Đầu tang thi vỡ vụn, bùm một tiếng, ầm ầm ngã xuống đất.
Tô Yên đứng ở chỗ ngoặt lầu một nhìn Tiểu Hồng ở lầu hai.
Tiểu Hồng tự chơi đến vui, không có chú ý tới tầm mắt Tô Yên.
"Mắng mắng mắng mắng mắng!"
Đừng đùa nữa, xuống lầu tìm Tô Yên!
Cổ Vương ra tiếng.
Tiểu Hồng
"Tê tê tê tê tê?"
Ta đang chơi rất vui mà, vì sao phải xuống lầu tìm Tô Yên?
"Mắng mắng mắng mắng!"
Đồ ngốc, bảo cậu đi thì đi mau!
Cổ Vương lười giải thích.
Sao lại cảm thấy từ sau khi nó tỉnh, con rắn này còn ngốc hơn cả lúc trước đây?
Có phải là ăn cái gì không nên ăn hay không?
Cổ Vương ra lệnh một tiếng, Tiểu Hồng ngoan ngoãn nghe lời.
Lập tức trườn một vòng lớn, theo chỉ dẫn Cổ Vương, đi vào chỗ cầu thang lầu một tìm được Tô Yên.
Tiểu Hồng trừng mắt, phun lưỡi rắn
"Tê tê tê tê tê tê!"
Cổ Vương nói, chị gọi em!
Tô Yên gật đầu
"Ta muốn đi tìm Diệp Lương."
Cô mới vừa nói một câu, Tiểu Hồng lập tức hiểu rõ ý cô.
Nâng đầu rắn
"Tê tê tê tê tê!"
Không thành vấn đề!
Sau đó, dao động thân rắn, đi về phía trước, chỉ trong chốc lát, cũng không rảnh lo có thích hay không.
Vừa cắn xé, vừa ném đuôi to đập điên cuồng.
Mà Cổ Vương cũng từ trên người Tiểu Hồng nhảy tới trong tay Tô Yên.
Diễn trò làm bộ, nếu người khác đều cho rằng Tô Yên có được dị năng hệ băng, vậy phải diễn đến cùng.
Kết quả là, một xà một Cổ Vương phía trước mở đường, đại sát tứ phương.
Tiểu Hồng vừa xuất hiện, rất nhiều tang thi đều đánh tới phương hướng bọn họ, đông đúc hình thành một vòng vây.
Nhưng cũng không biết vì sao, chưa đến lát sau, đám tang thi tự động yên lặng rút lui, Tiểu Hồng xuất hiện ở đâu, thì tang thi liền cách nó rất xa.
Dường như là rất sợ nó.
Tiểu Hồng vừa thấy, phun lưỡi rắn càng vui sướng.
"Tê tê tê tê tê"
Quả nhiên, ta lợi hại nhất.
Bọn chúng khẳng định là sợ hãi ta a.
Tô Yên nhìn hiện tượng kỳ quái này, cô quay đầu nhìn chỗ Tô Đường đang đứng.
Chỉ là vừa quay đầu mới phát hiện, Tô Đường lại nhắm mắt theo đuôi đi theo cô.
Cô chớp chớp mắt, thực nghiêm túc
"Anh sẽ bị lộ."
Tô Đường yên lặng nâng tay lên, một bàn tay giấu ở trong tay áo, một bàn tay khác nhét ở trong túi quần.
Bởi vì hắn mặc quần áo dài tay, thế cho nên vừa thấy, còn tưởng rằng là người bình thường.
Hắn rất bướng bỉnh, muốn hắn đứng ở nơi đó chờ.
Đó là không có khả năng.
Cuối cùng, Tô Yên vẫn phải chấp nhận.
Bởi vì đàn tang thi thoái nhượng, rất nhanh Tô Yên đã thấy được Diệp Lương.
Khi nhìn thấy một con tang thi ở phía sau đánh lén Diệp Lương, Tô Yên nâng lên ngón tay, đầu tang thi nháy mắt đóng băng.
Từ giữa không trung rơi xuống đất.
Diệp Lương xoay người nhìn thoáng qua, lại quay đầu nhìn về phía Tô Yên.
Khóe môi câu một chút, liền xem như không tiếng động cảm tạ.
Tô Đường đi theo phía sau Tô Yên, nhìn Diệp Lương lại nhìn Tô Yên, không nói gì.
Cho đến khi Tô Yên cùng đoàn đội hội hợp, ngay lập tức, sức chiến đấu của cả nhóm lại lần nữa tăng lên.
Tuy nhiên đã chiến đấu trong thời gian dài nên cả nhóm có chút chật vật
Chỉ là...
Triệu Linh nhìn tang thi vốn dĩ đang đánh nhau với mình, cũng không biết vì sao, đột nhiên thu tay lại, lui sau vài mét.
Không chỉ như thế, tang thi đang gấp gáp vây quanh bọn họ, đồng thời đều lui ra sau.
Tức khắc, vốn dĩ ngươi ૮ɦếƭ ta sống, chiến tranh túi bụi, lại tạm thời ngưng chiến.
Không có một con tang thi nào lại đây.
Bọn chúng cách xa hơn ba mét, ở bốn phía vòng quanh.
Thường thường phát ra một tiếng gầm rú.
Đám người thường đứng ở giữa, vốn dĩ đã sợ tới mức chân tay run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
Cho rằng bản thân hôm nay phải ૮ɦếƭ ở nơi này, đột nhiên, tang thi không hề công kích nữa mà buông tha bọn họ.
Mọi người đều cảm thấy không thể tin được, đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra.
Sau lúc yên tĩnh, có người ra tiếng
"Đây, đây là có chuyện gì?"
"Tang thi, không công kích??"
"Bọn chúng là muốn rút lui sao? Thật tốt quá!!"
Những người này ôm nhau, vui đến phát khóc, cuối cùng cũng sống sót.
Diệp Lương nhìn tang thi đứng cách ba mét phía trước, không nói gì.
Tư thế vẫn tùy thời động thủ như cũ, nhìn đám tang thi đó.
Mà Tô Yên lại duỗi tay, đưa cho Diệp Lương một chai nước.
Sau đó, yên lặng lôi kéo Tô Đường cách Diệp Lương xa một chút rồi ngồi xuống.
Cài lại cúc áo cho hắn, không để lộ một chút làn da, đôi tay cũng đều giấu trong tay áo.
Hơn nữa đôi mắt hắn đen nhánh, lúc không nói lời nào, chỉ ngồi ở chỗ đó, sắc mặt có một chút tái nhợt, nhưng mà, hẳn là sẽ không khiến người hoài nghi hắn là tang thi.
Nhiều lắm là cho rằng lặn lội đường xa, dinh dưỡng không tốt thôi.
Khi Tô Đường ngồi xuống, còn đang nhìn chai nước kia trong tay Diệp Lương.
Yên lặng há mồm
"A...."
Tô Yên sửng sốt.
"Ăn kẹo?"
Vừa dò hỏi, vừa làm bộ cho hắn ăn.
Tô Đường lắc đầu, thanh âm khàn khàn
"Nước."
Ngữ điệu chầm chậm, phát âm cũng không phải thực chuẩn, nhưng có thể để người nghe hiểu hắn đang muốn cái gì.
Bên cạnh, Triệu Linh duỗi tay
"Này"
Một chai nước đưa tới bên cạnh Tô Yên.
Tô Yên ngẩng đầu, nhìn về phía cô, nhận lấy
"Cảm ơn"
Triệu Linh gật gật đầu, sau đó tiếp tục phát nước cho người chung quanh.
Cô ấy đều lấy từ cái túi đang đeo trên người.
Nhưng mà, cô phát nước rất nhiều, cái túi kia khẳng định không chứa được nhiều như vậy.
Chỉ có một khả năng, cô ấy thức tỉnh dị năng không gian.
Tô Yên thu hồi tầm mắt, vặn nắp bình ra, đưa cho Tô Đường.
"Uống đi."
Tô Đường không nhận, chỉ là giương miệng.
"A..."
Cô cầm bình nước, giơ đến bên miệng hắn.
Uống lên mấy ngụm, hắn liền không uống nữa.
Lực chú ý của Tô Yên lại phóng tới tang thi chung quanh.
Nhìn đám tang thi này, đông đúc, phải đến hơn nghìn con.
Gi*t không hết.
Bọn chúng có chút sợ Tô Đường, có lẽ cũng có thể để Tô Đường dẫn theo mọi người rời đi.
Nhưng, nếu làm như vậy, khẳng định sẽ có người phát hiện ra dị thường.
Đến lúc đó, có lẽ ngược lại là khiến Tô Đường ở trong một hoàn cảnh rất nguy hiểm.
Cô tự nhiên là không muốn.
Khi đang rũ mắt suy nghĩ, trong đầu Tiểu Hoa thanh âm vang lên
"Ký chủ, em đã nói với chị rằng nam chủ Tô Đường đại nhân chính là vai ác lớn nhất trong quyển sách này, là vua tang thi chưa?"
Tô Yên
"..... Em không có nói."
Tiểu Hoa lại lần nữa ra tiếng
"Vậy Tiểu Hoa hiện tại cùng ký chủ nói rõ ràng một chút, ký chủ nghe nha ~~~, chính là, tất cả tang thi đều nghe lời Tô Đường đại nhân nói. Có thể để Tô Đường đại nhân ra lệnh cho đám tang thi này rời đi a ~"
Tiểu Hoa cảm thấy, mình thật đúng là cái hệ thống tâm cơ linh động mà.
Chủ ý thông minh như vậy cũng nghĩ ra được.
Mà Tô Yên...yên lặng nhìn về phía Tô Đường bên cạnh.
Hóa ra hắn không chỉ là một con tang thi lợi hại, mà là vua tang thi.
Nếu sớm biết rằng hắn là vua tang thi, cô còn đánh cái gì?
Sớm đã đi thẳng ra ngoài luôn rồi.
Tô Đường bị Tô Yên nhìn đến không thể hiểu được
"Ưm?"
Tô Yên tiến đến bên tai Tô Đường, nhỏ giọng nói
"Đám tang thi này đều nghe lời anh?"
Tô Đường gật đầu, yết hầu phát ra âm thanh
"Ân"
"Vậy có thể kêu chúng nó đều rời đi hay không?"
Vừa nói xong, Tô Yên vừa lột ra kẹo đưa qua.
Nào có ai làm không công?
Dù sao cũng phải đưa chút chỗ tốt.
Hắn đã thích ăn, vậy cô liền đút nhiều một chút.
Tô Đường một ngụm một ngụm ăn kẹo, ăn ăn, vươn tay, bắt lấy tay Tô Yên.
Lôi kéo cô như thế nào cũng không bỏ.
Tô Yên tùy ý hắn nắm, chớp chớp mắt nhìn hắn.
Cũng không biết là do được nắm tay Tô Yên hay là được ăn nhiều kẹo, cả khuôn mặt đều mang theo một loại sung sướng.
Hắn quay đầu hướng về phía đàn tang thi, phát ra một loại thanh âm trầm thấp quái dị.
Tất cả mọi người còn đang cảm thán vì còn sống, ôm người chung quanh khóc rống, hoặc là vui mừng.
Không có người chú ý tới bên này.
Thực mau Tô Đường liền quay đầu lại, tiếp tục giương miệng, chờ đợi được nhét kẹo ăn.
Mà tang thi chung quanh tiếp thu mệnh lệnh của lão đại, không dám ở lại, vội vàng rời đi.
Chỉ thấy, vốn dĩ tang thi vây ở chung quanh, đột nhiên động tác nhất trí đi ra bên ngoài.
Mọi người đầu tiên là nghi hoặc, sau đó có người ra tiếng
"Chúng nó đây là....rời đi??"
Giọng nói vừa dứt, mọi người trong mắt mừng như điên.
Nhưng đều không có ai dám nói chuyện, cho đến khi những con tang thi đó toàn bộ đều rời khỏi tòa nhà này.
Chung quanh im ắng một giây rồi đột nhiên bộc phát ra một trận vui sướng
"A a a, tang thi rời đi!"
"Chúng ta sống sót! Chúng ta sống sót!!"
"Thật là phúc lớn mạng lớn a, vốn dĩ cho rằng phải ૮ɦếƭ ở nơi này."
"Nào phải là phúc lớn mạng lớn, đây là nhờ Diệp lão đại không có vứt bỏ chúng ta, bằng không, chúng ta sớm đã bị chia năm xẻ bảy thành đồ ăn rồi"
"Đúng đúng đúng, đều nhờ Diệp lão đại!"
Ánh mắt mọi người sùng bái cảm kích nhìn Diệp Lương.
Diệp Lương sắc mặt lạnh băng, nửa ngày sau nói
"Vì tránh xảy ra việc ngoài ý muốn, thu thập một chút, chuẩn bị rời khỏi nơi này!"
"Vâng!"
"Vâng!"
"Được, Diệp lão đại!"
"Chúng tôi đều nghe ngài!!"
Hơn một trăm người, trước mắt hiện giờ cũng chỉ dư lại hơn hai mươi mấy người này.
Còn lại, tất cả đều thành thức ăn trong miệng tang thi.
Tần Cầm che lại cái trán, sắc mặt tái nhợt ngồi ở trong đám người.
Từ khi Tô Yên cùng một tên đàn ông đột nhiên xuất hiện, ánh mắt cô ta vẫn luôn gắt gao nhìn bọn họ chằm chằm.
Cứ cảm thấy, tên đàn ông này rất quái dị.
Hắn nhất cử nhất động thực quỷ dị, một chút cũng không giống người, mà càng giống...như là tang thi.
Nhưng lại không phải, đôi mắt hắn là màu đen, hơn nữa nhất cử nhất động ý thức rõ ràng, đều không phải là trạng thái hỗn loạn.
Trên người sạch sẽ, không có mùi tanh tưởi phát ra.
Tên đàn ông kỳ quái này, rốt cuộc là từ chỗ nào tới?
Hơn nữa, hắn vừa mới rống lên vài tiếng với đám tang thi, cử chỉ quái dị.
Tần Cầm trong đầu hiện lên vô số tin tức.
Sau đó, ánh mắt cô ta lại chuyển hướng về phía Tô Yên.
Ác độc hận ý rốt cuộc không che lấp được.
Hận cô cực kỳ.
Cô ta muốn cho Tô Yên, ૮ɦếƭ không có chỗ chôn.
Nghĩ tới đây, cô ta dùng sức nắm chặt tay.
Bởi vì Tô Yên một bàn tay bị Tô Đường nắm.
Cho nên đút kẹo không mấy thuận tay, liền dừng lại.
Mỗ vua tang thi này cũng không biết là như thế nào.
Càng ngày càng thích dựa vào cô.
Nhìn cô không có cự tuyệt động tác của hắn.
Liền từ nắm đổi thành dựa.
Đầu gác ở trên vai Tô Yên, trong cổ họng phát ra thanh âm quỷ dị.
Vẻ mặt sung sướng cao hứng.
Mọi người nghỉ tạm trong chốc lát, liền thành thành thật thật chấp hành mệnh lệnh của Diệp Lương, tốp năm tốp ba có trật tự đi ra ngoài.
Tô Yên cũng đẩy đẩy Tô Đường ý bảo hắn đứng dậy.
Chỗ nào biết, đi ra ngoài có tẹo thời gian, mà hắn còn dán cô.