Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 206

Tác giả: Tần Nguyên

Tô Yên không nghĩ gì hết, chỉ gọi lại cho Bạc Phong.
Mới ba giây, điện thoại bên kia đã nhận nghe.
Nhưng lại im lặng không nói gì.
Tô Yên xoa xoa tóc
"Chồng ơi?"
Bởi vì vừa mới tỉnh, thanh âm còn có chút mềm mại.
Vừa dứt lời.
Tiểu Hoa bên này liền nói
"Leng keng, giá trị hảo cảm nam chủ thêm 2, trước mặt giá trị hảo cảm 46."
Tô Yên chớp chớp mắt, mỗi lần cô gọi hắn như vậy, giá trị hảo cảm kia cũng là tạch một chút tăng lên.
Rốt cuộc, nghe được bên kia trả lời
"Có việc?"
Thanh âm lạnh như băng.
Tô Yên ra tiếng
"Em đói bụng, lâu lắm rồi chưa ăn cơm."
Hậu quả việc một ngày hai đêm không ăn cơm, chính là làm cho Tô Yên nói chuyện cũng thấy mệt.
Điện thoại bên kia, Bạc Phong ngồi ở trong văn phòng giám đốc, đang xem văn kiện.
Tay dừng một chút.
Hắn nhấp môi mỏng
"Gọi điện thoại cho tôi chỉ là bởi vì cái này?"
Thanh âm như lúc ban đầu, không có phập phồng.
Tô Yên cúi đầu
"Ngoại trừ gọi cho anh, em không biết gọi ai khác nữa."
Thực đói a.
Đói đến không muốn nói chuyện.
Cô là ăn ngay nói thật.
Tôn Tình đi học, vốn dĩ nguyên thân cũng không có bạn bè gì.
Nhưng mà lời này nghe vào lỗ tai Bạc Phong, hắn có chút tức giận.
Hắn mím môi, lạnh băng băng ra tiếng
"Tôi đang làm việc, không cần làm nũng, càng đừng cố ý câu dẫn tôi."
Cuối cùng, Bạc Phong nói ra lời ấp ủ trong lòng từ lâu.
Cô vợ mới của hắn, sau khi tắt máy biến mất một ngày hai đêm, rốt cuộc mới biết gọi điện thoại cho hắn.
Nghe trợ lý Trương báo lại, cô rõ ràng vẫn luôn ở chung cư, chỗ nào cũng chưa đi, lại không nhận điện thoại của hắn, còn tắt máy.
Hiện tại ngẫm lại, đây là đang lạt mềm buộc chặt?
Là muốn duy trì cảm giác mới mẻ?
Cô vợ nhỏ nhõng nhẽo nhà hắn, cũng thật phiền toái.
Mím môi, trong lòng ghét bỏ Tô Yên một trận.
Nhưng sau khi treo điện thoại, lại trực tiếp ném 乃út, đi ra bên ngoài.
"Trợ lý Trương."
Thanh âm hờ hững.
Tiểu Trương vội vàng lại đây.
"Bạc tổng?"
"Gọi hai suất cơm đơn giản."
"Vâng."
Nửa giờ sau.
Một chiếc xe mercedes màu đen ngừng ở cửa chung cư chỗ Tô Yên.
Đồng chí Tiểu Trương mang theo hai hộp đồ ăn hiệu Tần Kỳ, đi xuống xe.
Sau đó, Bạc Phong cũng đi xuống.
Bạc Phong mặt không biểu tình nhìn chung cư có chút cũ trước mắt này.
Không dừng lại bao lâu đã đi lên.
Tô Yên dọn ghế nhỏ, vẫn luôn ngồi trước cửa chờ đợi.
Nghe được tiếng chuông cửa, cô đứng lên, mở cửa.
Nhìn Bạc Phong mặc tây trang màu đen được cắt may tinh xảo, sắc mặt lạnh nhạt xuất hiện ở trước mắt.
Cô sửng sốt.
Sau đó, thực tự nhiên đi lên trước, ôm lấy hắn.
Cô dáng người nhỏ xinh, hơn nữa đói bụng hai ngày nay, lại gầy chút.
Cả người đều bị Bạc Phong chắn kín mít.
Trợ lý Tiểu Trương ở sau người cũng chỉ có thể nhìn thấy cửa mở ra, sau đó là ông chủ nhà mình đứng ở cửa vẫn không nhúc nhích.
Bởi vì ở phía sau, thế cho nên trợ lý Trương không có nhìn thấy bộ dáng ông chủ nhà mình nhấp môi ôm cô vợ nhỏ.
Hừ, vừa gặp mặt liền biết nhào vào trong иgự¢ làm nũng.
Còn nhanh ra mở cửa như vậy nữa.
May mắn là hắn, nếu Tiểu Trương đi ở phía trước, xem cô làm sao bây giờ.
Nghĩ như vậy, hắn khom lưng, trực tiếp bế người lên đi vào trong phòng.
Hắn mới vừa đi vào, trợ lý Tiểu Trương đang định bước theo.
Cửa phòng đóng ầm lại.
Đồng chí Tiểu Trương cầm theo hai hộp đồ ăn bị chắn ở ngoài phòng.
Tô Yên ghé vào trong lòng hắn, chậm rì rì ra tiếng
"Đói."
Bạc Phong nhìn cô một cái,
"Phòng bên nào?"
Tô Yên duỗi tay chỉ vào cửa phòng bên trái.
Cô cùng Tôn Tình thuê căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách.
Một người một phòng.
"Thay quần áo, ăn cơm."
Thanh âm Bạc Phong lạnh băng vang lên.
Sau đó, người cô đã bị đặt ở trên giường.
Cô cúi đầu nhìn quần áo của mình.
Là một cái váy ngủ hai dây.
Nhìn qua là có chút lộ, nhưng...
Tô Yên chớp chớp mắt, nhìn hắn
"Chỉ có anh ở chỗ này, không có người ngoài. Không cần đổi có được không?"
Cô hiện tại chỉ muốn ăn cơm.
Tô Yên là thực sự nghiêm túc nói việc này.
Nhưng mà sau khi nói xong, Bạc Phong mặt không biểu tình, lỗ tai lại đỏ bừng.
Hắn nhìn cô, nhấp môi.
Lại câu dẫn hắn, lại câu dẫn hắn!!!!!
Chẳng lẽ cô rất rất thích hắn?
Cô mặc thế này, tuy rằng hơi hở, nhưng có chút đẹp.
Bạc Phong nghiêm túc tự hỏi xong, sau đó đứng lên đi ra bên ngoài.
Tô Yên sửng sốt một chút.
Chỉ nghe cửa phòng bên ngoài mở ra lại đóng lại, cô đi xuống giường.
Đứng ở cửa phòng ngủ.
Chỉ thấy trong tay Bạc Phong cầm hai hộp đồ ăn, đặt ở trên bàn cơm.
Liếc mắt nhìn Tô Yên một cái, thanh âm lạnh băng
"Lại đây, ăn cơm."
Tô Yên đi nhanh hai bước.
Trông rất là có tinh thần.
Hộp đồ ăn bằng gỗ được mở ra, mỗi một cái hộp đều có ba mặn, một canh, một cơm.
Mỗi một món ăn đều thực tinh xảo, chay mặn phối hợp rất tốt.
Tô Yên dựa gần vào Bạc Phong, ngồi xuống.
Cầm lấy chiếc đũa, bắt đầu ăn.
Thực đói a.
Cắn hai miếng thịt chua ngọt.
Bởi vì đói lâu lắm rồi, thế cho nên ăn cơm có chút vội.
Bạc Phong nhìn cô ăn, mãi cũng không động đũa.
Qua một lúc lâu sau, cô trong lúc vô tình nhìn thấy hắn vẫn không ăn, nghi hoặc hỏi
"Anh không ăn sao?"
Bạc Phong lúc này mới lấy lại tinh thần, một ngụm một ngụm bắt đầu ăn.
Vì từ nhỏ nhận được sự giáo dục trong gia tộc.
Hắn ăn cơm nhai kỹ nuốt chậm.
Mỗi một động tác đều mang theo một loại thong thả ung dung.
Ngón tay khớp xương rõ ràng, nắm đũa trúc, cúc tay áo tháo ra, lộ ra cổ tay hữu lực.
Hắn ngồi thẳng tắp, không nói một lời.
Nhưng mà, ngẫu nhiên sẽ nhìn về phía Tô Yên.
Dù cho hiện giờ cô ăn cơm có chút vội vàng, hắn cũng rất nguyện ý xem.
Giống như nhìn cô ăn cơm là một việc có thể làm hắn vui vẻ vậy.
Sau một hồi, Tô Yên thấy hắn ăn no, buông đũa trong tay xuống.
Cô yên lặng duỗi tay, ngón tay non mịn dừng ở chén canh bên cạnh kia.
Bạc Phong nhìn thoáng qua, không nói chuyện.
Ở Tô Yên trong mắt chính là cam chịu.
Sau đó, cô liền cầm lên uống sạch.
Bạc Phong thấy cô uống canh, lại nhìn một hồi lâu.
"Leng keng, độ hảo cảm nam chủ thêm 3, trước mặt độ hảo cảm 49."
Tiểu Hoa khẽ meo meo ra tiếng
"Ký chủ, chị uống một chén canh đã có thêm 3 điểm giá trị hảo cảm a, nếu không, chị lại uống một chén nữa?"
Tô Yên nghe, thiếu chút nữa sặc ra miệng.
Cô đã ăn no.
Cũng không muốn lại uống thêm một chén canh nữa đâu.
Chờ đến khi cơm nước xong.
Tô Yên nhìn về phía Bạc Phong, ra tiếng
"Ngày hôm qua anh gọi điện thoại, em không nghe được, là có việc gì sao?"
Bạc Phong vừa nghe, sắc mặt có chút xấu, cứng rắn nói
"Không có."
Nói xong, hai người đều trầm mặc xuống.
Cô đứng lên, vốn là muốn thu thập một chút.
Kết quả liền nghe được Bạc Phong nói một câu
"Thu dọn đồ dùng, chuyển nhà."
Hắn bất thình lình nói ra làm cho cô không kịp suy nghĩ,
"Dọn tới chỗ nào?"
Bạc Phong vừa nghe, hừ lạnh một tiếng.
Duỗi tay, lôi kéo cô tới trước mặt mình.
"Tôi nghĩ em chắc hẳn còn nhớ rằng chúng ta đã đăng ký kết hôn chứ."
Tô Yên gật gật đầu
"Nhớ."
Nói xong, Bạc Phong liền không mở miệng nữa.
Bởi vì hắn cảm thấy, mình đã nói rất rõ ràng rồi.
Tô Yên cố gắng get thông tin hắn cho.
Xem xét lại quan hệ nhân quả chuyện kết hôn cùng với chuyển nhà này.
Bởi vì đã kết hôn, cho nên?
Cho nên muốn ở cùng một chỗ, cho nên cô phải chuyển nhà, đây là ý muốn ở chung sao?
Cô nói
"Chúng ta ở chung, về sau em ở lại chỗ của anh?"
Bạc Phong ôm cả người cô vào trong иgự¢, không nói chuyện.
Quả nhiên, vợ của rất muốn ở chung với hắn đây mà.
Hiện giờ rốt cuộc nhịn không được tự cô nói ra.
Cô vợ nhỏ cũng thật dính người, cũng chỉ có hắn mới chịu được cô thôi.
Bạc Phong suy xét đến tâm trạng sốt ruột của vợ mình.
Nửa giờ sau, bắt đầu chuyển nhà.
Hai giờ sau, Tô Yên mang theo vật dụng cá nhân của mình, xuất hiện tại biệt thự của Bạc Phong.
Từ hôm nay trở đi, bắt đầu cuộc sống vợ chồng.
Biệt thự ba tầng, thiết kế theo kiểu phương tây.
Cầu thang xoắn ốc giữa nhà, sàn nhà cẩm thạch thuần sắc trắng, cảm giác đầu tiên khi đi vào chính là.... Đơn giản.
Không có đồ bài trí dư thừa.
Tô Yên từ lúc dọn vào, một ngày ba bữa, cơm no áo ấm.
Trải qua cuộc sống của vợ chồng son.
Sau đó vốn dĩ biệt thự đơn giản, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được tăng thêm đồ vật.
Từ bài trí lạnh như băng, cũng tăng thêm vài phần sinh khí.
Bên trong có một phòng Tô Yên trưng dụng trở thành phòng vẽ tranh.
Nguyên thân là một sinh viên khoa mỹ thuật.
Chờ đến khi tốt nghiệp, chính là nhờ vào vẽ tranh mà kiếm cơm.
Từng ngày trôi qua, rất mau đã được một tháng.
Bỗng một ngày, Tiểu Hoa nhắc nhở.
"Ký chủ, kỹ năng vẽ tranh của nguyên thân còn giữ lại, chẳng lẽ chị không suy nghĩ vẽ cho nam chủ một bức?"
Lúc Tiểu Hoa nói lời này, Tô Yên đang đi học.
Nhưng sau khi nghe nó nói, cô cảm thấy rất có đạo lý.
Hình như, cô còn chưa vẽ cho hắn một bức nào a.
Nghĩ như vậy, trong đầu liền hiện ra biểu tình lạnh như băng của Bạc Phong.
Hắn rất ít cười, mỗi lần trên mặt biểu tình dao động rất nhỏ.
Lại rất biệt nữu*.
* Nghĩ 1 đằng miệng nói 1 nẻo
Tâm khẩu bất nhất.
Mỗi lần chọc hắn, lỗ tai hắn đều sẽ phiếm hồng.
Cùng hắn ở bên nhau, trước nay đều không cần nghe hắn nói.
Mà phải xem hắn thực tế làm cái gì.
Thời gian sống chung càng lâu, Tô Yên bắt đầu hiểu hắn.
Thật đúng là tên ngạo kiều a.
Nghĩ tới đây, cô cười nhẹ một chút.
Bên cạnh, Tôn Tình đang nghe giảng cũng chú ý tới cô
"Ân? Tô Yên, sổ cậu lấy về rồi hả?"
Tô Yên phục hồi tinh thần lại, nghiêng đầu dò hỏi
"Sổ gì?"
"Chính là cuốn sổ lúc trước mình mượn của cậu đó."
Tôn Tình một bên nói, một bên tìm kiếm
"Sao lại không tìm thấy? Lần trước rõ ràng còn ở trong túi."
Tô Yên nghĩ không ra cô nói quyển sổ nào.
Chỉ có thể hỏi
"Nó rất quan trọng sao?"
Tôn Tình gật đầu
"Đối với mình không quan trọng, nhưng đối với cậu thì không giống."
Nói xong, Tôn Tình lại đánh giá trên dưới Tô Yên một lần, sau đó sửa lại.
"Nhưng mà, cậu hiện tại đã kết hôn, vậy nó cũng không còn quan trọng nữa, đó là lúc cậu động xuân tâm vẽ ra một soái ca."
Tô Yên nghe xong, nói
"Nếu không quan trọng, vậy kệ nó đi."
Nói xong, cô hạ mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
Vừa tan học.
Tô Yên liền mua một hộp màu vẽ rồi về nhà.
Biểu hiện vội vàng khác với bình thường.
Tiểu Hoa nghi hoặc
"Ký chủ? Chị làm sao vậy?"
"Trở về vẽ tranh."
"A, ký chủ, chị là vì nghe Tiểu Hoa nói xong nên muốn vẽ cho nam chủ một bức sao?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc