Sáng sớm hôm sau, đoàn xe lên đường.
Bởi vì một đường đều không có tang thi xuất hiện.
Cho nên, lộ trình đi nhanh hơn rất nhiều so với dự đoán.
Đi được hai ngày một đêm, đã thấy được biển báo căn cứ Văn Minh.
Lần này, mọi người đều kích động.
Cuối cùng cũng tới rồi.
Hiện giờ sắc trời đã tối, tuy rằng thấy được biển báo căn cứ Văn Minh, nhưng phải đi ít nhất hai đến ba giờ nữa mới có thể tới nơi.
Vì thế mọi người không đi tiếp.
Dựa theo ý Diệp Lương, buổi tối hôm nay dừng xe nghỉ ngơi, sáng mai xuất phát, giữa trưa sẽ tới căn cứ Văn Minh.
Qua mấy ngày này, khi Diệp Lương nói chuyện, mọi người đều sẽ yên lặng tuân thủ, hiếm khi có người ra tiếng phản bác.
Dừng xe, nghỉ ngơi, nấu cơm, nhóm lửa, tìm củi đốt.
Một loạt hành động tiến hành đâu vào đấy.
Tô Yên từ trên xe đi xuống, chỉ trong chốc lát trở lại xe, đã không thấy Tô Đường đâu.
Cô tìm một vòng.
Phát hiện Tô Đường vẫn luôn yên lặng đứng ở trước mặt xe của Tần Cầm cùng Triệu Phong phát ngốc.
Không biết là muốn làm gì.
Mà cửa xe jeep vẫn luôn đóng chặt, đột nhiên bị mở ra.
Triệu Phong vẻ mặt phẫn nộ,
"Tô Đường, cậu muốn tìm ૮ɦếƭ à!!"
Nhìn dáng vẻ là bị chọc tức cực kỳ.
Tô Yên đi qua, kéo Tô Đường ra phía sau mình.
Triệu Phong tựa hồ không nghĩ tới, mình vừa mới dứt lời, Tô Yên đã tới rồi.
Vốn là bởi vì bị Tô Đường nhìn chằm chằm như vậy, cảm giác nhục nhã vì bị nhìn trộm tất cả đều cuồn cuộn đi lên.
Tức không nhịn được.
Mà vừa thấy Tô Yên lại đây, thần sắc Triệu Phong phức tạp.
Vừa hận vừa bực, trong lòng còn có chút ê ẩm.
Bất quá cảm giác ê ẩm này, cuối cùng bị nỗi hận chém đứt ngón tay bao phủ.
Ánh mắt hắn hung tợn
"Tô Yên, tôi khuyên cô đừng có mà kiêu ngạo, cô cho rằng có Diệp Lương che chở, tôi sẽ không dám động cô???"
Nói xong, hắn nâng cái tay lên bị bao băng gạc.
"Thù chặt ngón tay này, tôi sẽ nhớ kỹ."
Tô Yên thần sắc không có gì biến hóa.
"Anh đem bí mật của tôi tùy ý nói cho người khác, vốn là phải Gi*t anh đấy, nhưng tôi chỉ chém có một đầu ngón tay đã là nhân từ rồi."
Nhắc tới chuyện này, thân thể Triệu Phong cứng đờ.
Hắn theo bản năng quay đầu lại nhìn Tần Cầm.
Tần Cầm ngồi ở trên ghế phụ, đôi tay ôm иgự¢, nhún vai, một bộ dáng mặc kệ, không quản.
Tô Yên quay đầu lại nhìn Tô Đường, sau đó lại nhìn Triệu Phong nói
"Hắn chỉ là nói chuyện có chút chậm, cũng không phải là kẻ ngốc.
Nếu anh dám khi dễ hắn, tôi sẽ chém đứt từng ngón từng ngón tay của anh đấy."
Triệu Phong
"..... Tôi khi dễ hắn??"
Khi cô nói chuyện sẽ luôn khiến người có cảm giác đáng tin cậy.
Nhưng mà, người khi dễ với bị khi dễ đảo lộn điên đảo.
Cái gì gọi là có khổ không nói nên lời?
Chính là đây a.
Triệu Phong cắn chặt răng, lại một câu cũng cũng không nói ra được.
Hắn nên nói cái gì?
Cũng không thể nói với Tô Yên, mình cùng Tần Cầm đều bị tên Tô Đường này xem hết chứ.
Người này còn xem đến nghiện, cứ ba ngày hai lần tới theo dõi??!
Cmn, Tô Yên có dám nghe, hắn cũng không có mặt mũi mà nói.
Hắn cũng rất tò mò, mạch não tên Tô Đường này rốt cuộc có bình thường hay không??
Không biết xấu hổ mất mặt??
Triệu Phong tức đến đỡ trán.
Chỉ cảm thấy từng trận chóng mặt.
Mà trái lại Tần Cầm, vẻ mặt cô ta đều không sao cả.
Bởi vì ở trong mắt cô ta.
Tô Đường sắp ૮ɦếƭ, Tô Yên cũng thế.
Cùng hai người sắp ૮ɦếƭ tức giận làm gì đây?
Nghĩ như vậy, Tần Cầm ra tiếng
"Phong ca, đi lên đi, không cần tức giận, tức nhiều thân thể sẽ không khỏe đâu a."
Khi nói ra, ánh mắt Tần Cầm như có như không liếc nhìn Tô Yên.
Trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, khóe miệng hơi cong.
Cho mấy người nhảy nhót thêm mấy ngày.
Chờ tới căn cứ Văn Minh... sợ là khóc cũng không được.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Tần Cầm chuyển hướng qua nơi khác.
Nhắm mắt lại.
Nghỉ ngơi thêm một đêm, sáng sớm hôm sau tiếp tục xuất phát lên đường.
Tô Yên, Tô Đường, Diệp Lương và Túc Thiên, như cũ đi chung một chiếc xe.
Túc Thiên môi ngậm ý cười, nói chuyện cùng Diệp Lương, ánh mắt ngẫu nhiên liếc kính, xem xét Tô Đường.
Diệp Lương liếc mắt nhìn Túc Thiên một cái.
Gần đây, hắn ta hình như rất chú ý Tô Đường.
Hắn không nói, Diệp Lương cũng không hỏi.
Đi qua ba con đường nhỏ, xe rốt cuộc cách chỗ căn cứ Văn Minh vài trăm mét.
Ngẫu nhiên, có thể thấy vài ba con tang thi dao động đi qua.
Nhưng mà nhanh chóng đều bị đội dị năng giả thanh trừ sạch sẽ.
Trong chốc lát, Diệp Lương nghe thấy trong bộ đàm có âm thanh nói chuyện truyền đến.
Là Thạch Đầu.
"Lão đại, tôi đã liên hệ với căn cứ Văn Minh, bọn họ nói chờ xe chạy đến cửa, từng nhóm tiến hành xác nhận không nhiễm virus trong vòng 24h, thì có thể đi vào."
"Được"
Diệp Lương lên tiếng.
Cái gọi là kiểm tra của căn cứ Văn Minh.
Lúc trước khi mạt thế vừa xảy ra, nhân viên kiểm tra đều cực kỳ cẩn thận.
Mỗi một miệng vết thương đều phải xác nhận.
Thậm chí đồ vật mang theo vào còn cần phải kiểm tra kỹ càng.
Làm như thế dẫn tới rất nhiều bất mãn cùng ẩu đả.
Hơn nữa số lượng người tiến vào căn cứ Văn Minh càng ngày càng nhiều.
Rất nhiều thứ cần kiểm tra, thật sự quá phiền phức.
Sau đó người ta nghĩ ra được một biện pháp.
Thời kỳ virus ủ bệnh là 24 tiếng đồng hồ.
Vậy nên, cho những người tiến vào căn cứ Văn Minh vào chung một phòng.
Nếu trong vòng 24h đó không bị biến dị thành tang thi, vậy chứng minh không có chuyện gì cả.
Rất nhanh, xe đã chậm rãi tới gần căn cứ.
Tường vây tương đối rắn chắc, lưới vây, rào sắt có xung điện, từng đạo phòng tuyến nghiêm ngặt, đề phòng tang thi bên ngoài.
Khi bọn họ đến cửa căn cứ.
Liền nghe được âm thanh phát ra từ loa màu đen.
"Tất cả người trên xe, nam, nữ chia thành hai đội. Xếp hàng, dựa theo trình tự trước sau tiến vào khu kiểm tra cách ly."
Đột nhiên loa liền bị gián đoạn một chút.
Vốn là âm thanh nhắc nhở, liền đổi thành giọng một người đàn ông.
"Mời xuống xe, xếp hàng chuẩn bị tiến hành cách ly."
Tự nhiên, Tô Đường và Tô Yên cũng tách ra.
Trước đó, Tô Yên tính toán để cho Tô Đường rời đi.
Bởi vì móng tay màu đen của Tô Đường quá mức rõ ràng, rất dễ dàng bị lộ.
Nhưng mà, Tô Đường không chịu.
Một hai cũng muốn cùng cô ở bên nhau, khuyên như thế nào cũng không có kết quả, chỉ có thể để hắn chú ý một chút.
Nhưng mà, với thể chất của hắn, còn có sức chiến đấu kia.
Hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn.
Khi xuống xe, nam nữ phân biệt đứng ở hai bên đội ngũ.
Tô Yên thấy hắn ngoan như vậy cùng cô tách ra.
Kỳ thật có chút kinh ngạc.
Hắn rõ ràng có ý thức.
Biết chính mình là một nam... tang thi.
Bắt đầu từ khi nào, ở trong nội tâm hắn... biết phân biệt nam nữ?
Rõ ràng lúc ban đầu gặp nhau, hắn còn rất ngây thơ mà.
Trong đầu Tô Yên bắt đầu xem xét lại phản ứng mấy ngày nay của Tô Đường, đúng thật là không quá bình thường.
Cũng không biết vừa khéo như thế nào.
Tô Đường vừa vặn đứng ở phía sau Triệu Phong.
Hắn...đột nhiên không biết có chuyện gì biến mất, sau đó luôn có thể tìm được hắn ở cạnh Triệu Phong.
Nghĩ lại mỗi lần Triệu Phong tức đến hộc máu, bộ dáng như là thẹn thùng lại không dám nói ra.
Ánh mắt cô từ Tô Đường chuyển đến trên người Triệu Phong, lại từ trên người Triệu Phong một lần nữa dời lên người Tô Đường.
Hai người bọn họ....
Một ý tưởng xẹt qua trong đầu.
Sau đó, cô mím môi một chút rồi đi ra khỏi đội ngũ.
Lôi kéo ống tay áo Tô Đường.
Tô Đường nghiêng đầu nhìn về phía cô.
" Có chuyện gì? "
Tô Yên duỗi tay, im lặng ôm lấy hắn.
Sau đó nhón chân, hôn lên môi của hắn.
Lúc sau lên tiếng
"Cái này, còn có cái này, đều không thể làm với người khác."
Tô Đường sửng sốt, tức khắc liền nhớ tới cảnh tượng buổi tối ngày đó của Triệu Phong và Tần Cầm.
Thì ra cô cũng muốn hôn.
Cho nên... Cô là muốn nói với hắn, muốn sinh sản giao phối?
Cái ý tưởng này vừa hiện ra, Tô Đường híp mắt, biểu tình thực sung sướng.
Tay bởi vì đang giấu trong ống tay áo nên không có vươn ra, bèn cúi đầu xuống, dựa vào vai Tô Yên.
Giọng nói không nặng không nhẹ, có chút nghẹn ngào thong thả
"Anh, đồng ý. "
Cô khi nào muốn sinh sản giao phối, hắn đều đồng ý, đều có thể.
Tô Yên nghe hắn trả lời.
Biết hắn ngày thường biểu đạt từ ngữ có chút quái dị, thế này hẳn là nghe hiểu lời cô đi.
Cô lúc này mới yên tâm, xoay người trở về đứng vào hàng ngũ.
Sau đó, nghe thấy ầm vang một tiếng.
Cửa chính căn cứ Văn Minh mở ra.
Có một đám binh lính tay cầm vũ trang hạng nặng canh giữ.
Vì biết đây là căn cứ Văn Minh, mọi người điều mặc kệ đông người.
Chen chúc đi vào bên trong.
Nhưng ngược lại, Diệp Lương, Triệu Phong, Tần Cầm và Tô Yên bốn người đều đi ở cuối cùng.
Tần Cầm bước nhanh chân đi về phía trước, thời điểm cô ta đi ngang qua Diệp Lương, lên tiếng hỏi một câu
"Diệp lão đại, tôi cùng cô coi như đã quen nhau rất lâu, cho nên đoạn đường cuối cùng này, muốn khuyên cô một câu, bảo trọng."
Nói xong, Tần Cầm cười đi về phía trước.
Diệp Lương, Tô Yên, Triệu Linh phải ૮ɦếƭ ở bên trong, cô ta mới có thể an tâm.
Tần Cầm so với Triệu Linh thì bản thân cô ta mạnh hơn một chút.
Nhưng đối với Diệp Lương....
Nói thật, cô ta cảm thấy mình không hề kém cạnh với Diệp Lương.
Dựa vào cái gì mọi người đều nghe theo cô ta?
Chỉ vì trước đó vẫn luôn không tìm được cô hội.
Chỉ là hiện tại...., nếu Diệp Lương đã ૮ɦếƭ.
Tần Cầm cô, sớm muộn gì cũng có một ngày được vạn người tôn sùng.
Lúc trước sự kiện tang thi triều ở tòa trung tâm thương mại kia đã chấn động mọi người.
Càng làm cho người không nghĩ tới chính là, Diệp Lương còn bảo hộ được mười mấy người thường ra ngoài.
Chuyện này, một truyền mười mười truyền trăm, không chỉ là căn cứ Văn Minh.
Thậm chí những người sống sót bên ngoài tất cả đều biết rất rõ ràng.
Mà đặc biệt khiến người cảm thán chính là những người thường không có dị năng, có thể ở trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, còn được bảo hộ đi ra ngoài.
Nếu không có một chút tài năng, thì hoàn toàn làm không được.
Thậm chí sau khi sự kiện kia diễn ra, có không ít người cảm thấy, nếu có một ngày, Diệp Lương thành lập một căn cứ, khẳng định sẽ là người suy nghĩ cho dân.
Bọn họ đều sẽ nguyện ý đi cùng cô ấy.
Câu chuyện này được truyền tới tai đầu lĩnh Tân Dương của căn cứ Văn Minh.
Tuy rằng, hắn không phải người bụng dạ hẹp hòi.
Nhưng nếu có thể đem mối họa Diệp Lương này hoàn toàn tiêu diệt, cũng không tồi.
Cùng lắm chỉ là một cái dị năng giả mà thôi.
Thuộc hạ dị năng giả của hắn ta không có một cũng có mấy chục người, thiếu một người như Diệp Lương cũng không sao.
Cho nên, kế hoạch của Tần Dương và Tần Cầm, những người trung thành và tận tâm đi theo Diệp Lương, bao gồm cả Diệp Lương, tốt nhất nên ૮ɦếƭ ở bên ngoài căn cứ Văn Minh.
Đến lúc đó đem chuyện này đổ lên đàn tang thi bên ngoài.
Nói rằng bọn họ không có cách thoát thân.
Kế sách sạch sẽ mà khéo léo.
Trong mắt Tần Cầm ẩn ẩn hưng phấn cùng chờ mong.
Cô ta chờ mong ngày những người kia ngã xuống dưới chân cô ta.
Nhìn các cô một đám ngu xuẩn đang đi vào chỗ ૮ɦếƭ mà không biết.
Nghĩ đến đó, liền cảm thấy vui vẻ.