Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 20

Tác giả: Tần Nguyên

Chỉ hy vọng, có thể kết thúc sớm, sau đó về nhà.
Thầy Hóa đi đến bên cạnh Tô Yên, nhìn thấy Tô Yên chưa làm xong bài thi, trên mặt có một tia kinh ngạc.
Không, phải nói ngạc nhiên, còn có một chút... vui vẻ??
Tuy rằng thân là một giáo viên, thấy vậy rất không đúng.
Nhưng, học sinh của mình từ khi làm đề đến nay, chưa từng sai một lần nào.
Làm một người giáo viên như ông không có đất dụng võ cũng nghẹn muốn ૮ɦếƭ a.
Cố Chỉ đối chiếu rất nhanh đã xong.
Điểm tối đa.
Điểm của Nguyên Hân Lâm và Triệu Sâm cũng không tồi, bài cuối cùng làm được hơn một nửa.
Thầy Hóa đứng bên cạnh Tô Yên, cầm bài làm của cô, cau mày giả vờ nghiêm túc.
“Bài này tuy rằng là kiểu bài mới năm nay mới thêm vào, nhưng cũng không khó, ngày hôm qua đã giảng cho các em một bài, thầy chỉ thay đổi mấy số, dựa vào bài hôm qua cũng làm được.”
Thầy Hóa vừa nói vừa cầm bài của Cố Chỉ, chữ viết tinh tế, phương trình viết cũng chính xác, khen ngợi một câu, “Nếu giữ vững phong độ này, chắc chắn sẽ lọt vào top 10.”
Cố Chỉ trên mặt hiện lên một nụ cười vui vẻ, “Cảm ơn thầy ạ.”
Tiếp đó, thầy Hóa lại nói với Nguyên Hân Lâm và Triệu Sâm vài câu.
Nhìn thấy hai người hiểu ra, cúi đầu làm bài, lực chú ý quay lại trên người Tô Yên.
Phải biết rằng, ông rất coi trọng Tô Yên a.
Tô Yên chính là bảo bối.
Giải nhất cuộc thi này có thuộc về cao trung Đế Dô hay không, dựa vào em ấy!!
Ông suy nghĩ một lát, cảm thấy vẫn không thể đả kích Tô Yên, lỡ như quá khắt khe, không điều chỉnh được tâm tình, đến hôm đi thi lại không làm được.
Vị giáo viên nghiêm khắc nhất cao trung Đế Đô, ngồi bên cạnh Tô Yên, vẻ mặt ôn hòa, “Tô Yên, bài này cũng không khó, em chỉ cần biết chất màu vàng và muối a-xít phốt-pho-ríc là...”
Tô Yên thấy thầy Hóa bắt đầu định giảng, cô nhìn sắc trời càng ngày càng âm trầm, mềm mại lên tiếng đánh gãy, “Thưa thầy, đề này không có đáp án.”
Cô vừa nói, làm thầy Hóa ngạc nhiên dừng lại.Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Thầy Hóa còn chưa nói gì, Cố Chỉ bên cạnh đã giành trước, “Không thể nào không có đáp án, đáp án tham khảo ở chỗ này, tớ cũng đã giải được.”
Giọng nói vẫn ôn nhu, nhưng ngữ khí kiên định.
Tuy Cố Chỉ nhìn qua nhu nhược, nhưng trên thực tế là một người có lòng tự trọng mạnh mẽ.
Được đứng đầu lâu rồi, bỗng nhiên xuất hiện Tô Yên, không cần tốn nhiều sức đã giành được sự chú ý của mọi người.
Trong lòng không cam lòng.
Cho nên cô ta liều mạng làm bài, vì một ngày có thể vượt qua Tô Yên.
Mà sự thật chứng minh, sự nỗ lực của cô ta có tác dụng.
Hôm nay, cô ta đã thành công vượt qua Tô Yên.
Nhưng mà Tô Yên lại nói như vậy, là bởi vì bị cô ta vượt qua sao?
Trong lòng Cố Chỉ có một tia sung sướng.
Cũng nên để cậu ta nếm thử, loại cảm giác bị đánh bại.
Tô Yên rũ mắt, không cãi cọ.
Chỉ cầm 乃út, gạch một câu trên đề bài, “Chỗ này không phải là AN, mà là CO2. Nếu không vĩnh viễn không tính được.”
Đề bài sai, sao có thể giải ra đáp án?
Thầy Hóa cầm đi cẩn thận nghiên cứu một lần.
Mười phút trôi qua, sắc trời bên ngoài càng âm trầm, giống như giây tiếp theo sẽ đổ mưa.
Sau khi nói xong, Cố Chỉ sốt ruột lấy bài thi trong tay thầy Hóa cẩn thận nghiên cứu.
Mày nhíu chặt sắc mặt không quá đẹp.
Tô Yên thỉnh thoảng nhìn sắc trời bên ngoài, khẽ liếm khóe môi, đứng dậy, “Thưa thầy, em đã làm xong bài, có thể đi về chưa ạ?”
Tiểu Hoa ở trong khuyên tai, lên tiếng: “Ký chủ, nam chủ đại nhân nói muốn tới đón ngài a, ngài sẽ không phải đội mưa về.”
Tô Yên sợi tóc rũ xuống, gương mặt trắng nõn đôi mắt thuần tịnh, làm người cảm thấy tốt đẹp.
Nghe thấy cô nói, thầy Hóa ho khan một tiếng, cũng không quan tâm đề bài nữa.
“Còn có một việc, muốn thương lượng với các em một chút.”
Khi nói, người thầy từ trước đến nay vẫn nghiêm túc, trên mặt xuất hiện một tia rối rắm, “Còn mười ngày nữa là đi thi, bốn người các em, chỉ có ba người được dự thi.”
Ông nói đến đây, bàn tay Cố Chỉ nắm chặt.
Tiếp đó, thầy Hóa nói tiếp, “Nhìn thành tích ngày thường của các em, Tô Yên và Triệu Sâm tôi sẽ chọn hai em đi dự thi, như vậy... còn một người nữa.”
Ánh mắt đảo qua Cố Chỉ và Nguyên Hân Lâm, “Hai em...”
Khi nói chuyện, muốn nói lại thôi.
Bàn tay Cố Chỉ nắm chặt tờ bài thi kia, giọng nói mềm nhẹ, “Thầy, thầy nói đi, dù là kết quả thế nào, bọn em đều có thể chấp nhận. Chỉ cần thầy công bằng.”
Cuối cùng cô ta bỏ thêm một câu, làm thầy Hóa có chút không vui.
Vậy nên thầy Hóa không lên tiếng, mà xoay người nhìn về phía Tô Yên và Triệu Sâm, “Mấy em cũng làm đề với nhau lâu rồi, cũng biết trình độ của hai bạn kia, hai em cảm thấy, ai giỏi hơn?”
Ánh mắt Triệu Sâm dao động, từ Nguyên Hân Lâm lại tới Cố Chỉ.
Hơi hé miệng, “Cố Chỉ giỏi hơn một chút.”
Cố Chỉ thấy thế, trong lòng buông lỏng, biết mình đã có 8 phần được chọn.
Nguyên Hân Lâm bên cạnh vẫn không lên tiếng, nhưng trong mắt cũng có chút không cam lòng.
Ánh mắt thầy Hóa dời về phía Tô Yên vẫn đứng dậy muốn đi về.
Cũng không biết vì sao, người vẫn luôn ngoan ngoãn nhất, trầm ổn nhất như Tô Yên, lại muốn đi về sớm?
Là bởi vì bên ngoài trời mưa, sợ bị ướt?
“Tô Yên cảm thấy thế nào?”
Ánh mắt Tô Yên từ sắc trời âm trầm bên ngoài quay lại.
Ánh mắt nhìn Cố Chỉ và Nguyên Hân Lâm một lần.
Mềm mại nói: “Em chọn Nguyên Hân Lâm.”
Nguyên Hân Lâm bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt sáng ngời, cậu ta nhìn về phía Tô Yên, trong mắt có thêm những cảm xúc phức tạp.
Cố Chỉ vừa mới ngồi xuống, bỗng nhiên đứng lên.
Đối diện Tô Yên, giọng nói ôn nhu, nhưng là có thể nghe được trong giọng nói của cô ta có sự nôn nóng và bất mãn, “Thực lực của tôi, rõ như ban ngày. Cậu không thể vì có quan hệ tốt với Nguyên Hân Lâm, mà lựa chọn cậu ấy.”
Tô Yên nhìn về phía thầy Hóa, ông còn đang rối rắm, nhìn dáng vẻ còn muốn ở chỗ này ngốc thêm 10 phút.
Cô nhẹ nhàng nói: “Thưa thầy, thầy rất muốn em tham gia cuộc thi này phải không?”
Thầy Hóa ngẩng đầu, “Đương nhiên.”
“Vậy em có thể khẳng định nói cho thầy, nếu Nguyên Hân Lâm không tham gia cuộc thi này, em cũng sẽ không tham gia.”
Cố Chỉ rốt cuộc không nhịn được nữa, tức đến nỗi sắc mặt xanh mét, “Tô Yên! Cậu thật quá đáng!”
Tô Yên khẽ liếm môi, không quan tâm Cố Chỉ.
Nhìn thầy Hóa tiếp tục nói: “Thầy còn muốn tiếp tục suy nghĩ sao?”
Thầy Hóa nhìn Tô Yên, lại nhìn Cố Chỉ, cầm một tờ danh sách ra.
Sau đó viết ba chữ Nguyên Hân Lâm vào trên danh sách.
Cố Chỉ lập tức đờ đẫn ngồi xuống ghế.
Tất cả nỗ lực của mình, bởi vì một câu của Tô Yên, sụp đổ.
Nguyên Hân Lâm nhìn Tô Yên, đôi mắt sáng lên, muốn đi qua đó nói chuyện với cô.
Lại thấy Tô Yên không ở lại, đeo cặp sách xoay người đi ra ngoài.
Sắc trời, càng âm trầm.
Cô vừa ra khỏi văn phòng, đã bị một cánh tay mạnh mẽ kéo tới góc khuất trên hành lang.
Sau đó chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cô bị ép vào vách tường.
Khuôn mặt của Khương Nhiên, ánh mắt mang theo lệ khí, mắt phượng hơi hơi híp lại.
Hai người đối diện.
Khóe môi sắc bén giờ phút này có vẻ có chút lạnh lùng.
Ngữ khí lười nhác rõ ràng có thể thấy được sự tức giận, “Tô Yên.”
Tô Yên chớp chớp mắt, không phản kháng, cũng không nói chuyện.
Khương Nhiên dựa sát vào cô, đôi mắt nheo lại, “Có phải đã quá cưng chiều em, nên em càng ngày càng to gan?”
Nguyên Hân Lâm từ văn phòng đi ra, thấy tình cảnh như thế, nhíu mày.
Đi qua đó lên tiếng: “Bạn học Khương Nhiên cậu đối xử với Tô Yên như vậy, có suy nghĩ tới cảm nhận của Tô Yên không?”
Khương Nhiên nghiêng đầu, giọng nói mang theo lạnh lẽo và lệ khí, “Cút.”
Hắn giống như một con sư tử sắp tức giận, một khi có người tới gần, toàn bộ đều phải gặp chuyện.
Tong lòng Nguyên Hân Lâm có chút e ngại.
Cứng đờ tại chỗ.
Lúc này, không biết từ cái góc xó xỉnh nào, Trình Tinh Dương và học sinh của lớp Khương Nhiên đi ra.
Bàn tay Trình Tinh Dương vỗ vào trên vai Nguyên Hân Lâm, một bộ anh em tốt, “Anh em, đi thôi, những việc này chúng ta cũng không quản được.”
Cưỡng chế trực tiếp lôi Nguyên Hân Lâm đi.
Hành lang dài lối đi nhỏ chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hệ thống Tiểu Hoa nhỏ giọng nói: “Ký chủ, chắc là hắn vừa nghe thấy lời ngài vừa nói trong văn phòng, cho rằng ngài thích Nguyên Hân Lâm đó.”
Tô Yên rũ mắt, vẫn thờ ơ trầm mặc.
Phản ứng của cô, ở trong mắt Khương Nhiên thành cam chịu, hắn châm chọc một tiếng, ngữ khí âm trầm, “Thích cậu ta đến vậy?”
Hắn nhéo cánh tay Tô Yên, “Em coi tôi là cái gì?!”
Rầm!
Một quyền thật mạnh, đấm vào trên vách tường sát với khuôn mặt của Tô Yên.
Máu tươi, lập tức theo cánh tay chảy xuống.
Tiếng động khá lớn làm kinh động giáo viên trong phòng, thầy Hóa đi ra, “Ai, Khương Nhiên! Em đang làm gì?!”
Khương Nhiên thấy Tô Yên vẫn không nói gì, cuối cùng cười nhạo một tiếng.
Bàn tay đầy máu lập tức rũ xuống, xoay người rời đi.
Sau đó, thầy Hóa và Triệu Sâm đi tới hỏi Tô Yên, Tô Yên vẫn trầm mặc.
Cuối cùng thầy Hóa thấy Tô Yên không sao, lại nghĩ là nữ sinh, bèn bảo Cố Chỉ đưa Tô Yên về nhà.
Ban đầu, bởi vì chuyện trong văn phòng, thầy Hóa có chút không yên tâm với Cố Chỉ.
Nhưng thấy cô ta ôn nhu đồng ý, cũng cảm thấy đây là cách xử lý tốt nhất.
Chỉ trong chốc lát, hành lang dài này chỉ còn lại Tô Yên và Cố Chỉ.
Tiểu Hoa vẫn luôn cảm thấy ký chủ của mình hình như có chút không đúng lắm, “Ký chủ? Ký chủ? Ngài làm sao vậy??”
Tí tách, tí tách, đám mây âm trầm kia, rốt cuộc không chịu nổi, trời đổ mưa.
Mưa phùn mênh ௱ôЛƓ, nhanh chóng biến thành mưa to tầm tã, xôn xao rơi xuống.
Cánh tay Tô Yên giật giật, ngẩng đầu lên.
Sau đó, chậm rãi lắc lư vài cái,“Trời mưa.”
Tiếp đó nhăn mày lại, “Thật là chán ghét ngày mưa.”
Nói xong, cô nhặt ô từ trên mặt đất lên, mở ô lên đi ra ngoài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc