Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 209

Tác giả: Tần Nguyên

Trợ lý Trương do dự tiến lên
"Bạc tổng, Nếu không...." tôi đưa ngài đi?
Còn chưa nói dứt lời, Bạc Phong đã lái xe, trực tiếp chạy ra khỏi ngầm gara.
Lại nói đến Tô Yên.
Cô cuộn tròn bức tranh, bỏ vào ống đựng.
Liền đem ra cửa.
Cô nghĩ đến tính tình Bạc Phong.
Nhìn thấy bức tranh này nhất định lỗ tai sẽ đỏ bừng.
Sau đó một bộ dáng không có biện pháp, kéo cô đến một góc không người, hôn cô.
Lại đem hết thảy "vu oan" lên đầu cô.
Tô Yên tưởng tượng đến hình ảnh kia, khóe môi gợi lên,hiện lên ý cười.
Tiểu Hoa câu được câu không hỏi
"Ký chủ giống như thực thích nam chủ đại nhân?"
"Ân."
Cô không che dấu gật đầu.
Chỉ cần là hắn, giống như... vô luận hắn có tính tình gì cô đều không chán ghét.
Thậm chí còn thực thích.
Đặc biệt là tính tình biệt nữu này.
Mỗi lần thẹn thùng, trên mặt sẽ không có phản ứng, ngược lại là lỗ tai cùng cổ đỏ bừng một mảnh.
Như thế nào lại biệt nữu như vậy?
Tô Yên cẩn thận suy nghĩ thật lâu.
Tiểu Hoa hừ hừ hai tiếng.
Nó gọi ký chủ rất nhiều lần, ký chủ cũng không để ý đến nó.
Rất có khả năng, ký chủ đang đắm chìm ở thế giới của riêng mình, căn bản cũng không có nghe được nó đang nói chuyện.
Từ nơi ở đến nhà hang Hoa Viên cũng không xa.
Một lát liền tới rồi.
Tay phải cô bởi vì ngày đó bị thương, vẫn còn đang băng bó.
Cho nên thời điểm cầm tranh có chút bất tiện.
Đi vào phòng ăn, ngồi vào vị trí.
Cô ngồi ở chỗ đó chờ hắn.
Lúc này, nghe được thanh âm giày cao gót đạp trên mặt đất, cách cô càng ngày càng gần.
Một mùi nước hoa thực nhạt bay tới.
Tô Yên ngẩng đầu, liền thấy được một gương mặt tươi cười vô hại đang đi tới.
"Tôi ngồi ở chỗ này được không?"
Bạc Vũ mặc một thân váy trắng, đeo gang tay.
Nghiêng đầu hỏi
"Để ý."
Bạc Vũ cũng không quan tâm Tô Yên trả lời, bởi vì cô ta đã kéo ra ghế đối diện, ngồi xuống.
Hai người ngồi cùng nhau, cảm giác thật vi diệu.
Đồng dạng kiểu tóc, một thân váy trắng không khác nhau lắm, bộ dáng lại đều tinh xảo xinh đẹp, còn có mỗi lời nói cử động, hành động, đều sẽ làm người cảm giác tương tự nhau.
Nhìn lại, sẽ làm người hiểu lầm đây là chị em.
Bạc Vũ cúi đầu, vuốt ve tay mình
"Thật vui vì có thể gặp được một đối thủ như cô."
Thanh âm mềm ấm, nói nghiêm túc.
Nghe ra rất có lực thuyết phục.
Tô Yên liếc nhìn cô ta một cái.
Nếu trên người cô ta không toả ra ác ý dày đặc như vậy, có lẽ cô sẽ tin tưởng.
Bạc Vũ đợi nửa ngày, không có được câu trả lời của Tô Yên, nghiêng đầu cười nhạt
"Đang đợi ai? Bạc Phong ca ca? Hắn khả năng là sẽ không tới a."
Sau đó, một ly café được mang lên, bưng đến trước mặt Bạc Vũ.
Cô ta cầm lấy muỗng đặt bên cạnh, một chút một chút quấy cà phê.
"Thật đúng là làm tôi không nghĩ tới, chỉ một thời gian ngắn như vậy, cô thế nhưng có thể bò lên giường Bạc ca ca"
Vừa nói đến việc này, cô ta liền nhớ đến ngày gọi điện cho Bạc Phong, thế nhưng là Tô Yên nghe điện thoại.
Vốn dĩ, cô ta xuất hiện sớm hơn 6 năm so với Tô Yên, tính toán bằng vào 6 năm này không nhanh không chậm hoàn thành nhiệm vụ.
Y bất như tân, nhân bất như cố.*
* áo không gì bằng áo mới, người không gì bằng bạn cũ.
Từ trước đến nay đều là như thế.
Chỉ cần cô ở trong lòng Bạc Phong ca ca chiếm địa vị nhất định, dù sao cũng tới sớm hơn 6 năm mà.
Đến lúc đó dù cho Tô Yên xuất hiện, lại nỗ lực như thế nào cũng sẽ không có khả năng so với quá khứ.
Chỗ nào biết, cô ta đã coi thường Tô Yên.
Đi vào thế giới này mới có mấy ngày, đã ngủ cùng Bạc Phong, còn làm giá trị hảo cảm một đường gia tăng.
Nếu rượu mời đã không uống thì đừng trách cô ta.
Tô Yên nhìn Bạc Vũ ngồi đối diện,
"Cô tới là để nói với tôi những điều này sao? "
Đối với khiêu khích của Bạc Vũ, Tô Yên biểu hiện thực thờ ơ.
Bạc Vũ cười, một tay chống cằm
"Trước khi tôi đến thế giới này, cũng đã nghiên cứu kỹ về cô, nhưng tôi thực sự không hiểu, cô giống hệt như một con robot vậy, cảm xúc hiếm khi dao động. Rốt cuộc như thế nào mà cô có thể công lược được đàn ông? "
Tô Yên bưng ly nước đá trước mặt, uống một ngụm
"Nếu cô đã hỏi xong, tôi cũng có một vấn đề muốn hỏi một chút. "
Bạc Vũ nhướng mày
"Vấn đề gì? "
Tô Yên ngẩng đầu, ánh mắt xa cách bình đạm
"Ai sai khiến cô tới thách thức tôi? "
Bạc Vũ cười, như thể đang cười sự ấu trĩ của Tô Yên.
"Cô đang nói cái gì vậy? Tôi nghe không hiểu a. "
Tô Yên ngồi đoan chính, trong miệng không nhanh không chậm nói lên mấy cái tên
"Lăng Sương, Quỷ Yểm, Tuyệt."
Cô chậm rãi gọi từng tên một.
Người đối diện vẫn cười như cũ.
Tô Yên nhấp một ngụm nước đá sau đó cúi đầu xuống.
Bạc Vũ cười nhạt
"Tôi thật sự không biết cô đang nói gì. "
"Là Tang Lạc."
Tô Yên đột nhiên phun ra cái tên này.
Người đối diện bỗng khựng lại.
Đây là phản ứng theo bản năng.
Tô Yên nhìn phản ứng của Bạc Vũ, nheo mắt, không nói chuyện nữa.
Bạc Vũ nhắm mắt lại, che đi cảm xúc của mình.
Hai tay cô ta cầm chặt ly cà phê, lại lúng túng.
Cuối cùng cười
"Những điều đó cô phải còn sống mới quan tâm được. "
Cô ta nói xong, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.
Bạc Vũ lấy từ trong túi ra một viên kẹo.
Cầm nó ở trong tay thưởng thức, lúc này, điện thoại của cô ta kêu lên.
Lời đang định nói bỗng ngừng lại.
Nghe máy
"Alo? "
Sau đó Bạc Vũ ngoan ngoãn lên tiếng
"Mẹ."
"Cái gì? Xảy ra tai nạn xe cộ? Có nghiêm trọng không? "
Khi nói chuyện, đôi mắt của Bạc Vũ đã ngấn nước.
Tô Yên ngồi ở đối diện, tay cầm ly thoáng dùng sức.
Tiếp theo lại nghe Bạc Vũ nói
"Vâng, mẹ yên tâm, con nhất định chăm sóc anh ấy thật tốt."
Nói xong, cúp điện thoại.
Bạc Vũ nhẹ nhàng lau nước trên khóe mắt.
Cô ta không rời đi ngay lập tức, mà là đẩy viên kẹo đến trước mặt Tô Yên.
"Cô đang chờ ai? Nếu người đó không tới được, thì ăn viên kẹo này mà bình ổn tâm tình nhé.
Bạc Vũ đứng dậy, cười nhẹ nói với Tô Yên một câu
"Tạm biệt. "
Nói xong, liền rời đi.
Tô Yên ngồi trên ghế, cô dừng lại một chút.
Lấy di động ra, gọi cho Bạc Phong.
Không ai trả lời điện thoại.
Tô Yên nhấm nháp nước đá từng chút một, tay đặt lên bức tranh.
Rõ ràng, kể từ khi Bạc Vũ rời đi, Tô Yên không còn cư xử thong dong như thường lệ.
Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ không còn tự tin nữa?"
Tô Yên khẽ mím môi
"Ta sợ hắn xảy ra chuyện. "
Rõ ràng, cô đã bị ảnh hưởng bởi cuộc điện thoại kia của Bạc Vũ.
Mặc dù, Bạc Vũ không có nói tên họ là ai.
Lại thêm nửa giờ nữa.
Tô Yên uống sạch ngụm nước đá cuối cùng.
Lấy di động ra rồi gọi cho Bạc Phong một lần nữa.
Lần này, điện thoại được kết nối.
Chỉ là nhận điện thoại là giọng nói của một người phụ nữ.
"Alo, xin chào, đây là bệnh viện trung tâm. Cô có phải là người nhà của bệnh nhân không? "
Tô Yên lên tiếng
"Vâng, anh ấy làm sao vậy? "
"Bệnh nhân trên đường lái xe quá nhanh rồi đâm vào dải phân cách. Hiện tại người bệnh đã rơi vào trạng thái hôn mê, bị gãy ba xương sườn và cánh tay phải. "
Tay Tô Yên nắm lấy chiếc cốc đột nhiên dùng sức.
Tiếp theo, cúp điện thoại rồi vội vã rời đi.
Tô Yên bước ra khỏi nhà hàng, sau đó bắt một chiếc taxi.
"Đi đến bệnh viện trung tâm. "
Nói xong, hít một hơi thật sâu, ngồi vào vị trí, nhắm mắt lại.
Có lẽ vừa nghe thấy Bạc Phong gặp tai nạn xe cộ nên cô quá khẩn trương, thế cho nên lúc gắt gao nắm chặt ly nước làm cho miệng vết thương trên tay vỡ ra.
Một ít máu rơi trên bức tranh.
Lúc đầu cô không chú ý đến nó, chờ đến khi phát hiện ra, vết máu đã thấm từ mặt sau của tờ giấy vẽ ra phía trước.
Đổi bức tranh sang bàn tay khác, Tô Yên cúi đầu nhìn xuống những vết máu trên băng gạc, sau đó rời mắt.
Sau nửa giờ.
Tô Yên nghe được thanh âm của Tiểu Hoa
"Leng keng, giá trị hảo cảm của nam chủ giảm xuống 9. Giá trị hảo cảm hiện tại là 61."
Tô Yên không nói gì.
Năm phút sau
"Leng keng, giá trị hảo cảm của nam chủ tăng 1, giá trị hảo cảm hiện tại 62."
Lại mười phút nữa, giá trị hảo cảm của nam chủ tăng 1, giá trị hảo cảm hiện tại 63."
Giá trị hảo cảm không biết tại sao lại đột nhiên giảm xuống rồi sau đó tăng dần.
Dường như hắn đã tỉnh.
Nếu không, giá trị hảo cảm này không thể nào lên xuống như thế được.
Cũng không biết là do ông trời có ý đối nghịch hay sao.
Thời gian buổi trưa là giờ cao điểm.
Cực kỳ tắc đường.
Từ nhà hang Hoa Viên đến bệnh viện bình thường là 40 phút, giờ mất gần hai giờ mới đến nơi.
Sau khi đến bệnh viện, Tô Yên hỏi thăm phòng bệnh, tiếp theo đi vào thang máy trực tiếp lên tầng 7.
Tầng 7 chỉ có một phòng bệnh VIP.
Rất dễ dàng tìm thấy.
Bởi vì toàn bộ tầng này, chỉ có một căn phòng với hai vệ sĩ mặc đồ đen đứng trước cửa.
Cô bước tới.
Hai vệ sĩ chặn lại.
Cô lên tiếng
"Tôi tới tìm Bạc Phong. "
Vệ sĩ mặt vô cảm
"Bạc tổng cần nghỉ ngơi, hôm nay không tiếp khách. "
Tô Yên nhắm mắt lại, dò hỏi
"Anh ấy như thế nào? "
Vệ sĩ không nói gì.
Bởi vì đây là chuyện riêng tư của Bạc tổng, nên họ không có quyền nói ra.
Tô Yên cầm điện thoại lên rồi bấm nút gọi.
Nhạc chuông mỏng manh của điện thoại vang lên từ trong phòng.
Theo sau, điện thoại bị cúp máy.
Nếu y tá đã trả lại điện thoại di động.
Một là có người khác trong phòng, hai là do chính hắn cúp máy.
Tô Yên đứng đó, trầm mặc một lúc
"Tôi hôm nay phải gặp anh ấy, hai người các người tránh ra, hay để tôi xông vào? "
Hai vệ sĩ bước tới, chặn ở trước mặt Tô Yên.
Vẻ mặt cảnh giác.
Khi đang nói, cánh cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.
Một mùi nước hoa rất nhẹ bay tới.
Là Bạc Vũ.
Bạc Vũ nghiêng đầu, bộ dáng ngoan ngoãn
"Được rồi, Bạc Phong ca ca muốn gặp cô ấy. "
Giọng nói vừa dứt, hai vệ sĩ bên cạnh liền nhường đường.
Tô Yên đối mặt cùng Bạc Vũ.
Cô ta vẫn cười vô hại như cũ.
Chỉ là khi Tô Yên bước chân vào.
Bạc Vũ duỗi tay kéo cô lại, bỏ vào trong tay Tô Yên một viên kẹo.
"Ăn viên kẹo, ổn định cảm xúc, miễn cho lát nữa lại không ra đấy."
Tô Yên cầm kẹo, cúi đầu nhìn thoáng qua.
Thật sự bóc ra rồi ăn nó.
Đó cũng là kẹo sữa dâu tây.
Hương vị đậm đà hơn kẹo sữa dâu do hệ thống sản xuất.
Cô lên tiếng
"Cảm ơn"
Nói xong, đi vào trong.
Bạc Vũ sửng sốt vì một tiếng cảm ơn của Tô Yên.
Theo sau nghiêng đầu nhìn bóng dáng cô.
Tô Yên vẫn có thể nói lời cảm ơn với cô ta vào lúc này, là giả vờ, hay là thuần khiết?
Bạc Vũ nhếch mép.
Là cái nào thì cũng chẳng sao cả.
Dù sao cũng chỉ kẻ thua cuộc, không có gì đáng để ý.
Bạc Vũ đứng ở cửa cúi đầu nhìn móng tay mình.
Thật muốn sơn móng tay a.
Cô ta vì sao lại không thích?
Còn trước nay chưa thấy qua đối thủ nào thuần khiết như vậy đâu a.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc