Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 22

Tác giả: Tần Nguyên

“Ai, tao thấy thế nào bạn học Tô Yên cũng không giống người một chân đạp hai thuyền.”
Trình Tinh Dương mắng một trận, “Mày đã quên đêm qua Khương ca vì dị ứng cồn vào bệnh viện?”
Người kia nghĩ đến bộ dạng suy sút và điên cuồng chưa từng thấy của Khương ca, thở dài, “Không phải tao chỉ nói lỡ như sao, lỡ như là hiểu nhầm thì sao?
Mày thấy Khương ca đã từng chiều chuộng người nào như vậy chưa? Lại nói, tao vẫn luôn cảm thấy ánh mắt của Khương ca không kém đến mức này đi?”
Người nọ thuận miệng nói một câu, làm Trình Tinh Dương hơi nhíu mày.
Nhìn bóng dáng Tô Yên hoàn toàn biến mất trên hành lang.
Trình Tinh Dương đột nhiên chạy nhanh về phía khu dạy học.
Người nọ sửng sốt, “Ai ai ai, mày đi đâu vậy?! Không phải nói đi thăm Khương ca à?”
Bên cạnh lại có một người nói:
“Chắc là đi tìm bạn học Tô Yên?”
“Lời tao vừa nói, nó nghe thấy?”
“Chắc là vậy.”
# Cửa lớp Tô Yên #
Tô Yên vừa mới hô một tiếng báo cáo chuẩn bị đi vào lớp.
Kết quả giọng nói của Trình Tinh Dương truyền đến từ đằng sau, “Tô Yên!”
Làm bước chân của cô dừng lại, quay đầu lại nhìn.
Lúc này, giáo viên và học sinh trong lớp đều quay đầu nhìn ra.
Trình Tinh Dương tùy tiện cầm lấy 乃út và một quyển vở.
Viết một dãy xuống giấy rồi xé xuống nhét vào tay Tô Yên.
Trong mắt không có vui đùa, ngược lại mang theo một loại đánh giá, “Số di động của Khương ca.”
Tô Yên cúi đầu nhìn thoáng qua tờ giấy trong tay mình, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười, “Cảm ơn”
Trình Tinh Dương gật gật đầu, không nói gì, lại theo lối cũ trở về.
Tô Yên vừa quay đầu, tất cả mọi người đều đang nhìn cô.
Hoặc là nói đều đang tò mò, tờ giấy trong tay cô, là số điện thoại của ai?
Giáo viên hơi gõ bàn “Được rồi, chúng ta tiếp tục giải đề.”
Tô Yên trở lại vị trí ngồi, nhìn tờ giấy trong tay mình.
Cô nhẹ nhàng nắm chặt.
Chờ đến khi tan học, trước khi đám học sinh vây quanh hỏi han, cô đã cầm di động đi ra ngoài.
Dựa theo dãy số trên tờ giấy gọi đi.
Điện thoại bên kia vang thật lâu cũng không có người nhận.
Đợi một lát, cô lại gọi lần thứ hai.
Cô nắm chặt tờ giấy kia, rũ mắt xuống.
Khi định cúp máy, cuối cùng cũng có người nghe.
Giọng nói khàn khàn mang theo sự không kiên nhẫn, “Ai?”
Tô Yên đứng trên hành lang, giọng nói mềm mại, “Khương Nhiên, là tớ.”
Sau khi cô lên tiếng, bên kia thật lâu cũng không có tiếng động.
Tô Yên cho rằng đối phương không biết cô là ai.
Sau đó ngoan ngoãn bỏ thêm một câu, “Tớ là Tô Yên.”
Một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn vang lên, “Có việc?”
“Ô của cậu còn ở chỗ tớ, làm cách nào để trả cho cậu?”
Phía bên kia không có cảm xúc nói: “Không cần trả lại, nếu không cần nữa thì ném đi.”
Tô Yên muốn nói lại thôi, “Tớ.
., ừm, được rồi.”
Cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đáp ứng.
Cô vốn dĩ muốn hỏi, ngày hôm qua mình có nói điều gì làm hân tổn thương không.
Nhưng nghe ngữ khí của hắn, giống như không muốn nói chuyện với mình.
Hai người lâm vào trầm mặc.
Tô Yên cầm di động, lên tiếng, “Tớ không có việc gì nữa.”
Bên kia không nhẹ không nặng lên tiếng, “Ừ.”
Tô Yên cầm di động, cúp máy.
Sau đó nhìn chằm chằm di động của mình một lúc lâu, mới cất đi, đi vào trong lớp.
Phải nhanh chóng tìm thấy Tiểu Hoa mới được.
#XX bệnh viện #
Phòng bệnh nào đó.
Khương Nhiên dựa vào trên giường bệnh, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm di động một lúc lâu.
Xác nhận đối phương đã cúp máy.
Bỗng nhiên giơ tay, phanh một tiếng, di động ném vào vách tường vỡ tan.
Tiếng vang lớn như vậy, Trình Tinh Dương và đoàn người vừa mới đi tới cửa, hoảng sợ.
Vội vàng mở cửa xem bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Trình Tinh Dương vừa thấy Khương Nhiên còn dựa vào giường bệnh, mặc quần áo bệnh nhân, đang tức giận.
Nhìn nhìn chiếc đi động bị nỡ nát bên kia.
Đám người vốn dĩ đi theo Trình Tinh Dương tới, sau khi xác nhận tình huống, trực tiếp duỗi tay đẩy Trình Tinh Dương đang đứng trước cửa vào.
Sau đó vẻ mặt nịnh nọt cười, “Bọn tao... chờ bên ngoài, Khương ca là người bệnh, nhiều người vào cũng không tốt.”
Nói xong, lạch cạch một tiếng, cửa phòng bệnh bị đóng lại.
Trình Tinh Dương đứng ở cửa phòng bệnh một lúc lâu, mới phản ứng lại mình bị đám người kia phản bội.
Đại não ૮ɦếƭ máy một lúc lâu.
Cho đến khi mí mắt Khương Nhiên nhấc lên, quét về phía cậu:
“Có việc?”
Trình Tinh Dương cười tươi giống như một bông hoa hướng dương, “Không, không phải, em chỉ tới thăm anh...”
Lời nói còn chưa nói xong, tầm mắt Khương Nhiên đã dời đi, nói:
“Cậu có thể đi rồi.”
Giữa mày tất cả đều là không kiên nhẫn.
Trình Tinh Dương thật sự rất muốn đi a!!!
Cậu đảo mắt suy nghĩ, nhìn thấy chiếc di động bị vỡ kia.
Trong đài lập tức xuất hiện hình ảnh Tô Yên hỏi cậu số điện thoại của Khương Nhiên.
Vậy nên buột miệng thốt ra, “Buổi sáng hôm nay, bạn học Tô Yên hỏi em số điện thoại của anh.”
Đôi mắt Khương Nhiên âm trầm, nhìn cậu.
Trình Tinh Dương giơ tay qua đỉnh đầu, một bộ vô tội, “Anh không nói cho người ta, em cũng không muốn nói cho Tô Yên biết.
Nhưng... hình như Tô Yên rất gấp gáp muốn tìm anh, không còn cách nào, cũng chỉ có thể nói cho người ta biết.”
Nghe thấy Trình Tinh Dương nói cô gấp gáp muốn tìm hắn, ánh mắt Khương Nhiên hơi sáng lên.
Nhìn thấy Khương Nhiên trầm tư, Trình Tinh Dương hỏi, “Lỡ như có chuyện rát quan trọng gọi tới đây, làm sao bây giờ?”
Mí mắt Khương Nhiên rũ xuống, ánh mặt trời chiếu vào, làm sắc mặt tái nhợt kia có chút ấm áp.
Thật lâu sau, mới nghe hắn nói:“Cô ấy không có chuyện quan trọng.”
Cũng không giải thích thêm, Khương Nhiên đột nhiên nói ra câu này.
Cũng không biết là đang nói cho Trình Tinh Dương nghe, hay là đang nói cho mình nghe.
Trình Tinh Dương lập tức hiểu ra nguyên nhân Khương Nhiên đang suy sút đột nhiên phẫn nộ như vậy.
Tám phần, Tô Yên đã gọi điện thoại cho hắn.
Hai người nói hai chuyện khác nhau, rồi cúp máy?
Trình Tinh Dương nhặt chiếc điện thoại bị vỡ kia lên, tấm tắc hai tiếng.
Còn không đợi cậu nói chuyện, người đang dựa vào giường đột nhiên nhổ kim tiêm ra, xuống giường.
Hành động thình lình xảy ra làm Trình Tinh Dương sợ tới mức lui về sau hai bước.
Hắc hắc cười, “Khương ca, này, chuyện số điện thoại của anh, cũng không thể trách em a.”
Cậu cho rằng Khương Nhiên đột nhiên xuống giường là muốn đánh cậu, vội vàng giải thích.
Nào biết, Khương Nhiên không thèm nhìn cậu.
Cau mày, cầm lấy quần áo bên cung đi vào toilet.
Chờ đến khi thấy Khương Nhiên mặc đồng phục đi ra, Trình Tinh Dương sửng sốt, “Anh đừng nói với em là bây giờ anh muốn tới trường nhé?!”
Nửa đêm qua, dị ứng cồn mới vừa bị đưa vào bệnh viện, hôm nay đã đi học?
Từ khi nào, đồng chí Khương Nhiên nhiệt tình yêu thương học tập như vậy?
Sau khi uống rượu, tuy rằng sẽ không xảy ra chuyện lớn, nhưng sẽ không thoải mái.
Đêm qua uống vừa nhiều vừa hỗn loạn rượu trắng rượu đỏ, mới xảy ra chuyện.
