Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 202

Tác giả: Tần Nguyên

Tô Yên nghiêm túc nói
"Cảm nhận được."
Tiểu Hoa dừng lại vài giây, lên tiếng
"Leng keng, ký chủ, Tiểu Hoa đã download cho chị mười bí kíp đề tài hôn nhân trong đó có " sổ tay thu phục chồng", "108 chiêu huấn luyện chồng" "mười tám phương pháp làm vợ tốt"..."
Tô Yên yên lặng ngẩng đầu nhìn Bạc Phong.
Sau đó lại yên lặng di chuyển tầm mắt, nói
" Hiện tại ta muốn xem "108 huấn luyện chồng"."
" Được, ký chủ"
Đồng ý xong, Tiểu Hoa nhanh chóng mở quyển sách ra xem.
Bạc Phong ngồi bên cạnh, nhấp môi, không nói một câu.
Có vẻ cực kỳ lạnh nhạt.
Đến cổng trường, xe dừng lại.
Bạc Phong hờ hững ra tiếng.
"Tới rồi, xuống xe."
Tô Yên thành thành thật thật mở cửa xe, đi xuống, đóng cửa
Cô suy nghĩ trong chốc lát.
Sau đó vòng qua xe, đi đến bên kia.
Mở cửa xe.
Bạc Phong mặt không biểu tình, một thân tây trang cắt may tinh xảo, có vẻ tự phụ.
"Còn có việc?"
Tô Yên chậm rì rì tiến sát vào.
Sau đó, gần thêm chút nữa, cho đến khi cả người đều gọn trong lòng иgự¢ hắn.
Ôm lấy.
Tiếp đó, ngẩng đầu hôn một cái lên đôi môi mỏng kia.
" Chồng à, làm việc vui vẻ."
Cô nói thực nghiêm túc.
Bạc Phong thân thể cứng đờ.
Trong đầu, âm thanh Tiểu Hoa vang lên.
"Leng keng, chúc mừng ký chủ, giá trị hảo cảm thêm 5, giá trị hiện tại là 17."
Lúc này, cô rốt cuộc phát hiện, hắn vui hay là không vui, thì khuôn mặt đều là một bộ không biểu tình.
Cho đến khi cô buông ra, hắn giống như mới hồi phục tinh thần.
Sau đó, nhấp môi ra tiếng.
"Cái này không cần cô nói."
Tô Yên mờ mịt, hả?
Rõ ràng giá trị hảo cảm bay lên, vì sao khẩu khí của hắn nghe có chút xấu vậy?
Bạc Phong nghiêng đầu, nhìn cô
"Còn có việc khác?"
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát.
"Chiều nay em chỉ có một tiết học."
Bạc Phong rũ mắt, chớp một cái.
"Đã biết, nhưng có khả năng tôi không rảnh, tài xế riêng sẽ đến đón cô."
Lúc hắn nói liền nhìn thoáng qua đồng hồ.
Chiều nay chỉ có một tiết học, thanh âm nói chuyện còn mềm ấm như vậy, còn không phải là vì muốn hắn đến đón?
Quả nhiên, lãnh giấy hôn thú xong liền không kiên nể gì mà làm nũng.
Trong đầu lại nghĩ đến tiếng khóc nức nở đêm qua, thanh âm mềm mại, bộ dáng dựa vào hắn.
Bên môi còn có dấu vết cô vừa hôn qua.
Thật là trước nay chưa từng thấy cô gái nào to gan như vậy.
Xe chạy rời đi.
Tô Yên đứng tại chỗ một hồi lâu.
Ách... Hắn là muốn tới đón mình?
Được rồi.
Vậy chờ hắn tới, lại đến khách sạn xin nghỉ việc.
Cô vừa nghĩ, vừa đi vào đại học X.
Bên cạnh đại học X có một quán cà phê cũng tương đối nổi tiếng.
Lúc Tô Yên đi ngang qua quán, trong lúc vô tình nhìn thấy một cô gái ngồi bên cửa sổ.
Vốn chỉ nhìn lướt qua.
Nhưng mà, trong đầu lại truyền đến tiếng nói của Tiểu Hoa
"Tích tích tích...phát hiện người khiêu chiến."
Tô Yên bước chân dừng lại.
Vốn dĩ, cô gái kia đang nhàn nhã uống cà phê, bỗng nhiên buông cà phê trong tay xuống.
Nghiêng đầu nhìn ra.
Hai người đối mặt nhau.
Cô gái mặc một thân váy xanh, mái tóc đen nhánh thẳng tắp.
Ngũ quan tinh xảo, môi anh đào, đôi mắt chớp chớp, nhìn qua thật giống một cô gái nhỏ nghe lời.
Cô gái kia quay đầu, lộ ra nụ cười nhẹ nhàng.
Như là cùng Tô Yên chào hỏi. Còn không có một tia công kích nào.
Bộ dáng năm tháng tĩnh hảo*.
* thể hiện trạng thái yên tĩnh và thoải mái.
Chỉ là.
Tô Yên nhìn quanh thân cô ta toả ra ác ý đen nhánh.
