Tô Yên đi vào phòng bệnh.
Bạc Phong nằm ở trên giường, mắt nhắm lại.
Trên đầu băng gạc bao quanh, cánh tay bó thạch cao, sắc mặt tái nhợt không có huyết sắc.
Nhìn qua liền cảm thấy rất thê thảm.
Tô Yên đi đến mép giường
"Anh tỉnh rồi sao?"
Bạc Phong mí mắt động động, nhưng mãi không mở.
Một bộ dáng không muốn nói chuyện cùng cô, cũng không muốn phản ứng với cô.
Tô Yên duỗi tay, muốn chạm vào hắn.
Nhưng nhìn toàn thân hắn không có một chỗ lành nào.
Tay lại thu trở về.
Trầm mặc một lúc, cô tiếp tục nói
"Em vừa mới gọi điện thoại cho anh, là một y tá nhận, nói anh xảy ra tai nạn, em liền vội vàng tới."
Nàng vừa dứt lời, liền nghe thanh âm Tiểu Hoa
"Leng keng, giá trị hảo cảm nam chủ giảm xuống 1, trước mặt giá trị hảo cảm 62."
Tô Yên nhìn hắn, tiếp tục nói
"Em lo lắng cho anh."
"Leng keng, giá trị hảo cảm nam chủ giảm xuống 2, trước mặt giá trị hảo cảm 60."
Tô Yên lâm vào trầm mặc.
Cả nửa ngày sau, thấy hắn như cũ không mở mắt, cũng không nói lời nào.
Cô nhẹ mím môi
"Anh giận em? Không muốn cùng em nói chuyện?"
Hắn như cũ không mở mắt.
Kỳ thật Tô Yên vốn vụng về, nói lời âu yếm, hay dỗ dành người khác, không ai dạy cô nên cô cũng không biết.
Giống như lúc này, Bạc Phong đã bày ra một bộ dáng hắn đang tức giận.
Nhưng cô một câu dỗ người cũng nói không nên lời.
Quan trọng hơn là.
Tô Yên cảm thấy mình không làm sai cái gì.
Tuy rằng biết hắn xảy ra tai nạn xe cộ nên bị thương, lúc này hẳn là nên nhường hắn một chút.
Nhưng cô không có làm gì sai, hắn tức giận đúng là không thể hiểu được.
Cô cũng không cho rằng mình phải xin lỗi hắn.
Không khí yên tĩnh.
Sau khi Tô Yên không nói lời nào, hai người đều lâm vào trầm mặc.
Cứ như vậy ngồi an tĩnh được năm phút đồng hồ.
Cô nắm thật chặt bức vẽ trong tay.
Vốn dĩ, hôm nay cô sẽ tặng hắn bức vẽ này.
Chỉ là hiện tại hắn như thế này. Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Không biết hắn hiểu lầm cái gì, giá trị hảo cảm không ngừng rớt xuống.
Hắn không tin lời cô.
Nếu nói với hắn, bức vẽ này cô vẽ thật lâu, có phải hắn cũng sẽ không tin tưởng hay không?
Cô gục đầu xuống.
Cúi đầu, nhìn máu dính trên giấy vẽ.
Hình như, cũng không có cách nào tặng đi nữa rồi.
Cô ra tiếng
"Anh nghỉ ngơi đi, em về nhà trước."
Giọng nói vừa dứt, giá trị hảo cảm lại rớt ba điểm.
"Leng keng, trước mặt giá trị hảo cảm nam chủ 57."
Người nằm trên giường cũng rất tức giận.
Tim đập huyết áp đều tang lên rồi.
Tô Yên mím môi
"Vậy... em trở về chung cư."
Thanh âm cô mềm mại vang lên.
Không cho cô trở về chỗ hắn, vậy cô sẽ trở về nơi ở cũ.
"Leng keng, giá trị hảo cảm nam chủ giảm xuống 3, trước mặt giá trị hảo cảm 54."
Giá trị hảo cảm không ngừng giảm xuống, Tô Yên mím môi càng lợi hại hơn.
Này cũng không được, kia cũng không cho, đây quả thực chính là đang khi dễ người ta.
Mà cô còn chưa nói chuyện, cái người không muốn phản ứng cô kia.
Mở mắt một chút.
Một bộ tức giận trừng mắt nhìn cô.
Giống như là Tô Yên khi dễ hắn vậy.
Cô nhấp môi, nhìn hắn, trong mắt hàm chứa gợn nước
"Anh rốt cuộc có ý gì?"
Tô Yên nắm chặt bức vẽ trong tay, có chút tức giận, nắm càng thêm chặt.
Bạc Phong hừ lạnh một tiếng.
Dời tầm mắt đi.
Một bộ không muốn nói chuyện với cô.
Cô còn hỏi hắn có ý gì??
Vẽ tranh cho thằng con trai khác, còn vẫn luôn giữ đến bây giờ, còn cái gì mà nam thần, cái gì mà giáo thảo, cô là có ý gì??
Chớ quên, cô là người đã có chồng!!
Không giải thích, không chịu thua cũng thôi đi.
Còn tính toán muốn dọn ra khỏi nhà??
Dọn ra đi làm gì?
Cùng cái tên kêu Trịnh cái gì Diệu ở bên nhau?
Đây là ỷ vào hắn quá sủng cô, cho nên hành sự càng ngày càng không kiêng nể gì??
Không thấy được hắn đã bị thương sao??
Đây là muốn tức ૮ɦếƭ hắn, lại cùng cái tên tiểu bạch kiểm kia kết hôn đi??
Bạc Phong tưởng tượng xong lại càng tức.
Đều do hắn ngày thường quá sủng cô, quá dung túng cô.
Chờ đến khi hắn khỏe lại, nhất định phải trọng chấn phu cương.
Để cô biết, hắn mới là chồng của cô, không cho phép lại đi nhớ thương tên tiểu bạch kiểm khác!
Nghĩ như vậy, hắn bớt giận một ít.
Tô Yên bên này, chính là không biết trong đầu ông chồng của mình suy nghĩ cái gì.
Chỉ là nghe thanh âm Tiểu Hoa
"Leng keng, giá trị hảo cảm nam chủ thêm 5, trước giá trị hảo cảm 59."
Về việc giá trị hảo cảm nam chủ lên xuống, nó một ngày muốn thông cáo đến tám lần.
Từ lúc ban đầu khi biết giá trị hảo cảm giảm xuống, làm nó kinh hồn táng đảm, đến bây giờ, Tiểu Hoa tâm tình không có một chút dao động.
Xem, đây không phải là mới vừa giảm xuống không bao lâu, lại tăng lên rồi sao.
Ai biết vị nam chủ đại nhân này trong óc suy nghĩ cái gì đâu.
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng Bạc Phong vẫn thực tức giận.
Bởi vì cô vợ mới của hắn chẳng những không thừa nhận sai lầm, ngược lại còn một bộ dáng nhìn hắn đang vô cớ gây rối.
Tô Yên nhấp môi,
"Em ngày mai lại đến thăm anh."
Bạc Phong vừa nghe lại càng tức, khuôn mặt hắn lạnh băng, vẫn luôn nhìn Tô Yên.
Điện đồ tim đập không ngừng tăng lên.
Tô Yên đợi trong chốc lát, thấy hắn trầm mặc, không nói gì.
Cô một tay cầm bức vẽ đi ra bên ngoài.
Bạc Phong nằm ở trên giường, đợi trong chốc lát, phát hiện Tô Yên thật sự đi rồi.
Bạc Vũ đi vào, hai mắt cô ta hàm chứa gợn nước, đau lòng muốn khóc.
"Bạc Phong ca ca."
Mới gọi bốn chữ liền ngừng.
Tựa hồ muôn vàn lời nói, đều đọng lại ở bốn chữ này.
Cả nửa ngày, Bạc Phong khàn khàn nói
"Cô ấy đi rồi?"
Bạc Vũ sửng sốt, không nghĩ tới Bạc Phong còn nhớ thương Tô Yên.
Sau đó Bạc Vũ gật đầu.
Tiếp đến, chỉ thấy Bạc Phong sắc mặt càng ngày càng lạnh, một bộ dáng người sống chớ gần.
Bạc Vũ chớp chớp mắt, ánh mắt nghi hoặc
"Bạc Phong ca ca, cô gái vừa nãy là ai?"
Lúc dò hỏi, tay Bạc Vũ nắm thật chặt.
Bạc Phong hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện.
Hắn đang nghĩ tới tập tranh mình nhìn thấy.
Hồng hạnh xuất tường, cô chính là muốn hồng hạnh xuất tường!
Nghĩ như vậy, Bạc Phong quanh thân phát ra lạnh lẽo càng đậm.
Bạc Vũ tự nhiên không biết Bạc Phong suy nghĩ cái gì.
Cô ta giống như vô tình nói
"Bạc Vũ ca ca, em với cô gái kia có chút giống nhau a."
Sau đó, cô ta tới gần Bạc Phong, tựa hồ cố ý muốn cho hắn nhìn cẩn thận.
"Người không biết còn nghĩ rằng bọn em là chị em đó."
Bạc Phong thoát khỏi suy nghĩ của mình.
Tầm mắt dừng ở trên người Bạc Vũ.
Tầm mắt từ trên xuống dưới nhìn kỹ một vòng.
Sau đó dời đi tầm mắt.
Rồi thanh âm đạm mạc vang lên
"Hai người không giống."
Chỗ nào giống nhau?
Nữ nhân muốn hồng hạnh xuất tường kia rõ ràng là muốn tức ૮ɦếƭ hắn.
Bạc Vũ thân thể cứng đờ, không nghĩ tới Bạc Phong sẽ nói như vậy.
Bởi vì căn cứ hệ thống miêu tả.
Hành vi cử chỉ của cô ta đã tương tự 80% với Tô Yên.
Các phương diện tổng hợp chỉ số vượt qua 60%.
Hắn thế mà nói không giống??
Bạc Vũ đỡ tay vịn bên cạnh, duy trì biểu tình trên mặt.
Một hồi lâu sau mới hoãn được bàng hoàng.
Cô ta ra tiếng
"Bạc Phong ca ca đói bụng không? Muốn ăn cơm không?"
"Không đói bụng"
Bạc Phong lạnh nhạt trả lời.
Hắn đều sắp bị cô gái làm tức no rồi.
Chỗ nào còn muốn ăn cơm?
Hắn còn suýt chút nữa thật sự bị cô làm tức ૮ɦếƭ.
Khi lái xe, vẫn luôn suy nghĩ quan hệ của tên xấu trai trong tập tranh với Tô Yên, càng nghĩ càng giận.
Thế cho nên phân tâm, lúc này mới xảy ra tai nạn xe cộ.
Bạc Phong không hề phát hiện.
Từ lúc Tô Yên đi, trong đầu hắn đều là hình bóng cô.
Trong đầu toàn là tức giận.
Thế cho nên sắc mặt lạnh như băng.
Bác sĩ nói hắn phải nghỉ ngơi nhiều.
Nhưng hắn nằm trên giường ba tiếng cũng không có chợp mắt.
Mỗi khi nhắm mắt đều là bộ dáng của cô.
Đáng ૮ɦếƭ!
Tô Yên ngồi trên taxi.
Biểu tình không dao động, chỉ là tầm mắt vẫn luôn nhìn bên ngoài cửa sổ.
Tiểu Hoa khẽ meo meo ra tiếng
"Ký chủ, chị định về chỗ nào ngủ?"
"Về nhà."
"Nhà nào?"
" Số 8 Đường Kim Lâm."
Tiểu Hoa vừa nghe địa chỉ, chính là biệt thự của Bạc Phong
"Di? Ký chủ không phải nói về chung cư sao?"
"Đổi ý."
Tô Yên khẩu khí thản nhiên.
Tiểu Hoa
"....Nữ nhân cũng thật khó hiểu."
Một lát sau Tiểu Hoa lại như nhớ tới chuyện gì, nhịn không được hỏi
"Ký chủ, chị vì sao nói người sau lưng Bạc Vũ là Tang Lạc?"
"Ân?"
"Chính là lúc chị hỏi Bạc Vũ, hỏi người sau lưng cô ta là ai, cuối cùng chị khẳng định là Tang Lạc a."
Tô Yên dần dần nhớ lại
Hẳn là đang nói đến sự việc ở nhà ăn
"Đoán."
Tiểu Hoa
"·······"
Ngọn lửa hưng phấn dần dần tắt
Tang Lạc, một trong chín đại Chủ Thần, một người có được muôn vàn khuôn mặt, được xưng là người thay thế hoàn mỹ nhất.
Trong Chín đại chủ thần xếp thứ 6.
Cô ta hoá trang giống bao nhiêu?
Giống như là một chiếc gương phản chiếu lại hình ảnh vậy.
Tư thái, động tác, khí thế, nhất cử nhất động, đều có thể làm được gần như trăm phần trăm, không đúng, là vượt qua trăm phần trăm.
Ở thế giới cổ đại, có thể châm chọc nói một câu rằng, đồ giả so với đồ thật còn giống hơn.
Những lời này, hoàn toàn có thể dùng để hình dung cô ta.
Chiến tích lợi hại nhất của cô là, từng dịch dung thành một người được cha mẹ cưng chiều lớn lên, là một phú nhị đại, ngày ngày ăn chơi đàng điếm, đùa giỡn mỹ nữ xem múa thoát y, ba tháng sau khiến cho hai vị cha mẹ kia bị chính con trai mình đưa vào ngục giam, còn cô ta kế thừa khối tài sản kia, ngày ngày lãng phí.
Lúc cô ta đứng vào hàng Chủ Thần, chuyện này đã truyền thật lâu.
Tiểu Hoa nhịn không được hỏi
"Ký chủ... chị về sau có phải sẽ gặp được cô ta hay không?"
"Có lẽ."
"Tiểu Hoa có một vấn đề."
"Hỏi đi."
"Lúc trước chị làm Chủ Thần không sợ bị cô ta thay thế giả mạo sao?"
Tiểu Hoa rất tò mò.
Bởi vì Tang Lạc được xưng có năng lực bắt chước một trăm phần trăm.
Vạn nhất những Chủ Thần còn lại đều cho rằng Tang Lạc là Tô Yên, ký chủ lại từ trước đến nay không thích giải thích, thì không phải xong đời rồi sao?
Tô Yên cúi đầu, nhìn miệng vết thương trên tay mình, nhàn nhạt ra tiếng
"Cô ta đánh không lại ta."
Tiểu Hoa lặng im.
Vô luận như thế nào, đều là đáp án này cả.
Quả nhiên, ký chủ của nó là mạnh nhất.
So với Tang Lạc, nhìn nhìn lại năng lực bắt chước của Bạc Vũ, giống như quá vụng về.
Một người một hệ thống trò chuyện, rất mau đã về tới nhà.
Về đến nhà, Tô Yên nấu một chút mì sợi ăn.
Hôm nay giữa trưa vốn dĩ là ăn cơm cùng Bạc Phong.
Kết quả hắn ra tai nạn xe cộ, chính mình cũng không ăn cơm, trực tiếp đi bệnh viện.
Lúc sau, lại bị bộ dáng lạnh lẽo kia của Bạc Phong làm tức giận.
Tuy rằng bị chọc tức, nhưng bụng vẫn sẽ đói.
Cô đặt tranh ở trên bàn.
Ngồi ở trên bàn cơm ăn mì sợi.
Chốc lát sau.
Cô cầm lấy di động, gọi điện thoại cho trợ lý Trương.
Mọi chuyện đều đến bất ngờ, ngay cả việc hắn xảy ra tai nạn cũng khả nghi.
Vì cái gì đang tốt lại tức giận với cô?
Người hàng ngày quen thuộc Bạc Phong nhất, là trợ lý Trương.