Hiện tại không có trở ngại, nhưng bác sĩ nói phải nằm viện quan sát hai ngày.
Này..., Trình Tinh Dương muốn cản hắn lại.
Nhưng lúc cậu suy nghĩ, Khương Nhiên đã đẩy cửa phòng bệnh đi ra ngoài.
# Cao trung Đế Đô #
Chuông tan học và lên.
Tô Yên từ trong lớp đi ra, không đi về phía nhà ăn, mà là đi tới mặt cỏ.
Dù sao cô cũng phải tìm lại được Tiểu Hoa.
Sau cơn mưa, luôn làm người vui vẻ thoải mái.
Cô cong eo, đứng ở trên cỏ, cẩn thận tìm kiếm.
Sợi tóc buông xuống, chỉ có thể ngẫu nhiên nhìn thấy khuôn mặt rối rắm đang cắn môi của cô.
Khi Khương Nhiên vào trường học, đã nhìn thấy hình ảnh như vậy
Đôi mắt hắn đảo qua dáng người gầy nhỏ kia, không khống chế được mà đi qua.
Tô Yên tìm tìm, lùi dần về phía sah, thân thể ᴆụng phải một người.
Cô ngồi dậy, quay đầu lại nhìn.
Khương Nhiên hai tay đút túi, đứng ở chỗ đó, bộ dạng lười nhác, không nhìn ra cảm xúc trên mặt hắn.
Cô khẽ liếm khóe môi, chớp chớp mắt, tiếng nói mềm mại vang lên: “Thật xin lỗi, ᴆụng vào cậu.”
Khương Nhiên nghe, đôi mắt hơi híp lại.
Khom lưng nhìn thẳng cô.
Giọng nói trầm thấp lười nhác,“Ngoại trừ chuyện này, không có chuyện khác muốn xin lỗi tôi?”
Cô chớp chớp mắt, suy nghĩ trong chốc lát, thành thành thật thật hỏi: “Ví dụ là chuyện gì?”
Khương Nhiên nhìn biểu tình vô tội của cô, một bộ hoàn toàn mờ mịt.
Hắn duỗi tay, nhéo bả vai cô, kéo gần đến trước mặt mình.
Tô Yên đột nhiên không kịp phòng ngừa, bước chân lảo đảo tiến lên.
Mái tóc quét qua khóe môi tái nhợt của hắn.
Lần này, hai người dính sát vào nhau.
Một biểu tình rất nhỏ cũng bị đối phương nhìn thấy.
Lúc này, Tô Yên bừng tỉnh nhớ tới, hình như ngày hôm qua hắn tức giận vội vàng rời đi, còn đấm vào vánh tường.
Tầm mắt của cô không nhịn được mà khẽ hướng về phía tay phải, cái tay kia đang quấn băng gạc, nhìn dáng vẻ có chút nghiêm trọng.
Khẽ cắn môi đỏ, mềm mại lên tiếng: “Tay của cậu, không sao chứ?”
Khương Nhiên hơi nhướng mày, còn tưởng rằng cô đã quên sạch sẽ chuyện hôm qua, xem ra còn nhớ rõ.
Ngữ khí lười nhác, “Em cảm thấy sao?”
Tô Yên do dự một lát, rũ đầu xuống, “Thật xin lỗi.”
Nói xin lỗi, nhưng Khương Nhiên nhìn qua, biểu tình kia lại không đẹp lắm.
Tay nắm chặt bả vai cô, càng ngày càng dùng sức, “Vì sao lại xin lỗi?”
Tô Yên ngẩng đầu, nhỏ giọng nhu nhu, “Không phải cậu nói, tớ nợ cậu một lời xin lỗi sao?”
Khương Nhiên bị cô làm cho tức đến nỗi bật cười, khóe môi sắc bén tái nhợt nở nụ cười, trong phút chốc, lệ khí giữa mày đã biến mất một chút.
Xem ra, có vài lời, phải nói rõ với cô.
Bằng không, chỉ sợ nói như thế nào cũng không thể nói rõ.
“Tôi thích em, để em suy xét ba ngày. Thấy em vội vàng thi đua, vốn dĩ định thi xong rồi hỏi lại. Nhưng bây giờ, không thể chờ được nữa. Bây giờ em phải cho tôi một đáp án.”
Càng nói, ngữ khí càng nặng.
Sau khi nói xong, lại hơi nhíu mày, bổ sung một câu, “Em chỉ có thể trả lời một đáp án khẳng định.”
Tô Yên chớp chớp mắt.
Đáp án khẳng định?
Đó chính là...
“Được?”
Khương Nhiên đột nhiên nghe thấy câu trả lời dứt khoát của cô, làm hắn sửng sốt.
Chờ khi hắn phản ứng lại, mới biết được cô nói gì.
Duỗi tay, vớt người vào trong иgự¢, dùng sức ôm.
Ý cười bên khóe môi sắc bén càng ngày càng nhiều, “Ánh mắt không tồi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc