Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 216

Tác giả: Tần Nguyên

Tô Yên không nói gì, chỉ là nhìn ngoài cửa sổ xe.
Cả một đường yên tĩnh còn có một chút xấu hổ, rốt cuộc xe chạy tới nơi.
Vừa xuống xe, Tô Yên một đường chạy chậm đến chỗ ở của mình.
Trịnh Diệu theo sát ở phía sau Tô Yên.
Còn chưa vào cửa, liền nghe được bên trong truyền đến tiếng đồ vật bị đập phá cùng với thanh âm chửi mắng hỗn loạn.
"Cmn, lão tử nuôi một con sói mắt trắng, thật là giỏi a."
"Nhìn xem nó ăn, nó ở như thế này mà để cho em trai sắp ૮ɦếƭ đói.
Tôi sao lại có đứa con ích kỷ như thế?"
Một người đàn ông trung niên, râu ria xồm xoàm hùng hùng hổ hổ gào thét.
Mà ở bên cạnh ông ta, còn có một người phụ nữ mặc áo in hoa, cao lớn vạm vỡ, vừa bận rộn nhét đồ đạc vào trong túi, vừa phụ họa.
"Đúng vậy, quả nhiên là nữ đại bất trung lưu* mà.
Còn chưa có gả chồng đã trở mặt không nhận người nhà.
Này nếu gả ra ngoài, còn thế nào nữa??"
*Con gái lớn không thể giữ trong nhà
Trong phòng bị lục đến tứ tung ngang dọc.
Những đồ sứ trang trí cũng bị quăng ngã đầy đất.
Mảnh vụn thủy tinh bay khắp nơi.
Tôn Tình đứng ở cửa lo lắng suông, cũng không dám đi lên cản.
Cho đến khi Tô Yên chạy vào.
Tôn Tình vừa thấy Tô Yên, càng sốt ruột
"Sao cậu lại trở lại??
Ba mẹ cậu còn đang tìm cậu đó, còn nói muốn đưa cậu về, không cho cậu đi học."
Tô Yên vừa nhìn bốn phía, vừa vươn tay vuốt lưng Tôn Tình trấn an
"Thả lỏng một chút, tớ sẽ không có việc gì đâu."
Đại khái là Tô Yên nói chuyện thật sự quá trấn định.
Nghe lời cô nói, liền luôn khiến người muốn tin tưởng, hơn nữa còn bình tĩnh xuống.
Lúc này, Trịnh Diệu cũng chạy tới.
Nhìn mặt đầy đất hỗn độn, còn có thanh âm hùng hùng hổ hổ kia.
Hắn sửng sốt
"Đây là làm sao vậy?"
Tô Yên không trả lời hắn, chỉ đi vào nhà.
Nhìn cha mẹ nguyên thân ở bên trong bận rộn,
Cô ra tiếng
"Các người tìm tôi?"
Ba Tô là người thứ nhất quay đầu lại, sau khi thấy là Tô Yên,
"Hay cho đứa bất hiếu mày, cuối cùng cũng lộ diện, hôm nay nếu tao không đánh mày đến cái da tróc thịt bong thì tao sẽ không phải là cha mày."
Nói xong, trực tiếp ném chén sứ trong tay tới trên mặt Tô Yên.
Tô Yên né sang một bên.
Lạch cạch một tiếng, chén sứ nện ở trên mặt đất,
Vỡ ra tan tác.
Phát ra tiếng vang sắc nhọn chói tai.
Tô Yên đứng ở cạnh cửa, nhìn hai người kia, không biết suy nghĩ cái gì.
Mẹ Tô thanh âm sắc nhọn,
"Nhìn? Còn dám nhìn? Một chút tiền cũng không muốn cho em trai mày, sao lúc trước tao lại sinh ra cái đồ bạch nhãn lang thế này??"
Tô Yên nghiêng đầu nhìn Tôn Tình
"Trong nhà có ςướק, không báo công an?"
Ba Tô vừa nghe, tức lại càng lớn
"Mày nói ai là ςướק? Thật là thiếu đòn mà!"
Một bên kêu một bên cầm dây mây quất tới trên người Tô Yên.
Chỉ là, không có kêu đau nhận sai như dự đoán.
Tô Yên một phen nắm lấy dây mây, giơ tay, nhéo cổ tay của ông ta.
Lạch cạch một tiếng, dây mây theo tiếng mà rơi.
Cô nhấc chân, đá đến chỗ xương bánh chè của ông ta, bùm một tiếng, ba Tô quỳ gối trên mặt đất.
Sau đó, Tô Yên nhấc chân, đá vào bờ vai của hắn.
"Ai da, ai da!!"
Bởi vì ba Tô thân hình béo tròn, vừa mới ngồi xổm xuống nhìn như là quả cầu, lăn hai vòng trên mặt đất.
Bên cạnh mẹ Tô trong cơn giận dữ, mắng
"Tô Yên! Mày dám đánh cha mày, mày có còn phải là con người hay không?!"
Tô Yên chớp chớp mắt, nhẹ nhàng bâng quơ
"Tôi không phải."
Cô là thần.
Dứt lời, Tô Yên giống như còn chưa thấy đủ.
Cô cầm dây mây trong tay, quấn lại thành từng vòng, sau đó đi đến trước mặt ba Tô, một chút một chút quất vào trên người ông ta.
Ba Tô đương nhiên là muốn phản kháng.
Nhưng một bàn tay hắn vừa vặn bị Tô Yên dẫm lên.
Cũng không biết là cố ý hay là vô tình, cô dẫm lên huyệt vị nào đó, tay vừa động, liền đau như là bị chặt đứt vậy.
Tô Yên xuống tay cực kỳ tàn nhẫn, có thể nói mỗi một cái roi đều khiến da tróc thịt bong.
Tư thế kia chính là muốn đánh đến ૮ɦếƭ.
Mẹ Tô đỏ con mắt, tiến lên cản trở, bị Tô Yên giơ tay nắm lấy cánh tay, nghiêm túc hỏi
"Bà muốn thay thế ông ta?"
Mẹ Tô đầu tiên là bị khí thế Tô Yên dọa đến, trầm mặc trong một cái chớp mắt.
Theo sau, lập tức nghĩ, bà mà còn sợ đứa con gái mất dạy này??
Nghĩ như vậy, thò tay liền muốn đánh Tô Yên.
Giống như là khi cô còn nhỏ, cả hai vợ chồng cùng đánh Tô Yên vậy.
Khi nó còn nhỏ đã đánh nhiều lần như vậy, cũng không tin lúc này nó còn dám chống trả!
Tô Yên vốn là không nghĩ động thủ với mẹ Tô, lỡ như cô xuống tay nặng, đánh ૮ɦếƭ bà ta thì sẽ phải chịu trách nhiệm pháp luật.
Nhưng bà ta một hai phải dán lại đây, Tô Yên gạt ngã bà ta trên mặt đất.
Cô kéo dài dây mây trong tay.
Bên cạnh, Trịnh Diệu thấy Tô Yên còn không có dừng tay, rốt cuộc không nhịn xuống được, tiến lên giữ chặt cánh tay Tô Yên
"Hai người bọn họ là cha mẹ em, dù cho đối với em không tốt, cũng không nên đánh bọn họ."
Trịnh Diệu nói lời này kỳ thật rất đúng.
Đây đều là lời nói của một đứa trẻ được cha mẹ nuôi dưỡng lớn lên có thể nói ra.
Ân nuôi dưỡng của cha mẹ, khó có thể báo đáp.
Mà hiện giờ, Tô Yên chẳng những không báo ân, ngược lại là một bộ dáng như đối với kẻ thù, cô vẫn là người sao?
Bên cạnh, mẹ Tô vừa thấy thế, đột nhiên ôm ba Tô ngã vào mép giường oa oa khóc lớn lên.
"Chúng ta mệnh khổ a, nuôi một con bạch nhãn lang như vậy, chẳng những khi dễ em trai, hiện giờ còn đánh đập cha mẹ, đồ bất hiếu, đồ bất hiếu a!!"
Mẹ Tô rất chật vật ngã trên mặt đất, nghe lời bà ta, còn có nước mắt rơi như mưa lên án, vô luận là ai nghe thấy, đều sẽ nhịn không được đồng tình.
Trịnh Diệu thở dài, hắn nhìn nhà ở hỗn độn, lại nhìn hai người ngã trên mặt đất kia.
Trong lòng biết, đôi cha mẹ này cũng không phải loại lương thiện gì, bằng không sao có thể biến một căn nhà thành cái dạng này?
Nhưng, nghe mẹ Tô nói, hắn cũng không nói nên lời gì phản bác được.
Trịnh Diệu ngăn cản Tô Yên,
"Được rồi, bọn họ vô luận làm sai cái gì, cũng đều là cha mẹ cậu, là người thân nhất của cậu."
Tô Yên nhìn tay Trịnh Diệu đang nắm chặt cổ tay mình.
Cô buông hạ mặt mày,
"Tôi không chỉ có một đôi cha mẹ này, còn có rất nhiều cha mẹ nuôi khác, cha mẹ tôi nói, bọn họ cũng là người thân nhất của tôi."
Trịnh Diệu sửng sốt,
"Đó, có ý tứ gì?"
Tô Yên chớp chớp mắt,
"Nghe không hiểu có phải hay không? Nếu không hiểu, thì có tư cách gì khoa tay múa chân chuyện nhà người khác đây?"
Tô Yên duỗi tay, bẻ tay Trịnh Diệu ra,
"Lúc tôi năm tuổi, em trai muốn ăn màn thầu của tôi, tôi không đưa, bị cha đánh đến đứt cả một dây mây. Từ khi mười bốn tuổi, ông ấy nhận cha nuôi cho tôi, thư ký trong thôn, thôn trưởng, tất cả đều nhận, ngay cả những đứa trẻ lớn hơn tôi một tuổi ở trong thôn cũng đều là anh trai tôi. Cậu đoán, cha tôi muốn làm gì?"
Tô Yên vừa dứt lời, thân thể Trịnh Diệu cứng lại.
"Cậu, ông ấy, bọn họ...."
Tô Yên nghiêng đầu nhìn đôi cha mẹ trên mặt đất kia.
Sau đó lại nói với Trịnh Diệu
"Nếu không phải tôi vận khí tốt, hơn nữa học tập cũng đủ nỗ lực, anh cảm thấy tôi còn có thể đứng ở đây hay không?"
Tô Yên nói nhẹ nhàng bâng quơ, bởi vì những việc này là nguyên thân trải qua, kỳ thật cùng cô không có quan hệ.
Nhưng, không biết vì cái gì vẫn nắm chặt roi mây trong tay.
Lấy bạo chế bạo không phải phương pháp giải quyết vấn đề.
Nhưng mà, rất sảng khoái.
Tô Yên buông hạ mặt mày, cuộn roi mây trong tay lại.
Trịnh Diệu do dự rối rắm một lúc, vẫn là nhịn không được ngăn cản Tô Yên
Hắn thực trịnh trọng nói
"Chúng ta báo công an."
Tô Yên chớp chớp mắt, nhìn dây mây trong tay chính mình
"Thế mà không có đánh gãy được a."
Cho nên, nguyên thân lớn được đến bây giờ, rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu đau đớn?
Trịnh Diệu vừa thốt lên xong, ngược lại là hai người nằm trên mặt đất lập tức cự tuyệt
"Không cần báo công an!"
Tô mẫu lắc đầu, khóc càng lợi hại hơn, nếu nói là khóc, chi bằng nói là hoảng loạn thì đúng hơn
"Không cần báo công an, nó vô luận nói như thế nào, đều là con gái chúng ta a."
Nói xong, bụm mặt khóc lên.
Ba Tô ngã trên mặt đất, dấu vết xanh tím trên người đan xen, thở hồng hộc mồ hôi đầy đầu.
Tô Yên nhìn Trịnh Diệu
"Có phải rất không hiểu bọn họ vì sao không cho báo công an hay không?"
Vừa dứt lời, Tô Yên liền móc ra di động, bấm số 110, trực tiếp báo công an.
Tô Yên vừa báo cảnh sát, mẹ Tô đã kích động tiến lên ngăn trở,
"Không cần báo công an! Con gái, sẽ hủy hoại việc học của con a! Chúng ta là cha mẹ chịu chút tội không có gì, nhưng là con, tiền đồ sẽ bị hủy a!!"
Mẹ Tô một đôi mắt đều tức đến đỏ bừng, nhưng mà nói chuyện vẫn luôn lấy cớ là vì tốt cho Tô Yên.
Trịnh Diệu sống hai mươi năm, tốt đến xuôi gió xuôi nước, việc gì dơ bẩn âm u cũng không có gặp qua.
Thế cho nên mới có thể đồng tình với ba mẹ Tô.
Chờ đến khi Tô Yên cắt đứt điện thoại, cô nói
"Ba tháng trước, cha mẹ tôi ở nông thôn mở một phòng matxa tắm rửa."
Trịnh Diệu vẫn không hiểu, Tô Yên vì cái gì sẽ đột nhiên nhắc tới cái này.
Tô Yên thanh âm nhẹ chút
"Nơi đó có năm sáu bé gái mười lăm sáu tuổi, tất cả đều không nói chuyện được."
Cô dừng một chút
"Các cô ấy là trúng độc dẫn đến bị câm, anh đoán xem vì sao?"
Trịnh Diệu không biết vì cái gì, tay bắt đầu run rẩy, hắn nuốt một chút nước miếng, có chút không thể tin tưởng.
Tô Yên nói tiếp
"Bởi vì bị câm, các cô ấy lại không biết chữ, thì sẽ dễ khống chế, làm mại dâm da thịt, nguy hiểm thấp, ít phí tổn a."
Tô Yên cúi đầu, đùa nghịch dây mây trong tay
"Bọn họ tới tìm tôi, chính là vì muốn đưa tôi về, khiến tôi cũng trở thành như thế, có thể không cần phát tiền lương, lại còn dễ sai khiến, như là một con chó vậy."
Giọng nói nhạt nhẽo, Tôn Tình đứng ngoài cửa đều đã đứng không yên, hai cái đùi run lên.
Không khống chế được đặt ௱ôЛƓ ngồi ở trên mặt đất.
Mà Trịnh Diệu sắc mặt tái nhợt, đột nhiên cắn răng, nắm chặt nắm tay, hung hăng đánh tới ba Tô ngã trên mặt đất
"Ông con mẹ nó có còn là người hay không?!"
Tô Yên chớp chớp mắt, dời đi tầm mắt, không có nói nữa.
Mười phút sau, cảnh sát tới.
Bọn họ năm người tất cả đều bị mang đi cục cảnh sát hỏi chuyện.
Lúc cảnh sát hiểu biết chuyện đã xảy qua, thực mau liền đi quê quán của ba mẹ Tô.
Liên hệ cảnh sát địa phương hợp tác phá án.
Tô Yên vẫn luôn bị giữ đến buổi chiều.
Tìm người bảo lãnh, tùy thời chờ đợi bị gọi đến trợ giúp điều tra.
Bảo lãnh Tô Yên ra chính là quản gia của nhà Trịnh Diệu.
Chẳng những đưa Trịnh Diệu ra, còn có Tôn Tình cùng cô.
Trịnh Diệu trên mặt có chút khó coi, đại khái là bị chuyện của ba Tô dọa tới rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc