"Ân"
Tiểu Hoa thật cao hứng vì lời nói của mình được ký chủ tán thành.
Nhưng, nhìn thấy ký chủ gấp như vậy, nó ra tiếng an ủi.
"Ký chủ, không cần vội, vẽ tranh không phải một ngày hai ngày có thể vẽ xong."
"Có chút sốt ruột."
Tô Yên đáp lại Tiểu Hoa một câu.
Tiểu Hoa nghi hoặc
"Ân? Ký chủ??"
Tô Yên ôm màu vẽ đi ra ngoài cổng trường.
Cho đến khi ngồi trên taxi về nhà, cô mới trả lời.
"Quyển sổ Tôn Tình mượn không thấy."
Tiểu Hoa
"Ký chủ cảm thấy rất khả nghi?"
"Đề phòng vẫn tốt hơn."
Tô Yên không nói thêm gì, chỉ trả lời như vậy.
Tiểu Hoa vừa nghe, cũng bắt đầu khẩn trương lên.
Đại khái là từ lúc đi đến vị diện này, người khiêu chiến kia vẫn luôn không có hành động, làm cho người ta dễ dàng thả lỏng, không cảnh giác.
Thế cho nên sẽ quên, hiện tại là cục diện ngươi ૮ɦếƭ ta sống.
Mỗi một chỗ, đều mang theo sát khí.
Tiểu Hoa trải qua nhiều vị diện cùng Tô Yên như vậy, nên đối với cách hành sự của cô cũng dần dần hiểu
"Ký chủ, chị là muốn vẽ tranh cho nam chủ đại nhân, để tăng giá trị hảo cảm?"
Tô Yên để tay trên màu vẽ
" Chỉ là một phần."
Hơn nữa, cô vẽ tranh cho hắn, hắn sẽ rất vui.
Cô thích nhìn hắn vui vẻ.
Mà ở bên này, tổng tài Bạc Phong gần đây cũng buồn phiền một việc.
Nguyên nhân gây ra vì một câu nói của trợ lý Trương.
Lễ Tình Nhân mấy ngày trước, trợ lý Trương tặng cho bạn gái hắn 99 đoá hoa hồng.
Trước một ngày hắn xin nghỉ rời đi.
Bạc Phong tới ngày hôm sau, trong lúc vô tình đi ngang qua phòng trà nghe được trợ lý Trương gọi điện thoại cho bạn gái, nói chuyện nửa ngày cũng không thấy mệt.
Trợ lý Trương không nghĩ tới sẽ gặp phải Bạc Phong, cơ hồ là phản xạ có điều kiện, liền bắt đầu giải thích nguyên do.
Đại khái chính là Lễ Tình Nhân, trợ lý Trương tặng 99 đóa hoa hồng và tổ chức một cuộc hẹn hò lãng mạn rất được bạn gái thích.
Nói xong, Bạc Phong mặt không biểu tình hỏi một câu
"Con gái đều thích cái này?"
Trợ lý Trương còn đắm chìm trong vui sướng cùng bạn gái, liền trả lời.
" Một buổi hẹn hò lãng mạn, là ao ước của mọi nữ sinh."
Sau đó, Bạc Phong cái gì cũng chưa nói đã rời đi.
Trong lòng hắn vẫn luôn suy nghĩ chuyện này.
Tha thiết ước mơ hẹn hò.
Cô vợ nhỏ của hắn cũng sẽ vui vẻ khi hẹn hò lãng mạn sao?
Rốt cuộc cô thích hắn như vậy.
Nghĩ đến cảnh tượng cô cùng hắn hẹn hò.
Bạc Phong nhấp môi.
Sau đó buông xuống mí mắt, trong lòng ra quyết định.
Tô Yên vì hoàn thành bức tranh, từ lúc trở về nhà, đều ở phòng tranh.
Ở giá vẽ kẹp một bức hình Bạc Phong mặc tây trang.
Cô vẽ rất chậm, lại thực nghiêm túc.
Một bức tranh bình thường thì bốn năm tiếng đã có thể vẽ xong.
Cố tình cô vẽ liền ba ngày.
Mới hoàn toàn kết thúc.
Mà Bạc Phong mỗi ngày nhìn vợ mình cơm nước xong, liền bỏ mặc mình chạy vào phòng vẽ tranh.
Sắc mặt hắn một ngày so với một ngày càng xấu.
Đây là đang tức giận với hắn sao?
Bởi vì Lễ Tình Nhân ngày đó không hẹn hò cùng cô?
Thật là càng ngày càng cậy sủng mà kiêu.
Tiểu Hoa bên kia giá trị mỗi ngày tăng lên
"Leng keng, nam chủ giá trị hảo cảm bay lên 2, trước mặt vận may giá trị 51."
"Leng keng, nam chủ giá trị hảo cảm bay lên 2, trước mặt vận may giá trị 53."
Rốt cuộc đến ngày thứ ba.
Như ngày thường cơm nước xong.
Tô Yên như cũ tính toán đi vào phòng vẽ tranh.
Kết quả mới vừa đứng lên, đã bị Bạc Phong chế trụ.
Khuôn mặt hắn vô cảm, đường nét lạnh lùng.
"Thu dọn một chút, tôi mang em ra ngoài."
Tô Yên nhìn ra bên ngoài, sắc trời đã tối.
Chớp chớp mắt
"Ngay bây giờ? "
"Ngay bây giờ. "
Người nào đó khẩu khí cường ngạnh.
Tô Yên nghĩ nghĩ, bức tranh hôm nay sẽ vẽ xong.
Vậy thì hoãn lại đến ngày mai đi.
Cô gật đầu
"Được"
Tô Yên lên lầu thay váy rồi đi xuống.
Bạc Phong nhìn cô, lỗ tai đỏ lên một chút.
Tô Yên tự nhiên đi tới, nắm lấy cánh tay hắn.
Tò mò
"Chúng ta sẽ đi đâu? "
Bạc Phong tiết lộ hai chữ
"Bí mật. "
Sau đó vào trong xe.
Lần này trong xe chỉ có hai người bọn họ.
Bạc Phong lái xe.
Thay vì đi tới trung tâm thành phố, hắn lại chạy ra vùng ngoại ô.
Càng đi về phía tây, xe càng ít.
Một đường đầy sao lập lòe, mái xe thu vào thành xe mui trần, gió mát lạnh thổi tới.
Làm người cảm thấy vui vẻ thoải mái, giống như đặt mình trong bầu trời đầy sao này.
Tô Yên đã nhìn thấy sao trời nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên có cảm giác như vậy.
Bốn phía trống trải, sao trời lộng lẫy nhìn không sót gì.
Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ, nam chủ đại nhân muốn đưa chị đi hẹn hò sao?? "
Lời nói vừa dứt, Tô Yên chớp chớp mắt nhìn về phía Bạc Phong.
Không biết vì sao, bị Tô Yên nhìn như vậy.
Bạc Phong biểu hiện cực kỳ bực bội.
"Nhìn đường. "
Hắn quát nhẹ.
Tô Yên thấy tai hắn đỏ lên, cô lại gần, đôi mắt sáng ngời, thực nghiêm túc nói
"Cảm ơn"
Vừa nói xong, Bạc Phong hừ lạnh một tiếng, một chân đạp phanh xe.
Nhưng mà nhìn qua có vẻ không tốt lắm, có chút ý vị tức muốn hộc máu
"Dựa lại đây làm gì, ngồi xuống! "
Tô Yên cũng không nghĩ tới hắn lại phản ứng lớn như vậy.
Chớp chớp mắt, chậm rì rì ngồi trở lại.
Hắn có vẻ hơi tức giận.
Lại còn thô lỗ kéo lỏng cà vạt ra.
Nhưng.....
Tiểu Hoa
"Leng keng, giá trị hảo cảm của nam chủ tăng 3, giá trị hảo cảm hiện tại 56."
Cho nên, hắn đây là thẹn thùng, thẹn quá thành giận?
Tô Yên trong đầu âm thầm loé lên bốn từ này.
"Ký chủ, thẹn quá thành giận không phải dùng như vậy đâu a."
Tô Yên không trả lời nó.
Đôi mắt cô vô tình liếc nhìn vào gương chiếu hậu.
Tầm mắt dừng một chút.
Có ba chiếc xe màu đen theo sau.
Lúc này đã tới vùng ngoại ô hẻo lánh không dấu chân người.
Có rất ít xe ở đây.
Đặc biệt là vào khoảng thời gian này.
Hơn nữa, vì sự cố vừa nãy, tốc độ lái xe của Bạc Phong bị chậm lại.
Bốn mươi, năm mươi mét.
Chiếc xe phía sau không kịp phòng ngừa, phanh gấp lại.
Chúng không vượt qua mà tiếp tục theo dõi xe của bọn họ.
Tô Yên lên tiếng
"Chúng ta hình như đang bị theo dõi. "
Bạc Phong nhìn vào gương chiếu hậu, ánh mắt giận dữ ban đầu dần bình tĩnh lại, khuôn mặt lạnh lùng của hắn trở lại bộ dáng ngày xưa.
"Ngồi xuống. "
Thanh âm không hề phập phồng.
Tô Yên gật đầu lên tiếng
"Được"
Theo sau, chiếc xe đột ngột tăng tốc.
Chân ga dẫm hết cỡ.
Ba chiếc xe phía sau sớm theo sát.
Theo kịp không bỏ.
Đến một ngã ba, xe của Bạc Phong nhìn như rẽ sang phải, nhưng khi sắp tiến vào, lại đột nhiên rẽ sang trái.
Vụt vụt, hai chiếc xe đen đằng sau không kịp phanh, rẽ sang bên phải.
Bên kia là đường một chiều ra khỏi thành phố, đợi khi tìm được giao lộ quay trở về, phỏng chừng cũng phải nửa giờ sau.
Hai chiếc xe kia bị cắt đuôi, còn một chiếc xe đuổi theo không bỏ.
Cho đến khi xe của Bạc Phong lái đến cuối vùng ngoại ô, không còn cách nào khác.
Chiếc xe phanh gấp dừng lại.
Chiếc xe phía sau cũng dừng lại theo.
Đèn pha chiếu sáng làm người không thể mở mắt.
Bạc Phong bất ngờ thả phanh, Ϧóþ chân ga lùi về sau, chiếc xe vẽ ra một độ cung.
Phanh!
Chiếc xe va chạm với xe đằng sau....
Tô Yên chỉ cảm thấy mình bị người kia ôm vào trong иgự¢, thân xe kịch liệt lay động.
Theo sau, một giọng nói vang lên bên tai
"Đừng xuống xe."
Nói xong, tháo dây an toàn rồi đi ra ngoài.
Bởi vì một loạt thao tác của Bạc Phong, những người trên xe theo dõi đều ngốc.
Phía trước của chiếc xe đen đã bị nát một mảng lớn.
Chiếc xe lảo đảo lắc lư, lui sau vài mét.
Khi xe dừng lại, đã thấy Bạc Phong đang đứng trước xe.
Một loạt hành động này thật sự rất lợi hại.
Sau đó, liền nghe giọng nói của Bạc Phong
"Ai sai các người tới? "
Tô Yên đã phục hồi tinh thần lại, thấy điện thoại di động của Bạc Phong dừng ở giao diện gọi điện trước khi xuống xe.
Nhưng nó đã ngắt.
Có vẻ như hắn đã tìm được người cứu viện.
Đang nghĩ ngợi, nghe được tiếng kéo, cánh cửa của xe đen mở ra.
Sáu người bước xuống xe.
Trong tay cầm theo cây côn sắt cùng con dao gập.
Nhìn dáng vẻ, có chút hung hăng.
Người dẫn đầu là một tên đàn ông đầu tròn, mặc áo da báo.
Trên trán hắn có một cục u, có lẽ là do vừa rồi bị Bạc Phong không kịp phòng ngừa lùi xe ᴆụng trúng.
Người đàn ông mặc áo da báo phun ra một ngụm nước miếng
"Thật con mẹ nó xui xẻo! "
Vừa nói, một chân đá vào xe của mình.
Sau đó tầm mắt hắn ta dừng ở trên người Bạc Phong, đánh giá qua lại.
Theo sau, bất động thanh sắc đánh giá chiếc Land Rover.
Một lúc sau, hắn ta cười cười
"Ầy, đây là hiểu lầm, là hiểu lầm cả. "
Vừa nói, hắn ta vừa bước tới rồi đưa cho Bạc Phong một điếu thuốc, dâng lên cả hai tay để biểu đạt lời xin lỗi
"Bạc tổng, ngài thấy đấy, chúng tôi vốn cùng với đám anh em đi dã ngoại dạo chơi, nào biết được ở đây ᴆụng phải ngài. "
Bạc Phong không nhận, chỉ nhìn bọn họ.
Sắc mặt lạnh băng.
Đôi mắt quét đến những chấm đỏ nhấp nháy trên иgự¢ của một tên áo đen đứng ở phía sau.
Hắn thờ ơ lên tiếng
"Quay trộm? Video? "
Thân thể tên kia cứng đờ.
Hành vi của hắn ta lần này bị bại lộ một cách sạch sẽ.
Bạc Phong lên tiếng
"Giao ra đây, liền để cho các người đi. "
Người đàn ông da báo hơi lúng túng thu hồi điếu thuốc.
"Bạc tổng, ngài đang nói cái gì vậy, tôi có chút không rõ? "
Khi nói, hắn ta quay đầu nhìn thoáng qua huynh đệ của mình.
Các huynh đệ hùng hổ, chỉ có một mình Bạc Phong.
Hơn nữa, bây giờ đang ở vùng ngoại ô.
Mặc dù Bạc gia rất quyền lực, nhưng hiện tại Bạc Phong lẻ loi một mình, còn mang theo một cô gái nhỏ xinh đẹp, chẳng nhẽ bọn họ lại đấu không lại??
Nghĩ như vậy, hắn ta ưỡn thẳng иgự¢, nheo đôi mắt hình tam giác rồi nở nụ cười
"Bạc tổng, có câu nói rằng, cường long không đàn áp địa đầu xà*, mặc dù anh em chúng tôi không có gia thế bằng Bạc gia, nhưng lúc này, ngài cũng đang gặp bất lợi không phải sao? "
*强龙不压地头蛇: phép vua thua lệ làng; rồng mạnh cũng không thể áp chế rắn bản xứ。
Mặc dù người kia chỉ bảo lặng lẽ đi theo Bạc Phong, theo dõi nhất cử nhất động của hắn.
Nhưng mà Bạc Phong hiện tại rõ ràng đang yếu thế, cố tình bộ dáng còn thực kiêu ngạo.
Thành phố X rất lớn, xe của mình cũng là giấy phép giả, chờ đến khi trở về thành phố X, cho dù Bạc gia quyền thế ngập trời, cũng đâu thể tìm ra mình?
Suy nghĩ như vậy, tên mặc áo báo cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Hắn ta không kiêng nể gì đánh giá trên người Bạc Phong
"Bạc tổng, đã trễ thế này, ngài còn tới chỗ này làm gì? "