nên tính toán tới Gi*t ta để ngăn cản mạt sát sao?"
Bạc Vũ hừ lạnh một tiếng, một lưỡi dao mỏng như cánh ve xuất hiện ở bàn tay cô ta
"Còn tính là có chút đầu óc."
Nói xong, Bạc Vũ từng bước một đi về phía Tô Yên
"Cô có thể đi đến hiện tại, là bởi vì vận khí, mà không phải là cô mạnh hơn tôi."
Tô Yên nâng mắt lên, không có phản bác lời cô ta, chỉ là nói
"Cô đánh không lại ta."
Bạc Vũ cười nhạo
"Cô quá tự đề cao mình rồi."
Đánh không lại?
Lang bạt qua nhiều vị diện như vậy, công phu trên tay, từ trước đến nay đều là át chủ bài cuối cùng của cô ta.
Cũng là thứ cô ta tự hào nhất.
Gi*t người, chính là so ai tàn nhẫn hơn.
Sau đó, liền nghe Bạc Vũ nói
"Đi tìm ૮ɦếƭ đi."
Giọng nói vừa dứt, hai người giao triền đánh nhau.
Bạc Vũ thủ pháp quỷ dị, ngón út nhanh chóng xẹt qua cổ Tô Yên.
Lạch cạch.
Tô Yên nắm lấy cổ tay cô ta.
Tiếp đến, ngón cái dùng sức, ấn xuống phía dưới.
Chỉ nghe lạch cạch một tiếng, thanh âm thanh thúy đứt gãy.
Tô Yên sắc mặt như cũ không có gì biến hóa.
Mà Bạc Vũ đồng tử lại đang kịch liệt co rút lại.
Bởi vì cô ta thế nhưng không cử động được cánh tay, nữ nhân này nhìn yếu đuối, thế nhưng lực đạo lại lớn như một người đàn ông.
Tô Yên nhạt nhẽo ra tiếng
"Ta đến bây giờ vẫn không có suy nghĩ rõ ràng, Tang Lạc vì sao sẽ để cô tới khiêu chiến ta."
Ngay cả Tang Lạc cũng không thắng được cô, một người khiêu chiến chỉ biết bắt chước mặt ngoài, là có thể đủ thắng cô?
Hay là nói, Tang Lạc cố ý muốn mượn tay cô, tới Gi*t ૮ɦếƭ người khiêu chiến này?
Cô nghĩ không rõ.
Nửa ngày lúc sau, nói với Bạc Vũ
"Linh hồn cô sẽ bị mạt sát, vô pháp chuyển thế, có di ngôn gì không?"
Thanh âm lãnh đạm.
Khiến trái tim Bạc Vũ kịch liệt co rút lại.
Người này, rốt cuộc là người nào??
Vì cái gì, có thể nhẹ nhàng bâng quơ nói ra lời này??
Trên mặt vẫn là bộ dáng vô hại bình đạm, nhưng lại có thể nói ra lời tàn nhẫn như thế.
૮ɦếƭ đến nơi Bạc Vũ mới bắt đầu nghĩ lại, tựa hồ, chính mình từ lúc bắt đầu đã xem nhẹ địch nhân.
Bạc Vũ chưa từ bỏ ý định, hai mắt trừng Tô Yên, trong mắt sát ý chẳng những không có yếu bớt, ngược lại càng ngày càng đậm
"Cho dù có ૮ɦếƭ, tôi cũng muốn cùng cô đồng quy vu tận!"
Tô Yên nhìn cô ta, chỉ cảm thấy lời này đã nghe qua rất nhiều lần.
Thời điểm khi cô vẫn còn chưa thành thần, đã có vô số người muốn Gi*t cô không thành, nói ra lời nói như vậy tàn nhẫn.
Nhưng mà kết quả, đều không ngoại lệ, đều bị cô Gi*t ૮ɦếƭ.
Nghe được nhiều lần, làm cho nội tâm cô không còn dao động.
