Tô Yên cầm chai nước khoáng, lại uống lên hai ngụm.
Cuối cùng người phụ nữ trung niên không nhịn được mở miệng
"Chúng ta một ngụm nước khoáng cũng không được uống, tất cả đều là chung với người khác uống một xô nước to, đây thật đúng là quen biết nhau có khác, đãi ngộ cũng thật tốt a."
Giọng điệu châm chọc mỉa mai.
Gương mặt bà ta xương gò má có chút cao, vừa nói chuyện, lông mày nhíu lên.
Nhìn qua là một bộ dáng đanh đá gớm ghiếc.
Tô Yên liếc mắt nhìn bà ta một cái, không ra tiếng.
Chỉ là lại vặn chai nước, uống lên hai ngụm.
Bị Tô Yên thoáng nhìn như vậy, người phụ nữ trung niên kia cũng thấy sợ hãi.
Cuối cùng, hậm hực ngậm miệng lại.
Triệu Linh thấy một màn như vậy, trực tiếp nằm ngửa ở đàng kia cười ha ha.
Thật là càng nhìn Tô Yên càng đáng yêu a.
Chẳng những có thể đánh người, còn dám Gi*t người. Còn triệu hoán được cự mãng cắn người.
Đây là tiểu thiên sứ trời cao phái xuống đúng không?
Vốn dĩ Thạch Đầu đang nghỉ ngơi ở trên xe, nghe được tiếng cười liền đi xuống
"Làm sao vậy? Còn cười cao hứng như thế?"
Triệu Linh lắc đầu không nói gì, chỉ liên tiếp cười.
Cô vươn tay với Tô Yên
"Xin chào, tôi là Triệu Linh, rất vui được gặp cô."
Tô Yên cũng vươn tay, bắt lấy
"Tô Yên"
Sau khi làm quen xong, Tô Yên lại được cho một túi đồ ăn vặt.
Ở cái thời đại vật tư thiếu thốn này, đồ ăn vặt đều thuộc về loại hàng cao cấp xa xỉ.
Ngày thường, có thể lấp đầy bụng đã là tốt lắm rồi.
Tô Yên cầm một túi đồ ăn vặt, nghiêm túc nói
"Cảm ơn"
Triệu Linh 乃úi tóc nửa đầu, nhìn qua làm cho người ta cảm giác rất cơ linh thông minh.
Cô ấy vẫy vẫy tay
"Hôm nay cô khiến tôi rất vui, đây là cô nên được."
Tuy rằng, Tô Yên cũng không biết sao mình lại khiến cô ấy vui rồi.
Nhưng mà đã được cho, vậy thì cô sẽ ăn.
Cô yên lặng trở về trong xe, vừa mới đặt túi đồ ăn vặt vào trước.
Bỗng nhiên nghe được thanh âm Diệp Lương
"Tô Yên"
Tô Yên quay đầu lại, nhìn thoáng qua.
Động tác lên xe dừng một chút, sau đó đóng cửa xe lại, đi qua chỗ Diệp Lương đứng.
Cũng không biết là do thanh âm đóng cửa xe, hay là mẫn cảm đối với thanh âm của Diệp Lương.
Tô Đường vốn dĩ ngủ say lại mở mắt.
Xuyên thấu qua cửa kính, nhìn về phía Tô Yên.
Hắn chỉ thấy Tô Yên lại cùng cái người gọi là Diệp Lương ở bên nhau nói chuyện phiếm.
Một phút đồng hồ sau.
Tô Yên hình như thực thích cùng tên họ Diệp kia nói chuyện phiếm, lâu như vậy còn chưa nói xong.
Hai phút sau.
Tay Tô Đường giấu ở trong túi quần nắm thật chặt.
Bọn họ nói cái gì chứ, vì sao cô lâu như vậy cũng không trở lại?
Cô còn chưa có nói chuyện cùng hắn lâu như vậy đâu.
Tròng mắt đen nhánh chậm rãi biến thành màu đỏ, lại chậm rãi rút đi, lại biến thành màu đỏ.
Cứ thế lặp lại.
Nói đến cũng thực kỳ quái.
Tô Yên cùng những người khác nói chuyện, Tô Đường đều không có phản ứng gì.
Cố tình khi cô cùng Diệp Lương nói chuyện phiếm, hắn lại rất để ý.
Luôn không thể hiểu được chán ghét cô ta.
Đại khái, là do hắn phát giác Tô Yên đối xử với Diệp Lương bất đồng với những người khác.
So với Diệp Lương, hắn.... ăn nhiều hơn, cũng lợi hại.
Nghĩ như vậy, đôi mắt Tô Đường dần khôi phục thành màu đen.
Ân, cô ta không bằng mình.
Lại nghĩ đến, bản thân nói chuyện không tốt, trên người còn luôn có mùi vị hư thối, tuy rằng Tô Yên đều nói không ngửi thấy, nhưng chắc chắn là có.
Đây là nguyên nhân Tô Yên không nói chuyện với hắn mà đi theo cái cô Diệp Lương kia để nói chuyện?
Nghĩ như vậy, đôi mắt hạt châu lại tức đến đỏ.
Đồng chí Tô Đường ở trên xe jeep sinh hờn dỗi, đôi mắt gắt gao trừng hai người đang nói chuyện phiếm kia.
Miệng lộc cộc lộc cộc phát ra thanh âm quỷ dị kỳ quái.
Tức đến đôi mắt đỏ bừng a đỏ bừng.
Mà khi Tô Yên cùng Diệp Lương nói chuyện, còn có người khác cũng đang gấp gáp nhìn chằm chằm.
Đó chính là Tần Cầm.
Tần Cầm ngồi ở trong một chiếc xe chở hàng, chăm sóc Triệu Phong bị thương.
Cô ta nhìn qua cửa kính, vừa vặn thấy được cảnh tượng Diệp Lương nói chuyện cùng Tô Yên.
Ghen ghét, hận ý, vô số cảm xúc nảy lên.
Lúc trước, Diệp Lương đối đãi với cô ta rất tốt.
Nhưng mà từ khi ả Tô Yên tới, sự tình lập tức liền thay đổi.
Dù cho Diệp Lương ngày ngày lạnh nhạt, nhưng cô ta vẫn nhìn ra được, Diệp Lương rất thưởng thức Tô Yên.
Đã là Diệp Lương bất nhân, thì đừng có trách cô ta bất nghĩa!
Tần Cầm ánh mắt quét đến một đôi vợ chồng lòng mang hận ý với Tô Yên.
Xem đi, luôn có rất nhiều người muốn Gi*t ૮ɦếƭ ả.
Muốn Gi*t Tô Yên, còn không cần đến lượt tự cô ta ra tay.
Tần Cầm cười lạnh, trên mặt đầy vẻ dữ tợn.
Thời gian Tô Yên cùng Diệp Lương nói chuyện phiếm, kỳ thật không lâu lắm.
Hai người đều không phải loại hình am hiểu nói chuyện phiếm.
Diệp Lương sau khi nói vài câu, liền kết thúc đối thoại.
Tô Yên trở lại trong xe, vừa mở cửa ra, liền đối mặt với đôi mắt hạt châu đỏ bừng của Tô Đường.
Trên đầu hắn buộc một nắm tóc, mím môi, đôi mắt đỏ bừng, vừa thấy chính là bộ dáng đang giận dỗi.
Động tác Tô Yên lên xe dừng một chút, sau đó, vẫn lên xe.
Trên vị trí của cô có một túi đồ ăn vặt, mở túi ra xem, nhìn nhìn.
Cô tìm được mấy khối chocolate.
Xé túi đóng gói, đưa qua.
"Muốn ăn không?"
Tô Đường nhấp môi, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào cô.
Trong lòng thực tức giận, cũng không muốn ăn đồ cô đưa qua.
Nhưng... Chocolate bị cô cắn một ngụm.
Mùi hương phát tán ra.
Tầm mắt hắn yên lặng nhìn lướt qua thanh chocolate kia.
"Anh...."
Hắn chậm rì rì mở miệng nói chuyện.
Thanh âm khàn khàn vang lên.
Kết quả, mới vừa hé miệng, thanh chocolate kia đã bị nhét vào trong miệng của hắn.
Răng rắc một ngụm, tiếng vang thanh thúy, cắn ở trong miệng.
Chưa đến chốc lát, chocolate được hòa tan, mang theo hương vị đặc biệt.
Tô Đường động động miệng, lỗ tai cũng nhịn không được giật giật theo.
Trong ánh mắt, màu sắc đỏ bừng nhanh chóng rút đi, khôi phục thành đôi mắt màu đen.
Ưm, ăn ngon.
Tô Yên thấy hắn ăn vui vẻ như vậy, liền lột hết thanh chocolate kia, đưa qua.
Hắn ai đến cũng không cự tuyệt, răng rắc răng rắc tất cả đều ăn hết.
Chờ đến khi ăn chocolate xong, nhìn cảm xúc hắn cũng đươc trấn an xuống.
Cô cầm lấy nước khoáng, uống một ngụm
"Vừa mới nãy sao lại tức giận? Có người khác vào đây?"
Nhắc tới việc này, vốn dĩ Tô Đường đã dời đi chú ý, nháy mắt lại nghĩ tới cảnh tượng Tô Yên nói chuyện phiếm cùng những người khác.
Hắn bực mình hừ một tiếng.
Sắp xếp lời nói hơn nửa ngày, mới ra tiếng
"Em có thể cùng anh, nói chuyện."
Tô Yên cẩn thận nghe, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn.
Cho nên...hắn là bởi vì cô không nói chuyện với hắn, nên mới tức giận?
Nhưng, khi cô đi ra ngoài, hắn còn đang ngủ a, như thế nào cùng cô nói chuyện??
Nhưng mà thấy đôi mắt hắn đã khôi phục bình thường, vậy việc này tốt nhất vẫn là không cần nhắc lại.
Cô nghiêm túc gật đầu
"Được"
Cùng hắn nói chuyện nhiều hơn?
Ân, cũng có thể luyện cho hắn nói chuyện lưu loát một ít.
Hiện tại, khi hắn nói chuyện so với lúc mới bắt đầu đã tốt hơn rất nhiều.
Một bên đồng ý, một bên mở ra đồ ăn vặt khác.
Cô phát hiện, vị vua tang thi Tô Đường này, quả thực là yêu sâu sắc đồ ăn vặt.
Cái gì khoai lát, que cay, đưa cái gì ăn cái đó.
Khi hắn ăn vào trong miệng, trên mặt biểu tình thực sung sướng, thật cao hứng.
Lúc này, Tiểu Hoa đột nhiên lên tiếng
"Leng keng, chúc mừng ký chủ, ngôi sao thứ hai sáng lên, tiếp tục cố lên nào ~~"
Tô Yên nghe thấy, nhìn lại que cay mình vừa đút hắn.
Ể??
Cho ăn hai miếng que cay, đã có ngôi sao thứ hai rồi??
Tô Yên liền lấy mấy cây đút cho hắn ăn.
Sau đó.... thảm kịch xảy ra.
Một con tang thi ăn que cay bị cay rồi.
Đúng là lần đầu tiên mới thấy.
Bởi vì trước đó gặp phải tang thi triều, tổn thất nghiêm trọng.
Cho nên nhóm người ở chỗ này nghỉ ngơi đến buổi sáng ngày hôm sau.
Vào buổi tối, mọi người cùng nhau ra ăn cơm chung.
Tô Đường không đi ra ngoài ăn.
Hắn ghét ăn rau dưa, hắn thích ăn thịt.
Đương nhiên, thích ăn đồ ăn vặt là chuyện ngoài ý muốn.
Đêm nay trăng tròn cực kỳ.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống phía dưới, thực đẹp đẽ.
Lửa trại phía trước, hương vị đồ ăn bay bay trong không khí.
Hôm nay là ngày thứ hai, mọi người được ăn cơm nóng hổi.
Tất cả đều an tĩnh không lên tiếng ăn cơm.
Tô Yên ăn một ngụm rồi một ngụm.
Tốc độ cô ăn có chút chậm.
Diệp Lương và Triệu Linh ngồi bên trái và bên phải cô.
Bởi vì ban ngày phát sinh chuyện kia, nên Triệu Linh đối với Tô Yên thật đúng là thích không ngừng được.
Câu được câu không nói chuyện phiếm cùng Tô Yên.
Diệp Lương toàn bộ quá trình đều trầm mặc, ngẫu nhiên hỏi đến cũng sẽ trả lời một câu.
Ngồi bên cạnh Diệp Lượng, chính là Túc Thiên.
Túc Thiên dường như không có đói bụng, hắn chỉ liên tiếp gắp đùi gà của mình bỏ vào trong bát Diệp Lương.
"Tiểu Diệp Tử, ăn nhiều một chút để bổ sung thể lực. Sau này mới có thể chiến đấu lợi hại hơn."
Diệp Lương nhìn hắn ta một cái, không nói gì thêm.
Như cũ cúi đầu ăn cơm.
Toàn bộ lực chú ý của Túc Thiên đều ở trên người Diệp Lương.
Ngậm ý cười, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
Thật là, vợ của mình, nhìn thế nào cũng thấy đẹp.
Lúc này, nơi xa, xe jeep kêu lạch cạch một tiếng.
Cửa xe mở ra.
Một bóng người từ bên trong đi ra.
Tô Yên nhìn thấy hắn liền sửng sốt.
Không phải không thích ăn sao?
Như thế nào lại đi ra ngoài?
Đang nghĩ ngợi lại nhìn thấy Tô Đường đi đến trước mặt cô, sau đó ngồi xuống bên người cô.
Hắn không nói lời nào, chỉ ngồi ở đằng kia.
Cũng không biết là cố ý hay vô tình, vừa vặn ngồi giữa Tô Yên cùng Diệp Lương.
Thuận đường còn liếc mắt trừng Diệp Lương một cái.
Túc Thiên mày hơi nhíu lại.
Một tay chống cằm, trong mắt hiện lên một tia thú vị.
Hắn ngay từ lần đầu khi thấy Tô Đường đã vô cùng tò mò.
Người này, làm việc có chút quái dị, ở trước mặt Tô Yên, hành sự như một đứa trẻ.
Nhưng nếu không có Tô Yên, thời điểm nhìn người khác, ánh mắt kia rất giống một con dã thú.
Một giây đã lộ ra cảm xúc.
Tô Yên đem một màn này thu vào trong mắt, cô yên lặng duỗi tay, nhéo gương mặt Tô Đường, để hắn quay đầu về phía mình.
Tô Đường không phải là đói bụng nên mới đi xuống.
Mà cố ý ngăn cách không cho bọn họ ngồi chung.
Bất chấp thân phận tang thi của mình có thể bị bại lộ.
Nhưng mà... bị phát hiện cũng không quan hệ.
Ai biết, liền Gi*t người đó.
Tô Yên yên lặng cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Bởi vì Tô Đường đột nhiên gia nhập, làm cho bầu không khí ăn cơm trở nên kỳ quái, trong chốc lát liền trầm mặc.
Lúc này, bỗng nhiên phía xa có một người đứng dậy
"Diệp lão đại, ngài có phải có chút bất công hay không?"
Người kia lưng hùm vai gấu, vừa thấy chính là người có tính tình không tốt.
Dáng vẻ như là đã nhẫn nhịn thật lâu, rốt cuộc nhịn không được, mới mở miệng.