Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 219

Tác giả: Tần Nguyên

Lão thái thái tức giận đến thân thể lắc lắc không xong.
Bà tức xanh cả mặt,
"Tiểu Vũ tuy không phải là cháu gái ruột, nhưng tôi coi con bé như người thân thực sự của mình, còn chưa đến lượt cậu ở chỗ này làm những việc hỗn trướng kia!!"
Nói xong, nhìn bộ dáng Tô Lập Thiên chướng mắt, nói thẳng
"Kéo ra ngoài, đánh một trận sau đó giao cho cảnh sát."
Tô Lập Thiên thân thể giãy giụa, ý đồ giải thích
"Không, không phải như thế, chúng cháu là thiệt tình yêu nhau, cầm lòng không đậu mà thôi, cũng không phải cháu khinh bạc cô ấy!"
Tô Lập Thiên bị vệ sĩ lôi kéo.
Trên mặt cũng bị đánh đến tím bầm, nhìn qua thực thảm.
Máu mũi chảy ròng, hắn cũng không quan tâm, vẫn luôn liều mạng giải thích.
Nói xong, còn không dừng thúc giục Bạc Vũ
"Tiểu Vũ, em mau giải thích a, chúng ta là lưỡng tình tương duyệt, cũng không phải như lão thái thái nghĩ a, em mau giải thích với bà đi."
Nói tới đây, cả mặt Tô Lập Thiên đều là cầu xin.
Thật lâu sau, Bạc Vũ lau nước mắt, hai mắt đỏ bừng, bộ dáng thực mảnh mai
"Hắn nói muốn muốn nghe cháu đánh đàn.
Cháu nghĩ, về sau đều là thông gia, hắn muốn nghe, liền đông ý.
Chỗ nào biết, vừa vào phòng, hắn, hắn liền bức bách cháu."
Nói xong, nước mắt Bạc Vũ lại lại lần nữa chảy ra.
Tô Lập Thiên vừa nghe, trong mắt tơ máu tràn ngập, giận cực kỳ
"Bạc Vũ! Rõ ràng là cô câu dẫn tôi! Vì cái gì, vì cái gì đối với tôi như vậy!!"
Mặc kệ Tôn Lập Thiên giải thích, hắn vẫn bị kéo đi ra ngoài.
Lão thái thái tức đến đứng không vững.
Ánh mắt bà cuối cùng dừng ở trên người Tô Yên đang đứng ở chỗ ngoặt thang lầu.
Lão thái thái khuôn mặt nghiêm túc
"Tô tiểu thư, hôn sự cô cùng cháu tôi quá hấp tấp, hôn nhân đại sự há có thể trò đùa?
Việc cô làm cháu dâu Bạc gia, tôi thấy cần phải một lần nữa suy xét một chút.."
Nói xong, lão thái thái hừ lạnh một tiếng, lôi kéo Bạc Vũ rời đi.
Kỳ thật lão thái thái vừa mới bắt đầu đã có điểm không hài lòng với Tô Yên.
Bởi vì chuyện kết hôn lớn như vậy đều không có người thông báo.
Thế cho nên lão thái thái đối với vị cháu dâu này có chút bắt bẻ.
Nhưng mà sau đó, thấy Bạc Phong thích cô như vậy.
Hơn nữa từ mỗi tiếng nói cử động của cô có thể nhìn ra, cô không phải người không có phẩm hạnh.
Cho nên trong lòng cũng dần dần tiếp thu Tô Yên.
Chỗ nào biết, em trai Tô Yên, thế nhưng ở Bạc gia ngang nhiên gây rối với Bạc Vũ???
Tuy rằng Bạc Vũ không phải là cháu ruột, nhưng hành vi cầm thú như thế thật là khiến người tức giận.
Em trai đã là dạng người như thế.
Ai biết Tô Yên này bộ dáng hiện tại có phải giả vờ hay không?
Lão thái thái muốn một lần nữa suy tính.
Nếu như Tô Yên thật là giả vờ, cô là kẻ phẩm hạnh bất thiện, vậy dù cho tiểu Phong thích, bà cũng sẽ ngăn cản đến cùng.
Bằng không cho dù bà ૮ɦếƭ cũng ૮ɦếƭ không nhắm mắt.
Bạc Phong câu một chút môi, có vẻ lười biếng.
Nhìn qua cũng không phải cực kỳ để bụng.
Nói thật, lão thái thái ngăn cản hay không ngăn cản, trong lòng hắn không có phản ứng gì.
Không ngăn cản, hắn sẽ ở bên Tô Yên.
Ngăn cản, hắn cũng vẫn ở bên Tô Yên.
Không có khác biệt.
Nhưng thật ra cái đồ Vũ gì gì kia.
Trong mắt hắn hiện lên một tia cảm xúc âm lãnh.
Cố ý muốn ngăn cản bé ngoan với hắn ở bên nhau?
Người có loại suy nghĩ này, đều đáng ૮ɦếƭ.
Bạc Phong vây Tô Yên ở trong иgự¢, mí mắt buông xuống che khuất đôi mắt.
Bạc Phong ra tiếng
"Bé ngoan, chúng ta nên trở về ngủ rồi."
Tô Yên yên lặng nhìn hắn một cái.
"Lão thái thái cũng không có ý định nhận em làm cháu dâu, em nghĩ hai chúng ta...."
Nói được một nửa, đã bị Bạc Phong chặn những lời còn lại
"Bé ngoan đừng nói bất cứ điều gì làm anh thương tâm."
Tô Yên liếc mắt nhìn hắn.
Bạc Phong bỗng nhiên câu môi một chút, nói bên tai cô
"Bé ngoan, đừng nói với anh, em quan tâm đến ý nghĩ của lão thái thái."
Tô Yên hơi mở miệng.
Được rồi, khi nhìn thấy hành động của Bạc Vũ, nghe những lời của lão thái thái, nội tâm cô cũng không dao động gì lắm.
Tuy nhiên, nhiệm vụ của cô bao gồm cả việc khiến Bạc gia tán thành chuyện của bọn họ.
Cô dừng lại một lúc, sau đó nói
"Nhưng có chút quan trọng."
Bạc Phong nghe thấy, nhướng mày
"Có chút quan trọng?"
Hắn lặp lại.
Tô Yên nghiêm túc gật đầu.
Bạc Phong lên tiếng
"Bé ngoan muốn, anh sẽ tận lực thỏa mãn."
Nói xong, ôm Tô Yên hôn một cái.
Tiếp theo nói
"Chúng ta có nên về nhà bây giờ không? "
Đồng chí Bạc Phong mỗi một câu đều hướng về nhà.
Không coi ai ra gì hết.
Cuối cùng, lấy việc Tô Yên bị hắn vác về nhà để kết thúc cuộc gặp mặt này.
Sáng sớm hôm sau.
Tô Yên đi học, cả ngày hôm nay cô đều có tiết.
Bạc Phong dậy rất sớm.
Nói muốn đưa cô đi học.
Tô Yên liếc hắn
"Trong công ty không bận rộn sao? "
"Công ty không quan trọng."
Đối với một đống việc trong công ty, Bạc Phong không thèm để ý đến.
Hắn thật vất vả mới từ phong ấn thoát ra, nếu không nhân cơ hội ở bên cạnh bé ngoan thì không phải hắn mệt đến hoảng sao.
Ban đầu, hắn muốn Tô Yên bỏ học mà đi với hắn.
Tuy nhiên, cô đặc biệt kiên trì trong vấn đề đến lớp.
Không có cách nào, không lay chuyển được, cũng chỉ có thể đưa cô đến trường.
Ăn sáng xong là 20 phút sau.
Trước cửa trường đại học.
Tô Yên xuống xe, đi bộ vào trường.
Trước khi bước vào cửa, cô nghe thấy thanh âm của Trịnh Diệu
"Tô Yên"
Trịnh Diệu mặc quần áo màu xanh nhạt tràn đầy năng lượng.
Hắn bước đến gần Tô Yên rồi vỗ vai cô, hữu hảo thân mật.
"Sáng nay có tiết học? "
"Đúng."
"Lớp nào? "
"Triết học."
"Thật trùng hợp, hôm nay tôi cũng học môn này, chúng ta hẳn là chung một giảng đường. Cùng nhau đi a."
Nói xong, hắn ta vươn cánh tay ý đồ ôm Tô Yên.
Cô lùi lại hai bước, cho nên cánh tay ấy đặt lên vai cô.
Hắn ta chụp thêm hai phát nữa.
Mà lúc này, Tiểu Hoa khẽ meo meo lên tiếng
"Ký chủ, chị nhìn xem."
Tô Yên nghe nó nói, nhìn lại.
Sau đó, liếc mắt một cái liền thấy được Bạc Phong.
Hắn đang trong xe, vẫn chưa rời đi.
Dựa vào trên ghế, tầm mắt nhìn về phía bọn họ.
Con ngươi đen nhánh, tầm mắt sâu kín.
Sau đó, khóe môi nhẹ cong một chút.
Hắn nhanh chóng khôi phục lại bộ dáng không biểu tình, khởi động xe rời đi.
Thanh âm Tiểu Hoa đột nhiên vang lên
"Leng keng, hệ thống nhắc nhở kích hoạt nguyện vọng nguyên chủ, mời ký chủ bảo vệ tốt Trịnh Diệu? "
Tô Yên
"Cái, cái gì? "
Nhiệm vụ bất ngờ này, khiến cho cô chớp mắt mờ mịt.
Vốn dĩ cho rằng nhiệm vụ sắp kết thúc, tại sao lại đột ngột có một nhiệm vụ khác?
Tiểu Hoa giải thích
"Ký chủ, nguyện vọng này là điều kiện nguyên thân trao đổi.
Căn cứ cách nói nguyên thân, Trịnh Diệu là ánh mặt trời duy nhất trong trái tim cô ấy, hy vọng ký chủ sẽ bảo vệ anh ta."
Tô Yên
"....tại sao bây giờ em mới nói? "
Tiểu Hoa do dự
"Ách... Tiểu Hoa cho rằng cũng không có nguy hiểm, Trịnh Diệu cũng không cần ký chủ bảo vệ."
Xuất thân, kiến ​​thức, ngoại hình của Trịnh Diệu có thể nói là hạng nhất.
Miễn là hắn ta đi theo lộ trình của riêng mình, căn bản không cần người bảo vệ, cũng không ai sẽ khiêu khích.
Tô Yên
"Tại sao bây giờ em mới nói? "
Tiểu Hoa
"Ưm..., sau khi kiểm tra đo lường, Tiểu Hoa nghĩ cần phải giao nhiệm vụ này."
Bởi vì giá trị hảo cảm của nam chủ đạt 100.
Đây là một người yêu đến biến thái đó.
Ánh mắt hắn nhìn vào Trịnh Diệu mang theo nguy hiểm.
Một người biến thái, cộng với một số chuyện xảy ra trước đây.
Trời mới biết hắn sẽ làm những chuyện gì.
Tiểu Hoa không nghĩ mọi thứ sẽ diễn ra như thế này.
Vẫn luôn nghĩ rằng, đây chỉ là một câu chuyện yêu thầm của nguyên chủ, hai người cũng sẽ không gặp nhau.
Vì vậy, Tiểu Hoa mới không nói ra nguyện vọng của nguyên chủ.
Nhưng bây giờ, rõ ràng là Trịnh Diệu được nam chủ đại nhân nhớ thương.
Trải qua nhiều vị diện rèn luyện như vậy.
Tiểu Hoa cũng có chút thông minh ra.
Ký chủ được nam chủ đại nhân nhớ thương, ừm, câu chuyện tình yêu.
Nam chủ đại nhân nhớ thương những người khác, ách, chuyện xưa kinh dị.
Cho nên, trước khi câu chuyện kinh dị này xảy ra, Tiểu Hoa vẫn phải vội vàng thông báo cho ký chủ của nó để ngăn cản.
Dù sao, Tô Yên hiện tại không còn là người có dung lượng não là 1 nữa.
Mặc dù cô có EQ hơi thấp, nhưng chỉ số thông minh rất cao nha.
Trong một số phương diện nào đó, chỉ số thông minh cao hơn người bình thường, có thể bù đắp cho EQ a.
Ví dụ hiện tại.
Tiểu Hoa chỉ nói rằng nhiệm vụ này không cần phải hoàn thành, nhưng sau khi kiểm tra, nhất định phải thực hiện.
Vậy có nghĩa là khi Tiểu Hoa ban hành nhiệm vụ, Trịnh Diệu có nguy cơ gặp nguy hiểm.
Lúc đó.... Tô Yên chớp chớp mắt.
Bạc Phong.
Cô nhớ tới bộ dáng Bạc Phong lái xe nhanh chóng rời đi.
Tuy rằng, nhìn qua hắn không giống như tức giận.
Nhưng mà, vẫn đề phòng là tốt nhất.
Kết quả là, rõ ràng hôm nay cô học cả ngày.
Nhưng vào lúc nghỉ trưa, cô mang hộp cơm từ quán ăn đến công ty của Bạc Phong.
Trên đường đi, Tiểu Hoa vẫn luôn suy ngẫm
"Ký chủ, chị nói giá trị hảo cảm của nam chủ đã đạt tới 100, tại sao em không thấy hắn làm điều gì biến thái với chị?"
Theo báo cáo, những người đàn ông như vậy là không bình thường.
Tô Yên
"Tại sao hắn phải biến thái với chị? "
"Ưm, em rất tò mò, vì trước nay em chưa bao giờ thấy qua. "
Đối với một hệ thống cái gì cũng chưa gặp qua, nó đối với hết thảy đều tràn ngập tò mò.
Tô Yên nhắm mắt lại,
"Em đã thấy."
"Ân? Khi nào cơ?"
"Thời điểm Quân Vực xuất hiện."
Giọng nói vừa dứt, leng keng, thang máy đã đến tầng 12.
Cô đi thẳng đến văn phòng của Bạc Phong.
Trợ lý Trương bước ra nghênh đón, một bên dẫn Tô Yên đi về phía trước, một bên cười nói
"Tô phu nhân, ngài tới đây là giám sát Bạc tổng làm việc? "
Tô Yên giơ bữa trưa trong tay
"Đưa cơm."
Trợ lý Trương nhịn không được nhìn hộp cơm kia.
Gật đầu nói
"Bạc tổng biết ngài đến, đã đẩy nhanh cuộc họp buổi trưa, vẫn luôn chờ ngài trong văn phòng."
"Được, cảm ơn."
Tô Yên lên tiếng cảm ơn, tiếp theo, đi tới văn phòng, đẩy cửa bước vào.
Khi cô bước vào, Tiểu Hoa vẫn không nghĩ ra.
Quân Vực đại nhân và giá trị hảo cảm của Bạc Phong đạt tới 100, giữa hai người bọn họ có quan hệ gì?
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, nó vẫn chưa hiểu.
Tiểu Hoa nghĩ, khi ký chủ ở một mình, nó sẽ hỏi cho rõ.
Tô Yên bước vào văn phòng.
Bạc Phong đã chờ sẵn ở đằng kia.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc