Đi ra khỏi tòa nhà, sắc trời bên ngoài như cũ một mảnh đen nhánh, xem thời gian, rạng sáng hai giờ hơn.
Đúng là thời khắc canh thâm lộ trọng*.
(*Canh thâm lộ trọng: Đêm khuya sương lạnh)
Bỗng nhiên ở phương xa, truyền đến một trận tiếng vang của xe việt dã.
Bảy tám chiếc xe việt dã chạy tới, đèn sáng chiếu rọi.
Khiến người không mở được mắt.
Cho đến khi xe chạy đến trước mặt, dừng lại.
Đèn xe như cũ chiếu thẳng.
Ánh đèn chói mắt này làm đôi mắt Tô Đường đỏ lên trong chớp mắt.
Thiếu chút nữa đã khắc chế không được đi phá hủy chiếc xe này.
Hắn nghiêng đầu, đem đầu chôn ở cổ Tô Yên, nhắm mắt.
Cuối cùng cũng khắc chế được.
Tô Yên nhận ra hành động của hắn, ra tiếng
"Chịu không nổi ánh đèn mãnh liệt?"
Nửa ngày sau, hắn rầu rĩ hừ một tiếng.
Tô Yên bước chân chậm rãi thả chậm, đi ra sau đám người, che đậy một ít ánh đèn, sau đó mang theo hắn rất nhanh ngồi vào xe jeep.
Đồng chí Tiểu Hồng cũng thừa dịp người khác không chú ý, làm bộ làm tịch rời đi, sau đó khẽ meo meo thu nhỏ, vội vàng bò lên trên cổ tay Tô Yên làm một món đồ trang trí.
Ngồi trong xe jeep, nhìn cảnh tượng bên ngoài.
Diệp Lương dừng lại bước chân, đứng ở trước mặt đèn xe kia.
Trên xe việt dã mấy chục người đi xuống.
Tay cầm súng ống, đều hành động phi thường nhanh nhẹn, vừa thấy đã biết là được huấn luyện qua.
Sau đó, một người đàn ông nhìn qua thực quý khí, ý cười tà tứ, từ trên xe jeep kia đi xuống.
Hắn mặc quần áo màu đen rất đơn giản, tùy tiện đi đến chỗ Diệp Lương.
Ngậm ý cười, nói
"Tiểu Diệp Tử, lâu rồi không gặp a ~"
Thanh âm ngả ngớn kia, xưng hô kia, cũng là lần đầu Tô Yên nghe được.
Vừa đi qua đã ôm Diệp Lương thật nồng nhiệt.
Diệp Lương không có đẩy ra, chỉ là đợi trong chốc lát thấy hắn còn không buông tay, liền duỗi tay vỗ vỗ tay hắn.
Chỉ thấy người kia kề tai nói nhỏ với Diệp Lương, giả vờ đáng thương
"Tiểu Diệp Tử không có nhớ anh sao? Anh rất nhớ em a, nhớ đến tâm can đều đau."
Lời âu yếm ngọt ngấy kia, một câu tiếp theo một câu, khiến người chung quanh đều nổi da gà rồi, chỉ thấy Diệp Lương nhíu mày.
Người kia lại như là không phát hiện ra, một câu tiếp một câu, không hề lặp lại, không hề ngắt ngứ lấy một lần.
Thao thao bất tuyệt biểu đạt tình cảm của mình đối với Diệp Lương.
Có thể như vậy, còn không bị Diệp Lương đánh.
Cũng chỉ có một người, Túc Thiên.
Tương lai trong mạt thế, hai người sẽ dây dưa với nhau, căn cứ trong sách miêu tả, Túc Thiên cùng Diệp Lương là không đánh không quen.
Từ đó, Túc Thiên luôn nhớ thương Diệp Lương.
Nhưng mà, Diệp Lương thuộc về quân đội nước Z, căn bản không thể điều tra được tin tức của cô.
Cho đến khi mạt thế xảy ra, Túc Thiên lại lần nữa ngẫu nhiên gặp được Diệp Lương, bắt đầu mãnh liệt theo đuổi.
Quan hệ của hai người hiện tại, là đang ở trong tình trạng ái muội....
Đương nhiên, ái muội này chỉ là Túc Thiên đơn phương cho rằng.
Nguyên bản, ở trong sách, nhóm người Diệp Lương sở dĩ có thể thoát thân đàn tang thi này, ít nhiều cũng là do đám người Túc Thiên đi vào kịp thời.
Không màng an nguy, cứu bọn họ ra.
Trải qua lần hoạn nạn này, cảm tình thăng hoa.
Lúc sau mới ở bên nhau.
Nhưng mà hiện tại..., hiển nhiên, không có Túc Thiên anh hùng cứu mỹ nhân.
Cũng không có cảnh không màng an nguy dùng hết tính mạng cứu Diệp Lương ra.
Vậy cảm tình của bọn họ, chỉ sợ còn phải chậm chạp trong một đoạn thời gian.
Nhưng mà nhìn bộ dáng hai người bọn họ.
Tuy rằng Diệp Lương nhíu mày, có chút phiền với Túc Thiên lì lợm la liếm.
Nhưng lại không có thật sự ra tay đánh hắn.
Chứng tỏ, Túc Thiên đối với Diệp Lương mà nói vẫn thực đặc biệt.
Tô Yên nhìn cảnh tượng bên ngoài.
Vốn dĩ sau khi lên xe, Tô Đường ngồi thẳng tắp, chỉ là tay còn lôi kéo Tô Yên.
Nhưng nhìn Tô Yên vẫn luôn không nói chuyện với hắn, còn không ngừng nhìn ra bên ngoài.
Mà bên ngoài, lại là nữ nhân tên Diệp Lương kia.
Nhìn nhìn cảnh tượng ấp ấp ôm ôm kia.
Yên lặng nghiêng đầu, cũng ôm lấy Tô Yên, đem đầu chôn ở cổ cô.
Hắn ôm rất chặt, lực chú ý Tô Yên rốt cuộc dời trở về, nhìn hắn.
"Làm sao vậy?"
Tô Đường nghẹn ngào thanh âm
"Nhìn, anh."
Chậm chạp, lại bướng bỉnh biểu đạt ý tứ của mình.
Bởi vì chỏm tóc kia buộc hướng lên trời, nên không ngừng đảo qua gương mặt Tô Yên.
Hắn vừa động, liền chạm đến.
Cô nhớ rõ, hắn là một con tang thi.
Hóa ra tang thi cũng có thể tiến hóa đến mức này, giống hệt con người??
Tô Yên trong lòng nghĩ nghĩ, cầm lấy bình nước đặt bên cạnh, vặn ra uống lên hai ngụm.
Tô Đường nhìn thấy lực chú ý Tô Yên chuyển dời đến trên người hắn, tâm tình lập tức tốt rồi.
Thế cho nên ôm Tô Yên càng ngày càng chặt.
Ưm, thích ôm cô.
Cô thực mềm, thực ngọt.
Lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm
"Phong ca, anh đã trở lại."
Là thanh âm Tần Cầm.
Tần Cầm ngồi ở trên một cục đá, rúc vào trong lòng иgự¢ một tên đàn ông.
Tên kia ngồi xổm xuống, tinh tế an ủi, đau lòng vuốt ve một chút miệng vết thương trên trán Tần Cầm.
Sau đó, Tần Cầm hai mắt rưng rưng, ghé vào trong lòng hắn, nhỏ giọng nói chút gì đó.
Tô Yên nghe xưng hô kia.
Phong ca.
Hẳn là cái tên Triệu Phong kia.
Nguyên thân đã từng thích như vậy, cuối cùng, lại đem nguyên thân đưa vào viện nghiên cứu.
Tô Yên có chút nghi hoặc, từ trong đầu dò hỏi Tiểu Hoa
"Tiểu Hoa"
"Ký chủ? Làm sao vậy??"
"Nguyên thân không có làm chuyện xấu, hơn nữa kết cục cuối cùng lại thê thảm, vì sao ở trong 《 mạt thế nữ vương 》 còn thuộc về loại người xấu, vai ác?"
Tiểu Hoa ra tiếng
"Ký chủ,《 mạt thế nữ vương 》 là một quyển truyện về đại nữ chủ, sự tình phát sinh hết thảy đều có quan hệ cùng nữ chủ Diệp Lương."
Tiểu Hoa dừng một chút, nói tiếp
"Chị có thể lý giải là chỉ cần người nào đứng ở cùng một trận chiến tuyến với Diệp Lương, là chính phái, đứng bên đối lập là vai ác."
Không có cách nào, hào quang nữ chủ Diệp Lương quá cường đại.
Tần Cầm là thủ hạ Diệp Lương, cũng hưởng hào quang này, được coi là người tốt.
Vậy địch nhân của Tần Cầm, tự nhiên là người xấu.
Đang nghĩ ngợi tới đây, bỗng nhiên cửa kính xe bị người gõ vang.
Tô Yên ngẩng đầu, phát hiện Triệu Phong vừa mới ở bên kia ôm ấp Tần Cầm an ủi, bây giờ đã đứng ở ngoài xe.
Sắc mặt có chút khó coi.
Cô hạ cửa kính xe, thần sắc bình tĩnh
"Có việc?"
Triệu Phong ánh mắt đầu tiên là đảo qua Tô Đường đang ôm Tô Yên, liếc mắt một cái.
Không biết vì sao, một cỗ hỏa khí từ đáy lòng nhảy ra.
Thế cho nên khẩu khí nói chuyện cũng lên cao
"Tuy rằng không biết cô nói gì đó với Diệp Lương, làm Diệp Lương lãnh đạm Tần Cầm như vậy, nhưng Tô Yên, cô cần phải nhớ rõ, làm người thì phải có đường lui, ngày nào đó gặp nhau còn không bị khó xử. Miễn cho có một ngày, thật sự xé rách da mặt, đối với ai cũng không tốt."
Triệu Phong nhìn Tô Yên thế nhưng cùng người khác tình chàng ý thi*p, một bộ không cảm thấy thẹn.
Cũng không biết vì sao, đáy lòng bốc lên một loại cảm giác bị người phản bội.
Lúc trước, chính là cô nói thích hắn ta.
Tuy rằng hắn vẫn chưa đáp ứng, nhưng lại chuyển biến nhanh như vậy, hoặc là, lúc trước cô cũng chỉ là đang đùa bỡn mình.
Hoặc là, cô chính là một người trêu hoa ghẹo nguyệt, tam tâm nhị ý.
Vô luận như thế nào, đều là một nữ nhân đê tiện.
Trong con ngươi bốc lên lửa giận, nhìn chằm chằm vào Tô Yên.
Tô Yên im lặng nghe Triệu Phong nói xong.
Sau đó nhìn hắn
"Triệu Phong, mạng của anh là tôi cứu."
Lúc trước nếu không phải nguyên thân dùng máu mình cứu hắn, chỉ sợ hắn đã sớm xương cốt chẳng còn rồi.
Nguyên thân từ sau khi cứu Triệu Phong, chưa bao giờ dùng chuyện này làm lợi thế để yêu cầu Triệu Phong làm cái gì.
Chỉ là hắn ta dường như đã quên rằng chính hắn không có tư cách dùng loại ngữ khí này nói chuyện với ân nhân cứu mạng.
Triệu Phong đầu tiên là sửng sốt.
Đại khái là không nghĩ tới Tô Yên luôn luôn nghe lời, khi nhìn thấy hắn thì thẹn thùng, hiện giờ thế nhưng bình tĩnh nói ra chuyện này.
Việc này chẳng những không có khiến hắn thu liễm, ngược lại trong lòng bực bội càng sâu.
"Cô có ý gì? Là muốn dùng chuyện này tới áp chế tôi? Tô Yên, cô đừng có mà được một tấc lại muốn tiến lên một thước!"
Tô Yên chớp chớp mắt, cảm thấy da mặt dày thật sự là lợi hại.
Càng ghê tởm hơn là, hắn không phải chỉ nói mà thôi, mà trong nội tâm hắn, chính là cảm thấy Tô Yên đang cư xử quá đáng!
Tô Yên nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát
"Được một tấc lại muốn tiến lên một thước?"
Sau đó, cúi đầu vỗ vỗ Tô Đường đang ghé vào trên người mình.
Lại nhìn một cái, ghé vào tai hắn nói nói mấy câu.
Tô Đường không tình nguyện buông tay ra, nhét hai tay vào túi quần, thẳng tắp làm theo.
Trên đầu hình trái tim đã xiêu xiêu vẹo vẹo.
Nhưng không chút nào ảnh hưởng đến sắc đẹp của hắn.
Sau đó, liền thấy Tô Yên mở cửa xe rồi đi xuống.
Mạt thế, cái gì quan trọng nhất?
Từ bi? Thiện tâm?
Là sức mạnh.
Những cái từ bi thiện tâm đó, sẽ không cảm hóa được một người ích kỷ.
Nhưng sức mạnh có thể.
Cô đi xuống xe, nhấc chân, đạp thật mạnh tới đùi Triệu Phong.
Ầm một tiếng, cùng với kêu rên, Triệu Phong quỳ gối trên mặt đất.
Cô khom lưng, một phen kéo lấy cổ áo hắn ta, ấn vào lốp xe jeep.
Triệu Phong trong mắt trừ bỏ đau đớn, còn có khi*p sợ.
Tô Yên ngoan ngoãn kia, từ khi nào bắt đầu trở nên lợi hại như thế??
Tay Tô Yên sờ bên hông rồi rút ra chủy thủ của hắn.
Giây tiếp theo, buông ra cổ áo Triệu Phong, nâng lên cổ tay của hắn.
Ầm một tiếng.
Cổ tay cùng xe jeep va chạm, phát ra âm thanh.
Cô thực nghiêm túc ra tiếng
"Tôi cứu anh, anh không cảm ơn, ngược lại lấy oán trả ơn, nhục mạ tôi, phê phán tôi."
Cô dừng một chút, nhìn về phía Triệu Phong tức đến sắp phun ra hỏa.
Hắn tựa hồ không có ý thức được nguy hiểm tiến đến, còn tưởng rằng Tô Yên đang hù dọa hắn.
Dù sao hiện tại cũng đang trước mặt mọi người, dù có như thế nào cũng không có khả năng gây chiến với nhau.
Cô dùng miệng rút chủy thủ ra khỏi bao.
Giơ tay, chém xuống.
Nháy mắt liền cắt đi ngón út Triệu Phong.
Máu tươi theo bánh xe chảy xuôi xuống.
"A a!!"
Một tiếng gào thảm thiết truyền ra.
"Tô Yên!!"
Hắn không thể tin tưởng, sắc mặt tái nhợt che lại bàn tay, ngã trên mặt đất.
Nhìn nửa đoạn ngón út rớt dưới đất kia, không thể tin tưởng.
Một màn này, đâu chỉ là Triệu Phong giật mình.
Tất cả mọi người đều bị dọa tới rồi.
Vốn dĩ ở bên cạnh, Túc Thiên đang dây dây dưa dưa cùng Diệp Lương, ánh mắt đồng thời nhìn lại đây.
Túc Thiên mày một nhíu.
"Người mới của em? Đủ tàn nhẫn a."
Diệp Lương nhìn qua, sau đó dời đi tầm mắt
"Cô ấy rất được."
Bốn chữ biểu đạt đánh giá của cô đối với Tô Yên.
Cũng biểu đạt lập trường của cô.
Đây là mạt thế, không còn là thế giới Văn Minh.
Chính nghĩa cùng tà ác cũng không còn như trước.
Cái gì là chính nghĩa?
Cường giả Sống sót mới là chính nghĩa.
Thiện tâm??
Người có thể sống sót, chỉ sợ đều không có tư cách nhắc lại hai chữ này.