Chỗ bị thương đã dùng nước sát trùng rửa sạch.
Trịnh Diệu đứng ở cửa cục cảnh sát, nhìn Tô Yên, ánh mắt trở nên có chút bất đồng.
Hắn muốn nói lại thôi, giống như có chuyện phải nói với Tô Yên.
Chính là cuối cùng, do dự nửa ngày vẫn là không có nói ra.
"Hai người đi chỗ nào, tôi đưa hai người trở về."
Trịnh Diệu đứng ở trước xe, tìm một cái đề tài.
Tôn Tình đầu như là gà con ăn thóc, nhanh chóng gật gật.
"Được a được a."
Khi nói, Tôn Tình nhìn về phía Tô Yên.
Bởi vì, được giáo thảo tự mình đưa về nhà, đời này quả thực không có khả năng gặp lần thứ hai.
"Tô Yên, chúng ta trở về đi!"
Tôn Tình ánh mắt lấp lánh tỏa sáng, bộ dáng thật cao hứng nóng bỏng nhìn cô.
Tô Yên mắt nhìn chiếc xe màu đen nhanh chóng xuất hiện nơi xa.
Cô lắc đầu
"Không cần, có người tới đón mình."
Trịnh Diệu nhịn không được hỏi
"Là ai?"
Giọng nói vừa dứt, một chiếc xe BMW màu đen ngừng ở trước sở cảnh sát.
Kỳ thật vốn dĩ Tô Yên chính là gọi điện thoại cho Bạc Phong, để hắn nộp tiền bảo lãnh đưa mình đi ra ngoài.
Kết quả điện thoại mới vừa gọi xong không quá năm phút đồng hồ, đã được quản gia Trịnh gia nộp tiền bảo lãnh.
Khi nói chuyện, xe màu đen đã ngừng lại.
Quân Vực ăn mặc một thân tây trang màu đen tư thái nhàn nhã đi xuống.
Hắn ánh mắt đạm mạc, trên mặt không có biểu tình gì.
Như thường ngày, cấm dục tự phụ.
Đi đến trước mặt Tô Yên, đầu tiên là trên dưới đánh giá cô một phen, xác nhận cô không bị thương.
Sau đó mới nói
"Làm chuyện gì bị bắt lại?"
Hắn khẩu khí trừ bỏ lạnh nhạt còn có một ít...nghiền ngẫm? Mới lạ?
Đại khái là bởi vì Tô Yên tính cách từ trước đến nay đều là không trêu chọc người khác, một bộ dáng lãnh đạm.
Cô giống như là ở trong trường học.... làm nhân vật học Thần vậy, đột nhiên có một ngày, bị chủ nhiệm giáo dục bắt được, nói là đánh nhau ẩu đả, việc này còn không mới lạ sao?
Tô Yên nghe khẩu khí của hắn, nhẹ nhấp một chút môi, không muốn phản ứng hắn.
Mà Tôn Tình cùng Trịnh Diệu, tầm mắt đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Bạc Phong.
Tôn Tình một đôi mắt đều sắp biến thành hình trái tim.
Mẹ nó, đây là chồng Tô Yên??
Cũng quá đẹp trai đi?
Hơn nữa nhìn qua thực quý khí, chính là cái loại... có cảm giác rất nhiều tiền ấy.
Mà Trịnh Diệu còn lại là nhíu mày, khi*p sợ, còn có một ít cảm xúc không biết tên trộn lẫn.
Tuy rằng Tô Yên ngay trước mặt hắn nói rất nhiều lần, cô đã kết hôn.
Nhưng nói thật, Trịnh Diệu đều không tin.
Vẫn luôn cho rằng Tô Yên lấy cớ cự tuyệt hắn mà thôi.
Nào biết, thật đúng là có người này.
Nếu hôm nay không có phát sinh chuyện của ba mẹ Tô, có lẽ trong lòng không có cảm giác gì.
Nhưng là, bởi vì xảy ra chuyện kia, ở trong lòng Trịnh Diệu, Tô Yên cùng phía trước không giống nhau.
Hắn không rõ cảm giác trong lòng, cũng chỉ là nhìn người đàn ông này, trong lòng có một loại quái dị không thoải mái.
Rất kỳ quái, làm hắn nhịn không được coi người kia trở thành kẻ địch.
Chỉ thấy Bạc Phong duỗi tay ôm Tô Yên vào trong lòng иgự¢.
"Muốn giúp đỡ sao?"
Tô Yên bị ấn ở trong lòng hắn, phát ra thanh âm rầu rĩ.
"Không cần."
"Ân"
Bạc Phong nhẹ giọng đáp ứng một chút.
Liền không hề nói cái gì nữa.
Cô nói không cần, thì không cần.
Một màn này xem ở trong mắt Trịnh Diệu, hắn khẽ nhíu mày.
Luôn cảm thấy, người chồng này của Tô Yên, thật sự có chút không xứng.
Đều không hỏi cô đã xảy ra cái gì, cũng không hỏi cô có chịu ủy khuất hay không.
Cũng chỉ nói một câu có lệ muốn giúp đỡ hay không.
Lại không hỏi gì nữa.
Cho nên bọn họ, rốt cuộc có yêu nhau hay không?
Nếu là quan tâm người yêu như vậy, thật sự là quá ít.
Đặc biệt là khi Trịnh Diệu biết quá khứ của Tô Yên.
Thậm chí còn cảm thấy đau khổ cùng khâm phục đối với cô.
Đau lòng cô sinh ra trong một gia đình như vậy.
Cũng khâm phục cô thật sự mạnh mẽ.
Ngay ở trong một gia đình như vậy, cũng có thể lớn lên khỏe mạnh.
Không chỉ như thế, mà còn được nhận vào trường đại học trọng điểm, thật sự là, ngưỡng mộ.
Trịnh Diệu nghĩ, nếu hắn ở trong một môi trường như vậy.
Hắn có thể mạnh mẽ được như Tô Yên hay không?
Hắn không biết.
Bởi vì chỉ cần nghĩ về nó, đã cảm thấy rằng những ngày đó thật ảm đạm lại vô vọng.
Tô Yên thoát ra khỏi trong lòng Bạc Phong, lên tiếng giới thiệu.
"Đây là bạn cùng phòng với em, Tôn Tình."
Bạc Phong hiếm khi lịch sự, gật đầu
"Xin chào."
Hắn đưa tay ra bắt tay với Tôn Tình.
Ngay khi hắn bắt tay xong, đôi mắt phấn khích của Tôn Tình liền nhìn chằm chằm.
Thiếu chút nữa hét lên.
Sau đó đến bên tai Tô Yên nói một câu
"Mau nói, làm thế nào cậu quyến rũ được anh chàng đẹp trai này? "
Tô Yên trực tiếp xem lời nói của Tôn Tình như gió thoảng bên tai.
Tiếp theo lên tiếng giới thiệu
"Đây là Trịnh Diệu, người vừa đưa em ra khỏi đồn cảnh sát."
Bạc Phong nâng mắt lên, cùng Trịnh Diệu đối diện.
Sau một giây, mí mắt hạ thấp
"Xin chào."
Hai người bắt tay nhau.
Trịnh Diệu vẫn luôn không nói chuyện, bỗng lên tiếng hỏi
"Hai người đã kết hôn? "
Bạc Phong mí mắt giật giật
"Đúng vậy."
"Chúc mừng"
"Khách khí."
Bạc Phong nhìn Trịnh Diệu, ánh mắt đen nhánh sâu kín, đột nhiên khoé môi khẽ cong, lộ ra nụ cười nhạt không rõ ý vị.
Nhưng mà duy nhất chỉ có Trịnh Diệu thấy được.
Nụ cười nhanh chóng biến mất.
Chỉ là nụ cười đó, đột nhiên làm cho Trịnh Diệu đỏ mặt.
Giống như những việc hắn che dấu trong lòng, bị cái liếc mắt đó xuyên thủng phát hiện.
Như là công khai bại lộ ở trong không khí.
Xấu hổ, nhục nhã, phẫn nộ và vô số cảm xúc phức tạp.
Rốt cuộc, hắn vẫn còn rất non nớt.
Có thể đấu với người đã sống hàng chục ngàn năm sao?
Suy nghĩ của hắn ta rất nông cạn, có thể che giấu qua tầm mắt của Quân Vực sao?
Đương nhiên, Tô Yên cũng nhìn thấy sắc mặt với đôi mắt đỏ đè nén tức giận của Trịnh Diệu.
Cô nhịn không được duỗi tay, túm túm tay áo Bạc Phong.
"Chúng ta đi thôi."
"Được."
Khuôn mặt Bạc Phong hờ hững, nhưng thời điểm cúi đầu nhìn Tô Yên, ánh mắt lại tràn đầy nóng rực.
Hắn nói xong, lại lần nữa ôm Tô Yên vào trong иgự¢.
Tiếp theo, lên xe rồi rời đi.
Ngay khi bước vào xe, Tô Yên nhìn hai bàn tay của Bạc Phong mở ra.
Hắn cái gì cũng không nói, chỉ ngồi đó, không chạm vào cái gì.
Tô Yên nhìn thoáng qua.
Sau đó, lấy khăn lau khử trùng ra.
Đem tay hắn lau sạch.
Bạc Phong dựa vào trên ghế, mí mắt rũ xuống, tầm mắt không có rời đi, vẫn luôn dán vào trên người Tô Yên.
"Bé ngoan. "
Ngay khi cô vừa lau xong, Bạc Phong liền dính lại đây.
Giọng nói thờ ơ lạnh lùng vừa nãy hoàn toàn biến mất.
Hiện giờ từ tính lại mê hoặc.
Ôm Tô Yên vào trong иgự¢, đè nặng cô, lấy một tư thế độc chiếm, ôm chặt chẽ.
Hắn cắn lỗ tai cô, hơi thở nóng rực bay qua
"Hôm nay buổi tối sẽ về nhà cũ, Bé ngoan còn nhớ không? "
Tô Yên gật gật đầu
"Nhớ."
"Bé ngoan phải biểu hiện thật tốt."
"Được. "
"Nếu biểu hiện không tốt cũng không sao cả, đến lúc đó có thể tìm anh xin giúp đỡ."
"Được"
"Bé ngoan yêu anh đúng không?."
"Đúng."
"Cho nên anh làm chuyện gì bé ngoan cũng đều sẽ bao dung đúng không? "
Tô Yên
"........"
Trầm mặc.
Không khí chớp mắt an tĩnh lại.
Bạc Phong ghé vào trên vai Tô Yên nở nụ cười.
иgự¢ phập phồng chấn động
"Thật đúng là không dễ lừa a. "
Hắn thấp giọng nói một câu, không biết đang nói cho Tô Yên nghe hay chỉ tự lẩm bẩm một mình.
Bạc Phong giống như kẹo mạch nha, dính ở trên người cô đẩy thế nào cũng không được.
Nhưng mà Tô Yên rất thành thật, miễn là trọng lượng có thể chịu được, cô sẽ im lặng để hắn dựa.
Ngoan cực kỳ.
Bạc Phong câu được câu không nói chuyện, một bàn tay quấn quanh lọn tóc của cô, lên tiếng
"Bé ngoan có phải muốn nói gì với anh hay không? "
"Ân? Ví dụ như? "
"Ví dụ, sẽ yêu anh thật nhiều, sẽ hôn anh mỗi ngày, sẽ mỗi lần tùy ý anh chỗ nào cũng có thể ăn...."
Lời nói còn chưa dứt, liền bị Tô Yên duỗi tay bưng kín miệng.
Giọng của Tô Yên nghiêm túc
"Anh đừng nói nữa."
Bạc Phong nhìn cô.
Hazz, ngay cả lời cự tuyệt tán tỉnh cũng nói nghiêm túc như vậy.
Làm hắn càng nhìn càng muốn hôn, càng nhìn ham muốn Dụς ∀ọηg càng mãnh liệt.
Bạc Phong hôn lòng bàn tay non mềm của cô,
"Được"
Thanh âm rầu rĩ phát ra.
Một lúc sau, Tô Yên đột nhiên lên tiếng
"Nhưng thật ra có một câu em nghĩ nên nói với anh."
Đôi mắt Bạc Phong sáng lên,
"Là câu gì? "
Trước khi Tô Yên nói, vô số lời âu yếm đã lóe lên trong tâm trí của Bạc Phong.
Sau đó, Tô Yên nhìn hắn nghiêm túc
"Làm việc không thể quá đáng, có một số quy tắc vẫn là phải tuân theo."
Bạc Phong sửng sốt một lúc, hắn ngã vào vai Tô Yên, nhắm mắt lại, uể oải, giọng nói và ngữ điệu trở nên không chút để ý
"Ví dụ? "
"Ví dụ, anh không thể Gi*t người. "
Khi Tô Yên nói điều này, cực kỳ nghiêm túc.
Giống như đang giải thích một sự kiện lớn.
Thật lâu sau, Bạc Phong ôm cô,
"Được, nghe em."
Tô Yên nghe thấy hắn đồng ý, suy nghĩ trong chốc lát.
Sau đó ở trên má hắn hôn một cái.
Bạc Phong ngước mắt lên nhìn cô.
"Mặc dù, anh rất hoan nghênh bé ngoan tùy thời tùy chỗ hôn anh, nhưng lần này cũng quá bất ngờ đấy."
Hắn áp cô lên ghế xe, hôn lên đôi môi đỏ phấn nộn, bầu không khí ái muội nóng rực.
Tô Yên nghiêm túc
"Đây là khen thưởng."
Bạc Phong sửng sốt.
Sau đó, kết hợp với những gì Tô Yên nói qua lúc nãy.
Cô nói, muốn hắn tuân thủ quy tắc của thế giới này, không thể Gi*t người.
Hắn đồng ý.
Cho nên, cái hôn này, là khen thưởng hắn?
Tiểu Hoa cũng yên lặng che chắn ngũ thức, chỉ là suy nghĩ thật lâu vì cái gì mà ký chủ lại nói như vậy.
Tuân thủ quy tắc của thế giới này?
Bạc Phong vốn dĩ là người trong thế giới này, chắc chắn sẽ tuân thủ theo mà?
Tại sao ký chủ lại nhấn mạnh đến nghiêm túc như vậy?
Nó suy nghĩ một lúc, nhưng mãi không hiểu, nên từ bỏ.
Ưm, khi nào có thời gian, nó sẽ hỏi ký chủ.
Bạc Phong đè nặng cô, khẽ cắn hai lần
" Thưởng phạt phân minh như vậy, cũng thật khiến người đau lòng a."
Giọng nói Bạc Phong khàn khàn
"Nhưng anh phải hy sinh lớn như vậy, phần thưởng thực sự là quá ít, anh muốn nhiều hơn nữa."
Nói xong, liền đem Tô Yên áp đảo trên ghế.
Thậm chí nuốt xuống lời cự tuyệt vừa đến bên môi của Tô Yên.
Bầu không khí kiều diễm ở phía sau xe tăng lên.
Trợ lý Tiểu Trương không thể không nhìn vào gương chiếu hậu.
Sau đó nuốt nước miếng.
Trong bầu không khí này, hắn vẫn duy trì bình tĩnh vững vàng lái xe.
Hắn cũng thật lợi hại.
Trợ lý Trương nhịn không được ở trong lòng dựng ngón tay cái với bản thân.
Sau đó, nhìn lại Bạc tổng cấm dục lạnh nhạt đã nhiều năm.
Bây giờ trở nên như thế....ừ...."phóng đãng"?
Không, không đúng, hình như là dục cầu bất mãn??
Một bộ dạng đang trong " kỳ động dục ", trợ lý Trương yên lặng vì Tô Yên dựng ngón tay.
Phu nhân cũng thật lợi hại.