Ác ý kia.... lần đầu tiên cô nhìn thấy sau khi trải qua nhiều vị diện như vậy.
Ý muốn Gi*t ૮ɦếƭ cô của cô gái kia cực kỳ mãnh liệt.
Tiểu Hoa lên tiếng.
" Ký chủ, cô ta có chút giống chị a."
Người ngồi trong quán cà phê cười nhạt, bưng lên ly cà phê trước mặt, hướng Tô Yên kính một chút.
Không nói một lời, nhưng chiến tranh đã kéo màn.
Lúc này, một chiếc xe màu đen ngừng ở quán cà phê.
Cô gái ngồi trong quán cà phê cũng xách ba lô đi ra.
"Bạc tiểu thư."
Cô gái đứng trước cửa xe, gật đầu hỏi
" Bạc Phong ca ca tại sao không tới?"
Tài xế nói
"Bạc tổng ở công ty, nói có chuyện cần xử lý, quà sinh nhật của tiểu thư đã được chuẩn bị ở nhà."
Cô gái nói
"Bạc Phong ca ca bận rộn vì công ty, cũng phải, chúng ta về nhà đi."
" Vâng, Bạc tiểu thư mời lên xe."
Chờ đến khi ngồi lên xe, xe khởi động, thật nhanh biến mất khỏi tầm mắt Tô Yên.
Trong đầu, Tiểu Hoa vang lên.
"Ký chủ, tư liệu của người khiêu chiến tiếp thu xong, chị muốn xem không?"
"Ân."
Tên người khiêu chiến, Vũ.
6 năm trước, trở thành dưỡng nữ của Bạc gia.
Tô Yên nhìn đến đây, nhíu mày
"6 năm trước?"
"Đúng vậy ký chủ, cô ta 6 năm trước đã ở bên cạnh nam chủ."
Vũ từng khiêu chiến 5 vị diện giả, chị là người khiêu chiến thứ 6 của cô ta."
Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ, cô ta có phải là một trong chín vị chủ thần hay không?"
"Không phải."
Tô Yên trả lời khẳng định.
" Nhưng mà, linh hồn của cô ta có hơi thở của chủ thần khác."
" Ý của ký chủ là?"
" Cô ta có thể khiêu chiến ta, không phải ngẫu nhiên, là chịu người sai khiến."
Tô Yên nghĩ nghĩ, tiếp tục nói
" Không có tư liệu từ sau khi cô ta tới thế giới này sao?"
" Ký chủ, căn cứ tư liệu Tiểu Hoa thu thập được, Bạc Vũ vốn là người được Bạc gia giúp đỡ, nhưng vào 6 năm trước, cô ta từng cứu Bạc Phong một mạng, cũng là từ lần đó, Bạc Vũ mới trở thành dưỡng nữ của Bạc gia, trên dưới Bạc gia đều phi thường cảm tạ cô ta, cho nên cô ta không chỉ là dưỡng nữ, mà đối với Bạc Phong còn có ơn cứu mạng."
"Leng keng, giá trị hảo cảm của nam chủ đối với người khiêu chiến là 20."
Tô Yên nghe Tiểu Hoa nói xong
"Ừm, ta đã biết."
Sau đó, đi vào trong trường học.
Vừa đi vừa hỏi
"Độ hảo cảm của ta hiện giờ là bao nhiêu?"
"Ký chủ, là 17."
Tô Yên không nói nữa.
Mặt khác bên kia, trên một chiếc ô tô màu đen, cũng xuất hiện đối thoại tương tự
"Tô Yên kia là khi nào vào thế giới này?"
"Ngày hôm qua."
Trong đầu Bạc Vũ truyền đến thanh âm máy móc.
Tay cô ta để ở tay vịn cửa xe, lộ ra nụ cười nhợt nhạt
"Ân."
Sau đó, cô ta lấy gương từ túi xách ra soi.
"Ta cùng Tô Yên độ tương đồng là bao nhiêu."
"Khuôn mặt tương tự 20%, động tác tính cách tương tự 70%"
Bạc Vũ nhìn móng tay của mình, mặt trên không hề có lớp sơn nào, lộ ra màu hồng tự nhiên của móng tay.
Thực sạch sẽ.
Bạc Vũ nghiêng đầu, lộ ra biểu tình nghi hoặc.
" Vì sao không thích con gái sơn móng tay, thật đau đầu."
Nói xong, cô ta dựa vào cửa kính xe, móc từ trong túi áo của mình ra một viên kẹo sữa dâu tây.
Lột ra, ăn luôn.
Lúc này, thanh âm máy móc trong đầu lần nữa vang lên
" Động tác tương tự là 75%."
Bạc Vũ liếm khoé môi.
"Kẹo này ngọt quá."
Giọng nói vừa dứt, cô ta cười khẽ.
" Thật có chút chờ mong, nhưng mà, cô ta muốn chinh phục được Bạc ca ca, cần hao chút sức lực. Sẽ có lúc chúng ta gặp lại sau thôi."
Bạc Vũ nhéo vỏ kẹo.
Tinh tế xoa nắn.
Trên mặt treo nụ cười nhẹ nhàng, nhắm hai mắt lại.
Tô Yên bên kia, sau khi hiểu biết được cơ bản tình huống của Bạc Vũ.
Không trì hoãn, đi vào đại học X.
Giảng viên kia có tiếng nghiêm khắc, nếu cô bị bắt trốn học một lần, vậy cách ngày trượt môn cũng không xa đâu.
Cô cơ hồ là dẫm lên tiếng chuông cuối cùng bước vào lớp học.
Tôn Tình ngồi ở bàn cuối trong phòng học, hướng về phía Tô Yên vẫy vẫy tay.
Chờ đến khi Tô Yên ngồi xuống, Tôn Tình nhịn không được liếc cô một cái
" Cậu đêm qua rốt cuộc làm cái gì, gọi điện thoại cho cậu cũng không nghe?"
Tô Yên cùng thuê một phòng với Tôn Tình.
Là bạn tốt của nhau.
Tô Yên nói một câu
"Có một số việc, cần xử lý."
Tôn Tình hạ giọng
"Đêm qua em trai của cậu tới, cậu tốt nhất hai hôm nay đừng về".
Biểu tình Tôn Tình không tốt.
Tô Yên bắt đầu hồi tưởng về đứa em trai này.
Em trai cô tên Tô Lập Thiên.
Là ba mẹ nguyên thân cầu thần bái Phật mà có.
Tư tưởng trong nhà là trọng nam khinh nữ, đối với Tô Lập Thiên có thể gọi là thích gì được nấy.
Hiện tại hắn học cao trung, cha mẹ đem nhiệm vụ nuôi dưỡng Tô Lập Thiên giao cho Tô Yên.
Chỉ nói một câu, nếu làm em trai không hài lòng, về nhà sẽ dạy bảo cô.
Không phải nói chơi, là thật sự đánh.
Mà Tô Lập Thiên cũng vì nguyên nhân từ nhỏ được cưng chiều, lớn lên đúng là không ra gì.
Được cha mẹ giáo dục, Tô Lập Thiên liền không xem chị gái của hắn ra cái gì.
Tô Yên đối với hắn mà nói, là người hầu, là máy rút tiền.
Là loại người hắn khinh thường nhất.
Đêm qua tới tìm Tô Yên, là muốn lấy của cô 7000 tệ, vì muốn mua một đôi giày phiên bản số lượng.
Bởi vì cô không ở nhà, Tô Lập Thiên liền nghĩ cô trốn tránh không muốn cho hắn mua.
Liền để lại lời nói, nếu ngày mai không thấy cô, sẽ nói cho cha mẹ rằng Tô Yên ngược đãi hắn.
Tôn Tình thấy Tô Yên đáng thương, nhưng đây là chuyện nhà của người khác, đặc biệt là một đôi cha mẹ bất công hết thuốc chữa kia.
Cô chỉ là người ngoài, căn bản không giúp được.
Tô Yên nhìn Tôn Tình, lắc đầu
"Không sao."
Tô Tình nhìn cô thái độ bình đạm, sửng sốt một chút.
" Cậu.... Không chịu kích thích gì đấy chứ?"
Tô Yên lắc đầu
"Không có."
Từ đầu đến cuối cô đều biểu hiện thái độ bình tĩnh.
Tôn Tình do dự, cuối cùng vẫn nhắc nhở một câu.
" Dựa theo trình độ bất công của cha mẹ cậu, nếu là em trai cậu nói vài câu bịa đặt, chỉ sợ đối với cậu không tốt."
Tô Yên gật đầu
"Ân"
Tôn Tình thở dài
"Cậu biết là tốt rồi."
Một tiết học qua rất nhanh.
Mà bên này mới vừa tan học, cô liền nhận được điện thoại của Tô Lập Thiên
"Alo?"
Khẩu khí bên kia rất không kiên nhẫn.
"Tôi ở cổng trường cao trung X, mang 7000 tệ đến đây, ngay bây giờ."
"Không có tiền."
"Mẹ nó, Tô Yên, chị con mẹ nó muốn ૮ɦếƭ phải không?? Chị không có tiền? Không có tiền thì đi mượn ngay cho lão tử! còn nói nhảm như thế làm gì."
Điện thoại bên kia liên tục truyền qua những câu thô tục.
Tô Yên nghe được một nửa, trực tiếp cúp máy, thuận tay kéo số điện thoại vào sổ đen.
Nói nhiều lời vô nghĩa thật.
Tôn Tình bên cạnh vẻ mặt khi*p sợ.
Đây vẫn là người mà cô biết đấy chứ? Cái người mà mỗi lần nhận được điện thoại liền tay chân luống cuống,vẻ mặt khổ sở lại tuyệt vọng, Tô Yên?
Lần này là sao?
Dứt khoát như vậy?
Nhưng mà cô còn không kịp hỏi, liền nghe Tô Yên nói
"Mình còn có việc, đi trước."
Sau đó, thu thập một chút liền đi ra ngoài.
Tới cổng trường.
Liếc mắt một cái liền thấy được chiếc xe đỗ bên kia đường.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc