Tô Yên gọi điện thoại.
Trong chốc lát, có người tiếp máy
"Alo?"
"Tôi là Tô Yên."
"Tô tiểu thư, có việc gì sao?"
"Ân, có chút việc muốn hỏi anh."
"Xin cứ hỏi."
"Bạc Phong sao lại xảy ra tai nạn xe cộ?"
Điện thoại bên kia do dự một chút.
Nói:
"Tô tiểu thư, hôm nay giữa trưa Bạc tổng chuẩn bị cùng cô ăn cơm. Thời điểm chuẩn bị lái xe rời đi, phát hiện ghế phụ xuất hiện một quyển sổ. Không biết trong đó viết cái gì, chỉ là khi Bạc tổng nhìn đến cực kỳ tức giận."
Tô Yên dừng một chút
"Sổ? Hình dáng như thế nào?"
"Một quyển sổ nhật ký rất bình thường, tôi nhớ rõ trên bìa vẽ một hình trái tim màu đỏ."
Tô Yên trầm mặc
"Ân, tôi biết rồi, cảm ơn anh."
Tiểu Trương lên tiếng
"Không có gì, Tô tiểu thư."
Điện thoại kết thúc.
Tô Yên nhắm mắt lại, bắt đầu nhớ lại ký ức của nguyên thân.
Cuốn sổ vẽ hình trái tim đỏ thẫm.
Còn không phải là quyển lúc trước Tôn Tình nói tìm không thấy đó sao?
Trong đó ghi cái gì?
Tô Yên nghĩ không có kết quả, ra tiếng
"Tiểu Hoa"
"Ân? Ký chủ??"
"Tôn Tình làm mất quyển sổ kia, trong đó viết cái gì?"
"Quyển sổ đó là nguyên thân tùy tay vẽ, còn hay dùng khi truyền giấy trên lớp với Tôn Tình."
Không biết vì sao, thanh âm Tiểu Hoa càng ngày càng nhỏ
"Quyển sổ kia, là mỗi ngày nguyên thân vẽ ra đối tượng yêu thầm, hằng ngày nói một ít lời thổ lộ."
Tô Yên vừa nghe, không nói gì nữa.
Cô ngồi trên sô pha, vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào.
Một lần ngồi xuống, liền ngồi đến trời tối.
Tiểu Hoa cho rằng ký chủ rất khổ sở, liền ra tiếng an ủi
"Ký chủ, chị cũng không cần quá thương tâm, bởi vì nam chủ đại nhân cũng không biết người trước kia không phải chị. Ký chủ, chị vẫn có khả năng thắng a."
Tiểu Hoa dùng hết kiến thức từ trước đến nay của mình, nghĩ cách an ủi ký chủ.
Dù sao, trước nay đồng hành cùng ký chủ, đều là cô trấn an nó, chưa từng cần nó an ủi lại.
Thật lâu sau, Tô Yên động.
Cô chạm chạm Tiểu Hồng trên tay.
Tiểu Hồng từ cổ tay Tô Yên trườn rời đi.
Rời khỏi biệt thự.
Phía sau, chỉ nghe Tô Yên nói một câu
"Làm cô ta biến mất năm ngày."
Giọng nói vừa dứt, thân ảnh Tiểu Hồng hoàn toàn biến mất ở trong đêm tối.
Tiểu Hoa nghe thanh âm ký chủ.
Vẫn bình thường như cũ.
Này....., hóa ra ký chủ không khổ sở a.
"Ký chủ, chị vừa mới suy nghĩ cái gì?"
"Không nghĩ gì."
"Vậy, ký chủ nghĩ ra biện pháp giải trừ hiểu lầm cùng nam chủ đại nhân sao?"
"Không phải."
Tiểu Hoa
".... ký chủ chuẩn bị làm sao bây giờ?"
"Trước đi ngủ, ngày mai buổi sáng lại nói."
Tô Yên nói xong câu đó, liền lên lầu.
Chuẩn bị đi ngủ.
Vừa thấy, giống như Tô Yên không khác gì bình thường.
Ăn cơm ngủ, hết thảy như cũ.Nhưng Tiểu Hoa lại nhìn xem thời gian, không dám nói.
Hiện tại mới 7 giờ a.
Sáng sớm hôm sau.
Tô Yên đi học.
Chờ đến khi tan học, cô chuẩn bị rời đi.
Lại đột nhiên nghe được ngoài cửa có thanh âm ồn ào huyên náo.
Là một nam sinh mặc đồng phục bóng rổ đi vào.
Nam sinh lớn lên soái khí, trong tay ôm một quả bóng rổ, hình tượng thanh xuân tựa ánh mặt trời hiện ra.
Hắn đi đến trên bục giảng
Nói với mọi người còn chưa rời đi, ra tiếng
"Ai là Tô Yên?"
Tiếng nói vừa dứt, Tô Yên vốn dĩ phải đi, bị Tôn Tình bên cạnh, vẻ mặt hưng phấn túm chặt
"Này này, là Trịnh Diệu, hắn tìm cậu, mau đi, mau đi."
Lúc nhìn thấy Trịnh Diệu kia, trong nháy mắt, Tôn Tình đã quên mất Tô Yên là phụ nữ đã kết hôn.
Hành động lôi kéo của Tôn Tình và Tô Yên tự nhiên thu hút sự chú ý.
Trịnh Diệu đang đứng trên bục giảng nhìn thoáng qua Tô Yên.
Hắn ta nở nụ cười đẹp trai, đi về phía cô.
"Em có phải là Tô Yên không? "
Tô Yên gật đầu
"Là tôi."
Đột nhiên, Trinh Diệu quỳ gối trên mặt đất, nói
"Làm người yêu anh nhé?"
Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người xung quanh
"Oa ~~~"
"Con mẹ nó, Trịnh Diệu tỏ tình với Tô Yên! "
"Trời ơi, chuyện gì đây a? "
Tô Yên nhìn Trịnh Diệu một lúc.
Trịnh Diệu nở nụ cười tỏa nắng, vươn tay muốn nắm tay Tô Yên.
Tô Yên chậm rì rì lên tiếng
"Tôi không muốn."
Tay Trịnh Diệu cứng đờ ở đó, anh ta nhướn mày.
Có lẽ, từ khi hắn ta bước vào căn phòng này, đến lúc tỏ tình, hắn thậm chí còn không thấy rõ Tô Yên như thế nào.
Tuy nhiên, khi Tô Yên cự tuyệt, rốt cuộc hắn ngẩng đầu, cẩn thận nhìn cô.
Sắc mặt của Trịnh Diệu không hề buồn khổ mà nhiều hơn là tò mò
"Tại sao lại từ chối anh? "
Giọng Tô Yên nhẹ nhàng
"Tại sao phải đồng ý? "
Trịnh Diệu mỉm cười
"Anh không tốt sao? Dù không phải nhìn anh nhất kiến chung tình thì em cũng nên suy xét một chút chứ. "
Nói xong, tầm mắt đánh giá Tô Yên.
Sau một lúc lâu, hắn ta chợt nói
"Em rất giống một cô gái mà anh biết."
Tô Yên nhìn hắn ta nửa ngày
Lấy một viên kẹo sữa dâu từ trong túi ra.
Lột vỏ ăn luôn.
Trịnh Diệu nhướng mày khi thấy hành động của Tô Yên
"Em cũng thích ăn hương vị kẹo sữa này? "
Tô Yên liếc anh ta một cái
"Đúng vậy. "
"Hai người các em, thực sự rất giống."
Tô Yên gật đầu rồi suy nghĩ.
Vì Trịnh Diệu quỳ một chân trên đất, thế nên hắn ta thấp hơn so với Tô Yên.
Tô Yên bước lên trước hai bước, cúi xuống tai hắn nói một câu
"Bạc Vũ có nói với anh rằng, tôi và anh trai cô ta đã lãnh giấy chứng nhận kết hôn. Cô ta muốn anh tỏ tình, là cố ý muốn nhục nhã anh sao?"
Sau khi Tô Yên nói xong, Trịnh Diệu thân thể cứng đờ.
Cô lùi lại một bước, không nhanh không chậm tinh tế nhấm nuốt kẹo sữa dâu trong miệng.
"Bạc gia gia phong nghiêm cẩn, anh tỏ tình với tôi, thì cũng sẽ không có khả năng lại đi theo đuổi người Bạc gia đâu a."
Lúc này nụ cười trên mặt Trịnh Diệu đã hoàn toàn biến mất.
Sắc mặt biến chuyển mấy lần.
Tay chặt chẽ ôm bóng rổ thật lâu.
Tô Yên lấy một viên kẹo khác từ trong túi của mình, lột ra, chậm rì rì dò hỏi
"Anh nói rằng tôi giống với một cô gái, anh đang nói về ai? "
Trịnh Diệu chỗ nào còn có thời gian trả lời câu hỏi của cô.
Hắn ta đứng lên rồi bước nhanh ra ngoài.
Đã sớm không còn bộ dáng nhẹ nhàng vừa nãy.
Tiểu Hoa kinh ngạc
"Ký chủ, hắn đi đâu vậy? "
"Đi tìm Bạc Vũ. "
Dừng một chút, lại nói tiếp
"Tuy nhiên, hắn ta sẽ không tìm được cô ta đâu. "
"Tại, tại sao? "
"Bởi vì cô ta bị Tiểu Hồng trói đi rồi. "
Câu trả lời của Tô Yên thật nhẹ nhàng.
Tiểu Hoa tức khắc im lặng.
Ký chủ thật hung tàn a ~
"Ký chủ, chị có phải lo lắng cô ta ở trước mặt nam chủ khua môi múa mép, gia tăng sự hiểu lầm của hai người không? "
Tô Yên vừa nghe, lắc đầu
"Không phải. "
"Vậy vì sao chị để Tiểu Hồng đem cô ta trói lại? "
"Nếu cô ta không để cuốn sách đó xuất hiện trong xe, Bạc Phong sẽ không gặp tai nạn."
Nguyên nhân, chỉ vì cô ta kiến Bạc Phong gặp tai nạn mà thôi.
Tiểu Hoa khẽ meo meo hỏi lại lần nữa
"Ký chủ, vạn nhất cô ta thoát ra, nói chuyện này ở trước mặt nam chủ thì làm sao bây giờ? "
Tô Yên rũ mắt, nửa ngày sau lên tiếng
"Em rất để ý đến cô ta? "
Tiểu Hoa ra sức gật đầu
"Tất nhiên rồi, cô ta đến đây trước 6 năm, lại là em gái nuối của nam chủ đại nhân, hừ, em gái nuôi, vừa nghe đã thấy không phải thứ gì tốt đẹp. ""
Có câu nói rằng, Y bất như tân, nhân bất như cố.*
* áo không gì bằng áo mới, người không gì bằng bạn cũ.
Bởi vì cô ta đến trước 6 năm, ở trong lòng nam chủ hẳn là cũng có một ít trọng lượng đi??
Đi ra khỏi trường, cô kêu một chiếc taxi, ngồi trên đó, cũng không đi về nhà.
Mà là trực tiếp đến bệnh viện trung tâm.
Trong xe taxi, Tô Yên dựa vào cửa số sắc mặt bình đạm.
Tiểu Hoa nghi hoặc
"Ký chủ không lo lắng? "
"Không lo lắng. "
"Tại sao? "
Tiểu Hoa vẫn luôn cho rằng ký chủ rất quan tâm đến Bạc Vũ đó.
Nhưng bây giờ, có vẻ như ký chủ không còn đem kẻ khiêu chiến kia vào trong mắt.
Tô Yên nhìn khung cảnh chuyển động nhanh bên ngoài, hơn nửa ngày sau, mới nói
"6 năm trước, Bạc Vũ bởi vì cứu Bạc Phong nên giá trị hảo cảm trực tiếp tăng lên 50. Sau đó, lại giảm xuống số âm trong vòng một tuần. Tại sao? "
"Ách...chị cảm thấy thế nào? "
Thật ra, Tiểu Hoa cũng không biết tại sao.
"Loại tình huống nào sẽ khiến một người ghê tởm ân nhân của mình trong một thời gian ngắn? Trừ khi người đó lừa dối hắn, đó không phải là ơn cứu mạng, hơn nữa còn bị hắn phát hiện. "
Tiểu Hoa
"!!!!"
Đây, đây là loại bước ngoặt gì??
Nhưng, nghe những lời ký chủ nói, rất có đạo lý.
Sau đó Tô Yên lại nói
"Số âm được duy trì trong một thời gian dài, cho đến khi tăng lên tới 20. Điều đó có nghĩa là Bạc Vũ đã làm điều gì đó khiến Bạc Phong cảm thấy rất quan trọng. Cho nên hắn đã tha thứ cho việc Bạc Vũ lừa gạt hắn, xóa bỏ toàn bộ. "
Tô Yên nói không nhanh không chậm, Tiểu Hoa nghe được nội tâm chấn động.
Câu chuyện chưa kết thúc ở đây
"Nhưng không có biến đổi gì trong 6 năm này, bởi vì đối với Bạc Phong, Bạc Vũ cũng chỉ là một người xa lạ, không gì hơn."
Bởi vì đối với Bạc Phong, Bạc Vũ chẳng là gì cả.
Mà điểm này, ngay cả người khiêu chiến Bạc Vũ cũng không phát hiện ra.
Có lẽ quá tự tin vào bản thân mình, vẫn luôn cho rằng Bạc Phong từ trước đến nay luôn lạnh lùng, khác biệt với những người khác.
Cho nên ngay từ đầu, Tô Yên cũng không quá để ý đến kẻ khiêu chiến Bạc Vũ kia.
Bạc Vũ thua đã là kết cục định sẵn, chỉ là nhanh một chút hay chậm một chút mà thôi.
Nếu không phải là do tai nạn xe lần này của Bạc Phong, Tô Yên cũng không muốn suy xét đối phó với Bạc Vũ.
Tiểu Hoa nhớ lại đêm qua, ký chủ nhà mình bộ dáng phát ngốc ngồi trên sô pha.
Nó thậm chí còn nghĩ rằng ký chủ đang rất khổ sở.
Nơi nào biết, nơi nào biết!
Ký chủ thế nhưng không đem kẻ địch để vào trong mắt.
Chà, quả nhiên, sau khi dung lượng não của ký chủ tăng lên, sức chiến đấu đã tăng gấp đôi.
Chẳng mấy chốc, xe taxi đã lái đến cửa bệnh viện trung tâm.
Tô Yên dừng lại một lúc trước cửa hàng cạnh bệnh viện Trung ương.
Nên...mua chút đồ mang vào hay không.
Năm phút sau, đồng chí Tô Yên xuất hiện với một giỏ trái cây ở cửa phòng bệnh của chồng mình.
Ân, tặng cho chồng mình một giỏ trái cây.
Đây cũng là lần đầu tiên nghe thấy.
Hôm nay, khác với ngày hôm qua, hai vệ sĩ đứng ở cửa đã được sơ tán.
Tô Yên gõ cửa
"Là em, Tô Yên. "
Người bên trong không nói gì, cũng không có động tĩnh.
Cô đẩy cửa bước vào.
Bạc Phong mặc bệnh phục xanh trắng dựa vào ở trước giường bệnh.
Sắc mặt suy yếu như cũ.
Nhưng tính tình có vẻ tốt hơn so với ngày hôm qua.
Bạc Phong mặt không biểu tình nhìn Tô Yên vài lần.
Rồi dời tầm mắt đi chỗ khác.