Xe không trở về biệt thự mà trực tiếp đi nhà cũ.
Nửa giờ sau, xe ngừng lại trước cửa nhà cũ.
Bên ngoài sắc trời đã hoàn toàn đen nhánh.
Cũng đã đến thời gian ước định.
Trợ lý Trương vội vàng xuống xe, thành thành thật thật đứng cạnh cửa xe, ra tiếng
"Bạc tổng, tới rồi."
Trong xe chậm chạp cũng không có dấu hiệu người muốn xuống xe.
Nhưng là trợ lý Trương biết, đại BOSS khẳng định là nghe được.
Kết quả chỉ thành thành thật thật đứng ở cửa chờ đợi.
Mười phút sau, cửa xe mở ra.
Bạc Phong ra bên ngoài, trên người quần áo chỉnh tề, trừ bỏ hô hấp thô nặng chút thì hết thảy đều bình thường.
Sau đó, Tô Yên cũng từ trên xe đi xuống.
Tóc có chút tán loạn, môi hồng hồng, có chút sưng lên, cũng đều thực bình thường.
Bạc Phong duỗi tay nắm tay cô.
Hai người đi vào bên trong nhà cũ.
Chờ đến khi bọn họ tới, trong nhà yến hội sớm đã bắt đầu.
Buổi tối hôm nay, bố mẹ Bạc thế mà cũng đều lộ diện.
Bạc gia cũng chỉ có những người này.
Tại tòa nhà to lớn đối lập này, không khí yến hội đầy vẻ nghiêm túc cùng long trọng.
Trừ bỏ lão thái thái cùng Bạc Vũ đã gặp qua, trên ghế còn có một người con trai.
Khi ánh mắt Tô Yên rơi xuống người tên kia, bước chân của cô dừng một chút.
Tên kia cũng đối diện với tầm mắt của Tô Yên, sau đó, liền nghe hắn ta gọi một tiếng
"Chị."
Là Tô Lập Thiên.
Tô Yên không có trả lời, chỉ nhìn hắn.
Bạc Phong mắt nhìn tên con trai kia, lại xem Tô Yên.
Không biết là cố ý hay vô tình, chỗ ngồi của hai người bọn họ được an bài ở bên cạnh Tô Lập Thiên.
Tô Lập Thiên lại cực kỳ kính cẩn nghe theo.
Giống như hai người bọn họ là chị em thân thiết lớn lên cùng nhau vậy.
Hắn ta vẫy vẫy tay
"Chị, ngồi đi."
Thậm chí còn thực tri kỷ kéo ra ghế dựa bên cạnh cho Tô Yên.
Bạc Phong trên mặt không có cảm xúc gì, duỗi tay, kéo ra một cái ghế dựa khác, ý bảo Tô Yên ngồi xuống.
Sau đó, hắn ngồi xuống bên cạnh Tô Lập Thiên.
Liếc Tô Lập Thiên một cái.
Làm hắn ta cứng đờ lại.
Trong một cái chớp mắt thân thể phiếm lạnh.
Vội vàng thoát khỏi tầm mắt Bạc Phong.
Lão thái thái ngồi ở vị trí chính đầu.
Nhìn dáng vẻ giống như thực để ý đến bữa tiệc hôm nay, còn cố ý mặc một thân quần áo thêu tay tơ hồng.
Khi lão thái thái nhìn thấy động tác này của Bạc Phong, vẻ mặt không tán đồng
"Tiểu Phong."
Bà chỉ hô Bạc Phong một tiếng.
Lại không có nói cái gì nữa.
Bởi vì ở trường hợp như vậy, trách cứ tôn tử mình sẽ làm hắn mất hết mặt mũi.
Bạc Phong lên tiếng
"Bà nội."
Nhưng mà hắn cũng không có gì thay đổi, giống như là việc gì cũng chưa phát sinh qua.
Cuối cùng, cứ như vậy ngồi xuống.
Tô Yên ngồi ở chỗ trên Bạc Phong.
Ngồi xuống mới phát hiện, ở bên cạnh cô là Bạc Vũ.
Bạc Vũ mặc một kiện váy dài màu đen đai đeo.
Tự nhiên hào phóng.
Bạc Vũ chủ động ra tiếng chào hỏi cùng Tô Yên, bộ dáng điềm mỹ
"Xin chào, chúng ta lại gặp mặt."
Hai người ngồi cùng nhau.
Tô Yên còn chưa nói chuyện, Tô Lập Thiên đã vội vàng mở miệng
"Chị anh lớn lên có vẻ thực giống Tiểu Vũ a."
Bạc Vũ sửng sốt, sau đó lại cẩn thận nhìn nhìn Tô Yên, cười nói
"Ân, thật là có rất nhiều người nói như vậy đó, lúc trước bà nội cũng nói như vậy, đúng hay không, bà nội."
Lão thái thái gật gật đầu, khó có khi lộ ra tươi cười trên mặt.
Dù sao cả đại gia đình nhà họ cũng khó có dịp ngồi cùng nhau ăn cơm.
Tô Lập Thiên vừa nghe Bạc Vũ phụ họa, càng cao hứng, lại nói
"Nhưng mà chị của anh không có khí chất bằng tiểu Vũ, so cẩn thận một chút, vẫn là tiểu Vũ càng đẹp mắt."
Bạc Vũ che miệng cười nhạt
"Cũng không nên nói như vậy, chị Tô Yên cũng rất có khí chất a."
Tô Lập Thiên lắc đầu,
"Chỗ nào có, chị của anh trước kia ở nhà vì chiếu cố anh mà làm không ít việc nặng, tiểu Vũ là lớn lên trong cẩm y ngọc thực, vẫn là có khác nhau a."
Tô Lập Thiên liều mạng khen Bạc Vũ, một đôi mắt tất cả đều dính ở trên người Bạc Vũ.
Trên bàn này, cũng chỉ có Tô Lập Thiên là người tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện.
Dư lại một đám người nào không phải cáo già?
Liếc mắt một cái liền nhìn ra Tô Lập Thiên có ý tứ với Bạc Vũ.
Bạc Phong nhìn " cậu em vợ" trên danh nghĩa này
"Cậu là ai?"
Hắn thanh âm lạnh nhạt.
Vừa hỏi ra, làm ý cười trên mặt Tô Lập Thiên cứng một chút.
Sau đó, vươn đôi tay
"Xin chào Bạc tổng, tôi là Tô Lập Thiên, là em trai Tô Yên."
Bạc Phong cũng không có bắt tay, ngược lại là nghiêng đầu đi xem Tô Yên
"Em trai em?"
Tô Yên thanh âm nhạt nhẽo
"Trên danh nghĩa."
Cô vừa nói bốn chữ kia ra, Tô Lập Thiên tức đến sắc mặt đỏ bừng.
Hoàn toàn không thể tin được, Tô Yên sẽ ở trường hợp như vậy mà không cho hắn mặt mũi.
Hắn căm tức nhìn Tô Yên, ngay khi tầm mắt Tô Yên nhìn qua, lập tức nghĩ tới ngày mưa hôm đó mình bị đánh.
Hắn thân thể cứng một chút, nắm tay chậm rãi rũ xuống.
Lời châm chọc tới bên miệng, cũng nuốt xuống.
Bạc Phong nhìn về phía lão thái thái
"Bà nội chưa bao giờ nói, buổi tối hôm nay ăn cơm còn có người ngoài ở đây."
Lão thái thái nhìn thoáng qua Bạc Vũ, nửa ngày sau, thanh âm già nua nói
"Cháu không phải nói, đã kết hôn cùng Tô Yên?
Chúng ta cùng thông gia ngay cả mặt cũng chưa gặp qua, thừa dịp cơ hội này không phải vừa lúc sao?"
Kỳ thật lão thái thái hôm nay buổi tối cũng chỉ là đơn thuần muốn cùng Tô Yên ăn một bữa cơm, tính toán cẩn thận để hiểu biết Tô Yên.
Nhưng mà, Bạc Vũ bên này nói, người Tô gia tới bên này.
Nếu là đã kết hôn, làm thông gia vậy thì sẽ phải có lúc gặp mặt.
Liền đồng ý với Bạc Vũ, thừa dịp lúc này, cũng coi như là hai bên gia đình gặp nhau.
Chỗ nào biết, đợi nửa ngày, hai trưởng bối Tô gia không tới, chỉ có Tô Lập Thiên, một đứa trẻ con tới nói chuyện.
Không chỉ như thế, tên này nhìn qua, nhân phẩm có chút không tốt.
Lão thái thái ánh mắt minh mẫn, từ cái việc tên Tô Lập Thiên này phủng cao dẫm thấp liền có thể phát hiện ra.
Càng quan trọng là, tựa hồ cháu dâu mới cùng tên này có chút không hợp.
Lại nghe một chút lời cháu nội mình nói.
Lão thái thái cân nhắc, có phải việc đêm nay bà làm sai rồi hay không?
Đang nghĩ ngợi tới đây, mẹ Bạc vẫn luôn im lặng lại ra tiếng nói chuyện.
Bà ăn mặc một thân tây trang màu trắng, tóc 乃úi cao.
Bộ dáng tinh xảo giỏi giang của nữ thương nhân.
Môi đỏ lộ ra ý cười thân thiện
"Tô Yên đúng không?"
Tô Yên gật đầu
"Xin chào, bác gái."
"Ân, hôn sự của cháu với tiểu Phong, chúng ta bên này cũng là đột nhiên không kịp phòng ngừa.
Hôm nay vốn là muốn thừa dịp cơ hội này cùng cha mẹ cháu gặp mặt.
Chỉ là, điện thoại vẫn luôn không gọi được, mãi cũng không có người tới."
Tô Yên ra tiếng
"Bọn họ hôm nay buổi tối sẽ không tới."
Bọn họ bị bắt tới trong cục cảnh sát, còn đang tiếp thu điều tra.
Rất có khả năng sẽ bị phán ba bốn mươi năm tù, hoặc có thể cả đời này cũng sẽ không ra được.
Đương nhiên, lần đầu tiên gặp mặt, những lời này vẫn là không thể nói.
Chỉ là một câu kia của cô, cũng vẫn làm mọi người yên tĩnh lại.
Ý lời này, ước chừng chính là, Tô Yên cùng người trong nhà quan hệ không được tốt a.
Yên tĩnh một lúc, vẫn là lão thái thái lần nữa lên tiếng
"Được rồi, ăn cơm đi, đợi lâu như vậy, đều đói bụng rồi."
Lão thái thái ở Bạc gia vẫn rất có tiếng nói, bà vừa lên tiếng, liền không có người nói nữa, tất cả đều cúi đầu ăn cơm.
Chỉ có Bạc Phong ngẫu nhiên gắp đồ ăn cho Tô Yên, ghé vào bên tai cô nói vài lời.
Cũng không biết nói cái gì, Tô Yên một đôi con ngươi nhìn hắn thấp giọng ngăn cản.
"Phải nghiêm túc ăn cơm."
Cô nói thực nghiêm túc.
Chỉ là khẩu khí kia, như thế nào như là dỗ dành trẻ con đây??
Bạc Phong ánh mắt sáng quắc, cười lười nhác, nửa ngày sau, thanh âm trầm thấp.
"Nghe em"
Trong chốc lát mới an phận ăn cơm.
Bên cạnh Bạc Vũ cúi đầu, sợi tóc che khuất gương mặt.
Cô ta gắt gao nắm chặt chiếc đũa, ngón tay trở nên trắng bệch.
Như hận không thể bẻ gãy đôi đũa trong tay vậy.
Lúc này, trong đầu Bạch Vũ thanh âm lạnh băng của hệ thống vang lên
"Cảnh cáo, nhiệm vụ ký chủ sắp thất bại, mời ký chủ nhanh chóng nghĩ ra đối sách. Nếu không linh hồn sẽ bị mạt sát."
Bạc Vũ cúi đầu, một ngụm một ngụm ăn cơm như nhai sáp.
Cô ta không rõ, rõ ràng chính mình đến sớm hơn Tô Yên 6 năm.
Vì sao lại trở thành cục diện như thế này?
Chính là hiện giờ, dù cô ta có hiểu hay không.
Quan trọng nhất là nhiệm vụ, phải ngăn cản Tô Yên thắng lợi.
Cô ta mới có khả năng sống sót.
Một khi đã như vậy.....
Bạc Vũ trong mắt hiện lên tinh quang.
Một bữa cơm tối trong không khí an tĩnh cùng xấu hổ ăn xong.
Ăn cơm xong, lão thái thái lên lầu.
Ba mẹ Bạc toàn bộ quá trình cũng chỉ là thoáng hàn huyên cùng Bạc Phong hai câu, lại nói hai câu chúc mừng, liền không còn gì khác.
Bọn họ đối với đứa con trai này, đã không thể thân thiết được.
Cứ cho là hơn người xa lạ một chút đi?
Tô Yên đứng ở ban công, nhìn hình ảnh ba người trong phòng khách xấu hổ ở chung.
Xoay người nhìn về ra cảnh sắc bên ngoài.
Một lát sau, Bạc Phong liền tới đây.
Từ phía sau ôm chặt Tô Yên, thanh âm trầm thấp
"Suy nghĩ cái gì?"
Tô Yên lắc đầu
"Không có gì."
Sau đó cô hỏi
"Chúng ta buổi tối hôm nay ở tại nơi này sao?"
"Em thích ở chỗ này?"
"Nơi nào cũng giống nhau."
"Không ở nơi này, về nhà đi."
Nói xong, Bạc Phong cúi xuống cổ cô, cắn một ngụm.
"Bé ngoan, đứa em trai kia, một chút cũng không giống em a."
Tô Yên gật đầu
"Ân, hắn bị ba mẹ cưng chiều hỏng rồi."
"Ba mẹ em không có tới, thương tâm sao?"
Tô Yên nghi hoặc nhìn Bạc Phong liếc mắt một cái.
Tựa hồ là không nghĩ tới hắn sẽ hỏi vấn đề này.
Một lúc sau cô nói
"Bọn họ đang cục cảnh sát bị điều tra, do em tự mình đưa vào, cho nên không thương tâm."
Bạc Phong yên tĩnh một lúc, liền cười
"Ân, bé ngoan cũng thật lợi hại."
Bóng đêm hơi lạnh, ánh trăng nhẹ nhàng.
Tại đây yên tĩnh, hết thảy có vẻ đều cực kỳ hài hòa.
Hai người đang ở bên này cười đùa, bỗng nhiên ở trên lầu truyền đến một trận tiếng thét kinh hoảng thất thố chói tai.
Tô Yên cùng Bạc Phong liếc nhau.
Tô Yên nói
"Là tiếng Bạc Vũ."
Bạc Phong ánh mắt đảo qua phòng khách.
Bạc Vũ không có, Tô Lập Thiên cũng không có.
Sau đó lầu hai truyền đến thanh âm khóc thút thít, cùng với tiếng lão thái thái bạo nộ
"Hỗn trướng!"
Bạc Phong nhíu mày
Trên cơ bản đã đoán được đã xảy ra cái gì.
Tô Yên lôi kéo hắn,
"Đi xem đi."
Đi lên lầu hai, liền thấy được Tô Lập Thiên bị hai người bảo vệ khống chế ấn ở trên tường.
Còn có Bạc Vũ ngồi xổm trên mặt đất, trên người quần áo hỗn độn.
Hình ảnh này, không cần giải thích, liền đã biết xảy ra chuyện gì.