Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 220

Tác giả: Tần Nguyên

Hắn ϲởí áօ khoác tây trang, lộ ra áo sơ mi màu trắng, cà vạt cũng cởi ra.
Khác với hình tượng ngay ngắn giỏi giang cấm dục như dĩ vãng.
Có vẻ có chút lười nhác.
Bạc Phong nhìn thấy Tô Yên, vẫn không giống như trước đứng dậy dán cô.
Ngược lại dựa vào trên ghế, đôi mắt đen nhánh nhìn Tô Yên.
Nửa ngày sau, ngữ khí thường thường nói
"Sao hôm nay lại tới đây?"
Tô Yên giơ cơm hộp trong tay, ý bảo
"Đưa cơm cho anh. Ăn ở đâu?"
Bạc Phong suy nghĩ trong chốc lát.
Vẫn là thở dài, đứng dậy.
Đi tới trước mặt Tô Yên, tiếp nhận đồ vật trong tay cô, sau đó lôi kéo cô đi tới bên cạnh sô pha.
Hắn lại tiếp tục bắt đầu dán Tô Yên.
Phảng phất bộ dáng khó chịu vừa nãy chỉ là ảo giác.
Muốn biết Bạc Phong đang khó chịu cái gì?
Bởi vì Tô Yên kề vai sát cánh cùng những người khác?
Hắn còn không có lòng dạ hẹp hòi như vậy.
Ách, không đúng, phải nói, ở trước mặt Tô Yên, hắn từ trước đến nay đều sẽ không biểu hiện ra một mặt âm ngoan.
Nếu cái tên Trịnh Diệu kia có ý với Tô Yên, vậy đương nhiên là hắn sẽ diệt trừ cái đinh này.
Đương nhiên hắn cũng sẽ không biểu lộ ra trước mặt Tô Yên.
Làm hắn khó chịu chính là, Tô Yên giữa trưa hôm nay tới nhìn hắn.
Vì cái gì trước kia chưa bao giờ tới, cố tình hôm nay lại tới?
Cô là vì cái tên Trịnh Diệu kia mà tới.
Nghĩ như vậy, lòng Bạc Phong tràn đầy khó chịu.
Nhưng là cô thật vất vả mới tới một lần, hắn cũng không muốn từ bỏ cơ hội ở bên cô. Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Cuối cùng, vẫn là lựa chọn không thèm nghĩ tới những chuyện khó chịu, làm bộ chuyện gì cũng không biết.
Tô Yên ăn cơm nhai kỹ nuốt chậm.
Chờ này bữa cơm này sắp ăn xong rồi.
Sau khi rối rắm đã lâu, Tô Yên chậm rì rì nói
"Trịnh Diệu kia...."
Lời nói mới ra miệng, Bạc Phong bên kia lạch cạch một chút buông đũa xuống.
"Mặn quá."
Tô Yên nhìn bộ dáng của hắn, nhất thời không nói gì.
Tiểu Hoa nhìn bộ dáng ký chủ mình.
Được rồi, nó thừa nhận, chỉ số thông minh cao cũng không đền bù được EQ thấp a.
Nói ví dụ như hiện tại.
Tô Yên rối rắm, kỳ thật cô cũng không biết nên nói như thế nào cho tốt.
Bởi vì còn chưa có phát sinh chuyện gì, thậm chí Bạc Phong cả một câu không tốt về Trịnh Diệu cũng chưa nói qua.
Do dự thật lâu sau, Tô Yên cảm thấy, chuyện này vẫn là đợi về sau xuất hiện một ít manh mối rồi lại nói.
Nhìn lại thời gian, buổi chiều cô còn có tiết học.
Cần phải trở về.
Ra tiếng
"Em ăn no rồi, buổi chiều phải đi học, em đi trước đây."
Bạc Phong nâng mắt nhìn cô.
Thật lâu sau, hắn ngược lại là cười.
Tức đến cười.
"Bé ngoan cứ như vậy đi rồi? Tới chỗ này tìm anh không có lời khác muốn nói sao?"
Khi hắn nói xong câu đó, Quân Vực cảm thấy chính mình cũng thật là rảnh rỗi.
Không có việc gì tự dưng kiếm chuyện khiến mình khó chịu.
Tô Yên nghĩ nghĩ
"Vốn dĩ có, hiện tại lại không."
Quân Vực dựa vào trên sô pha, môi mỏng gợi lên ý cười càng sâu
"Vốn dĩ có? Muốn cùng anh nói cái gì? Nói cái tên Trịnh Diệu kia?"
Tô Yên bị giọng điệu cổ quái của hắn làm cho không thoải mái.
Cô nhẹ nhấp môi một chút
"Ân"
Lên tiếng.
Liền xem như thừa nhận, cô tới tìm hắn là vì Trịnh Diệu.
Kết quả, vị boss nào đó tức giận càng lớn hơn nữa.
Tuy rằng biết cô tới chỗ này là vì Trịnh Diệu.
Nhưng là nghe chính miệng cô thừa nhận, trong lòng cũng không biết vì cái gì càng khó chịu.
Cũng không biết cái tính cách này Quân Vực di truyền từ ai.
Hắn khó chịu, ai cũng không thể thái bình.
Đặc biệt là trước mắt cái kẻ đầu gỗ như Tô Yên.
"Nguyên bản Bạc gia cùng Trịnh gia ở trên thương trường đã có chút xung đột về ích lợi.
Nếu là ngày nào đó bức cho Trịnh gia cả nhà đi nhảy lầu.
Anh sẽ đi đến trước mộ hắn thắp nén hương.
Tỏ lòng tiếc thương."
Hắn ngữ điệu lười nhác, ý cười đầy mặt.
Tô Yên nhìn hắn, biết hắn là đang cố ý chọc giận mình.
Cô mím môi, người này, một khi tức giận căn bản không biết thu liễm là có ý tứ gì.
Tô Yên nhíu mày một chút, thật lâu sau nói
"Thương trường em không hiểu, nhưng thương trường như chiến trường, kết cục đều là do chính mình lựa chọn, bọn họ nếu là đi nhảy lầu em cũng ngăn không được."
Quân Vực nhìn cô ở đằng kia thực nghiêm túc nói hậu quả.
Càng xem càng đỏ mắt, càng xem càng muốn hôn.
Đôi khi, Quân Vực cũng là kỳ quái.
Như thế nào cô cũng có thể câu hắn đến bảy hồn tám vòng, thậm chí ngay cả lời cũng không cần phải nói, một ánh mắt lướt lại đây, đều có thể khiến hắn nhìn đến đỏ mắt.
Rõ ràng đây là cái đồ ngốc, không, là đồ đầu gỗ mới đúng!
Là cái loại cổ thụ mấy ngàn năm mới mọc ra được một cái chồi non ấy.
Như thế nào cứ không phải cô thì không thể đây?
Quân Vực nhìn chằm chằm Tô Yên thật lâu.
Sau đó hắn ngậm ý cười, mặt mày buông xuống
"Được a, chờ đến khi anh đến trước mộ Trịnh Diệu dâng hương, nhất định sẽ gọi em cùng đi."
Tô Yên nhìn hắn, một đôi mắt hiện lên tức giận
"Quân Vực, anh không cần khinh người quá đáng."
Giọng nói vừa dứt, tức khắc hai người an tĩnh.
Quân Vực nhìn chằm chằm Tô Yên trong chốc lát, mày nhếch lên, thanh âm có chút câu người, còn có chút ý vị khác
"Hóa ra bé ngoan phát hiện ra anh không phải là Bạc Phong a."
Hắn đè cô ở trên sô pha, chôn ở cổ cô hôn hôn.
Tô Yên bị hôn có chút phát ngứa.
Nhịn không được duỗi tay đẩy hắn
"Anh biểu hiện rõ ràng như vậy, làm sao không phát hiện được?"
Không biết vì cái gì, nghe những lời này, Quân Vực tâm tình tốt lên không ít.
Hắn thanh âm trầm thấp
"Vậy, bé ngoan là khi nào phát hiện ra?"
"Lần đầu tiên anh gọi em là bé ngoan."
Cô chậm rì rì thổ lộ.
Quân Vực càng thêm tản mạn lười biếng, ôm cô càng thêm dùng sức
"Có lẽ, chỉ là cầm lòng không đậu gọi em như vậy. Cũng không nhất định là anh."
Tô Yên nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, lúc sau mới nói
"Không giống nhau."
"Cái gì không giống nhau?"
Quân Vực nhất định phải hỏi đến cùng.
Tô Yên chậm rì rì
"Ánh mắt không giống nhau."
"Ân?"
Quân Vực không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, còn có chút kinh ngạc.
Tiếp đó liền nghe Tô Yên nói
"Ánh mắt anh nhìn em, thực biến thái."
Suy nghĩ thật lâu, Tô Yên chỉ tìm được hai chữ biến thái này để hình dung Quân Vực.
Hắn sửng sốt một chút, theo sau ngã vào trên vai cô nở nụ cười.
Không những không bực, ngược lại bộ dáng thật cao hứng.
Chờ đến khi cười đủ rồi, ra tiếng
"Bé ngoan chỉ bằng ánh mắt đã phán đoán ra được?"
Tô Yên vươn tay đếm trên đầu ngón tay, từng câu từng chữ
"Anh ăn cà rốt này.
Anh còn trở nên đặc biệt kén ăn.
Anh bắt tay người khác sau đó ngại dơ, cái gì cũng không chịu chạm vào.
Còn càng ngày càng thích ôm em không buông tay.
Khi ăn dấm lại càng là lục thân không nhận.
Càng ngày càng dính người, mỗi lần rõ ràng đều là bởi vì anh dính em, không cho em đi học, còn bị chậm trễ chương trình học, cố tình đều sẽ giả vờ đáng thương, còn đem mọi sai lầm đều đẩy ở trên người em, trách em không ở cùng anh."
Tô Yên một tiếng một tiếng quở trách, thanh âm rầu rĩ.
Mà ánh mắt Quân Vực dừng ở trên người Tô Yên càng ngày càng nóng rực.
Làm sao bây giờ?
Thật là thích cô, thích đến không dừng được.
Như thế nào lại có người đáng yêu như vậy chứ?
Khiến hắn muốn hôn càng hôn không đủ, không bỏ được, cũng không buông tay được.
Hồi lâu sau, Tô Yên quở trách xong, sau đó nghiêng đầu đi xem Quân Vực.
Phát hiện hắn nhắm mắt lại, chỉ là gắt gao ôm cô, một tiếng cũng không nói.
Tô Yên chớp chớp mắt.
Cân nhắc, có phải cô nói quá đáng lắm hay không?
Nhưng, rõ ràng là hắn bảo cô nói a.
Hơn nữa, đều là lời nói thật, cô cũng không có thêm mắm dặm muối.
Càng quá phận cô còn chưa có nói đâu a.
Suy nghĩ trong chốc lát, cô duỗi tay ôm lấy Quân Vực, an tĩnh một lúc, bồi thêm một câu
"Những việc này em đều có thể tiếp thu, vẫn là thực thích anh."
Quân Vực nghe, trong lòng run lên.
Hắn nỗ lực áp chế bản thân muốn nhếch lên khóe môi.
Làm bộ có chút mất mát
"Vô luận làm cái gì, em đều sẽ thích anh?"
Tô Yên do dự một cái chớp mắt, sau đó gật đầu
"Đúng."
Vừa dứt lời, Quân Vực liền bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước
"Anh nhìn cái tên Trịnh Diệu kia không vừa mắt, cho nên Gi*t ૮ɦếƭ hắn cũng được?"
Tô Yên
"..... vì sao nhất định phải Gi*t ૮ɦếƭ hắn?"
Quân Vực vừa nghe, trả lời nhanh nhẹn
"Nhìn hắn, rất không vừa mắt."
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát
"Thế, về sau không cho hắn xuất hiện trước mặt anh?"
