Cổ áo khẽ mở, trên cổ còn có dấu cắn của Tô Yên.
Cảm giác có chút... mị hoặc??
Khi Tô Yên nhìn, trong đầu hiện lên ý nghĩ này.
Cô đứng ở chỗ cầu thang nhìn vài lần, sau đó đi tới phòng bếp.
Đồ ăn đã nấu chín.
Đại khái là quá đói bụng, thế cho nên thứ này, Tô Yên ăn cũng cảm thấy rất ngon.
Cô múc một chén, cầm đũa, chuẩn bị ăn.
Bên ngoài phòng khách.
Lực chú ý của Bạc Phong lại hoàn toàn không ở trên hai người đối diện.
Ngược lại là ánh mắt vẫn luôn liếc hướng phòng bếp.
Bà lão ngồi ở chỗ đó, nhìn tâm hồn cháu nội mình hoàn toàn không ở nơi này.
Ánh mắt nhíu lại
"Tiểu Phong, cô gái kia là ai?"
Giọng nói vừa dứt, không khí an tĩnh lại.
Lão thái thái thấy Bạc Phong vẫn luôn không trả lời, thanh âm tăng thêm
"Tiểu Phong"
Bạc Phong lực chú ý dời lại đây
"Ân?"
Hắn dựa vào sô pha, rất rõ ràng, vừa mới nãy lời bà lão nói hắn một câu cũng không nghe vào.
Bộ dáng lười nhác kia, làm bà ấy nhíu mày một chút.
Bạc Phong rất khắc nghiệt với bản thân, tác phong làm việc đều rất có quy củ.
Từ trước đến nay khi hắn ngồi đều là thân hình thẳng tắp.
Đã khi nào gặp qua hắn dựa vào ở trên sô pha một bộ dáng lười biếng như vậy.
Người khác ngồi ở trước mặt hắn, nhưng mà lực chú ý tất cả đều bị hấp dẫn tới nơi khác rồi.
Trong lòng càng hụt hẫng.
Phải biết rằng, Bạc Phong từ trước đến nay rất hiếu thuận, đối với bà cũng thực tôn kính.
Thêm việc cha mẹ hắn không ở bên người, từ trước đến nay, Bạc Phong đều rất thân cận với bà.
Hiện giờ, bởi vì thêm một nữ nhân, liền làm lơ lão bà này.
Lão thái thái chỉ gặp Tô Yên một lần vừa nãy.
Nhưng ấn tượng đã té đáy cốc.
Lão thái thái tức giận.
Không muốn nói nữa.
Bên cạnh, Bạc Vũ từ trong túi móc ra hai viên kẹo, đưa tới trước mặt lão thái thái.
"Bà nội, ăn viên kẹo đi."
Cô ta cười mi mắt cong cong, rất là vô hại.
Lão thái thái cúi đầu, sắc mặt tốt hơn chút
"Vẫn là tiểu Vũ ngoan."
Nói xong, thật đúng là cầm qua một viên kẹo.
Sau đó, Bạc Vũ cầm một viên kẹo khác đưa tới trước mặt Bạc Phong, nghiêng đầu đầu
"Anh?"
Bạc Phong nhìn lướt qua viên kẹo kia.
Sau đó lại nhìn về phía Bạc Vũ.
Môi câu một chút, cười như không cười.
Theo sau dời đi ánh mắt.
Chưa nói muốn hay không muốn.
Bạc Vũ cứng người ở đằng kia.
Lão thái thái đang muốn mở miệng giúp đỡ Bạc Vũ nói chuyện.
Bạc Phong lại đột nhiên đứng lên, đi đến phòng bếp.
Sắc mặt lão thái thái lúc này đã hoàn toàn khó coi.
Phòng khách không khí đầy xấu hổ.
Bạc Phong đi vào phòng bếp, hắn nhìn Tô Yên dựa vào bàn bếp, cầm đũa, một ngụm một ngụm ăn.
Thò lại gần, từ phía sau khoanh người lại, ôm vào trong иgự¢.
Dán bên tai Tô Yên,
"Ăn ngon như vậy?"
Tô Yên gật gật đầu
"Ân"
Lên tiếng xong, lại cắn một ngụm cà rốt trong chén.
"Anh muốn ăn không?"
Cô hỏi một câu.
"Muốn."
Người ôm cô ở phía sau, khàn khàn lên tiếng.
Tô Yên đưa đũa qua,
"Muốn ăn cái nào, anh tự gắp đi."
Bạc Phong cũng không biết vì sao, trở nên cực kỳ dính người.
Hắn không duỗi tay tiếp, chỉ là biếng nhác ra tiếng
"Ăn cái em vừa cắn kia, em đút anh đi."
Tô Yên nhìn nửa khối cà rốt trong chén mình vừa cắn kia.
Chậm rì rì duỗi tay kẹp lên, nghiêng người, đưa qua.
Kết quả hắn thật đúng là ăn.
Tô Yên nhìn hắn, chớp chớp mắt,
"Ăn ngon không?"
Bạc Phong cúi người, đầu chôn ở đầu vai cô, câu được câu không trả lời một tiếng
"Ân"
Tô Yên nhịn không được nhìn nhiều hắn hai lần.
Không nói chuyện, chỉ là cúi đầu tiếp tục ăn.
Một bên ăn một bên hỏi
"Anh sao không ở bên ngoài nói chuyện cùng bà nội?"
Bạc Phong hạ mắt, nhìn da thịt tinh tế trên cổ cô.
Tiếp theo hôn lên.
"Không thú vị."
Tô Yên nghe hắn nói, cô lại nhịn không được liếc mắt nhìn Bạc Phong một cái.
Căn cứ như Tiểu Hoa đã từng nói.
Lúc trước, hảo cảm giá trị Bạc Phong đối với Bạc Vũ từ số âm tăng lên 20, là khi Bạc Vũ cứu bà nội hắn.
Mà Tiểu Trương đã nói qua, cha mẹ Bạc Phong rất ít trở về.
Hắn là được bà nội nuôi lớn.
Chứng tỏ ở trong lòng Bạc Phong bà ngoại hắn rất quan trọng.
Nhưng nhìn lại hiện tại, hắn như thế nào....giống như không muốn phản ứng với bà nội hắn đây?
Bạc Phong tự nhiên không biết Tô Yên suy nghĩ cái gì.
Hắn chỉ là bị ánh mắt cô nhìn chăm chú vào, Bạc Phong đôi mắt đen nhánh.
Lực đạo ôm vòng eo cô dần dần gia tăng
"Bé ngoan vì sao vẫn luôn nhìn anh? Muốn?"
Thanh âm lười nhác mang theo ngữ điệu câu người.
Tô Yên nghe hai chữ bé ngoan, nheo mắt.
Yên lặng lại nhìn hắn vài lần.
Không nói chuyện, cô chỉ cúi đầu ăn.
"Anh qua nói chuyện với bà trong chốc lát đi."
Bạc Phong như cũ dán cô không buông tay
"Không cần."
Tô Yên thực nghiêm túc
"Cần."
Bạc Phong thấy bộ dáng cô kiên định.
Tiến đến trước mặt Tô Yên,
"Vậy được, hôn anh một chút."
Tô Yên nhỏ giọng lẩm bẩm một câu
"Đây rõ ràng là việc của anh mà."
Bạc Phong nghe,
"Ân, có đạo lý, vẫn là anh hôn em đi."
Nói xong, căn bản không cho Tô Yên cơ hội phản bác, đè cô ở trên bàn, hôn lên.
Vốn dĩ, chỉ là muốn hôn lướt qua.
Chỉ là hôn hôn, thay đổi hương vị, ái muội gia tăng.
Bạc Phong ôm vòng eo cô, hôn càng ngày càng hung mãnh.
Ầm một tiếng.
Chén trong tay Tô Yên không cầm chắc, rơi ở trên mặt đất.
Cô chống đẩy.
Người nào đó nắm tay cô, ấn xuống.
"Không cần lo nó."
Khẩu khí khàn khàn lại bá đạo.
Nụ hôn nóng bỏng như cũ tiếp tục.
Cho đến khi, cửa phòng bếp truyền đến tiếng kinh hô
"A!"
Bạc Vũ không biết khi nào đã đứng ở cửa phòng bếp.
Chỉ trong chốc lát, bà nội Bạc Phong cũng đi tới.
Sau đó, chỉ thấy hình ảnh hai người nóng rát hôn môi, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Một lát sau, Bạc Phong cuối cùng cũng buông lỏng ra.
Ánh mắt hắn đảo qua Bạc Vũ đứng ở cửa.
Chỉ cảm thấy chướng mắt.
Bà nội Bạc Phong hừ một tiếng
"Hồ nháo."
Nói một câu xong, xoay người đi tới phòng khách.
Lại ngồi trở về.
Bạc Vũ đứng ở cửa phòng bếp, giật mình mặt đỏ, bộ dáng tiến cũng không được lùi cũng không xong.
Bạc Phong mí mắt vừa nhấc
"Chưa thấy qua à? Còn ở chỗ này làm gì?"
Thanh âm hắn khàn khàn, mang theo một cỗ thỏa mãn.
Khóe môi nhẹ cong, một ý cười trào phúng treo ở trên mặt.
Đại khái, Bạc Vũ từ khi đi vào thế giới này, chưa từng bị Bạc Phong nói như thế.
Cho nên xoát một chút, sắc mặt trắng bệch xuống.
"Bạc, Bạc Phong ca ca, thực xin lỗi."
Nói xong, cúi đầu chạy đi ra ngoài.
Chỗ nào ra một đứa não tàn vậy?
Bạc Phong như cũ ôm Tô Yên không buông tay.
Tô Yên vỗ vỗ cánh tay hắn
"Còn không ra xem?"
Bạc Phong nhẹ nhàng lên tiếng.
"Ân"
Tô Yên bị hắn dính không có cách nào.
Kéo tay hắn ra, tự đi ra bên ngoài.
Đi đến phòng khách, cô ra tiếng
"Chào bà, cháu là Tô Yên."
Ánh mắt Lão thái thái đánh giá trên dưới Tô Yên một lần, gật đầu.
Không nói gì.
Bên cạnh Bạc Vũ ngồi ở trước mặt lão thái thái, ra tiếng
"Bà nội có cảm thấy Tô Yên tỷ tỷ có chút giống cháu không a?"
Lão thái thái nghe Bạc Vũ nói, ngẩng đầu lại lần nữa cẩn thận đánh giá Tô Yên một lần.
Sau đó nhìn lại Bạc Vũ, sắc mặt rốt cuộc có chút hòa hoãn
"Thật sự có chút giống."
Bạc Vũ ôn hòa mang theo cười nhạt, nghiêng nghiêng đầu
"Không chừng, có khi kiếp trước chúng ta là chị em nha."
Lão thái thái nhịn không được duỗi tay vỗ vỗ đầu Bạc Vũ
"Nói cái gì vậy."
Tuy là nói như vậy, khẩu khí không có chút nào răn dạy.
Thậm chí khó được lộ ra vẻ mặt ôn hòa.
Bạc Vũ ôm cánh tay lão thái thái, nhỏ giọng nói
"Con chính là nghĩ như vậy nha."
Xem hai người thực thân mật, quan hệ rất tốt.
Hai người nói chuyện, lãng quên Tô Yên ở một bên
Lúc này, Bạc Phong từ phòng bếp đi ra, trong tay còn bưng theo một chén thức ăn.
Đi tới, thực tự nhiên lôi kéo cánh tay Tô Yên ngồi lên sô pha.
Đưa chén thức ăn tới trước mặt cô.
Tô Yên nhìn hắn.
Đại khái là ánh mắt kia có chút vô tội còn có điểm nghi hoặc.
Làm hắn nhịn không được hôn một cái
"Không phải đói bụng sao?"
Tô Yên tiếp nhận.
Nhưng vẫn không ăn.
Cô chọc chọc thức ăn trong chén.
Hai người bên này nói chuyện.
Bên cạnh Bạc Vũ nhịn không được cười nói
"Bạc Phong ca ca đối với chị Tô Yên cũng thật tốt, giống như là hai vợ chồng a."
Bạc Phong ngẩng đầu
"Không phải giống như, mà là chính xác."
Bạc Vũ sửng sốt.
Lão thái thái ngồi ở bên cạnh, chỉ cảm thấy buổi tối hôm nay cháu trai của mình như một người khác vậy.
"Bạc Phong, không được hồ nháo."
"Chúng cháu kết hôn, không ai nói với mọi người sao?"
Bạc Phong lên tiếng.
Lão thái thái sửng sốt, mà Bạc Vũ ngồi ở bên cạnh, cũng cứng người lại rồi.
"Kết, kết hôn?"
Tô Yên buông chén thức ăn trong tay.
Thực nghiêm túc gọi một tiếng
"Bà nội."
Sau đó, bầu không khí lại lần nữa ngưng kết.
Nửa ngày sau, lão thái thái đứng lên,
"Ngày mai, về nhà đi."
Nói xong, dừng một chút, nhìn về phía Tô Yên
"Mang theo cô ta."
Tiếp đó, đi ra ngoài cửa.
Bạc Vũ đứng ở kia ngây người thật lâu.
Ánh mắt vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên.
Cho đến khi, Tô Yên bị người nào đó bá đạo ôm vào trong иgự¢.
Bạc Vũ đối diện cùng tầm mắt Bạc Phong.
Bạc Phong con ngươi sâu kín, đen nhánh một mảnh.
Không biết vì cái gì, Bạc Vũ thân thể cứng đờ.
Cô chỉ cảm thấy cả người nổi một tầng da gà.
Ánh mắt kia như con rắn độc, làm người sợ hãi.
Bạc Vũ khó được xuất hiện hoảng loạn, đứng lên đi ra ngoài
"Bạc Phong ca ca hẹn gặp lại."
Nói xong, liền đi theo lão thái thái rời đi.
Trong phòng, lại lần nữa dư lại Tô Yên cùng Bạc Phong
Bạc Phong tiếp tục dán lên Tô Yên.
"Bé ngoan, ăn no chưa?"
Tô Yên nhìn hắn
"Làm gì?"
Bạc Phong cắn xương quai xanh của cô, gặm cắn qua lại, thực mau trên đó liền hện lên một cái dấu răng xanh tím
"Nghĩ quan tâm bé ngoan một chút."
Hắn ngữ điệu khàn khàn.
Tiểu Hồng từ trên cổ tay Tô Yên dao động.
Trước khi đi
"Tê tê tê tê tê"
Hắn động dục.
Nói xong, lúc này mới rời đi.
Tô Yên nghe Tiểu Hồng nói xong, nhìn nhìn lại nam nhân như một khối nam châm dính lên người cô.
Cô lên tiếng
"Còn đói."
Bạc Phong vừa nghe, có chút tiếc nuối, từ trên người Tô Yên đứng lên.
Lấy điện thoại bên cạnh.
Không biết là gọi cho ai.
Điện thoại bên kia thực mau được kết nối
"Đưa chút đồ ăn tới. Ở nhà."
Nói xong, lạch cạch một tiếng, điện thoại cắt đứt.
Hắn còn muốn tiếp tục dán lên Tô Yên.
Kết quả vừa chuyển đầu, phát hiện Tô Yên sớm đã rời xa, cách hắn một mét
Bạc Phong sửng sốt.
"Bé ngoan chạy xa như vậy làm cái gì?"
Thời điểm nói, trong mắt hiện lên ý cười.
Tô Yên thực nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát
"Em lúc trước vẽ cho anh một bức tranh, anh không muốn nhìn sao?"