Tô Yên ra tiếng
"Nếu đây là di ngôn của cô, chỉ sợ di ngôn này thực hiện không được."
Giọng nói vừa dứt, Tô Yên duỗi tay bẻ gãy ngón út Bạc Vũ.
Trên đó còn có lưỡi dao sắc bén mỏng như cánh ve.
"A!!"
Kịch liệt đau đớn làm Bạc Vũ hô ra tiếng.
Giây tiếp theo, cô ta bị ném xuống đất.
Tô Yên rút ra một tờ giấy, lau khô máu trên tay.
Lúc này, Tiểu Hoa thanh âm vang lên
"Leng keng, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, người khiêu chiến vũ khiêu chiến thất bại, sẽ lọt vào mạt sát."
Khi Tiểu Hoa dứt lời, Bạc Vũ trên mặt đất đại khái cũng nghe được tin tức.
Bởi vì sắc mặt cô ta đã trở nên rất khó nhìn.
Sau đó, Bạc Vũ cong người một đoàn, đau đớn vặn vẹo phát ra thanh âm sắc nhọn chói tai.
Bạc Vũ muốn ngồi dậy, một giây sau lại ngã xuống trên mặt đất.
Nhắm mắt lại, cuối cùng cũng không có hơi thở.
Thanh âm Tiểu Hoa lại lần nữa vang lên
"Leng keng, người khiêu chiến Vũ đã bị mạt sát."
Bạc Vũ ngã trên mặt đất, sau khi tắt thở, lại bỗng nhiên động.
Cô ta lại lần nữa mở to mắt tỉnh lại.
Nhưng mà ánh mắt hỗn độn, nhìn qua khác hẳn lúc trước.
Đứng dậy, cười ngây ngô với Tô Yên.
"Hắc hắc hắc"
Cười xong, che lại tay mình đang chảy máu, đột nhiên lại khóc
"Đau!!"
Vừa kêu, vừa chạy đi.
Tiểu Hoa ra tiếng
"Ký chủ, là nguyên bản linh hồn của nguyên thân. Bởi vì bị linh hồn Vũ ăn mòn thế cho nên biến thành một đứa ngốc."
Ở cửa nhà, thái dương đã sắp xuống núi.
Sắc trời dần tối xuống.
Tô Yên đứng ở chỗ đó, không có ra tiếng, cũng không nói gì.
Bỗng nhiên, cô ngẩng đầu, nhìn về phía chỗ ngoặt.
Bên kia không có một bóng người.
Tô Yên không dời đi tầm mắt, vẫn luôn nhìn nơi đó.
Sau đó, một cô gái xuất hiện ở chỗ ngoặt.
Khi Tiểu Hoa thấy rõ dung mạo cô gái kia, hít sâu một hơi.
"Ký... ký chủ??"
Cô ta mặc váy dài màu trắng, một khuôn mặt giống hệt Tô Yên.
Đeo một cái túi, cứ như vậy từng bước một đi tới chỗ Tô Yên.
Cho đến khi tới trước mặt Tô Yên, người kia cười mi mắt cong cong,
"Lão đại."
Tô Yên nhìn bộ dáng cô ta, thật lâu sau, ra tiếng
"Tang Lạc."
Người nọ thở dài một hơi, mở túi ra, từ bên trong lấy ra một cây kẹo que.
Ăn kẹo vào trong miệng, thật lâu sau, ra tiếng
"Nếu về sau gặp lại, hy vọng lão đại thủ hạ lưu tình."
Tô Yên mí mắt giật giật.
Giơ tay, nắm lấy cổ Tang Lạc.
Sau đó, Tô Yên tay trái ngón tay giật giật, nháy mắt, định trụ lại tay phải Tang Lạc.
Chỉ thấy tay phải Tang Lạc, không biết từ khi nào đã cầm một cây dù màu đỏ, hình dáng cổ xưa.
Chỉ là trong chốc lát, cây dù màu đỏ kia cùng tay phải đều bị đông lại.
Tang Lạc vẻ mặt đáng tiếc
"Lão đại vẫn là thông minh như vậy, dù cho là bị áp chế thành cái dạng này, vẫn thật khó đối phó a."
Tô Yên nhìn khuôn mặt giống hệt mình kia, cả nửa ngày sau mới ra tiếng
"Không được động đến hắn."
Tang Lạc sửng sốt, dù đã nỗ lực áp chế, nhưng vẫn không thể che dấu thần sắc khi*p sợ trong mắt.
Nhưng mà thực mau, sắc mặt lại khôi phục bình thường, thậm chí còn có vẻ mặt nghi hoặc
"Lão đại đang nói cái gì? Tôi nghe không hiểu a? Hắn? Hắn là ai?"
Tô Yên không giải thích gì, chỉ là nói
"Nếu cô muốn nhằm vào hắn, ta liền rút đuôi cáo của cô."
Tang Lạc nguyên thân là một con cửu vĩ hồng hồ.
Đến nỗi giới tính.... có thể là nam hoặc có thể là nữ.
Tang Lạc vừa nghe, đã không che dấu chút nào, nháy mắt, chín cái đuôi đỏ đều xuất hiện, ở giữa không trung lay động.
Rõ ràng là giống hệt Tô Yên như đúc, lại trở nên cực kỳ mị hoặc, nhất cử nhất động, nhất tần nhất tiếu, đều mang theo ám chỉ cùng câu dẫn.
Tang Lạc yết hầu lăn lộn một cái, trong mắt phiếm kim quang, thanh âm mị hoặc truyền ra
"Chủ nhân ~, ta muốn ~"
Tô Yên thân thể dừng một chút.
Ánh mắt Tang Lạc tức khắc sáng lên, khuôn mặt cô ta đột nhiên thay đổi, thế nhưng biến thành bộ dáng Bạc Phong.
Góc cạnh rõ ràng, trong soái khí còn mang theo câu dẫn dụ hoặc.
"Tiểu Yên ~....."
Vừa dứt lời.
Bang!
Tô Yên tát một cái vào khuôn mặt soái khí bức người kia.
Tang Lạc ngốc luôn.
Mà lúc này, Tiểu Hồng vẫn luôn quấn quanh trên cổ tay Tô Yên làm vật trang trí cũng không nhịn được.
Nó bò đến trên vai Tô Yên.
Bởi vì Tang Lạc cách Tô Yên rất gần, thế cho nên, nó nâng đuôi rắn lên.
Bang một cái, cũng đập vào trên mặt Tang Lạc.
Tang Lạc bụm mặt, vẫn đang trong hình dạng Bạc Phong, một đôi mắt nước mắt lưng tròng, tràn đầy không thể tin tưởng
"Cô, cô, cô đánh tôi?"
Tô Yên nhắm mắt,
"Tôi chẳng những đánh cô, tôi còn muốn lột da hồ ly của cô."
Sau đó, mở to mắt liền muốn động thủ.
Lần này Tang Lạc tức khắc nhảy cách ra mấy thước.
Mà tay phải bị đông lại, run lên, băng vỡ ra, cánh tay khôi phục bình thường.
Cây dù đỏ trong tay Tang Lạc căng ra, che khuất trên đỉnh đầu, đầu ngón tay ở giữa không trung nhẹ điểm vài cái, cũng không biết khoa tay múa chân cái gì.
Sau đó khuôn mặt lại khôi phục thành bộ dáng Tô Yên, cười tủm tỉm lên tiếng
"Lão đại, mảnh nhỏ Chủ Thần của cô rơi rụng, năng lực khẳng định không thể so với khi toàn thịnh, nếu là ૮ɦếƭ ở trong tay tôi, cũng ngàn vạn đừng trách tôi a. Dù sao lúc trước quy củ là cô định, ai Gi*t được cô thì người đó đứng đầu chín vị chủ thần."
Nói xong, Tang Lạc tùy tay đùa nghịch một chút tóc, sau đó xoay người nghênh ngang rời đi.
Lúc này, Tô Yên trong đầu xuất hiện thanh âm Tiểu Hoa
"Ký chủ, cô ta chính là chủ thần xếp hạng thứ sáu, Tang Lạc sao?"
"Ân"
"Ưm, Tiểu Hoa cũng không biết vì cái gì, vừa mới trong nháy mắt bị mê hoặc, cảm thấy cô ta thật xinh đẹp."
Tiểu Hoa phi thường thành thật nói ra suy nghĩ.
Dù sao nó chỉ là một cái hệ thống phụ trách giúp chủ ký chủ xuyên qua vị diện.
Các chủ thần... nó vẫn là nghe ký chủ đi.
Tô Yên lên tiếng
"Cô ta là cửu vĩ hồng hồ, thông thạo mị thuật tối cao của Hồ tộc."
Tiểu Hoa vừa nghe, có chuyện thực nghi hoặc
"Vậy cô ta là nam nhân hay là nữ nhân?"
"Có thể nam có thể nữ, xem tâm tình."
"Là...lưỡng tính??"
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát, trả lời
"Có thể lý giải như vậy."
Một người một hệ thống ở cửa đàm luận, mặt trời dần xuống núi.
Sắc trời hoàn toàn tối sầm.
Không biết khi nào trợ lý Trương đã lái xe đến, ngừng ở trước mặt Tô Yên.
Bạc Phong từ trên xe đi xuống.
Không biết vì cái gì, nhìn qua sắc mặt thực tái nhợt.
Hắn đi đến trước mặt Tô Yên, sau đó ôm lấy cô.
Quân Vực ngã vào đầu vai cô,thở dài.
Tô Yên nhận thấy được hắn suy yếu, nhẹ nhấp một chút môi.
Ôm hắn.
Thật lâu lúc sau, lên tiếng
"Yêu hồn của anh thực suy yếu."
"Bé ngoan thật là lợi hại, thế nhưng đoán ra."
Quân Vực câu môi cười một chút.
Tô Yên lại lần nữa ra tiếng
"Anh có thể ở chỗ này ngốc bao lâu?"
"Không biết, khả năng nửa năm, cũng có thể ba tháng."
Khi nói chuyện, cái trán đã bị mồ hôi tẩm ướt.
Tô Yên vẫn luôn không nói chuyện.
Quân Vực trên mặt mang theo tươi cười, một bộ dáng lười nhác.
"Bé ngoan, yêu hồn của anh bị tổn thương nghiêm trọng, tu vi bị hủy, hiện tại cả một con ruồi bọ đều đánh không ૮ɦếƭ. Anh làm bậy nhiều như vậy, về sau có thể bị người khác đánh ૮ɦếƭ hay không?"
Tô Yên ôm hắn, nhấp môi, thực nghiêm túc
"Sẽ không."
Cô sẽ không để cho người khác động hắn.
Quân Vực vẫn là bộ dáng lười biếng kia, chỉ là sắc mặt lại càng ngày càng tái nhợt
"Nghe ý của bé ngoan, là về sau sẽ bảo vệ anh?"
"Ân"
Cô đồng ý.
Quân Vực ngã vào đầu vai cô, một câu lại một câu, khóe môi gợi lên tươi cười càng lúc càng lớn
"Bé ngoan muốn nuôi anh sao?"
"Muốn."
Cô trả lời nghiêm túc.
"Mỗi câu nói của bé ngoan, anh đều nhớ rõ. Anh rất khó nuôi a."
"Em sẽ tận lực nuôi anh."
Cô nghiêm túc trả lời.
Quân Vực lần này bật cười lên.
Môi tái nhợt, ở trên má Tô Yên hôn xuống.
"Anh là của bé ngoan, về sau, nuôi như thế nào, đều do bé ngoan định đoạt."