"Cho nên bé ngoan vì không cho hắn xuất hiện ở trước mặt anh, tính toán trộm gặp mặt hắn?"
Mạch não quỷ dị của Quân Vực làm Tô Yên lại lần nữa trầm mặc.
Hai người ở trên sô pha, ôm thành một đoàn.
Phi thường âи áι.
Nhưng mà Tô Yên lúc này, bị chọc tức có chút bực.
Cô thật là còn chưa gặp qua người nào vô cớ gây rối hơn hắn đâu.
Lần thương nghị cuối cùng, vẫn là Tô Yên nói
"Em sẽ xử lý tốt vấn đề này, anh không cần nhúng tay."
Cô khẩu khí cứng rắn, không muốn để Quân Vực lại có cơ hội lợi dụng sơ hở.
Quân Vực vừa nghe, không có càn quấy nữa, mà là hỏi
"Cần mấy ngày để thể xử lý tốt?"
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát
"Ba ngày."
Nghe được lời cô.
Quân Vực ấn Tô Yên lại hung hăng hôn hai cái, sau đó một bộ dáng ăn lỗ nặng, nói
"Hy vọng Tiểu Quai có thể tuân thủ, trong vòng 3 ngày xử lý tốt chuyện này."
"Ân"
Tô Yên đồng ý.
Quân Vực cong môi cười.
Chuyện này thương nghị kết thúc, Tô Yên không có tiếp tục trì hoãn.
Bởi vì buổi chiều còn có tiết.
Nhưng mà, từ lúc Tô Yên thừa nhận chính mình thích Quân Vực.
Người này bắt đầu đúng lý hợp tình càn quấy lên.
Đi học?
"Bé ngoan rõ ràng không đi học cũng có thể hiểu, vì sao còn muốn đi làm việc vô nghĩa đó?"
Tô Yên
"Em muốn tốt nghiệp, trốn học sẽ không được qua môn."
Quân -càn quấy -Vực
"Chẳng lẽ tình cảm của bé ngoan đối với anh còn không bằng một tiết học?"
Tô Yên
"Anh...anh, hai chuyện này không thể so với nhau được."
Mỗ Vực nào đó
"Cho nên ở trong lòng bé ngoan, đi học so với anh quan trọng hơn?"
Tô Yên
"·······"
Này đại khái chính là nguyên nhân, cô nhận ra Quân Vực nhưng vẫn không có nói ra.
Lúc trước, khi Tô Yên còn chưa cho Quân Vực biết cô nhận ra hắn.
Tuy rằng hắn làm việc cũng không kiêng nể gì, nhưng vẫn còn sợ Tô Yên không tiếp thu được chuyển biến lớn như vậy, ngẫu nhiên cũng biết thu liễm một ít.
Nhưng từ khi Tô Yên tỏ vẻ thích hắn
Vậy còn cố kỵ cái gì?
Càn quấy còn phi thường đúng lý hợp tình.
Hơn nữa một bộ được tiện nghi còn tất cả đều là Tô Yên sai.
Người này, luôn là có thể một giây đạp lên điểm mấu chốt của Tô yên mà đi.
Tốn thời gian thật lâu, Tô Yên vẫn là thực kiên định rời khỏi hắn để đi học.
Quân Vực một bộ dáng mất mát dựa vào trên sô pha.
Mặt mày buông xuống, mắt thường có thể thấy được hắn không vui.
Tô Yên sửa sang lại mình, vốn dĩ đã đi tới cửa, lại nhịn không được quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Do dự trong chốc lát, nói ra một câu giống như là an ủi
"Chúng ta buổi tối sẽ còn gặp mặt."
Quân Vực mí mắt giật giật, thanh âm không biết vì sao mất mát hơn rất nhiều.
"Dù là buổi tối, bé ngoan cũng vẫn lấy đủ loại lý do đẩy anh ra."
Bộ dáng này, hơn nữa thanh âm trầm thấp khổ sở kia.
Người không biết còn tưởng rằng Tô Yên là tra nữ đâu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc