Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 212

Tác giả: Tần Nguyên

Tô Yên đặt rổ hoa quả trên bàn.
Ra tiếng
"Anh đỡ hơn chút nào chưa?"
Bạc Phong thanh âm cứng rắn
"Không ૮ɦếƭ được."
Đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện với cô từ sau khi xảy ra tai nạn.
Khẩu khí lạnh như băng.
Tô Yên không nói nữa, chỉ ngồi ở chỗ đó cùng hắn.
Y tá mỗi một giờ sẽ tiến vào một lần, đo nhiệt độ cơ thể, kiểm tra tình trạng.
Mà mỗi một lần tiến vào, đều cảm thấy độ ấm phòng bệnh này, càng ngày càng giảm.
Tô Yên không nói lời nào, Bạc Phong cũng không nói.
Bạc Phong bởi vì vẫn luôn truyền dịch dinh dưỡng, cho nên dù hắn cứ ngồi ngốc cả ngày, cũng sẽ không cảm thấy đói.
Nhưng Tô Yên lại khác, một khi thời gian ăn cơm tới thì sẽ đói.
Nhìn đồng hồ, đã 12 giờ.
Cô đứng lên, ra tiếng
"Anh muốn ăn cơm không?"
"Không đói bụng."
Hắn lạnh như băng nói.
Tô Yên gật gật đầu, đi ra ngoài.
Hắn biết cô đi ăn cơm.
Biết một lát nữa cô sẽ trở về.
Nhưng vừa thấy cô rời đi, trong lòng liền bắt đầu bực bội.
Không, là táo bạo.
Tính tình liền bắt đầu tức giận.
Dù hắn cố nén, nhưng mà tầm mắt thường thường nhìn về phía cửa.
Nhìn xem cô đã trở về hay chưa.
Một giờ đi qua.
Cô còn chưa trở về.
Bạc Phong nhấp môi, sắc mặt lạnh như băng.
Hai giờ trôi qua, cô vẫn không quay lại.
Bạc Phong sắc mặt bắt đầu trở nên có chút khó coi.
Hai tiếng rưỡi sau, Tô Yên trở lại.
Cô bưng một chén cháo gạo kê, đi đến trước mặt Bạc Phong.
Sau đó, chậm rãi đặt ở đầu giường bệnh.
Ra tiếng
"Y tá nói, anh có thể uống cái này."
Bạc Phong liếc liếc mắt nhìn bát cháo gạo kê đặt trên bàn.
Nhìn lại Tô Yên, không có nói được hay không được.
Bởi vì hắn còn đang tức giận, vì cái gì cô muộn như vậy mới trở về.
Tô Yên cũng không biết trong đầu hắn suy nghĩ cái gì.
Chính là nhìn hắn không cự tuyệt, lại thấy tay hắn bị bó thạch cao.
Liền bưng cháo gạo kê lên, nắm cái thìa, đưa tới bên môi hắn.
Bạc Phong bị động tác của Tô Yên làm cho thân thể cứng đờ.
Hoàn toàn đã quên chính mình vừa mới tức giận.
Con ngươi nhìn Tô Yên, môi như cũ mím chặt.
Tô Yên thực nghiêm túc nói
"Uống cái này, rất tốt cho thân thể anh."
Thật lâu sau, Bạc Phong hừ một tiếng, sau đó, há miệng ra.
Khi hắn há miệng, lỗ tai đỏ bừng một mảnh.
Cô đây là muốn được mình tha thứ?
Đừng tưởng rằng đút hắn ăn một ít cháo là có thể tha thứ việc cô lừa gạt mình.
Rõ ràng đã kết hôn với hắn, lại còn cùng tên đàn ông khác câu kết làm bậy, hắn muốn giận cô một trận, để cô hiểu rõ sai lầm của mình.
Nghĩ như vậy, lỗ tai lại càng đỏ.
Một ngụm một ngụm ăn cháo Tô Yên đút.
Tiểu Hoa ra tiếng
"Leng keng, nam chủ hảo cảm giá trị bay lên 5, trước mặt hảo cảm giá trị 64."
Tiểu Hoa tấm tắc rung động.
Ký chủ mới động thủ đút hai miếng cháo, giá trị hảo cảm này liền tăng lên?
Quả nhiên, ký chủ uy vũ!!
Tô Yên liên tiếp ở chỗ này ngây người ba ngày.
Mỗi ngày đều sớm tới, sắc trời tối khuya mới rời đi.
Cô đút hắn ăn cơm, hắn đều sẽ ăn.
Nhưng vẫn còn bộ dáng lạnh như băng, không muốn cùng cô nói chuyện.
Thế cho nên ba ngày này, hai người giao lưu nói chuyện cả mười câu cũng không đến.
Cho đến ngày thứ tư.
Tô Yên lại lần nữa đi vào phòng bệnh.
Bạc Phong đang nghe cấp dưới hội báo tình huống mấy ngày nay của công ty.
Nhìn thấy Tô Yên đi vào, lỗ tai hắn giật giật, mím môi.
Tô Yên nhìn thấy trong phòng có người, bước chân dừng một chút.
Lại thấy Bạc Phong mím môi, mặt không biểu tình đang nghe bọn họ hội báo.
Cô xoay người, an tĩnh đi ra ngoài, chờ ở cửa.
Cô mới vừa tan học đã sang bên này.
Buổi chiều còn có một tiết học.
Cho nên cô chỉ có thể ở chỗ này nửa giờ liền phải trở về.
Tiểu Hoa nhịn không được nói một câu
"Nam chủ đại nhân thật đúng là khó nắm bắt a."
Ba ngày này, nhìn qua đối với ký chủ lạnh như băng.
Nhưng giá trị hảo cảm cứ nhích dần nhích dần lên.
Đêm qua, giá trị hảo cảm nam chủ thành công dâng lên tới 80.
Thắng lợi sắp tới!
Sau đó, Tiểu Hoa lại như là nhớ đến cái gì, ra tiếng nhắc nhở nói
"Ký chủ, khi giá trị hảo cảm nam chủ đạt tới 90, chị liền thắng rồi!"
Tiểu Hoa cao hứng phấn chấn nói.
Tô Yên nghi vấn
"Tới 90 là được?"
"Vâng, ký chủ, câu chuyện tình yêu hài hòa mỹ mãn trên cơ bản đều dừng ở giá trị này."
"Vì sao không phải là 100?"
"Ách..., ký chủ, cho tới bây giờ, theo cơ sở dữ liệu biểu hiện, còn chưa có một đôi tình lữ nào còn sống mà giá trị hảo cảm đối với đối phương đạt tới 100 cả."
Tiểu Hoa cố ý cường điệu, tình lữ còn sống.
Vì cái gì?
Yêu quá vẹn toàn, là một việc thực khủng bố a.
Tiểu Hoa lại lần nữa lý giải, bởi vì đối phương không yêu mình mà Gi*t người ta, sau đó tự sát.
Tới 100 thì chính là biến thái.
Đang nói, bỗng nhiên cửa phòng bệnh mở ra.
Ba người vừa mới ở bên trong đi ra.
Trong tay nắm văn kiện đi đến cửa thang máy.
Cuối cùng đi ra chính là trợ lý Tiểu Trương.
Trợ lý Tiểu Trương trên mặt mang ý cười, cho người ta một loại cảm giác phi thường thoải mái
"Tô Yên tiểu thư, Bạc tổng gọi ngài đi vào."
Tô Yên gật gật đầu
"Được."
Cô đồng ý, sau đó mang theo hộp cơm đi vào.
Bạc Phong dựa vào đầu giường, tay phải bị thạch cao cố định.
Mặc bệnh phục sọc trắng xanh, mặt không biểu tình.
Tô Yên đặt hộp cơm ở trước mặt Bạc Phong.
"Anh đói bụng không?"
Vừa nói, vừa mở hộp đồ ăn ra.
Khác với trước đây lạnh lùng.
Lúc này đây, hắn tựa hồ cực kỳ.... lạnh như băng.
Tiểu Hoa nhìn nam chủ đại nhân, được rồi, đây là từ duy nhất nó có thể nghĩ đến.
Tô Yên bưng cháo gạo kê đưa qua.
Bạc Phong mím môi, không có uống.
Di động đặt một bên, còn dừng lại ở một tấm hình.
Tô Yên trong lúc vô tình nhìn lướt qua.
Mặt trên là một chàng trai mặc đồng phục bóng rổ, ôm bóng rổ quỳ trên mặt đất.
Một cô gái cúi người dán ở bên tai chàng trai không biết đang nói cái gì.
Những người xung quanh đều là một bộ dáng hâm mộ, vẫn luôn nhìn hai người kia.
Ảnh chụp rất rõ ràng, Tô Yên đối với tình cảnh này cũng rất quen thuộc.
Chính là cô cùng Trịnh Diệu.
Tô Yên bưng cháo gạo kê, thân mình dừng một chút.
Sau đó, cô đặt lại cháo ở trên bàn.
"Hắn thổ lộ với em, nhưng em đã cự tuyệt."
Bạc Phong một khuôn mặt lạnh như băng
"Trùng hôn là trái pháp luật."
Tô Yên thấy hắn vẫn là một bộ dáng biệt nữu.
Nếu như hắn hỏi, cô đều sẽ nói với hắn.
Rõ ràng là chính hắn không hỏi.
Một hai phải giận giận dỗi dỗi, còn lạnh lùng với cô.
Cô ra tiếng
"Em nghe trợ lý của anh nói, anh thấy được một quyển sổ em dùng để nói chuyện phiếm với Tôn Tình. Mặc kệ trên đó viết cái gì, đều chuyện trước khi em kết hôn với anh."
Bạc Phong nghe.
Đây là đang nói tên con trai kia chỉ là quá khứ.
Hiện tại người cô thích là hắn??
Quả nhiên, cô vẫn rất yêu mình, yêu đến không nhịn được.
Tiểu Hoa ra tiếng
"Leng keng, giá trị hảo cảm thêm 2, hiện tại giá trị 82."
Tô Yên tiếp tục
"Anh còn có cái gì muốn hỏi không? Không còn nữa thì đưa chuyện này vào dĩ vãng đi."
Bạc Phong vừa nghe, nhịn không được nhìn cô, giọng điệu lạnh băng
"Dĩ vãng? Khi kết hôn là ai nói thích anh? Không đến hai tháng, đã nhảy ra người yêu thầm lúc trước, em mới nói một câu, liền tính toán không nói nữa?"
Khẩu khí hắn lạnh nhạt, mặt không biểu tình mang theo một loại cảm giác áp bách.
Tô Yên hạ mí mắt,
"Em không thích hắn."
"Ai biết."
Bạc Phong vừa nghe cô nói liền nổi giận.
Không thích?
Không thích còn vẽ hắn nguyên một quyển sổ??
Không thích còn gọi hắn là nam thần, còn không phải hắn không gả??
Cô đây là trả lời có lệ với hắn!
Bạc Phong nội tâm đổ đầy dấm chua.
Vị chua trong lòng sục sôi.
Hắn là chồng của cô, thế nhưng cô chưa từng vẽ cho hắn một bức.
Tô Yên nhìn hắn bộ dáng một chút cũng không tin.
Nhẹ mím môi.
Nắm chặt tay
"Anh không tin em nói, cho nên phải làm sao bây giờ?"
Khẩu khí không nhạt nhẽo như trước, nhiều thêm chút cảm xúc khác thường.
"Cảm thấy em thích người khác, không thích anh, cảm thấy em cùng anh kết hôn vì mục đích khác? Vậy, anh muốn thế nào? Ly hôn?"
Cô vừa dứt lời.
Bạc Phong bên kia huyết áp đều tăng lên rồi.
"Em!"
Sắc mặt của hắn càng ngày càng lạnh, mím chặt môi, một câu cũng nói không nên lời.
Huyết áp không ngừng tăng nhanh.
Máy đo không ngừng kêu tít tít.
Đủ để nhìn ra, hắn hiện tại có bao nhiêu tức giận.
Tô Yên hỏi.
Bạc Phong chậm chạp không trả lời.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên, hận không thể nhìn ra một cái động trên người cô.
Tô Yên kéo ghế dựa bên cạnh ngồi xuống.
"Lúc trước kết hôn em từng nói qua, thời hạn có ba tháng, nếu cảm thấy không thích hợp, có thể ly hôn."
Càng nói, sắc mặt Bạc Phong càng lạnh.
Quanh thân không khí phảng phất đều sắp ngưng kết ra băng lạnh.
Cô dừng một chút, lại lần nữa ra tiếng
"Nếu anh cảm thấy em không thích hợp, chúng ta liền...."
Hai từ ly hôn còn chưa nói hết, liền nghe thanh âm lạnh băng của Bạc Phong đánh gãy.
"Anh không đồng ý."
Tô Yên chớp chớp mắt.
"Lý do?"
"Không có lý do."
Hắn khẩu khí cường ngạnh, một chút đều không cho cô cơ hội phản bác.
Hai người đối diện, Bạc Phong tựa hồ thực tức giận.
Một khuôn mặt lạnh băng, иgự¢ phập phồng rõ ràng.
Yên tĩnh một lúc, Tô Yên lên tiếng
"Mấy ngày nay, anh không muốn cùng em nói chuyện, cũng không muốn nhìn thấy em. Anh đây là bạo lực gia đình, chiến tranh lạnh."
Bạc Phong vừa nghe, tức giận nhìn cô.
Hắn bạo lực??
Rốt cuộc, hắn nhịn không được
"Em thích cái tên Trịnh Diệu kia, vẫn luôn thích đến bây giờ, còn vẽ hắn cả một quyển sổ. Lúc trước là ai nói chỉ cần anh, chỉ muốn cùng anh kết hôn? Em đây là lừa gạt!"
Bạc Phong nhắc tới chuyện này, cả người đều là tức giận.
Lần này, bình dấm chua xem như đổ tan nát luôn.
Lúc kết hôn, cô nói thật dễ nghe.
Nói cái gì mà chỉ thích hắn, nghĩ muốn tình cảm của hắn.
Cô lừa gạt hắn, muốn hắn cùng cô kết hôn, sau đó trở mặt không nhận người.
Chẳng những lưu giữ quyển sổ kia, còn gọi tên kia gì mà nam thần giáo thảo lão công.
Rõ ràng hắn mới là chồng của cô.
Cô lừa gạt hắn như vậy, hắn còn không thể tức giận??
Lại nói, hai ngày này hắn nơi nào vắng vẻ cô?
Cô đút gì hắn đều ăn.
Cà rốt hắn ghét nhất không phải cũng nuốt sao??
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc