Tuy rằng một tiếng một tiếng gọi Bạc tổng, nhưng lúc hỏi, lại mang theo ý chất vấn.
Bạc Phong sắc mặt lạnh băng
"Video là tự cậu giao ra, hay là tôi tự mình lấy?"
Bạc Phong căn bản không muốn tiếp lời tên áo báo kia.
Vẫn luôn nhìn máy theo dõi trên người tên áo đen đằng sau.
Bạc Phong vừa dứt lời, tên áo báo cười ngửa tới ngửa lui.
"Bạc tổng, ngài đang kể chuyện cười sao? Ngài cho rằng mấy huynh đệ chúng tôi đều là vật trang trí à?"
Sau đó, tên áo báo đột nhiên im bặt.
Sắc mặt hắn mang theo trào phúng
"Các huynh đệ, để Bạc tổng tự mình thử xem nắm tay của chúng ta, nhớ rõ, đừng khiến người ta bị thương quá nặng."
Nói xong, nâng tay lên
"Lên."
Vừa dứt lời, năm người phía sau từng người mang theo côn sắt, dao gập vây quanh Bạc Phong.
Không biết là ai dẫn đầu ra tay.
Năm đánh một.
Trong cảm nhận của tên áo báo, bọn hắn là thắng chắc.
Chỉ là...
Đột nhiên nghe trên nóc xe truyền đến một tiếng
"Này."
Nhẹ nhàng mềm mại, là thanh âm của con gái.
Gọi xong, cô gái nhảy từ đỉnh xe xuống, một chân gạt ngã một tên cách cô gần nhất.
Bạc Phong không nghĩ tới Tô Yên sẽ đột nhiên ra ngoài, mày nhíu một cái, phân tâm.
Nhất thời không may bị người đánh một côn vào bả vai.
Hắn đấu lại với tên kia kia một chút, sau đó đi tới trước mặt Tô Yên.
"Không phải bảo em không cần ra ngoài sao?"
Trong thanh âm hắn, trước sau lạnh băng như một.
Cẩn thận nghe, còn thấy được bên trong trộn lẫn một ít tức giận cùng với lo lắng.
Tô Yên dựa vào bên người Bạc Phong,
"Em muốn giúp anh."
Cô chậm rì rì nói một câu.
Bạc Phong liếc nhìn cô một cái, không nói gì nữa.
Chỉ là che chở cô ở đằng sau.
Tô Yên ngoan ngoãn đi theo phía sau Bạc Phong.
Bởi vì là người Bạc gia, sợ xảy ra việc ngoài ý muốn, Bạc Phong đã từng được bộ đội đặc chủng xuất ngũ huấn luyện qua, người bình thường không phải đối thủ của hắn.
Năm đánh một, nếu không phải hắn muốn bảo vệ cô, có lẽ sẽ hành động sẽ càng tự nhiên một ít.
Lúc này, trên bầu trời truyền đến thanh âm cánh quạt vù vù.
Ba chiếc máy bay trực thăng không ngừng xoay quanh ở trên bầu trời.
Ánh đèn chiếu xạ ở chỗ bọn họ, máy bay chậm rãi hạ cánh xuống.
Chỉ là trận chiến đấu này, đã gần kết thúc.
Bạc Phong trong tay nắm chặt một cái trường côn, là vừa mới đoạt được từ trong tay tên nào đó.
Một côn đánh nghiêng cuối cùng vào tên áo báo.
Sau đó, nhìn quét một vòng, tầm mắt dừng ở trên người tên áo đen.
Đi qua, túm máy theo dõi trước иgự¢ hắn ta.
Bạc Phong cầm ở trong tay dạo qua một vòng
"Ai đứng đằng sau?"
"Không, không biết."
Tên kia sắc mặt thống khổ tái nhợt, lắc lắc đầu.
Bọn họ cũng không có trải qua huấn luyện, chỉ là vài tên côn đồ bình thường, trong chốc lát đã bị đánh bay trên mặt đất, hơn nữa biết thân phận của Bạc Phong.
Làm sao còn dám giấu diếm cái gì.
Nhưng mà, bọn họ thật sự không biết là ai đứng đằng sau việc này.
Khi Bạc Phong dò hỏi, phía sau đột nhiên có một người bạo khởi.
Nắm dao gập đột nhiên thọc tới Bạc Phong.
Bạc Phong quay người lại, chỉ thấy được cô vợ nhỏ của hắn, tay không tiếp dao sắc, nắm chặt con dao kia, xoay phương hướng.
Trở tay liền thọc vào bả vai người nọ.
Phập!
Toàn trường an tĩnh.
Bạc Phong cũng ngốc ở đằng kia.
Máu rơi tí tách, chảy xuôi theo tay Tô Yên xuống.
Cô liếm khóe môi một chút, cúi đầu nhìn tay phải mình.
Sau một lúc yên tĩnh, thanh âm Bạc Phong hỗn loạn buồn bực, giận dữ truyền đến
"Em điên rồi? Dám dùng tay tùy tiện chắn dao nhỏ??!"
Tô Yên hoảng sợ, đây là lần đầu cô thấy Bạc Phong phát hỏa.
Trên đỉnh đầu, máy bay trực thăng bay rất thấp, sau đó có thang dây thả xuống.
Tên áo báo vừa thấy, chiếc máy bay trực thăng này là đang bay về phía bọn họ.
Tự hắn làm sao có bản lĩnh gọi phi cơ trực thăng tới hỗ trợ, cho nên chỉ có thể là người do Bạc Phong gọi tới.
Chớp mắt nhận ra sự tình không ổn, lập tức vẫy tay ý bảo các huynh đệ lui lại.
Xe đen thực mau khởi động, sau đó, quay đầu liền chạy.
Bạc Phong lúc này căn bản không rảnh quản bọn họ.
Hắn chỉ nắm chặt cách tay Tô Yên bị thương.
Kéo Tô Yên vào ghế phụ, sau đó không biết từ chỗ nào lấy ra hộp y tế xử lý khẩn cấp.
Hắn làm rất nhanh, rất quen thuộc, giống như đã được chuyên môn huấn luyện qua.
Tiêu độc băng bó, rất nhanh, tay Tô Yên đã bị băng gạc quấn quanh.
Kỳ thật, máu kia chảy nhìn dọa người, chứ miệng vết thương cũng không sâu.
Dưỡng hai ngày là tốt rồi.
Nhưng thấy bộ dáng Bạc Phong còn rất tức giận.
Tô Yên ngồi ở đó, trên đỉnh đầu tiếng cánh quạt còn vang.
Cô ra tiếng, thử đánh vỡ không khí yên tĩnh này.
"Hình như, có người tới giúp đỡ."
Nói xong, liền nhìn thấy trên thang dây nhanh chóng có người trượt xuống.
Tô Yên thay hắn lấy qua di động từ vị trí điều khiển, đưa cho hắn.
Động tác Bạc Phong có chút mạnh, hắn lấy di động qua, nhíu mày.
Lại lần nữa gọi cho dãy số vừa nãy
"An toàn."
Lạnh như băng nói ra ba chữ này xong liền cắt điện thoại.
Chỉ thấy, mấy người võ trang hạng nặng vừa mới trượt xuống, rất mau nhận được mệnh lệnh, lại lần lượt bò lên trên thang dây.
Năm phút đồng hồ sau, phi cơ trực thăng hoàn toàn rời đi.
Bạc Phong ngồi ở chỗ điều khiển, chậm chạp không nói.
Sau một lúc lâu yên tĩnh, Tô Yên nắm chặt tay
"Có chút đau."
Thanh âm cô truyền ra, rốt cuộc Bạc Phong có phản ứng.
Nghiêng đầu nhìn cô, nhíu mày
"Còn có chỗ nào bị thương?"
Tô Yên đưa tay đã băng bó tốt ra
"Cũng chỉ có chỗ này."
Dứt lời, Bạc Phong liền ngẩng đầu nhìn cô.
Tô Yên thò qua
"Em nhìn thấy con dao kia đâm về phía anh, phản ứng theo bản năng, không nghĩ nhiều như vậy."
Cô làm sao biết, chính mình chắn một đao cho hắn, hắn còn tức giận như vậy.
Bạc Phong nhấp môi.
Tô Yên ghé sát vào, ôm lấy hắn.
Nhỏ giọng nói
"Nào có đạo lý em cứu anh, anh còn tức giận? Rõ ràng là ra ngoài chơi mà."
Nhắc đến việc này, Tô Yên như là nhớ ra cái gì.
Cô nhìn xem bốn phía, lại ngẩng đầu nhìn không trung.
"Anh dẫn em tới chỗ này là vì cái gì?"
Bên tai Bạc Phong nháy mắt đỏ lên.
Thật lâu sau, nghe hắn lạnh băng phun ra mấy chữ
"Ngắm sao."
Tô Yên chớp chớp mắt.
"Ngắm sao?"
Sau đó, Bạc Phong xuống xe, đi tới cốp xe.
Tô Yên cũng đi xuống xem, kết quả liền thấy người kia ở chỗ đó ngây người thật lâu, chậm chạp mãi không hành động.
Cô có chút nghi hoặc.
Đi qua xem, chỉ thấy Bạc Phong mặt đen xì.
Trong tay cầm một bó hoa hồng nát tươm.
Đại khái là do đua xe cao tốc, thêm lần kịch liệt va chạm kia.
Nên bó hoa hồng này bị đâm hỏng rồi đi?
Khi Tô Yên nhìn đến hoa hồng, rốt cuộc mới phản ứng lại.
Đây là... mang cô ra ngoài hẹn hò sao?
Cô chớp chớp mắt, không biết vì sao, nhìn hắn, trong lòng có chút cảm xúc cuồn cuộn.
Chung sống lâu như vậy, cô cũng cơ bản hiểu biết tính cách của hắn.
Người biệt nữu như vậy, phải chuẩn bị tư tưởng bao lâu mới có thể mua hoa hồng, đưa cô ra ngoài ngắm sao?
Bạc Phong sắc mặt khó coi, duỗi tay ném bó hoa hồng kia trở về cốp xe.
Cô vợ nhỏ vốn dĩ đang đứng bê cạnh xem, đột nhiên đi tới, ôm lấy hắn.
Hôn lên môi hắn.
Bạc Phong bị hôn một cái, sắc mặt rốt cuộc bắt đầu hồi hoãn.
Ân, quả nhiên vợ của hắn rất yêu hắn a, thấy cô một bộ làm nũng kìa.
Không có biện pháp, chỉ có thể thỏa mãn cô thôi a.
***
Ngạo kiều tổng tài, cố chấp sủng 28
Bạc Phong áp đảo Tô Yên ở trên cốp xe.
Càng hôn càng hung mãnh, càng hôn càng dục hỏa đốt người.
"Ưm ~"
Sau đó, Tô Yên cả người đều bị nâng lên trên cốp xe.
Hắn áp đảo mà đến.
Cổ tay non mịn bị hắn ấn ở trên xe, môi hôn một đường đi xuống, sau đó khẽ cắn đến vị trí xương quai xanh.
Nửa ngày sau Tô Yên ra tiếng
"Đây là ở bên ngoài."
Bạc Phong dừng một chút, nhìn cô vợ nhỏ của mình.
Trong mắt Dụς ∀ọηg đan chéo quay cuồng, một bộ dáng không có biện pháp.
Cô vợ nhỏ của hắn là đang nhắc nhở, muốn vào trong xe sao?
Nhìn ánh mắt cô hàm xuân mang thủy, nhìn môi cô hồng nộn hơi sưng.
Còn có sợi tóc hỗn độn, rõ ràng tay nhỏ bị thương còn không an phận.
Câu dẫn hắn, lại đang câu dẫn hắn!
Không, đây là đang lạt mềm buộc chặt!!
Sau khi hắn ngừng lại một lúc, chặn ngang trực tiếp bế người lên, đi vào trong xe.
Sau đó liền nghe được thanh âm quần áo bởi vì vội vàng mà xé rách.
Còn có tiếng Tô Yên không xác định.
"Ở, ở chỗ này?"
Tiếp đó là thanh âm Bạc Phong tức muốn hộc máu
"Em còn muốn ở bên ngoài? Để người khác xem hết em làm sao bây giờ?"
Tô Yên
"... Chúng ta chẳng lẽ không trở về nhà... ưm."
Tô Yên bại trận, Dụς ∀ọηg mãnh liệt hỗn loạn không ngừng tiếp diễn.
Ở bên trong xe, hơi thở xuân sắc ái muội giao triền không ngừng lên cao.
Trong không gian nhỏ hẹp, tự nhiên không thể duỗi thân thể.
Bởi vì động tác chịu hạn chế, Bạc Phong nhìn Tô Yên càng ngày càng nôn nóng.
"Đáng ૮ɦếƭ!"
Hắn cúi đầu, một ngụm ngậm lấy đẫy đà.
Đưa tới một trận ՐêՈ Րỉ.
Rốt cuộc, hai khối thân thể dán sát.
Thở nặng cùng ái muội ՐêՈ Րỉ đan chéo, hai khối thân thể trần trụi ở dưới ánh trăng chiếu rọi xuống, trằn trọc dây dưa ở bên nhau.
Đêm hơi lạnh, chỉ là trong xe này nhiệt độ lại không ngừng kéo lên.
Tiểu Hoa thanh âm vang lên
"Leng keng, giá trị hảo cảm nam chủ thêm 17, trước mặt giá trị hảo cảm 70."
Giọng nói vừa dứt, Tiểu Hoa không còn cảm thán như lúc trước, bởi vì nó đã che giấu giác quan của mình.
Ân, ở loại thời điểm này mà giá trị hảo cảm còn bay lên, hừ, rõ ràng là nhớ thương sắc đẹp của ký chủ nhà nó mà.
Bầu trời đầy sao, tốt đẹp như lúc ban đầu.
Dù cho vạn vật đổi thay, những ngôi sao này vĩnh viễn sẽ ở nguyên đó, sẽ không thay đổi.
Sau đêm nay, cảm tình hai người kịch liệt thăng hoa.
Bộ dáng Bạc Phong khác với dĩ vãng lạnh như băng, ngẫu nhiên gọi điện thoại cho Tô Yên thì sẽ hừ một tiếng.
Hai người đều không có nhắc lại chuyện một đêm kia, lại cảm thụ rõ ràng, thời gian hai người ngốc cùng nhau càng ngày càng dài.
Ba ngày sau.
Tô Yên ở nhà, một bàn tay cầm điện thoại gọi điện thoại, một bàn tay khác chậm rì rì thu dọn bản vẽ đã vẽ xong.
"Anh ở đâu? Em đi tìm anh."
"Đi nhà hang Hoa Viên, cùng nhau ăn cơm trưa."
"Được."
Tô Yên gật đầu đồng ý.
Cô cười nhẹ một cái.
Mặt khác một bên, Bạc Phong đã đi đến gara ngầm, lỗ tai đỏ một chút.
Cô vợ nhỏ cũng thật dính người, chỉ là một buổi sáng không thấy đã muốn hắn một hai phải gặp mặt.
Không có cách nào, ai bảo hắn là chồng của cô, chăm sóc vợ là trách nhiệm của hắn.
Trợ lý Trương theo sát phía sau, mở cửa xe đang chuẩn bị lái xe.
Chỉ nghe BOSS nhà hắn ra tiếng
"Cậu không cần đi theo."
Trợ lý Trương sửng sốt một chút, sau đó gật đầu
"Được, Bạc tổng."
Bạc Phong ngồi lên xe, khởi động.
Đang chuẩn bị đi, ánh mắt trong lúc vô tình liếc tới vị trí ghế phụ có một quyển sổ.
Quyển sổ nhìn qua có chút cũ.
Nếu là ngày trước, Bạc Phong sẽ không có bất cứ hứng thú gì với quyển sổ này.
Dù cho nó đặt ở trên ghế phụ một năm hắn cũng sẽ không động một chút.
Nhưng là hắn vừa mới thấy được, trên quyển sổ kia có hai chữ, Tô Yên.
Hửm?
Cô quên đồ vật trên xe?
Nghĩ đến đây, Bạc Phong nhấp môi.
Cả ngày vứt bừa bãi, ra bộ dáng gì đây?
Tuy nói như vậy, tay vẫn duổi ra cầm quyển sổ kia lại đây
Trên bìa quyển sổ có vẽ hình một phong bì, mặt trên còn vẽ một hình trái tim đỏ chói.
Còn cố ý đặt ở trong xe hắn.
Đây là tỏ tình?
Bạc Phong nghĩ nghĩ, xoát một cái hồng từ tai đến cổ.
Cái này, cái này, cô vợ nhỏ của hắn, cả ngày không biết nghĩ cái gì đây.
Trước nay chưa từng thấy qua cô gái nào như vậy.
Nghỉ như thế, mím môi, chậm rãi mở ra trang thứ nhất.
Mặt trên có vài chữ viết hỗn loạn.
Nhìn kỹ, giống như là hai người đối thoại.
"Tô Tiểu Yên, em nói chuyện với anh một lát."
"Nói cái gì?"
"Hông biết nha ~~ môn học này cũng chán ૮ɦếƭ đi a."
"Em cũng không thích."
Viết qua loa, cẩn thận đọc mới có thể nhìn rõ mặt chữ
Qua trang sau, dùng 乃út chì vẽ ra hình dáng nhân vật.
Mấy trang sau đều là một khuôn mặt.
Một trang lại một trang, là hình vẽ của một thiếu niên.
Đánh bóng rổ, uống nước, cùng bạn bè đùa giỡn.
Tô Yên đều vẽ tốt.
Dù sao cũng là một người thi đậu trường mỹ thuật trọng điểm.
Mặt giấy vẽ rất tinh tế, vẽ ra thiếu niên cũng thực đẹp trai ấm áp.
Cười lên cực kỳ hấp dẫn.
Bạc Phong nhấp môi, mặt không biểu tình, nhìn không ra suy nghĩ của hắn.
Hắn chỉ lật từng trang từng trang mà xem
Ngẫu nhiên còn kèm theo đối thoại
"Này, cậu thích hắn như vậy tại sao lại không đi thổ lộ?"
" Người ta là học sinh gương mẫu, sao có thể coi trọng tớ."
"Phốc, học sinh gương mẫu thì sao, Tô Yên của tớ lớn lên cũng rất xinh đẹp."
" Ai nha, được rồi, cậu cũng thật nhiều chuyện."
" Cậu cũng biết thẹn thùng sao, thời điểm nấp sau cây nhìn người ta chơi bóng rổ tại sao không thẹn thùng hả."
Tôn Tình, cậu đừng nói nữa."
"Được được được, tớ không nói, tớ không nói là được rồi chứ gì? Hazz cậu nói, cậu yêu thầm người ta nhiều năm như vậy, cứ mãi không nói ra sao?"
"Ai cần cậu lo!"
"Được được được, tớ mặc kệ. Chậc chậc chậc, đúng là xuân tâm nhộn nhạo a"
"......"
Xem đến trang cuối cùng, trên giấy là bức vẽ thiếu niên anh tuấn ôm bóng rổ, bộ dáng soái khí.
Phía dưới viết hai chữ, Trịnh Diệu.
Bạc Phong mặt không biểu tình nhìn bức vẽ kia thật lâu.
Ngồi ở đó như một bức tượng.
Bởi vì dáng ngồ của hắn có vấn đề, quần tây căng chặt.
Lộ ra đồ vật trong túi.
Là hình dạng một cái hộp.
Hóa ra, Bạc tổng của chúng ta vào thời điểm hẹn hò ở vùng ngoại ô, đã tính toán tặng nhẫn cho cô vợ nhỏ.
Chỗ nào biết lúc sau sẽ phát sinh nhiều việc ngoài ý muốn như vậy.
Đánh nhau, lại còn một hồi triền miên trong xe.
Làm cho hắn chậm chạp không có đưa nhẫn.
Hiện giờ vẫn còn ở trong tay hắn.
Nhưng nhẫn cũng không thể không tặng.
Kết quả là, hắn tính toán, hôm nay giữa trưa liền tặng nhẫn cho cô.
Hắn thậm chí có thể tưởng tượng cô vui vẻ ôm lấy hắn, hôn một cái.
Nhưng mà hiện tại, nhìn tập tranh trong tay.
Hắn vẫn luôn cho rằng cô vợ nhỏ luôn yêu thầm mình thật lâu.
Bạc Phong cứng ngắt ngồi ở đó.
Vợ của hắn, thích một tên con trai khác tên Trịnh Diệu.
Bạc Phong nhấp môi, tay chặt chẽ nắm tập tranh.
Một câu cũng không nói.
Bên ngoài, trợ lý Trương vốn muốn chờ Bạc tổng rời đi.
Nhưng mà, Bạc tổng giống như là đang tức giận?